• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Có người?”

Bạch Thái và Từ nhị thiếu đồng thời kinh hô.

“Là con người!” Trần Tiêu vẻ mặt nghiêm túc : “Những sự việc vừa xảy ra có người đứng sau lưng thao túng!” Sau đó Trần Tiêu đem những việc mình và Tiêu Tình vừa trải qua nói ra một lượt, sau khi nghe xong vẻ mặt Từ nhị thiếu và Bạch Thái đều rất khó coi.

“Có lẽ là dị năng giả, vấn đề là chúng ta không biết mục đích của đối phương rốt cục là gì!” Trần Tiêu lắc đầu : “Theo tình hình bây giờ mà xét, đối phương tựa hồ có thể khống chế những quái thú này … Ân, chúng tên là Kiêu, là một loại sinh hóa thú.”

“Như vậy chúng ta làm sao bây giờ?” Tiêu Tình nhíu mày.

Trần Tiêu cúi đầu nghĩ nghĩ, lúc ngẩng đầu lên ánh mắt có chút phức tạp : “Đi ra ngoài, mọi người đều ra bên ngoài.”

“Đi ra ngoài?” Mọi người đều có chút ngoài ý muốn.

Rời khỏi phòng dụng cụ? Mặc kệ nói như thế nào, trong phòng này còn có vách tường cùng cửa chắc chắn, cho dù bị quái thú tấn công cũng có thể phòng ngự. Bây giờ lại phải bỏ nơi có chút an toàn này đi ra bên ngoài …

“Nếu chỉ là một đám dã thú mà nói, vậy ở trong phòng tự nhiên là ý kiến hay. Nhưng nếu đối phương cũng là con người, như vậy vách tường và cửa cũng không thể bảo vệ được chúng ta.” Trần Tiêu cười khổ : “Muốn đem mọi người trong phòng bức ra ngoài có rất nhiều biện pháp, dã thú không có trí tuệ không thể làm được, nhưng đối với con người thì là việc rất dễ dàng. Biện pháp đơn giản nhất là phóng hỏa, trên đảo có nhiều cây như vậy… Không bằng chúng ta tự đi ra ngoài a. Tôi cảm thấy đối phương nếu đã làm lớn như vậy không có khả năng muốn đem chúng ta giết sạch, hẳn phải có nguyên nhân đặc thù nào đó.”

Từ nhị thiếu còn đang do dự, Tiêu Tình tay đang nắm nhuyễn kiếm nhẹ nhàng run lên, ngữ khí lạnh nhạt : “Vậy thì ra ngoài đi.”

Nàng liếc mắt nhìn Trần Tiêu một cái, ánh mắt thực bình tĩnh, nhưng dưới vẻ bình tĩnh ấy lại mơ hồ có một loại hương vị kỳ dị khác.

Mấy người trẻ tuổi rốt cục rời phòng dụng cụ ra bên ngoài, Trần Tiêu để tay trần, mà Từ nhị thiếu trong tay vẫn như cũ cầm theo chiếc xẻng --- lại là chính hắn cũng rất rõ ràng, chiếc xẻng trong tay kỳ thật cũng không có nhiều tác dụng lắm.

Bạch Thái cùng Từ nhị thiếu đỡ Child Child còn đang ngất xỉu, mà Trần Tiêu và Tiêu Tình sóng vai đi đằng trước.

“Ra đi!”

Trần Tiêu bỗng nhiên hít một hơi, lớn tiếng quát.

Mọi người đang đứng tại một mảnh hỗn độn trước biệt thự, chỗ này nguyên bản là nơi buổi tối mọi người mở tiệc nướng, lại là hiện tại trên cỏ trải đầy mảnh vỡ thủy tinh.

“Ra đi! Đừng trốn nữa!” Trần Tiêu nhìn xung quanh, sau khi Child Child sử dụng Điện từ bạo, tất cả nguồn điện trong biệt thự đều bị phá hủy, trên đảo nửa ngọn đèn đều không có, toàn bộ là một mảnh hắc ám.

“Chúng ta biết có người ngầm thao túng!” Trần Tiêu đứng trước nhất, ngang nhiên quát : “Không cần giả thần giả quỷ nữa! Chúng ta đường đường chính chính đánh một trận!”

Sau một lát trầm lặng, từ bốn phương tám hướng xung quanh đồng thời truyền đến tiếng cười bén nhọn.

“Ha ha ha ha ha …”

Tiếng cười kia hiển nhiên là âm thanh nữ giới, trong âm thanh mềm mại mang theo một tia bén nhọn cùng khinh thường.

“Mấy bạn nhỏ thật thú vị, cũng can đảm lắm.” Thanh âm kia tràn ngập vẻ đùa cợt : “Các người vì cái gì nghĩ rằng ta sẽ đi ra? Hừ, giả thần giả quỷ? Ta chỉ cần phái mấy con Kiêu ra là có thể đem các người xé thành từng mảnh nhỏ!”

“Ngươi đương nhiên có thể chọn lựa làm như vậy.” Trần Tiêu thanh âm không chút sợ hãi : “Nhưng mà ngươi sẽ không làm thế, đúng không!”

“Nga? Ngươi có thể khẳng định sao?”

Lời vừa dứt chợt nghe một âm thanh giống như tiếng còi, rất nhanh, từ trong rừng truyền đến một trận âm thanh sàn sạt, đó là âm thanh quái thú dẫm đạp lên cành cây đi tới!

Vài bóng đen chậm rãi từ trong rừng cây đi ra, mơ hồ tạo thành hình quạt, đem mấy người trẻ tuổi vây ở giữa.

Những quái vật đó toàn bộ đều là Kiêu, đang bám vào cây, hướng tới những người trẻ tuổi ở giữa nhe răng trợn mắt, phát ra tiếng gầm rú đe dọa, cũng có con không nhịn được chảy nước miếng sềnh sệch, hồng hộc thở.

“Thế nào? Bây giờ các ngươi có hối hận vì không tiếp tục ở trong phòng mà lại đi ra ngoài không?” Tiếng cười lạnh vang trong đêm.

“Hối hận? Vì sao phải hối hận?” Trần Tiêu tuyệt nhiên không có bộ dáng sợ hãi : “Ngươi có giỏi thì sai lũ quái vật xông lên đi, dù sao đều là chết.”

Trầm mặc.

Rốt cục, qua hồi lâu một thân ảnh từ trên nóc biệt thự nhẹ nhàng hạ xuống, chậm rãi dừng trước mắt mọi người.

Trần Tiêu nhìn rõ người mới tới, nhẹ thở dài : “Quả nhiên là ngươi, Monica lão sư thân ái.”

Monica?

Những người bên cạnh đều lộ ra biểu tình không tin nổi.

Đích xác, dáng vẻ người kia căn bản không phải là Monica lão sư a!

Nàng đúng là một nữ nhân, từ hình dáng thướt tha là có thể nhìn ra. Hơn nữa thân thể nàng so với mỹ nữ lão sư Monica càng thêm nóng bỏng!

Cặp nhũ phong khoa trương bị bó chặt dưới lớp áo da mỏng manh, chiếc khóa như cố tình chỉ kéo đến ngực, để lộ ra hai nửa vòng tròn trắng xóa cùng một khe sâu hun hút! Từ bên ngoài nhìn vào có thể mơ hồ thấy được hai điểm nhô lên bên dưới áo da đen, hiển nhiên là bên trong hoàn toàn không mặc thêm gì.

Mà điểm càng chết người chính là hình dạng chiếc áo và cặp mông – hoàn toàn tạo thành hình dạng như chiếc hồ lô, cặp mông tròn xoe vểnh lên cộng thêm vòng eo mảnh khảnh tạo thành một đường cong mê người, bên dưới là đôi chân dài được bao trong lớp quần da. Giống như mỗi đường cong trên người nàng đều bị bó chặt dưới bộ đồ da, hoàn toàn lộ ra bên ngoài! Tròn xoe, thẳng tắp … Gợi cảm!

Lại là thân thể của nàng so với Monica lão sư phải cao hơn nửa cái đầu.

Hơn nữa, khuôn mặt nàng …

Mặt của nàng trắng nhợt dọa người! Đó là một loại trắng không thuộc về nhân loại! Trắng bạch giống như bơ, lại giống như màu trắng của giấy! Nhìn như không có chút máu nào!

Mà quan trọng nhất là khuôn mặt của nàng, so với vẻ tươi đẹp mị nhân của Monica lão sư thì đông cứng hơn vài phần, tuy rằng vẫn diễm lệ động lòng người, nhưng mà loại diễm lệ này lại làm cho người khác nhìn vào không nhịn được sinh ra một cỗ hàn khí … Giống như là đao phong! Lóe sáng, nhưng lại cực kỳ nguy hiểm!

Mũi của nàng thẳng tắp, ánh mắt dài nhỏ!

Còn có, hai bên mặt của nàng có hai mảnh hoa văn, những hoa văn này không giống vẽ lên, mà như là da thịt của chính nàng vậy!

Có thể kết luận là, vừa nhìn thấy nữ nhân này, bạn sẽ nghĩ ngay đến một câu nói :

“Xinh đẹp không giống người!”

Đích xác nữ nhân này cực kỳ xinh đẹp, nhưng vẻ đẹp ấy cũng thật sự không thuộc về con người!!!

“Trần Tiêu … nàng là Monica?” Từ nhị thiếu là người đầu tiên hoài nghi.

Trần Tiêu nhẹ nhàng cười, nhưng ánh mắt không giây phút nào rời khỏi người nữ nhân kia.

“Đúng vậy, chính là nàng.” Trần Tiêu thở dài nhìn vào mắt nữ nhân đối diện : “Monica lão sư, tuy rằng ta không biết ngươi dùng phương pháp gì để ngụy trang … có lẽ bây giờ mới chính là diện mạo chân thật của ngươi a. Đáng tiếc, ngươi quên mất một điểm.”

Nữ nhân này từ từ cười nói : “Điểm gì?”

“Nước hoa.” Trần Tiêu thản nhiên nói : “Ta tuy rằng không có hào hoa giống như tiểu Từ, nhưng mà đối với mùi nước hoa của nữ nhân lại có thể nhớ rất rõ ràng. Hơn nữa rất tình cờ là loại nước hoa ngươi dùng cũng thật đặc thù … Độc dược! Đúng không!”

Trầm mặc một lát … nữ nhân này rốt cục nở nụ cười. Lần này thanh âm không còn lạnh lùng nữa mà trở nên mềm mại đáng yêu, rõ ràng là thanh âm của Monica lão sư!

“Quả nhiên là một cậu bé thông minh, để cho lão sư hảo hảo giáo huấn ngươi a.”

Nói xong nữ nhân này hướng tới Trần Tiêu nhe răng cười. Làm cho người ta sợ hãi chính là răng nanh của nàng, bén nhọn không giống nhân loại!!!

Thanh âm quen thuộc này rốt cục làm cho mọi người bừng tỉnh! Nữ nhân xa lạ trước mắt này, tự nhiên lại là mỹ nữ lão sư xinh đẹp nũng nịu Monica kia!

Trần Tiêu híp mắt nhìn Monica : “Monica tiểu thư, về thân phận của ngươi, ta rất ngạc nhiên … bộ áo da này của ngươi, tựa hồ cùng bộ của ta tương tự a?”

“Cậu bé.” Monica điềm nhiên cười, thời điểm nàng cười rộ lên, trong đôi mắt dài nhỏ ánh lên một tia sắc bén : “Kỳ thật ta cũng không nghĩ tới, ngươi cư nhiên là thành viên của Phục vụ xã.”

“Ngươi nhầm rồi, ta không phải là người của Phục vụ xã.” Trần Tiêu lắc đầu : “Nếu ta đoán không sai, hẳn là trang phục của ta và ngươi giống nhau, đều là … trang bị thủy hóa, đúng không?”

“Ài … “ Monica sâu kín thở dài, âm thanh mềm mại đáng yêu giống như tình nhân đang tâm tình : “Cậu bé thông minh đáng yêu … ài, ta có chút mềm lòng, không đành lòng giết ngươi a.”

“Ngươi muốn giết chúng ta.” Trần Tiêu lắc đầu, giọng nói dần lạnh xuống : “Mục đích của ngươi là gì? Nếu chỉ là giết người mà nói, vậy nguyên nhân là gì?”

Monica buông một câu : “Máu! Cái ta muốn chính là máu của các ngươi!”

Trong ánh mắt của nàng mang theo hưng phấn cùng kích động : “Ngươi, Trần Tiêu! Còn có vị Bạch MM này, còn có cô gái nhỏ Lam huyết nhân, còn có Tiêu Tình … Các ngươi không phải nhân loại bình thường! Hoặc nói cách khác, các ngươi đều là dị năng giả, đúng không?”

Trần Tiêu giật mình … Mình và Bạch Thái, còn có Child Child là dị năng giả cũng không sai … Nhưng mà …

Tiêu Tình ???

Trong lòng hắn tuy rằng nghi hoặc, nhưng mà cũng không biểu lộ ra mặt, chỉ cố ý cười nhạt : “A… máu? Máu của chúng ta thì có gì đặc biệt?”

“Làm cho ta kinh hỷ a.” Monica khóe miệng khẽ động, nở nụ cười đắc ý : “Ta nguyên bản chỉ định trốn tránh trong Cơ Đức học viện. Lại là không nghĩ tới trong trường học có thể gặp được dị năng giả! Ha ha … ta vốn đã có chút động tâm. Nhưng lại không ngờ được là ngươi lại càng cho ta thêm một sự kinh hỷ! Bữa tiệc lần này … ngươi tự nhiên mang theo một cô bé Lam huyết nhân … Ài, nếu chỉ là một hai dị năng giả, ta cũng cố nhịn. Dù sao ẩn núp đối với ta cũng rất quan trọng. Nhưng mà … hiện tại các ngươi có bốn dị năng giả, bốn dòng máu dị năng, ta thật sự không thể cưỡng nổi cám dỗ này!!”

Trần Tiêu lắc đầu : “Ngươi chưa trả lời câu hỏi của ta. Máu của chúng ta đối với ngươi có chỗ nào hữu dụng?” Mắt hắn bỗng nhiên sáng lên : “A, chẳng lẽ … ngươi là quỷ hút máu?”

“Quỷ hút máu?” Monica sửng sốt một chút, rồi lập tức cười duyên : “Ha ha ha … cậu bé thật thú vị. Xem ra ngươi cư nhiên tin tưởng cái truyền thuyết cổ xưa nhàm chán này. Bất quá … theo một khía cạnh nào đó, suy đoán của ngươi cũng coi như chính xác. Bởi vì ta đích xác muốn lấy máu của các ngươi! Rất nhiều rất nhiều máu a!”

“Ngươi hút máu của chúng ta?”

“Đương nhiên là không.” Monica lắc đầu : “Ta như thế nào lại thích uống loại đồ uống đó! Cậu bé thông minh, trên mắt ngươi chính là thiết bị dò xét của Phục vụ xã, đúng không? Nếu như vậy vừa rồi ngươi nhất định đã xem qua tư liệu của Kiêu, giờ còn chưa đoán ra?”

Trần Tiêu nhíu mày nghĩ nghĩ, trong đầu lập tức xẹt qua một ý nghĩ!

Kiêu …

Sơ cấp sinh hóa thú.

Dị năng : Hút máu tiến hóa …

Hút máu tiến hóa!!! Là hút máu tiến hóa?!!

“Ý của ngươi là để cho lũ Kiêu này hút máu của dị năng giả để có thể tiến hóa?” Trần Tiêu nhíu mày.

Monica hừ một tiếng, ánh mắt nhìn chằm chằm lũ Kiêu đang rục rịch xung quanh, thanh âm khinh thường : “Chúng nó? Đem máu huyết quý giá của dị năng giả lãng phí trên người lũ sinh hóa thú cấp thấp này? Ta cũng không ngu như vậy!”

Giọng nói của nàng dần trở nên hưng phấn kích động, ngay cả thanh âm cũng có chút run rẩy!

“Kiêu Hùng!! Là Kiêu Hùng!!” Monica nhịn không được nhẹ nhàng liếm liếm đầu lưỡi : “Ngươi nhất định không biết Kiêu Hùng là cái gì a? Nhưng mà ngươi yên tâm, chỉ lát nữa … ngươi sẽ biết! Lúc răng nanh của Kiêu Hùng đâm thủng thân thể ngươi, thời điểm nó hút máu ngươi, ngươi sẽ hoàn toàn hiểu rõ loại động vật thần kỳ này!”

Trần Tiêu sắc mặt tuy bình tĩnh nhưng vẫn cẩn thận quan sát Monica.

Hắn vốn định dùng thiết bị dò xét ý đồ dò xét Monica … Nhưng mà đối với Monica thiết bị dò xét lại không hề có phản ứng!

Rất hiển nhiên … Trên người Monica nhất định có thứ tương tự như thiết bị dò xét, nhưng lại có công dụng chống dò xét. Xem ra … Trang bị thủy hóa trong tay đối phương so với của chính mình cao cấp hơn không ít a.

Lúc này Monica khẽ huýt một tiếng …

Sau một lát từ sâu trong rừng cây bỗng nhiên truyền ra một tiếng rít gào!!

“Rống!!”

Thanh âm kia từ xa truyền đến. Từng con từng con Kiêu vừa rồi còn nhe răng trợn mắt xung quanh, sau khi nghe thấy âm thanh kia nhất thời tất cả đều cúi đầu nằm sấp xuống, mỗi con đều toàn thân run rẩy, như tràn ngập sợ hãi!

Bên trong rừng cây truyền ra âm thanh răng rắc như cành lá bị bẻ gãy! Theo từng cây từng cây đổ xuống xa xa, một bóng dáng màu đen chậm rãi từng bước một từ sâu trong rừng đi tới!

Trần Tiêu quay đầu nhìn sâu vào trong rừng, cùng lúc đó thiết bị dò xét bên tai truyền đến từng thanh âm “tích tích tích”!

Trần Tiêu biết, đây là thanh âm cảnh báo của thiết bị dò xét!

Mỗi một thiết bị dò xét khi làm ra đều có số liệu lưu trữ sẵn. Mà tại thời điểm gặp địch nhân, thiết bị dò xét sẽ tự động phân tích số liệu địch nhân, sau đó so sánh với số liệu chủ nhân, nếu địch nhân có năng lực cấp bậc hơn xa chủ nhân mà nói, hệ thống sẽ phán định mức độ nguy hiểm!

Mà giờ phút này, thiết bị dò xét điên cuồng kêu to, chính là cảnh báo Trần Tiêu … cái tên đang ở trong rừng cây này, thực lực so với hắn mạnh hơn!! Mạnh hơn rất nhiều!!!

“Kiêu Hùng, cao cấp sinh hóa thú!

Năng lực cấp bậc : A cấp! Dị năng : Cao cấp phệ huyết tiến hóa!!

Hệ thống phán định : Địch ý!! Cực độ nguy hiểm!!

Nhắc lại : Cực độ nguy hiểm!!!”

Chương sau lão Khiêu để dài tận gấp hơn bốn lần chương bình thường, mà mình thì không muốn cắt của tác giả ra ... thế nên có lẽ các bợn phải chờ hơi lâu đó ... hehehe ... xin lỗi nhé !!!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK