• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trần Tiêu bị cô gái từ trên trời giáng xuống phá tan cửa sổ làm làm cho sợ ngây người, hắn nhìn nòng súng trong tay cô gái kia, rồi lại nhìn thấy tướng mạo đối phương. Trong lòng chợt lóe lên ý nghĩ: Người này cùng với cô gái tên Hồng Thất mình gặp hồi ban ngày quả thực rất giống nhau!

“Để xuống!”

Thanh âm của Hắc Thất mang theo một tia cảnh giác dị thường, hai mắt của nàng gắt gao nhìn chằm chằm về phía bàn tay của Trần Tiêu, dường như nàng không dám bỏ qua dù chỉ là một động tác nhỏ nhất của ngón tay hắn.

“Cô là ai!” Trần Tiêu ngược lại càng nắm chặt ống nghiệm trên tay hỏi lại.

“Là ai!” ánh mắt của Hắc Thất rất lạnh, nhưng phảng phất mang theo một tia khẩn trương:

“Ngươi là đồ ngu xuẩn, ngươi không biết đồ vật trong tay ngươi nguy hiểm thế nào đâu! Bỏ xuống! Nếu không đừng nói ta không khách khí! Cho dù ngươi là đối tượng giám sát, ta cũng sẽ......”

Nhưng trong giờ phút đó Trần Tiêu lại càng trở lên tỉnh táo, hai mắt hắn nheo lại, đối mặt với một cô gái mặc áo đen tỏa ra hàn khí đầy người, nhưng tâm lý hắn ngược lại không hề một chút sợ hãi:

“Cô xông vào trong nhà của tôi...... Lại còn muốn cướp đi di vật của cha mẹ tôi? Cô rốt cuộc là ai!”

“Hừ, chính ngươi muốn tự tìm khổ .”

Hắc Thất rất nhanh đưa ra quyết định, nòng súng trong tay nàng ngưng tụ thành một đạo quang mang màu lam, sau đó luồng quang mang đó hung hăng bắn lên người Trần Tiêu!......

Là...... Điện?!

Trần Tiêu bị điện quang đánh trúng, trong nháy mắt bị tê liệt, đau nhức toàn thân, vị trí bị đánh trúng trước ngực nhất thời hiện lên các tia hoa lửa kêu “phách phách ba ba”, tỏa ra thứ mùi vị của đồ bị cháy khét, lập tức hai tay hắn run lên, ống thí nghiệm từ trong tay rơi xuống.

Đúng lúc này Hắc Thất cũng đã lao nhanh thân thể tới phía trước, vươn tay chụm lấy ống nghiệm.

“Không được làm anh ấy bị thương!!”

Child Child đang bên cạnh Trần Tiêu vốn từ lúc Hắc Thất xuất hiện thì sắc mặt có chút hoảng hốt cùng sợ hãi, nhưng mắt thấy Trần Tiêu bị súng điện đánh trúng, bỗng nhiên không biết lấy dũng khí từ nơi nào, liền nắm chặt hai nắm đấm, quay về phía Hắc Thất hét lên một tiếng.

..... Ầm!

Chỉ thấy toàn thân Child Child chợt phát ra quang mang màu lam chói mắt, một dòng điện lấp lánh từ thân thể của nàng phóng ra cực nhanh!

Chỉ nghe thấy những tiếng nổ rất mạnh bang bang bang bang liên tiếp, tất cả bòng điện trên trần nhà, TV trong phòng khách..... Đồng thời nổ tung, màn hình TV bị vỡ tung thành từng mảnh nhỏ bay ra, bóng đèn trên đỉnh đầu vỡ vụn rơi xuống,tạo thành một vầng sáng màu lam hình vòng cung lan tràn ra xung quanh!!

Hắc Thất cảm giác được ngón tay của mình sắp chạm tới được cái ống nghiệm, nhưng đột nhiên toàn thân bị chấn động dữ dội!

Nàng cảm thấy có một dòng điện mãnh liệt trong nháy mắt đánh vào mình!

Ba!

Một tiếng kêu tiếng thanh thúy vang lên, đạo quang mang màu lam này chạy bên ngoài cơ thể, rồi đột nhiên gặp thiết bị tai nghe cùng với mắt kính bên tai trái, bởi vì các thiết bị này không thể để chịu được dòng điện truyền qua mà bị phát nổ!

Các mảnh vỡ bắn ra làm trán và khóe mắt của Hắc Thất bị thương!

Thân thể của nàng ngã xuống đất, bàn tay vẫn cố gắng hướng về phía chiếc ống nghiệm, chỉ còn một chút nữa thôi, nhưng thân thể đã bị tê liệt, một tia khí lực cũng không thể vận lên được nữa!

Đúng lúc này Trần Tiêu cũng bắt đầu có phản ứng lại, mặc dù hắn thống khổ tưởng chừng như có thể ngã xuống lập tức, nhưng hắn lại gầm nhẹ liễu một tiếng, ra sức hướng về phía Hắc Thất lao tới, hai người quấn lấy nhau tạo thành một đoàn trên mặt đất.

Với thực lực của Hắc Thất, nếu như ở trạng thái bình thường, chỉ cần một ngón tay cũng có thể đánh Trần Tiêu văng ra, nhưng là giờ phút này nàng bị dòng điện do Child Child phóng ra đánh trúng, thân thể tê dại thống khổ, nên đã bị Trần Tiêu gắt gao đè lên trên, ống nghiệm sắp đến tay cũng bị hắn cướp mất.

Trần Tiêu một tay nắm được ống nghiệm, vội nhảy nhanh qua một bên, nhưng còn chưa kịp đứng lên, đã thấy Hắc Thất tuy vẫn nằm chỗ cũ nhưng rất nhanh đưa tay nắm lấy khẩu súng phóng điện giơ lên, nòng súng đang nhắm ngay vào chính mình.

Vẻ mặt Hắc Thất tuy rất thống khổ, thở dốc kịch liệt, từ khóe mắt đến tai trái sau vụ nổ mạnh bị lưu lại vết thương, máu tươi vẫn từ từ chảy xuống, nhưng cánh tay cầm súng của nàng thì vẫn ổn định dị thường:

“Bỏ xuống! Nó là vật nguy hiểm không phải ngươi có thể giữ được!”

Trần Tiêu bị nòng súng chỉ vào, thân thể dựa vào tường hồng hộc thở dốc, kiên định nhìn về chằm chằm vào Hắc Thất:

“Tôi mặc kệ cô là ai! Tại sao cô lại tới nơi này! Nhưng...... Nhưng đây là di vật do cha mẹ tôi lưu lại! Ai cũng đừng nghĩ cướp đi...... Trừ khi tôi chết!”

Vẻ mặt của Hắc Thất rất giận dữ, hai mắt gần như muốn phát hỏa:

“Ta vốn không muốn làm thương tổn ngươi, là ngươi tự tìm đó!”

Lúc này Child Child cũng đã chạy đến bên người Trần Tiêu, cố gắng đưa tay nâng Trần Tiêu lên, sau đó nàng dùng thân thể mỏng manh yếu đuối chắn trước người Trần Tiêu, ánh mắt vốn ngây thơ trong sáng, nhưng lúc này nhìn về phía Hắc Thất cũng đã mang theo một chút chán ghét:

“Tôi, tôi không thích cô.” Vừa nói, Child Child vừa giơ tay về phía Hắc Thất đối diện, trong nháy mắt trên tay của nàng xuất hiện một dòng điện đánh trúng cây súng của Hắc Thất, cây súng trên tay Hắc Thất bị đạo lam quang đánh trúng liện lập tức bị nổ tung!

Hắc Thất nhanh chóng ném cây súng đi, thân thể cố gắng lăn sang bên hai vòng để tránh vụ nổ, cuối cùng mới bò lên được, kinh nghi nhìn Child Child không ngớt:

“Di? ngươi có năng lực điều khiển điện?”

“Tôi không thích cô! cô mau tránh ra!”

Child Child trừng mắt nhìn Hắc Thất , trong ánh mắt lộ ra một tia giận dữ.

Đến lúc này Hắc Thất cũng cảm thấy tình trạng tê liệt của cơ thể đã dần dần biến mất, sức lực cũng đã khôi phục lại vài phần, liền cười lạnh một tiếng:

“Hừ, ngươi tưởng phóng được một chút điện năng là có khả năng kháng cự được ta sao? Tiểu nha đầu vô tri!”

Ánh mắt của nàng lướt qua Child Child, trực tiếp nhìn về phía Trần Tiêu:

“Ta không phải đến đây để làm thương tổn ngươi...... Nhưng vật trong tay ngươi phi thường nguy hiểm! Nếu như nó bị tiết lộ ra ngoài, sẽ tạo thành phiền toái rất lớn!”

Nhưng Trần Tiêu lại lạnh lùng cười, hiển nhiên không tin lời của nàng.

Hắc Thất cười giận dữ, lột bỏ chiếc găng tay bằng da vứt đi, sau đó bước về phía Trần Tiêu và Child Child.

“Cô, cô đừng tới đây!”

Child Child dường như có chút sợ hãi, nàng cảm giác được trên người Hắc Thất mơ hồ có một luồng khí tức nguy hiểm. Cuối cùng, Child Child đành nhắm chặt hai mắt lại, giơ lên tay về phía Hắc Thất hét lên một tiếng......

Trên tay Child Child lại phóng ra một dòng điện, nhưng lần này dòng điện đi tới trước mặt Hắc Thất, thì đột nhiên chuyển động chậm lại, giống như có vật vô hình gì đó quanh quẩn quanh người Hắc Thất chặn lại, chỉ có thể chuyển động ở quanh người của nàng......

“Tiểu nha đầu đáng thương.”

Hắc Thất cười lạnh, khuôn mặt của nàng vốn xinh đẹp nhưng lúc này đã tràn đầy sát khí:

“ ‘Điều khiển dòng điện’ chỉ là năng lực cơ bản nhất mà thôi. Một lam huyết nhân chưa có tỉnh giấc như ngươi, tưởng rằng có thể kháng cự ta sao? Ta có năng lực điều khiển không khí, chỉ cần tạo ra xung quanh cơ thể một tầng chân không , dòng điện không thể chạy trong chân không a !”

Nói xong, nàng lạnh lùng liếc mắt nhìn Child Child, rồi tùy ý vung tay lên, chỉ nghe thấy trong không khí phát ra một tiếng ‘phanh’, thân thể nhỏ bé của Child Child liền bị văng ra ngoài, đập mạnh vào vách tường, nhất thời hôn mê bất tỉnh.

Trần Tiêu ban đầu đã bị thương không nhẹ, vừa rồi lại bị súng phóng điện bắn trúng, nên đã mất đi hơn phân nửa khí lực, giờ phút này mắt thấy một Hắc Thất cường hãn ngang ngược như vậy, nhưng hắn không chịu lùi bước chút nào, hắn cắn răng khom lưng nhặt một cây mộc côn (gậy gỗ) ở trên mặt đất – đó vốn là một chân của chiếc bàn trà bị đập vỡ, Trần Tiêu hét lớn một tiếng, rồi lao về phía Hắc Thất.

“Hừ!” Hắc Thất cười lạnh, đưa một tay ra đỡ, mộc côn đánh trúng tay nàng, lại bị bắn ngược lên cao, làm cho cánh tay của Trần Tiêu bị chấn động đau nhức. Hắn lập tức nhớ tới cô gái hôm nay vừa gặp- “Hồng Thất”, cô gái đó cùng với cô gái trước mặt rất giống nhau, về khí lực thì ngay cả cửa xe bằng kim loại cũng có thể xé tan được!

Hắc Thất khinh thường lắc đầu:“Còn chưa hiểu nữa sao?”

Trần Tiêu thở dốc, trong lòng hắn đã rất rõ ràng - vô luận như thế nào, mình cũng không thể đánh bại được cô gái mặc áo đen ở trước mặt! Nhưng mà, những việc trải qua mấy năm gần đây đã làm trái tim hắn cứng cỏi hơn, điều đó cũng làm cho hắn không muốn cúi đầu trước bất kì người phụ nữ nào!

Cúi đầu?

Khi nhìn thấy tro cốt của cha mẹ được chuyển về từ M quốc, Trần Tiêu chưa từng tuyệt vọng. Khi chủ nợ đến mang từng thứ từng thứ đồ vật quý giá nhất trong nhà đi, Trần Tiêu chỉ là lạnh lùng nhìn. Khi nhìn thấy căn nhà mình từng sinh sống hơn 10 năm bị dán niêm phong...... Trần Tiêu chỉ lạnh nhạt rời đi. Khi nhìn thấy những người thân thích từng đối với mình vô cùng nhiệt tình, giờ trở mặt thành kẻ dối trá lạnh lùng, Trần Tiêu chỉ kiêu ngạo cười lạnh, sau đó huýt sáo rời đi! một loạt đả kích những năm gần đây, sớm đã ma luyện cho tâm trí của một thiếu niên 18 tuổi trở lên vô cùng kiên cường. Càng huống chi, thứ đồ vật trong tay, chính là di vật quý giá nhất mà cha mẹ lưu lại!

“Tôi đã rõ ràng rồi.”

Trần Tiêu đột nhiên mỉm cười, trên khuôn mặt tuấn mỹ của hắn đã đầy vết bẩn, trông có chút chật vật, nhưng ánh mắt lại trầm tĩnh như nước - hắn vẫn còn có thể cười được.

“Tôi rõ ràng rồi, tôi không phải đối thủ của cô.” Trần Tiêu tại thở dốc, thân thể của hắn sắp chống đở không được, nhưng hắn lại lạnh lùng cười:“Ta có lẽ không thể giữ được đồ vật này nữa.”

“Rõ ràng rồi sao? vậy thì đưa cho ta!” Hắc Thất vươn tay ra.

Trần Tiêu hít một hơi thật sâu, ánh mắt như điện nhìn chằm chằm Hắc Thất trước mặt , hắn vẫn cười như trước, nhưng con ngươi lại càng ngày càng phát sáng:

“Đáng tiếc, ta là người, thứ gì ta thích thì ta phải quyết tâm có bằng được, cho dù biết rõ không thể có được, ta cũng không cúi đầu......!”

Đang nói, hắn đột nhiên quay người về phía sau, cánh tay cầm ống thì nghiệm thủy tinh hung hăng nhằm hướng vách tường, dùng toàn bộ sức lực còn lại đập mạnh vào tường!!

Sắc mặt Hắc Thất chợt cuồng biến, hai đồng tử co rút mãnh liệt, miệng phát ra một tiếng kinh hô bén nhọn, bàn tay lăng không hung hăng chụp lấy cánh tay Trần Tiêu!

Nàng bắt được rồi! Bả vai Trần Tiêu phát ra thanh âm “Rắc rắc”, các đốt ngón tay chỉ trong nháy mắt đã bị Hắc Thất dùng sức gỡ ra, nhưng dù đau nhức như vậy, thiếu niên cũng chỉ thoáng nhéo vắt mi, nhưng động tác lại không có dừng lại nửa phần......

Ba!!

Ống nghiệm thủy tinh bị phá vỡ, chất lỏng màu lam từ trong ống nghiệm chảy qua lòng bàn tay Trần Tiêu, các mảnh thủy tinh của ống nghiệm đồng thời cũng cắt đứt bàn tay hắn, màu máu đỏ tươi cùng với màu xanh lam của dung dịch, hai loại màu sắc hỗn hợp cùng nhau, tạo ra một tia vi diệu quỷ dị....

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK