Nửa đêm về đến nhà, Trần Tiêu nhìn thấy Child Child đang cuộn mình trên chiếc ghế sô pha trong phòng khách, nàng đang ngủ. Chợt nhớ đến cảnh "tắm" đầy hương diễm không gì sánh được buổi tối ngày hôm trước, Trần Tiêu không khỏi có chút cười khổ....
Không phải hắn là kẻ giả vờ đứng đắn. Chỉ là hắn không phải là loại nam nhân dùng nửa thân dưới để suy xét. Trên phương diện nam nữ, Trần Tiêu vẫn có khuynh hướng đặt tình cảm lên trên, chứ không phải là nhục dục lên trên.
Hơn nữa, Child Child vẫn đang còn vị thành niên, chỉ là một cô bé mới 15 tuổi, tư duy của nàng chỉ như một tờ giấy trắng mới mở, đối với cái gì cũng không hiểu, nếu mình lại đi chiếm tiện nghi của nàng, thực sự là tội lỗi.
Trần Tiêu đem cất đồ đạc, ôm Child Child đang nằm trên ghế sô pha phòng khách vào phòng ngủ, khi Child Child bị Trần Tiêu ôm liền tỉnh lại, nhưng nàng chỉ liếc mắt nhìn Trần Tiêu, mơ mơ màng màng nói một câu:
- Anh đã về....
Liền dùng cánh tay trắng như tuyết ôm lấy cổ Trần Tiêu, lại chìm vào giấc ngủ.
Nhìn Child Child cuộn tròn trong lòng mình như một chú mèo con, nếu như nói Trần Tiêu không động tâm là nói dối, nhưng dù sao hắn cũng không phải là cầm thú(@DG: hắn 'không bằng cầm thú'), đem cô bé đặt ở trên giường trong phòng ngủ. Lúc này hắn mới đi ra ngoài thay quần áo để tắm.
Sáng sớm ngày hôm sau khi Trần Tiêu tỉnh lại, phát hiện Child Child không biết từ lúc nào đã chạy tới trên giường mình, cũng giống như buổi tối ngày hôm trước, nàng tựa đầu vào bờ vai mình, an tĩnh ngủ một bên.
Trần Tiêu thở dài....Ai, xem ra lại phải tốn tâm tư nghĩ ra biện pháp dạy cho nàng biết khái niệm "Nam nữ có sự khác biệt" mới được.
Bằng không, mặc dù ở bên một cô bé xinh đẹp như ngọc, hương diễm cũng hương diễm tới cực điểm, nhưng mỗi ngày việc ngủ với mình đều giống như một loại khảo nghiệm, mỗi mỗi buổi tối đều phải thiên- nhân giao chiến một phen, tư vị như vậy thật là không tốt a!
Quả thực muốn khỏa nghiệm nhân tính của ta đây mà.... Trần Tiêu lầm bầm một câu-- Chẳng may một ngày nào đó mình nhịn không được, thú tính đại phát....
Lại nói tiếp, Child Child quả thực rất khả ái, nhất là dáng vẻ hồn nhiên đơn thuần tới cực điểm, lại không hiểu biết về thế sự, càng khiến cho Trần Tiêu thương tiếc-- nhưng thật sự chẳng có gì hơn cả. Trần Tiêu đối với việc nam nữ tương đối truy cầu về mặt tình cảm, một cô bé như là Child Child, đầu óc giống như một tờ giấy trắng, thật sự khó có thể cùng mình đặt quan hệ. Tuy dáng người của nàng thanh xuân mềm mại có thể khiêu khích khiến cho mình rung động, nhưng... Dù sao con người cũng không giống như loài động vật chỉ biết giao phối.
Nhớ tới điều này, Trần Tiêu không tự chủ được lại nhớ tới cô gái gọi là Phượng Hoàng-- hắn phải thừa nhận, Phượng Hoàng có lẽ là cô gái duy nhất từ trước tới nay khiến cho mình phải động tâm. Tuy rằng chỉ mới gặp nhau một lần, ngày hôm đó ở trong quán cà phê, hai người chỉ trêu chọc nhau vài câu ngắn ngủi, nhưng lại làm cho Trần Tiêu có cảm giác phi thường thoải mái ở trong lòng, Phượng Hoàng có một loại thân hòa lực, còn có nụ cười giống như cây đón gió xuân, điệu cười vô cùng xinh đẹp, làm cho Trần Tiêu nhớ mãi không quên...
Nhẹ nhàng từ trên giường đứng dậy, Trần Tiêu rất nhanh mặc quần áo, Child Child còn chưa tỉnh lại, dường như hôm nay nàng phá lệ tham ngủ hơn mọi ngày, Trần Tiêu cẩn thận không làm kinh động đến nàng, đứng ở bên giường lẳng lặng xem tư thế ngủ của Child Child một hồi....
Ha hả, dù sao cũng là một nam nhân cơ mà, khung cảnh tiểu mỹ nữ chìm trong giấc ngủ tuyệt vời đến như vậy, quả thực là rất đẹp mắt a!
Sau đó Trần Tiêu đi ra khỏi phòng ngủ, tùy ý lấy túi tiền của mình ra, thò tay lấy một đồ vật- Chính là chiếc phong bì mà Lục tỷ đã đưa cho mình, bên trong là tiền.
Hắn mở ra nhìn, tiền bên trong đích xác không nhiều lắm, chỉ có 3 ngàn. Chẳng qua đối với một người chỉ mới đến dạy có một buổi như mình mà nói, 3 ngàn đúng là con số rất cao rồi. Lục tỷ cũng đã nói rõ ràng, đó là để cảm tạ mình đã cứu nàng, hơn nữa nhà nàng đột nhiên xảy ra chuyện lớn này, nên cũng không mang theo nhiều tiền tới. Tuy nhà nàng giàu có, nhưng mà ông chồng lại tiêu tốn vào việc đánh bạc chơi gái, lại phải lập tức ly hôn phân chia tài sản, phỏng chừng cũng rất eo hẹp đây.
Trần Tiêu suy nghĩ một lúc, hiện giờ đang có một vấn đề khó khăn trước mắt: vấn đề khởi nguồn của cuộc sống!
Nguyên bản Trần Tiêu từ khi bỏ việc ở quán fast food, chính là muốn dựa vào việc làm gia sư tại gia để nuôi sống mình. Nhưng hiện giờ công việc gia sư đã bị mất, trong nhà lại có thêm một miệng ăn. Tuy rằng lương ở tiệm cà phê cũng không thấp....Nhưng trong tiệm không có tiền a! Nếu như Trần Tiêu là loại mặt dày có ý xấu, có thể đi lấy một ít vàng bạc kim cương của lão Ngả Đức Hoa-- nhưng hắn không phải loại người như vậy.
- Quyết định rồi, ngày hôm nay trốn học!
Trần Tiêu dùng lực duỗi duỗi cái lưng:
- Trốn học! đi bán hoàng kim! Nếu không chắc mình phải ăn không khí mất! Hơn nữa, ngày hôm qua điện thoại lão đầu Ngả Đức Hoa cũng đã nói mình cứ bán đi, không việc gì phải lăn tăn nữa rồi.
Trần Tiêu đã có đầy đủ lý do, liền làm một bữa sáng thật nhanh, để lại cho Child Child một tờ giấy, nói với nàng đêm nay phải làm việc đến đêm khuya mới về, vân vân, sau đó xách chiếc túi du lịch, rồi hấp tấp chạy ra cửa.
. . .
Trần Tiêu ra khỏi cửa việc đầu tiên là chạy đến ngân hàng trong thành phố để tìm lại chiếc xe đạp của mình. Kết quả, quả nhiên giống như Trần Tiêu đã dự liệu: xe không còn.
Tuy đã bị mất xe, nhưng Trần Tiêu đã sớm có chuẩn bị tâm lý, sau một hồi phiền muộn rồi cũng trở lại bình thường. Sau đó đón tàu điện ngầm đi tới tiệm cà phê.
. . .
Hiện trường khu phố thương nghiệp vẫn giống như có quỷ ám-- 9 giờ sáng, ánh dương quang chiếu khắp nơi, nhưng con đường dành riêng cho người đi bộ mặc dù to như vậy vẫn không có cửa hàng nào mở cửa. Trần Tiêu đi tới con đường đó, chỉ nhìn thấy có 2,3 người công nhân quét vệ sinh trên đường, hắn chạy nhanh vào trong coffee-shop, từ trong chiếc két sắt trên lầu lấy một khối vàng.
Tròn một buổi sáng, Trần Tiêu chạy tới một con phố châu bảo trong thành phố K, dạo một vòng qua các tiệm vàng. Bán một khối vàng, được hơn 20 vạn tiền mặt, liền nhét vào ba lô trên lưng mình, đi ra khỏi cửa, hắn chợt nhớ tới việc ngày đó Phượng Hoàng tới quán cà phê, một tiệm cà phê to như vậy, nhưng ngoài cà phê ra thì một chút đồ ăn gì khác cũng không có..... Như thế thì còn ra cái dạng gì nữa đây.
Tốt xấu gì Trần Tiêu cũng đã từng đi làm công ở một tiệm ăn, hắn liền chạy thẳng đến siêu thị để mua nguyên liệu nấu ăn, chừng 7,8 bao lớn bao nhỏ, lúc này mới lên đường quay về tiệm cà phê.
Hắn lại dùng thời gian cả buổi chiều, đem toàn bộ tiệm cà phê quét dọn sạch một lượt-- Ngày hôm nay chính là ngày thứ 5, Lão đầu Ngả Đức Hoa đã nghiêm khắc căn dặn mình phải mở cửa kinh doanh vào đêm nay, có lẽ đêm nay sẽ có vị khách quan trọng nào đó đến đây.
Nếu nhận làm công việc này, Trần Tiêu sẽ làm hết trách nhiệm, sẽ không bởi vì ông chủ không có mặt mà chây lười.
Làm xong tất cả mọi việc, Trần Tiêu liền ngồi chờ ở quầy hàng, ánh dương quang buổi chiều chiếu qua chiếc cửa sổ sát đất, chiếu vào bên trong phòng khách của tiệm cà phê, làm cho người ta không khỏi sinh ra một cảm giác ấm áp an tường, Trần Tiêu ngồi ở trong quầy hàng, nhưng hắn không nhịn được mỗi một phút lại liếc mắt ra cửa tiệm, dường như trong lòng hắn có một loại cảm giác mong chờ mờ ảo, hắn mong chờ cô gái thích đùa, thích tự xưng "Ta", đẩy của đi vào....
Đáng tiếc, Trần Tiêu thất vọng rồi, mãi cho đến khi hoàng hôn buông xuống, Phượng Hoàng cũng không có xuất hiện.
Ngoài ra, Trần Tiêu cũng lần thứ hai xác định suy đoán của mình: Sinh ý của tiệm cà phê này, thực sự là cực kì bi thảm a! Tròn một ngày, ngay cả một người khách cũng không có.... Trên con đường vắng vẻ dành riêng cho người đi bộ ở bên ngoài, Trần Tiêu đã tỉ mỉ tính toán qua, từ chính ngọ đến lúc mờ tối, tổng cộng chỉ có 3 người khách vào cửa, một người vào tiệm bán đồ dùng gia đình, một người vào tiệm sách sách giáo khoa, còn một người nữa thì vào cửa hàng phân phối hợp đồng bảo hiểm.....
Nghĩ một chút cũng không có gì kì quái, một con đường nhánh hẻo lánh dành riêng cho người đi bộ, lại nằm ở khu vực ngoại biên thành phố, ai lại rỗi hơi chạy tới chỗ này đi dạo chứ?
Mở tiệm cà phê ở một nơi như vậy, chắc chắn sẽ lỗ vốn nặng, nếu như là những người bình thường, chỉ sợ chưa được một tháng sẽ phải đóng cửa rồi. Xem ra lão đầu Ngả Đức Hoa thực sự là người rất tài giỏi a!
Nghĩ tới cái két sắt chứa đầy tài phú ở trên lầu, Trần Tiêu nhịn không được thở dài: Lão đầu Ngả Đức Hoa căn bản không hi vọng mở cái tiệm này ra để làm ăn gì cả. Cho dù có lỗ vốn thêm vài chục năm nữa, hắn cũng chẳng thể sập tiệm được.
Ân, Phục Vụ Xã, quả nhiên đều là những người bất bình thường.
Cả buổi chiều buồn chán, Trần Tiêu thậm chí còn có ý nghĩ muốn đem Child Child đến đây chơi với mình cho đỡ chán, dù sao cũng tốt hơn là ngồi một mình ở chỗ này phát ngốc.
Hắn muốn xem qua một chút sách gì đó để giết thời gian, hắn biết, dưới quầy hàng của lão đầu Ngả Đức Hoa có một đống sách, Trần Tiêu xoay người nhìn xuống, liền lập tức hai mắt trợn trắng.
"Kim Bình Mai", "Ngọc Bồ Đoàn" "Đăng Thảo hòa thượng". . . Hả? Lại còn có một quyển rút gọn "Long chiến sĩ Truyền thuyết", còn có " A Lý Bố đạt niên đại kỷ"? ? (1)
- Tuổi đã lớn như vậy rồi mà còn đi xem mấy cái thứ này, không sợ vỡ mạch máu ma chết a.
Trần Tiêu dở khóc dở cười nhìn một đống sách "XX" trước mặt, bất đắc dĩ lắc đầu:
- Sở thích của lão đầu tử Ngả Đức Hoa này thật đúng là 'cường đại' a.
Cuối cùng, tới bữa tối, cũng có một người khách đi vào tiệm.
Vị khách đi vào là một đại thúc trung niên, mặc một bộ quần áo lao động của công nhân bẩn thỉu lem luốc, lúc đi vào, hắn quay về phía Trần Tiêu gật đầu, khẽ cười cười, coi như là một lời thăm hỏi.
- Chào mừng quý khách!
Trần Tiêu lập tức bước tới:
- Mời ngồi, xin hỏi quý khách dùng gì?
- Cậu chính là Trần Tiêu à?
Vị đại thúc trung niên kia cười rất bình hòa, hắn để ria mép, da ngăm đen, vóc người rắn chắc, khuôn mặt vuông vức, nhìn qua đúng là một người đàn ông thành thục ổn trọng, bất quá ánh mắt hắn rất ôn hòa, chắc là một người có tính tình rất tốt đây.
Trần Tiêu ngạc nhiên:
- Ông biết tôi à?
- uhm, tôi biết lão Ngả mới tuyển thêm một người mới.
vị trung niên này cười nói:
- À, tôi chính là chủ tiệm sửa xe ở đầu phố, mọi người đều gọi tôi là Điền đại thúc.
- Thì ra là hàng xóm.
Trần Tiêu cười khách khí, nhưng trong đầu có chút khó hiểu: mở tiệm sửa xe ở cái nơi hẻo lánh như thế này, lẽ nào Điền đại thúc cũng không phải là người bình thường?
Quả nhiên.....
- Buổi tối thứ 5 mỗi tuần đều là ngày trọng yếu, cậu là người mới, không hiểu tình hình, ta sợ cậu ứng phó không nổi, nên tới đây xem qua một chút, nói không chừng tôi có thể giúp đỡ chút gì đó.
Điền đại thúc cười rất hữu hảo, ánh mắt nhìn Trần Tiêu có chút quan tâm.
- Ngài....
Trần Tiêu do dự một chút:
- Ngài cũng là người ' Phục Vụ Xã'?
- Đã từng, nhưng mà hiện giờ tôi đã về hưu rồi.
Điền đại thúc trả lời rất thẳng thắng, không có một chút ý tứ muốn giấu diếm.
Lại là một dị năng giả....
Trần Tiêu nhịn không được nhìn chăm chăm vào Điền đại thúc, nhưng đối phương không có chút để tâm, chỉ cười rất thân thiện.
Trần Tiêu pha cho hắn một ly trà, sau đó tùy ý cùng hắn hàn huyên vài câu, vị trung niên đại thúc này tính tình quả nhiên tốt, cũng rất hay nói, hơn nữa hình như đã từng đi qua không ít địa phương, đi qua rất nhiều quốc gia, hai người hàn huyên chuyện đông tây nam bắc một chút, Trần Tiêu cố tình làm như vô ý muốn nghe một chút chuyện của Phục Vụ Xã, nhưng đối phương không biến sắc chuyển trọng tâm câu chuyện, dường như không muốn nhiều lời.
Rất nhanh tới 7 giờ tối, khi chuông đồng hồ vừa kêu 7 tiếng, biểu tình của Điền đại thúc rõ ràng nghiêm túc hẳn lên. Hắn không nói nữa, trầm mặc hơn-- Chuyển biến này làm trong lòng Trần Tiêu khẽ động.
Đinh đông...
Cánh cửa của quán cà phê bị đẩy ra
. . .
(1) Toàn là các tuyệt phẩm sắc hịp, 3 quyển đầu là các truyện có từ khá xưa, còn 2 quyển sau theo kiểu hiện đại, bên KG mềnh có bộ đầu đó