• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Đơn giản mà nói, tổ chức của chúng ta, chính là một đám 'Người giám sát', hoặc nói chính xác hơn, là 'Cảnh Sát Thế Giới'. Ha ha... Ta biết cậu rất ghét cái từ này, ta cũng không thích nước Mỹ cho lắm. Đừng nhìn ta như vậy, ta là người Châu Âu. Nhưng mà, ít nhất chúng ta cũng không hề dùng sức mạnh mà mình có được để mà thay đổi hay can thiệp vào tiến trình phát triển của thế giới. Chúng ta chỉ nguyện ý đứng một bên và lặng lẽ bàng quan ngắm nhìn nó mà thôi. Hoặc là...

Lôi Hồ đột nhiên cười cười. Vẻ mặt của hắn đột nhiên mang theo một chút hài hước:

- Cậu có thể tưởng tượng chúng ta như là một tổ chức chánh đạo luôn gìn giữ nền hòa bình của thế giới đi. Mặc dù cách nói như vậy rất 'cẩu huyết' a!

Tiếng Hoa của người này quả thật khá tốt, ít nhất hắn cũng viết đến từ 'Cẩu huyết'. Từ này là một tiếng lóng không phải ai cũng hiểu.

- Tổ chức chúng ta có hai nguyên tắc hoạt động chính: Thứ nhất, không can thiệp vào sự phát triển của thế giới. Thứ hai, ngăn cản các 'Người dị năng' hoặc là các 'Tổ chức dị năng' khác can thiệp vào sự phát triển của thế giới.

- Nghe qua quả thật giống như là 'Cảnh sát của thế giới'.

Trần Tiêu khẽ cười một chút, nhưng giọng nói vẫn như trước mang theo vài phần không tin tưởng:

- Nhưng tựa hồ các ông đang tự hình dung mình rất vĩ đại, rất cao thượng.

Bất quá, Trần Tiêu cũng không có tiếp tục đề cập đến đề tài này nữa. Hắn khẽ suy nghĩ một chút rồi mới mở miệng hỏi:

- Thế còn, tổ chức mà cha mẹ tôi làm việc thì thế nào?

Thanh âm hắn khẽ khàn khàn một chút.

- Bọn chúng thì hơi phiền toái một chút.

Lôi Hồ nói thẳng không chút che dấu.

- So với một số kẻ dị năng đơn lẻ thích làm xằng làm bậy, loại tổ chức có cơ cấu như thế này càng khó đối phó hơn một chút.

Vừa nói, Lôi Hồ phảng phất như đang làm ảo thuật vậy, từ trong túi áo chợt lôi ra một kiện đồ vật, quơ quơ nhẹ trước mặt Trần Tiêu. Đúng là quyển nhật ký lưu lại của mẹ Trần Tiêu:

- Ta không thể không lấy làm tiếc mà nói với cậu, uhm, nói chính xác thì bây giờ cậu cũng đã đoán ra được, cha mẹ của cậu cũng không phải chết vì sự cố ngoài ý muốn.

Ánh mắt Trần Tiêu khẽ ảm đạm xuống một chút.

- Đó là một tổ chức đã cùng với công ty chúng ta đối kháng nhau rất nhiều năm nay rồi. Tên của bọn chúng là 'Câu Lạc Bộ'.

Câu Lạc Bộ? Đó cũng xem là một cái tên được sao?

Rất may là, trình độ phát triển của bọn họ còn kém xa chúng ta khá nhiều. Tổng thể lực lượng tại các lần đối kháng với chúng ta, bọn họ đều nằm ở thế hạ phong. Mà tại phòng thí nghiệm mà cha mẹ cậu đang làm việc kia, đang nghiên cứu một đề án phi thường thú vị. Đơn giản mà nói, bọn họ đem một số Lam Huyết Nhân sưu tầm được đi tiến hành nghiên cứu. Lam Huyết Nhân đến thời điểm hiện tại chính là loại người có thể nói là đã 'Tiến hóa đẳng cấp cao'. Hơn nữa, từ những nghiên cứu trước đây mà nói, Lam Huyết Nhân có những đặc tính rất đặc thù, cho nên bọn họ tập trung nghiên cứu các loại số liệu về thể chất biến hóa, phân tính khả năng của loại người 'Tiến hóa đẳng cấp cao' kia. Mục đích nghiên cứu cuối cùng, ngoại trừ tìm ra các nguyên tắc tiến hóa, mục đích lớn nhất chính là tìm ra cách đối kháng với chúng ta... Hoặc nói chính xác hơn, là tìm cách đối kháng với tất cả những loài người dị năng đối nghịch với bọn họ trên thế giới này.

Lôi Hồ thở dài:

- Lọ thuốc màu xanh lam mà cha mẹ cậu để lại cho cậu, chính là đòn sát thủ tối hậu của bọn họ.

- Tịnh hóa?

- Chính là 'Tịnh Hóa'.

Sắc mặt Lôi Hồ chợt trở nên âm trầm hơn nhiều:

- Ngươi nghĩ thử xem, muốn đối phó với kẻ dị năng, biện pháp tốt nhất là cái gì?

Trần Tiêu suy nghĩ một chút, liên tưởng đến hai chữ 'Tịnh Hóa', ngay sau đó ánh mắt sáng lên:

- Đem người dị năng một lần nữa biến thành người bình thường?

- Đúng là như thế.

Lôi Hồ tiếp tục thở dài. Vẻ mặt hắn càng lúc càng trở nên nghiêm túc hơn:

- Chúng ta cùng với thế lực hắc ám đó đã đối đầu nhau khá lâu rồi. Nhưng chúng ta đã tồn tại từ rất lâu, nên cũng đã tụ hợp được khá nhiều cá thể dị năng lại với nhau, hiển nhiên đã trở thành cái đinh trong mắt của không ít người. Nhưng mà ngươi nghĩ thử xem, nếu như tổ chức kia nắm trong tay loại thuốc đáng sợ đó, như vậy, bọn chúng sẽ càng thêm tà ác hơn rất nhiều. Hơn nữa, như vừa rồi ta đã nói, trên thế giới này còn tồn tại rất nhiều người có dị năng đơn lẻ, những người này phần lớn đều không thuộc một tổ chức nào cả. Nếu như tổ chức lòng dạ khó lường này nắm trong tay 'Tịnh Hóa', sẽ có thể dễ dàng thu thập một số lớn những người dị năng tự do về dưới trướng mình. Nếu những ai không đồng ý gia nhập, rất đơn giản, trực tiếp Tịnh Hóa luôn.

Trần Tiêu trầm mặc không nói gì.

Sắc mặt Lôi Hồ cũng đã có phần âm trầm:

- Trong quá trình đối kháng lẫn nhau, Phục Vụ Xã chúng ta cũng đã từng cùng với Câu Lạc Bộ kia đấu đá với nhau, giằng co hơn chục năm nay rồi. Bọn họ một mực nghiên cứu các loại vũ khí có thể đối phó với các người dị năng của chúng ta. Thật ra loại Tịnh Hóa này, kỳ thật lúc trước bọn họ cũng đã từng nghiên cứu ra một ít bán thành phẩm rồi. Nhưng mà uy lực của các bán thành phẩm này cũng có hạn thôi. Lúc mới bắt đầu, lực lượng của chúng ta cũng đã bị một ít tổn thương nhỏ, nhưng chúng ta rất nhanh đã tìm ra được biện pháp đối phó lại. Cho nên Câu Lạc Bộ mới liên tục duy trì việc nghiên cứu sản xuất ra thành phẩm chân chính. Đây là sự đối kháng trực tiếp nhất. Chúng ta nhận được một ít tin tình báo, Câu Lạc Bộ đã gần nghiên cứu ra thành phẩm Tịnh Hóa gần như hoàn mỹ nhất. Tin tức này đối với chúng ta mà nói tuyệt đối là một hung tin.

Thở dài một chút, thanh âm Lôi Hồ có chút quái dị:

- Còn có một chuyện cần phải giải thích cho cậu hiểu. Chính là, người phụ nữ lúc trước xông vào nhà cậu, tấn công cậu, chính là một thủ hạ đắc lực của ta. Nàng tên là Hắc Thất. Uhm, ta nghĩ là cậu đã từng gặp qua Hồng Thất rồi. Hai người đó đều là người được tổ chức phái tới để giám sát cậu, hay nói chính xác là để bảo vệ cậu. Nhưng thật đáng tiếc, tính tình Hắc Thất hơi nóng nảy một chút. Nhất là lúc nàng giám sát cậu, lại thấy cậu cầm trong tay một lọ Tịnh Hóa. Thứ thuốc này, trước đây nàng từng gặp qua loại bán thành phẩm của thứ thuốc này, cũng có khá nhiều đồng đội của nàng vì nó mà chết. Cho nên, nàng vô cùng kích động, nên mới nhịn không nổi mà ra tay với cậu. Nàng cũng chỉ muốn cướp thứ đó khỏi tay cậu mà thôi, chứ không hề có ý muốn đả thương cậu.

- Nếu những lời này xem như là lời xin lỗi, ta đồng ý.

Trần Tiêu suy nghĩ một chút:

- Dù sao cũng xem như ta nợ các ông một cái nhân tình. Cái người tên Hồng Thất kia, đã cứu mạng ta trong tay đám cướp, mặc dù lúc ấy nàng ta suýt chút nữa cũng lấy luôn mạng của ta rồi.

Ánh mắt Lôi Hồ trở nên quái lạ khác thường:

- Xin lỗi... nàng cũng không muốn như thế....

Hắn thản nhiên nói tiếp:

- Những tổn thất trong nhà của cậu, chúng ta sẽ bồi thường toàn bộ. Bất quá... Hắc Thất cũng đã trả giá quá nhiều trong chuyện lần này. Trong lúc hỗn chiến với cậu, cậu đã vô tình làm cho 'Tịnh Hóa' phát tán ra, mà rất không may mắn chính là, nàng đã bị dính phải.

Trần Tiêu ngẩn ra:

- Ý của ông là...

- Nàng đã bị 'Tịnh Hóa' rồi.

Thanh âm Lôi Hồ có chút buồn bực.

- Mặc dù tính mạng không bị ảnh hưởng, nhưng mà, theo như ta đã từng nói, nàng từ một người dị năng, đã biến thành một người bình thường.

Nghe xong những lời này, Trần Tiêu khẽ nhíu mày. Nói như vậy, tựa hồ thật ra đối phương đã tổn thất không nhỏ.

- Hắc Tam chính là được cha mẹ cậu ủy thác. Mặc dù sự ủy thác này cũng không có phục vụ cho quyền lợi của tổ chức. Nhưng ít ra, chúng ta hoàn toàn không có ác ý với cậu. Chuyện này cậu cũng không thể phủ nhận.

Trần Tiêu gật gật đầu.

- Sau đó, khi mọi chuyện phát sinh, Hắc Tam đã từng bị tổ chức trừng phạt nhẹ. Nhưng mà, từ một phương diện nào đó mà nói, cha mẹ của cậu đáng được chúng tôi tôn trọng. Rất hiển nhiên, cha mẹ cậu đã nghiên cứu ra được 'Tịnh Hóa' thành phẩm hoàn toàn. Hơn nữa, may mắn chính là, bọn họ đã đem thành quả đó hoàn toàn hủy diệt đi. Đối với chúng tôi mà nói, đó là một tin tức tốt. Sau khi Hắc Tam dính líu đến chuyện này, tổ chức chúng tôi mới tìm hiểu được một ít tư liệu, trả qua thời gian hai năm nghiên cứu, có thể nói, chúng tôi hẳn là phải thiếu cha mẹ cậu một cái nhân tình. Bởi vì chúng tôi điều tra ra được cha mẹ cậu có mối liên quan không nhỏ đối với 'Tịnh Hóa', cho nên chúng tôi mới phái một phân tổ đến, âm thầm giám sát cậu, cũng có ý muốn bảo vệ an toàn cho cậu. Chúng tôi không có ác ý. Chúng tôi chỉ muốn đảm bảo an toàn tuyệt đối mà thôi. Tựa như vị Lam Huyết Nhân chưa trưởng thành kia. Mặc dù Lam Huyết Nhân hẳn xem như là đồng loại với chúng tôi đi, nhưng mà, bởi vì đã có di nguyện của cha mẹ cậu, chỉ uy thác cho mình Hắc Tam mà thôi, cho nên chúng tôi cũng không có mạnh mẽ đem Child Child tiểu thư mang đi. Uhm, tên nàng nghe rất êm tai... Cho nên, Hắc Tam mới đem nàng chuyển lại cho cậu.

Thanh âm Lôi Hồ rất bình tĩnh.

- Tất cả mọi chuyện, chúng tôi đều hoàn toàn tuân theo di nguyện cuối cùng của cha mẹ cậu, cũng không hề ép buộc cậu phải nghe theo yêu cầu gì của chúng tôi.

Trần Tiêu lại gật đầu:

- Tựa hồ ta cũng phải cảm ơn các ông. Ít nhất các ông cũng cho phép Hắc Tam đem di vật cha mẹ chuyển giao lại cho tôi. Nếu không, cả đời tôi cũng không cách nào biết được chân tướng mọi chuyện.

- Chuyện xảy ra đối với Hắc Thất, chúng tôi có thể bỏ qua. Dù sao đây cũng là chuyện hiểu lầm, hơn nữa, cũng là do nàng tự tung tự tác, tự tiện hành động...

Sắc mặt Lôi Hồ mặc dù có chút hỗ thẹn, nhưng ngữ khí vẫn rất hòa hoãn.

- Nhưng mà, khi Hắc Tam chạy tới, lại xảy ra một chuyện ngoài ý muốn mà chúng tôi rất không hi vọng xảy ra.

- Ngoài ý muốn?

Trần Tiêu trầm tư một chút, quay đầu nhìn về phía Hắc Tam nãy giờ vẫn im lặng đứng một bên. Hắn mơ hồ như đã nhớ lại chuyện gì đó... Hình như lúc đó, trong lúc hỗn loạn, thân thể mình cũng đã bị thứ thuốc màu xanh lam kia dính phải, sau đó cả người lâm vào trạng thái vô cùng suy yếu và chậm chạp.

Mà ngay lúc Hắc Tam đến, chính mình lúc này lại mơ mơ màng màng, đem Hắc Tam xem như là địch nhân, sau đó...

Hắn lập tức nhớ tới tình hình khi đó, chính mình tựa hồ đã dùng một phương thức rất kỳ quái mà đả thương Hắc Tam...

- Nhớ ra chưa?

Trong ánh mắt Lôi Hồ tựa hồ mang theo chút ý cười cười.

Trần Tiêu nhịn không được, giơ tay lên, nhìn nhìn một chút bàn tay cùng cánh tay của mình. Màu lam quỷ dị lan tràn dưới da thịt đã biến mất. Hắn rõ ràng nhớ lại lúc đó, hình như khi mình giơ tay lên, đẩy mạnh về phía Hắc Tam một cái, sau đó Hắc Tam đã lập tức bay thẳng ra ngoài. Chẳng lẽ...

- Hắc Thất là một thành viên của tổ thứ bảy. Nàng đồng thời cũng là thành viên mạnh nhất trong tổ. Năng lực thiên phú của nàng chính là điểu khiến không khí. Đáng tiếc, sau khi nàng bị 'Tịnh Hóa', bây giờ đã mấy đi năng lực đó. Nhưng mà, lúc Hắc Tam chạy tới, cậu trong lúc mơ hồ đã công kích nàng ta. Phương thức mà cậu sử dụng lúc đó, chính là...

Lôi Hồ thở dài, nhưng ánh mắt lại lóe sáng, nhìn chằm chằm Trần Tiêu:

- Điều khiển không khí, hình thành xun lực đánh thẳng vào đối thủ. Đây chính là phương thức công kích mà Hắc Thất am hiểu nhất.

- Ý của ông là...?

Trong đầu Trần Tiêu mơ hồ đoán ra cái gì...

- Đúng vậy, chúng tôi nghi ngờ... cậu đã hấp thu sức mạnh của Hắc Thất rồi.

Thanh âm Lôi Hồ có chút cổ quái, vẻ tươi cười của hắn cũng bắt đầu trở nên quái dị:

- Chuyện như thế này, trước giờ chưa từng bao giờ xảy ra cả, cho nên chúng tôi vô cùng kinh ngạc.

Trần Tiêu mơ hồ nhớ lại, lúc đó khi mình đập nát ống nghiệm, thứ chất lỏng màu lam kia rất nhanh hòa tan vào trong không khí, hình thành một tầng sương mù màu lam nhạt. Một bộ phận chất lỏng của thứ thuốc kia đã thẩm thấu vào vết thương của mình, thân thể mình cũng đã bị lây dính. Rồi sau đó, sau khi thân thể Hắc Thất xảy ra dị biến, luồng sương mù màu lam nhạt kia tựa hồ đã chủ động phóng về phía thân thể của mình....

Trong đầu rất nhanh dần dần tái hiện lại tình cảnh lúc đó, Trần Tiêu một trận không nói nên lời, lặng im không nói gì.

- Xin cậu thứ lỗi, trong lúc cậu còn hôn mê, chúng tôi tuy chưa được cậu cho phép, nhưng đã tiến hành một số kiểm tra tổng quát trên thân thể cậu. Chúng tôi có lý do để nghi ngờ, loại thuốc 'Tịnh Hóa' thành phẩm này, tựa hồ có một số tác dụng bất đồng với loại bán thành phẩm trước đây mà chúng tôi chưa phát hiện ra. Chúng tôi nghi ngờ, loại thuốc 'Tịnh Hóa' này sau khi dung nhập vào trong cơ thể cậu, sau đó đã khiến cho cậu có được một số năng lực đặc biệt vốn không tồn tại trước đây. Ví như là, năng lực của Hắc Thất, đã bị thân thể cậu hấp thu mất.

Lôi Hồ nhịn không được, đưa tay lên sờ sờ mũi mình:

- Những đối thủ mà chúng tôi gặp phải trước đây, thứ Tịnh Hóa bán thành phẩm mà họ sử dụng, cũng không hề có thứ công năng này.

- Ý ông nói là, tôi đã bị biến dị sao?

Sắc mặt Trần Tiêu có chút khó coi.

- Tôi cho rằng, dùng từ 'tiến hóa' thì thích hợp hơn, mà nghe cũng tốt hơn một chút.

Lôi Hồ khẽ mỉm cười, bất quá ngay sau đó hắn lại thở dài:

- Đáng tiếc, sau khi kiểm tra toàn bộ thân thể cậu xong, chúng tôi cũng không thu hoạch được gì. Thân thể của cậu, huyết dịch, sóng não... khi kiểm tra đều cho ra kết quả phản ứng hoàn toàn giống như người bình thường. Mặc dù chúng tôi có đủ lý do để tim chắc rằng, sức mạnh của Hắc Thất, đã hoàn toàn bị cậu dùng phương thức 'Thôn phệ' mà lấy đi hết. Nhưng mà, kỳ quái nhất chính là, lúc chúng tôi tiến hành kiểm tra thân thể cậu, cậu cũng không hề có bất cứ biểu hiện gì khác thường cả. Nói thật, chuyện này khiến tôi rất lo lắng.

Trần Tiêu giật mình, lập tức hiểu rõ chỗ lo lắng của đối phương.

Thứ mà những người này kiêng kỵ nhất, tựa hồ chính là 'Tịnh Hóa'. Nhưng tất cả những thành quả nghiên cứu 'Tịnh Hóa' trước đây, đều đã bị cha mẹ mình phá hủy hết. Lọ cuối cùng còn sót lại, cũng đã bị chính mình làm hỏng luôn.

Nhưng mà, vị Lôi Hồ trước mắt này, thế nhưng lại đang rất lo lắn, bản thân chính mình, đã biến thành một lọ 'Tịnh Hóa' sống rồi!

Một lọ 'Tịnh Hóa' sống sờ sờ, so với những lọ thuốc chết càng thêm đáng sợ hơn nhiều.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK