Nhóm thứ nhất bị Trần Tiêu và Tiêu Tình bắt được tất nhiên là tổ hai người Từ nhị thiếu và Vô giá …
Phương pháp trốn của Từ nhị thiếu phi thường sáng tạo, hắn đã chuẩn bị một tấm vải, một mặt có màu xanh xám, giống hệt màu đá trên núi. Trong sắc trời chạng vạng này, đội tìm kiếm chỉ nhờ ánh đèn pin mỏng manh, nếu Từ nhị thiếu khoác tấm vải này ngồi cuộn mình dưới núi --- nếu không nhìn kĩ, chỉ sợ ai cũng nghĩ đó chỉ là khối đá ven đường.
Bất quá, dưới sự quan sát mẫn tuệ của Tiêu Tình, chỉ liếc mắt một cái đã có thể phân biệt được nơi Từ nhị thiếu trốn.
“Được rồi, tôi nhận thua!” Từ nhị thiếu buồn bực ném tấm vải sang bên cạnh.
Hắn đích xác rất buồn bực … Nguyên lúc đầu hắn một mực muốn cùng Bạch Thái ở chung một tổ --- như vậy mới có thể phát huy hết ưu điểm của tấm vải này. Tấm vải diện tích cũng không lớn, chỉ có thể miễn cưỡng phủ được hai người. Cứ như vậy nếu trốn chung mà nói … hắc hắc, hơn nữa dưới ánh trăng mờ ảo, cô nam quả nữ ở chung một chỗ, đến lúc đó …
Đáng tiếc, thật sự rất đáng tiếc a!!!!
Từ nhị thiếu ảo não, hung hăng chà đạp tấm vải dưới chân.
“Di? Vô giá đâu?” Trần Tiêu nhìn Từ nhị thiếu cười nói : “Cậu cũng không thể phạm quy nha, dựa theo quy tắc trò chơi, hai người cùng tổ không thể cách nhau quá xa.”
Từ nhị thiếu sờ sờ cằm, vẻ mặt lén lút hắc hắc cười gượng.
“Hừ, không cần tìm nữa, người còn lại ở đây.” Tiêu Tình thản nhiên nói, đi tới thân cây bên cạnh, bỗng nhiên giơ chân lên, cước pháp như cuồng phong tảo diệp …
Phanh!!!
Thân cây dưới cú đá mạnh mẽ của Tiêu Tình rung lên bần bật, sau đó bùm một tiếng, một bóng đen từ trên cây rơi xuống bụi cỏ bên dưới.
Vô giá nằm trên mặt đất đau đớn kêu rên, thất tha thất thểu đứng lên, xoa xoa thắt lưng kêu lớn : “Tiêu Tình, không cần ra tay ác như vậy chứ.”
Sau đó lại trừng mắt nhìn Từ nhị thiếu : “Đều tại cậu cả! Tôi đã bảo miếng vải đó không dùng được, không nên ngồi xổm ven đường!! Cậu xem, nếu không phải tại cậu bị phát hiện trước, bọn họ cũng không biết tôi ở gần đây!”
Từ nhị thiếu trừng mắt cãi : “Phi! Cậu nghĩ rằng tôi muốn ở chung tổ với cậu sao? Ài, tôi chờ cơ hội này đã lâu rồi a…”
Tổ thứ hai bị tìm thấy chính là Child Child cùng Bạch Thái.
Bạch Thái rất thành thật không sử dụng dị năng ẩn thân. Hai cô gái này cũng không có sáng tạo đặc biệt, chỉ trốn trong bụi cỏ.
Kết quả, Trần Tiêu một đường đi tới, chỉ cố ý nói to một câu : “Nghe tiểu Từ nói, trên đảo này có thể có rắn trốn trong bụi cỏ a.”
Sau đó từ xa truyền lại tiếng thét kinh hãi của Bạch Thái, nàng chủ động từ trong bụi cỏ nhảy ra.
Nhưng thật ra Child Child vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, biểu tình mờ mịt nhìn Trần Tiêu : “A? Vậy là kết thúc rồi sao?”
Lúc này đã 20 phút trôi qua, cũng đã hết một nửa thời gian quy định, nhiệm vụ của hai người đã hoàn thành hai phần ba, chỉ còn lại tổ cuối cùng : hai người Monica và Lục Tiểu Tiểu.
Nhưng mà, kết quả lại ngoài dự liệu …
20 phút cuối cùng trôi qua, Trần Tiêu cùng Tiêu Tình cơ hồ đã tìm khắp rừng cây, cũng không thấy bóng dáng hai người đâu!
Mà ngay cả dưới sườn núi hai người cũng đã tìm qua, Trần Tiêu còn chạy tới tìm xung quanh hồ một vòng.
Lại là Lục Tiểu Tiểu cùng Monica, hai người không biết đã trốn vào nơi nào.
“Di, không thể nghĩ ra được hai nàng còn có thể trốn ở đâu a.” Từ nhị thiếu gãi gãi đầu, ha ha cười nói : “Được rồi, đã hết thời gian, lần này Trần Tiêu cùng Tiêu Tình thua, gọi hai cô ấy ra thôi, chúng ta tiến hành lượt tiếp theo của trò chơi.” Vừa nói trong lòng hắn vừa tính toán, lượt tiếp theo phải làm sao để đạt được mục đích cùng một tổ với Bạch Thái.
Nhưng một nan đề nữa lại xuất hiện.
Lục Tiểu Tiểu cùng Monica, hai nàng thủy chung không lộ diện!
“Gọi điện thoại đi.” Vô giá nói, hắn xem ra cũng mong nhanh chóng bắt đầu lượt tiếp theo.
Từ nhị thiếu rút di động ra, nhưng mà sau khi bấm một dãy số … hắn nhíu mày : “Di? Như thế nào lại tắt điện thoại?”
“Tắt máy? Cả hai người đều tắt điện thoại sao?” Trần Tiêu nhíu mày.
“Cậu nghe đi.” Từ nhị thiếu đưa điện thoại cho Trần Tiêu, quả nhiên, gọi lại hai lần, cả Lục Tiểu Tiểu và Monica đều tắt điện thoại.
Mọi người trong lòng mơ hồ có chút bất an, chỉ còn Từ nhị thiếu vẫn có thể cười nói : “Chắc là hai cô gái giảo hoạt này lo lắng lúc đang trốn Trần Tiêu và Tiêu Tình sẽ dùng điện thoại --- tiếng điện thoại nhất định làm lộ vị trí đang trốn.”
Dừng một chút, hắn cười nói : “Chúng ta phân tán ra, hét lớn nói trò chơi đã kết thúc, hai cô ấy nghe được tự nhiên sẽ ra.”
Mọi người không ai phản đối, sáu người rất nhanh tỏa ra các hướng khác nhau, có người vào rừng cây, có người tới ven hồ, có người đi xung quanh biệt thự.
Xa gần đều truyền đến tiếng hét gọi của mọi người.
Lại là 20 phút trôi qua, mọi người lục tục trở về chỗ cũ --- Lục Tiểu Tiểu cùng Monica vẫn chưa trở lại!
Lần này, ngay cả lạc quan như Từ nhị thiếu cũng có chút khẩn trương.
“Sẽ không xảy ra việc gì ngoài ý muốn chứ?” Bạch Thái lo lắng nói. Tuy rằng nàng không thích Từ nhị thiếu xun xoe bên cạnh Monica, nhưng mà … dù sao cũng không có cừu hận gì với nhau.
“Trên đảo này có hang động hay hầm ngầm gì đó không? Trời tối như vậy, hay là hai cô ấy không cẩn thận rơi xuống đó?” Vô giá đưa ra một giả thuyết.
“Nếu quả thật lỡ rơi vào hang động, hai người cũng phải gọi điện thoại cầu cứu chứ.” Từ nhị thiếu biểu tình trở nên nghiêm túc : “Hơn nữa, đảo này đã được công ty khai phá, nếu có huyệt động nguy hiểm thì đã cảnh báo rồi.”
“……” Mọi người lại nhìn nhau, Trần Tiêu chỉ trầm giọng nói một câu : “Đi tìm! Tiếp tục tìm kiếm!”
Hắn là người đầu tiên cầm đèn pin lên, hướng sâu trong rừng cây chạy tới.
Từ nhị thiếu cũng khẩn trương gọi nhân viên công tác trên đảo.
Trên đảo hiện có mười một nhân viên : Một quản lý, sáu nhân viên bán hàng, một thợ điện, một phụ trách lái du thuyền, còn có hai bảo an.
Vừa nghe nói bạn của Từ công tử bị mất tích trên đảo, tất cả mọi người đều khẩn trương, sau khi lấy đèn pin liền chia nhau tìm kiếm khắp đảo.
Đảo này cũng không lớn, khoảng cách lớn nhất từ đông đến tây cũng chỉ mất 25 phút đi bộ, nếu mà chạy bộ thì chỉ 10 phút là băng qua.
Đám người tìm kiếm khoảng một tiếng, rất nhanh đã tới mười hai giờ đêm, vẫn như cũ không có tin tức gì!
Giống như Lục Tiểu Tiểu và Monica bỗng nhiên biến mất khỏi đảo!
Mọi người lại một lần nữa tập trung trong sân cỏ trong biệt thự, theo đề nghị của Trần Tiêu đem đường mình đã tìm kiếm nói ra một lần …
“Từ từ …” Trần Tiêu bỗng nhíu mày : “Tiểu Kim đâu? Vô giá đâu rồi?”
Hắn nói xong mọi người mới chợt phát hiện, trong lúc mọi người kêu gọi, tự nhiên lại không phát hiện, một người lại nữa mất tích!
Vô giá cũng không thấy đâu!!!
Nháy mắt, trong sân yên tĩnh lại! Sắc mặt mỗi người đều trở nên quái dị.
Mười hai giờ đêm, từ chân trời phía sau mây đen từ từ kéo tới, ánh trăng dần dần khuất bóng, gió đêm nhẹ đưa, trong rừng truyền đến tiếng lá cây sàn sạt.
Mọi người ở chung một chỗ, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, sắc mặt mỗi người đều quái dị, trong ánh mắt hoặc ít hoặc nhiều đều toát ra sự lo lắng bất an!!
“Trên đảo có bản đồ không?” Trần Tiêu nhìn sang quản lý : “Lúc khai phát nhất định có lưu lại bản vẽ chứ?”
Quản lý đầu đầy mồ hôi : “Có! Có một tấm bản đồ … ở trong phòng làm việc của tôi, để tôi đi lấy!”
Quản lý xoay người chạy về phía biệt thự. Trần Tiêu lại quay người nhìn người lái du thuyền : “Anh đã kiểm tra bến tàu chưa? Du thuyền còn không? Có thể có người cố tình trốn trên thuyền không?”
“Không đâu.” Người lái thuyền khẳng định : “Tôi đã kiểm tra qua du thuyền rồi, diện tích mặt trên cũng không lớn, nếu có người trốn nhất định tôi đã nhìn thấy … Hơn nữa, chúng ta đã gọi cả nửa ngày, các cô ấy cho dù trốn trên du thuyền cũng không có khả năng không lên tiếng …”
“Trần Tiêu, có phải các cô ấy không cẩn thận ngã xuống hồ không?” Bạch Thái nghĩ tới một khả năng.
“Chắc không có đâu.” Từ nhị thiếu trả lời : “Chung quanh đảo đều là vùng nước cạn, nước rất nông, trừ phi ra cách bờ hơn mười thước mực nước mới đến thắt lưng … Các cô ấy không thể chỉ vì một trò chơi mà trốn vào trong nước để chịu bị ướt.”
Sau đó, Từ nhị thiếu gọi điện cho Vô giá, đợi một lát, hắn buông điện thoại xuống, sắc mặt khó coi : “Điện thoại của tiểu Kim … cũng tắt máy!”
Tắt máy?
Trần Tiêu với mấy người Tiêu Tình sắc mặt âm trầm.
Bởi vì trước khi đi tìm Lục Tiểu Tiểu và Monica, mọi người đã ước định rõ ràng, phải giữ liên lạc thông suốt! Lại cũng đã kiểm tra một lần lượng pin trong máy!
Vào lúc như thế này tiểu Kim không có lý do gì mà tắt di động!
“Trần Tiêu … tôi có cảm giác bất an.” Tiêu Tình khẽ kéo áo Trần Tiêu.
Trần Tiêu giật mình, liếc mắt nhìn Tiêu Tình.
Kì thật trong lòng hắn cũng mơ hồ có một loại dự cảm cổ quái --- loại dự cảm này có chút tương tự với vài lần mình gặp nạn trước đây, trong lòng nặng trịch, tổng cảm giác như có chuyện gì đó sắp xảy ra, lại giống như có nguy hiểm gì đó đang lặng lẽ ẩn núp gần đâu đây!