• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thanh âm của anh ta tràn ngập bi thương:

- Lúc đó bởi vì tôi là đội trưởng đội bảo vệ đặc biệt, nên được sắp xếp bên cạnh người được bảo vệ, cùng với hai mục tiêu bảo vệ ở cùng một chỗ. Từ nhỏ tới lớn tôi luôn là người theo chủ nghĩa duy vật, kiên định theo thuyết vô thần, vốn không tin trên thế giới này có thần tiên yêu ma quỷ quái gì cả, nhưng từ ngày đó trở đi...

Trần Tiêu rốt cuộc cũng cảm thấy hiếu kỳ.

Hứa cảnh quan giơ tay lên, hoa tay múa chân:

- Căn phòng đó chỉ có một lối vào duy nhất, chỉ rộng vừa đủ cho một người đi vào. Cái lỗ thông gió trên trần chỉ rộng có bao nhiêu đây.

Hắn giơ hai tay lên, làm ra khoảng cách chỉ có chừng mười cm mà thôi.

- Bên trong ống thông gió hoàn toàn trơn tuột! Thế nhưng lúc đó, tôi lại tận mắt chứng kiến một gã thanh niên cao ít nhất hơn một thước tám, cứ như vậy từ trong đó chui ra, từ trên miệng lỗ thông gió của máy điều hòa nhảy xuống! Mỗi một bộ phận thân thể hắn tựa hồ đều có thể tùy ý gấp lại, ép nhỏ đi vậy.

Thanh âm của hắn tràn ngập bi thương cùng với chán chường:

- Gã thanh niên kia bỗng nhiên từ trên trần nhà nhảy xuống, đứng ngay trước mặt tôi. Lúc đó tôi đã ngây ngẩn cả người. Tới lúc tôi trấn tĩnh lại, đối phương đã đơn giản chế trụ được tôi. Tôi nhớ rõ, lúc đó hắn chỉ liếc nhìn tôi một cái, phất phất tay, toàn thân tôi cũng đã tê liệt, không thể nào động đậy được nữa! Tôi cứ như vậy mà ngã sấp xuống mặt đất, ngay cả một ngón tay cũng không thể cử động được. Sau đó cứ như vậy mở mắt trừng trừng nhìn gã thanh niên kia. Ngay trước mặt ta, hắn dùng một mảnh giấy mỏng, cắt đứt cổ của hai người mà tôi đang bảo vệ!

- Có lẽ là thuật yoga.

Trần Tiêu cười khổ nói:

- Tôi từng nghe người ta nói, nếu luyện tập yoga đến mức thượng thừa có thể khiến cho thân thể co dãn. Trong võ thuật Trung Hoa chúng ta còn có một loại võ công gọi là Xúc Cốt Công, có thể làm cơ thể mềm dẻo. Về phần toàn thân anh bất động, có thể là do hắn phóng ra loại dược vật gì trong không khí?

- Những điều cậu vừa nói... lúc trước tôi cũng từng có nghĩ qua rồi.

Thần sắc Hứa cảnh quan đượm vẻ bất đắc dĩ:

- Nhưng theo cậu thì thuật yoga hay là Xúc Cốt Công... có thể nào giúp cho một thanh niên cao to vạm vỡ hơn một thước tám có thể thu nhỏ cơ thể lại, chui qua một đường ống nhỏ không tới mười cm hay không?

- ....

- Về phần thân thể không thể cử động, tôi cũng cho là do loại thuốc mê nào đó. Nhưng mà sau này tôi tiến hành kiểm tra thân thể vô cùng cẩn thận, cũng không thấy có bất cứ phản ứng gì đối với thuốc mê cả! Hơn nữa, tôi không biết trên đời này có loại thuốc mê nào có thể làm được chuyện này... khi đó thần trí của tôi vô cùng tỉnh táo, cũng không hề có chút nào cảm giác choáng váng hay khó chịu hay là cảm giác thân thể nặng nề hay trì độn gì cả!

Cuối cùng hắn thở dài một hơi:

- Gã hung thủ kia sau khi giết người ngay trước mặt tôi, sau đó mở cửa sổ ra, từ trên tòa nhà cao hơn mười thước trực tiếp nhảy thẳng ra ngoài... sau đó biến mất không thấy tăm tích. Tôi cứ tưởng rằng hắn sẽ bị té chết, nhưng mà... cũng không hề có bất cứ dấu hiệu gì, tựa như mọi chuyện chưa hề xảy ra vậy, từ khi hắn nhảy ra khỏi cửa sổ, đã không ai nhìn thấy hắn nữa.

Hứa cảnh quan quay đầu nhìn chằm chằm Trần Tiêu:

- Sau đó bởi vì tổ bảo vệ đặc biệt của tôi vì nhiệm vụ thất bại mà bị xử phạt nội bộ nghiêm khắc. Tôi bản thân lại là Tổ trưởng phụ trách, tự nhiên càng bị khiển trách nặng nề hơn. Mà quan trọng nhất chính là, những gì lúc đó tôi tận mắt thấy và trải qua, đều phải viết vào báo cáo nhiệm vụ trình lên cấp trên. Nhưng mà, cấp trên lúc đó lại cho rằng tôi nói bậy, cho rằng tôi bởi vì tắc trách để nhiệm vụ thất bại, vì muốn trốn tránh trách nhiệm nên đã dựng lên một câu chuyện hoang đường như thế...

Ngữ khí của hắn càng ngày càng dồn dập hơn:

- Tôi tin rằng, hung thủ gây ra chuyện này, khẳng định cũng không phải người bình thường! Nhưng mà báo cáo và lời nói của tôi lúc đó không có bất luận kẻ nào chịu tin cả! Tôi bị xử phạt nội bộ cực kỳ nghiêm khắc, lại bởi vì cái báo cáo hoang đường kia mà bị người khác cho rằng thần kinh có vấn đề. Cấp trên cưỡng chế tạm thời cắt chức tôi, bắt tôi phải gia nhập nửa năm tiến hành tâm lý trị liệu. Sau đó tôi lại bị khai trừ khỏi tổ bảo vệ đặc biệt, điều tới thành phố K làm một viên cảnh sát bình thường... Chuyện tình đại khái là như vậy.

Trần Tiêu nhìn Hứa cảnh quan, trong lòng không khỏi có chút đồng cảm. Căn cứ theo những gì hắn nói, chuyện này khẳng định là do người có dị năng làm. Nếu như là mấy ngày trước, sợ rằng ngay cả Trần Tiêu cũng không tin những gì Hứa cảnh quan nói, nhưng mà hiện tại...

- Đã chín năm rồi.

Hứa cảnh quan lắc lắc đầu:

- Trong lòng tôi vẫn cố quên đi, tự nói với mình xem như những chuyện đó chưa từng phát sinh ra bao giờ vậy. Hiện tại tôi chỉ là một viên cảnh sát bình thường, an phận hoàn thành nhiệm vụ của mình. Nhưng mà, không ngờ nổi, lần này chứng kiến những chuyện dị thường xảy ra với cậu, khiến cho tôi không thể không nghĩ đến chuyện xưa!

Ánh mắt của hắn dần dần có chút trầm trọng:

- Trần Tiêu, thương thế của cậu, còn chuyện ngày hôm đó nguyên chiếc xe hơi của bọn cướp bị hất tung lên nữa, nhất định là có ẩn tình khác, đúng không?

Trần Tiêu im lặng không nói nên lời. Hứa cảnh quan lại một lần nữa khởi động ô tô, tiếp tục chạy đi.

Trên đường đi hai người cũng không có mở miệng nói gì. Ô tô vẫn chạy cho đến ven đường khu chung cư gần nhà Trần Tiêu mới ngừng lại. Lúc này Hứa cảnh quan mới nói với Trần Tiêu:

- Tôi biết, cậu nhất định có chỗ nào đó khác người bình thường. Trần Tiêu, tôi không có ác ý. Hơn nữa tôi đã điều tra qua tư liệu của cậu rồi, thân thế của cậu nữa. Cậu chỉ là một học sinh phổ thông bình thường thôi, cũng không có gì đặc biệt cả, cũng an phận, tuân thủ pháp luật. Chuyện ngày hôm nay, tôi cũng đại khái đoán được vài phần. Chắc là hai vợ chồng nhà kia đang cãi nhau gì đó, xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cậu có lòng tốt thấy việc nghĩa nên hăng hái cứu người, điều này chứng tỏ cậu là người tốt. Tôi cũng không làm phiền cậu làm gì.

Dừng một chút, hắn cười khổ nói:

- Chỉ là, tôi thật sự muốn từ chỗ của cậu mà xác minh một chuyện. Năm đó sau khi xảy ra chuyện, sau khi tôi trình bản báo cáo lên cấp trên, trong toàn tổ chức của tôi, tất cả mọi người đều cho rằng tâm trí tôi có vấn đề. Có người còn nói là tôi đã bị điên rồi. Chuyện này lúc đó khiến trong lòng tôi vô cùng không phục! Thậm chí sau này khi tôi tiến hành tâm lý trị liệu xong, trải qua mấy năm rồi, đôi khi liên tưởng lại ngay cả bản thân tôi cũng có chút hoài nghi, không biết rốt cuộc tôi có phải là bị điên hay không? Toàn bộ mọi chuyện, đều là do tôi tưởng tượng ra? Bất quá hiện tại, ít ra tôi cũng đã gặp được cậu. Cậu rõ ràng là ví dụ chính xác nhất! Ít nhất tôi cũng có thể tự tin một điều: tôi cũng không phải là người điên!

Nói xong, hắn chăm chú nhìn chằm chằm vào Trần Tiêu:

- Tôi không có bị vấn đề gì về thần kinh, cũng không có tưởng tượng, những chuyện này... đều là sự thật... có đúng không?

Trần Tiêu nhìn ánh mắt Hứa cảnh quan, nhãn thần mặc dù sáng quắc, nhưng lại có ẩn hiện ý khẩn cầu, hắn dù sao cũng có lòng trắc ẩn, rốt cuộc nhịn không được, gật gật đầu:

- Không sai, anh cũng không phải là người điên. Trên thế giới này, quả thật có tồn tại những chuyện mà tất cả chúng ta đều không thể giải thích được. Tôi chỉ có thể xác nhận, anh không có điên.

Hứa cảnh quan phảng phất như trút được một gánh nặng vậy, thở dài một hơi, vươn tay ra, cầm lấy bàn tay Trần Tiêu:

- Cảm ơn cậu! Đã giúp cho tâm sự lâu nay đè nặng trong lòng của tôi được buông xuống. Còn nữa, đám cướp ngân hàng mấy ngày trước, là do cậu hất chiếc ô tô của bọn chúng lật nhào đúng không? Tuy rằng tôi cũng không biết cậu làm như thế nào, nhưng bất quá chuyện này coi như cậu đã giúp cho cảnh sát chúng tôi một tay đi.

Trần Tiêu cười khổ, chuyện này rõ ràng là do cô gái tên gọi Hồng Thất kia làm, nhưng mà Hứa cảnh quan lại ngộ nhận cho rằng chính hắn làm. Hắn suy nghĩ một chút, chuyện này giải thích ra quả thật phiền phức, thôi thì cứ để anh ta nghĩ như thế đi.

Lúc Trần Tiêu bước xuống xe, Hứa cảnh quan lại gọi hắn lần nữa.

- À này, còn có một việc tôi muốn nói cho cậu biết. Trong sự kiện năm xưa, lúc đó gã sát thủ kia sử dụng một mảnh giấy mỏng cắt cổ hai người mà đội chúng tôi bảo vệ... tôi còn nhớ rất rõ rằng, thứ mình hắn sử dụng chính là một lá bài tây.

Hứa cảnh quan cười khổ:

- Đó là lá Tám Cơ.

Hắn phảng phất giống như là nói cho hết chuyện vậy. Nhưng kỳ thật, nói ra những lời này, cũng giống như là trút hết những tâm sự, những uất ức đè nén lâu ngày trong lòng mình vậy. Nếu như nói cho người khác nghe, người ta nhất định sẽ cho rằng hắn đang chống chế chuyện xưa. Lúc này rốt cuộc có thể nói cho Trần Tiêu nghe, lại có thể từ trên người Trần Tiêu kiểm chứng được ít manh mối...

- Sau này nếu cậu gặp chuyện gì, có thể trực tiếp gọi điện thoại kiếm ta.

Trước khi rời đi, Hứa cảnh quan còn để lại một câu nói.

Nhìn chiếc xe cảnh sát rời đi, Trần Tiêu thoáng ngây người đứng đó một chút, trên ngực cũng thở phào nhẹ nhõm vài phần.

Vị Hứa cảnh quan này cũng không có gây phiền phức gì cho mình, đúng là may mắn!

Bất quá, nhớ tới những lời lúc sau hắn nói...

Một lá bài tây, lá Tám Cơ?

Hồng Bát...

Đợi một chút!

Ánh mắt Trần Tiêu đột nhiên sáng lên!!!

Hắc Thất, Hồng Thất, Hắc Tam,... Hồng Bát...

Lẽ nào...

Nếu như lá bài Tám Cơ cũng là Hồng bát mà nói,... Như vậy, Hồng Thất có thể nào đại biểu cho quân bài Bảy Cơ? Còn Hắc Thất thì... là quân bài Bảy Bích?

Hắn nhớ lại gã đàn ông người Châu Âu tên gọi Lôi Hồ lần trước mình đã từng gặp, chẳng phải lúc đó hắn tự xưng mình là 'Black Jack' sao? Nếu xét trong bộ bài tây, chẳng phải là lá J Bích sao?

Nếu nói như vậy, tên sát thủ khiến Hứa cảnh quan bị cách chức năm xưa, chín phần là người của Phục Vụ Xã rồi!

Càng suy nghĩ nhiều, trong lòng Trần Tiêu càng thêm hỗn loạn hơn...

Thân thể của mình hiển nhiên đã xảy ra một số dị biến gì đó... nhưng mà cũng không biết dị biến đó là cái gì...

Hất tung một chiếc ô tô... Lẽ nào ta đã trở thành siêu nhân rồi sao?

Chẳng lẽ mình cũng giống như là Hồng Thất ngày trước, chỉ quát to một tiếng đã có thể đem nguyên một chiếc ô tô hất bay đi sao?

Chẳng lẽ mình cũng là người có dị năng?

Đang lúc trầm tư suy nghĩ, điện thoại của Trần Tiêu đột nhiên reo vang.

Hắn nhìn qua số gọi đến, một dãy số không quen biết. Vừa bấm nút nghe máy, đầu dây bên kia lập tức truyền đến thanh âm già nua khàn khàn có chút quen thuộc:

- Thằng nhóc Trần Tiêu!

Ý? Là ông lão Ngã Đức Hoa? Ách, hiện tại ông ta cũng đã trở thành ông chủ của mình rồi...

- Có chuyện gì?

Trần Tiêu ngơ ngác hỏi.

- Cũng không có gì, ta chỉ nhắc nhở cậu một chút, ngày mai là cuối tuần rồi! Nhớ kỹ những gì ta đã nói, tối ngày mai bất luận là cuồng phong gió bão gì, cho dù là bầu trời có sập xuống đi nữa, cậu nhất định cũng phải mở cửa đó!

Thanh âm của Ngã Đức Hoa vô cùng thô bạo, không chút khách sáo.

- Tôi nhớ rồi!

Trần Tiêu thở dài. Ngã Đức Hoa hừ một tiếng:

- Cậu chưa quên là tốt rồi!

Trần Tiêu bỗng nhiên phản ứng, gấp gáp kêu lên:

- Ông đợi một chút, khoan cúp máy! Tôi có chuyện muốn hỏi!

- Chuyện gì nói mau!

Thanh âm Ngã Đức Hoa có chút mất kiên nhẫn.

- À... Trong quán, không hề có chút tiền mặt nào! Nếu như khách hàng đến uống cà phê, quầy thu ngân cũng không hề có chút tiền lẻ nào để thối tiền cả. Còn nữa, trong nhà bếp cũng trống rỗng, ngay cả tiền mua thứa ăn cũng không có... Còn nữa, nếu như tháng này ông không về kịp, tiền lương của tôi...

Trần Tiêu cười khổ:

- Trong két bảo hiểm cũng chỉ có toàn kim cương, hột xoàn mà thôi...

- Chuyện này cũng để ta dạy cho cậu sao? Cậu là đầu người óc heo hả? Cậu không biết lấy một cục đem ra ngoài bán đi hay sao?

Ngã Đức Hoa trả lời vô cùng thô bạo.

- ...

Trần Tiêu không biết nói gì. Kêu mình tùy tiện đem bán một cục? Ông đúng là quá mức 'tin tưởng' tôi a!

- Còn chuyện gì nữa không? Có thì mau nói, không thì ta cúp máy! Lão tử đang gấp!

- Chờ một chút...

Trần Tiêu nghĩ một chút:

- Ngày hôm qua sau khi ông đi, có một cô gái tên Phượng Hoàng đến quán, hình như là kiếm ông đó... Xin hỏi, ông có biết nàng ta không?

Trong lúc Trần Tiêu hỏi câu này, trống ngực đập thình thịch.

Cũng không có chuyện gì đặc biệt, thật ra là cô gái tên là Phượng Hoàng kia đã để lại trong lòng hắn không ít ấn tượng rung động. Mỗi một thanh niên đều phải trải qua mối tình đầu mà...

Lão Ngã tựa hồ suy nghĩ một chút, bỗng nhiên nổi nóng.

- Cái gì mà Phượng với lại Hoàng chứ? Lão tử không biết!

Nói xong, không đợi Trần Tiêu nói gì thêm, ông ta đã cúp máy.

Làm gì gấp dữ vậy... Trần Tiêu có chút dở khóc dở cười, chính ông nói là có chuyện gì thì hỏi mà!

Những chuyện phát sinh với mình gần đây, hắn thật sự cũng không biết nên hỏi ai, nghĩ tới nghĩ lui, chuyện này tốt nhất cũng chỉ có thể hỏi Yến Ny, hay là Hắc Tam. Nhưng lúc Yến Ni bỏ đi, bà ta cũng không có để lại cách liên lạc. Cuối cùng nghĩ đi nghĩ lại, cũng chỉ còn có cách đi hỏi Ngã Đức Hoa mà thôi. Dù sao thì Ngã Đức Hoa cũng là người của Phục Vụ Xã, tuy rằng người ta nói ông là thành viên đã về hưu rồi.

Cầm cái điện thoại đứng ngây ngốc một hồi, Trần Tiêu bỗng nhiên giật mình, bước qua một bên. Phía sau công viên khu chung cư có một tòa giả sơn lớn. Trần Tiêu lúc này đang đứng trước tòa giả sơn, ngẫm nghĩ một chút, sau đó nắm chặt tay lại, cố gắng tập trung tinh thần...

Nếu như ta đã có thể hất bay một chiếc ô tô, như vậy một quyền của mình, chắc cũng có thể đánh bay được hòn giả sơn này?

Tập trung tinh thần... tập trung tâm trí...

Trần Tiêu hít sâu một hơi...

Bốp!!!!!

Vài giây sau, từ sau hòn giả sơn của công viên vang lên một tiếng gào thét vang trời:

Á... đau quá!!! Trời ơi... chảy máu rồi...!!!!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK