• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Thật may mắn, điều ta lo lắng đã không trở thành sự thật.” Lôi Hồ an ủi Trần Tiêu một câu:“Ngươi xem, bây giờ ta và Hắc Tam đang đứng ở cạnh ngươi, nhưng ngươi cũng không thể ‘Thôn phệ’ được năng lực của chúng ta. Trong lúc ngươi hôn mê, chúng ta đã làm một vài kiểm tra đối với thân thể của ngươi, kể cả đối với não bộ và trái tim của ngươi cũng tiến hành kích thích -- bởi vì ta hoài nghi ngươi vì bị cảm nhiễm loại thuốc ‘Tịnh Hóa’ mà có được một loại dị năng nào đó, rất có thể loại dị năng này được ẩn giấu ở một nơi nào đó ở sâu trong có thể ngươi, chỉ khi nào ngươi kích động, hoặc là hưng phấn, hoặc là gặp phải nguy hiểm mới có thể bộc phát ra...... Nhưng khi trải qua một vài loại kích thích kiểm tra đã xác định...... Ngươi hoàn toàn an toàn .”

“Cũng may là như vậy.” Trần Tiêu lạnh nhạt cười:“Nếu như kết quả kiểm tra của tôi là nguy hiểm, các người sẽ đối sử với ta thế nào? Đem tôi trực tiếp ‘Tiêu hủy’ sao?”

Lôi Hồ cau mày:“Trần Tiêu tiên sinh, hình như ngươi có thành kiến rất sâu sắc đối với chúng ta.”

“Cha mẹ của tôi bởi vậy mà chết. Hơn nữa, cuộc sống tôi cũng bởi vậy mà thay đổi.” Ngữ khí của Tiêu Trần cũng không hữu hảo nữa.

“Trần Tiêu, chúng ta tới đây để giúp đỡ cháu.” Hắc Tam không nhịn được nói một câu, nàng nhìn Trần Tiêu bằng ánh mắt rất ấm áp.

Nhưng Trần Tiêu lại lạnh nhạt cười:“Cám ơn. Tôi tin tưởng, bà là bằng hữu của mẫu thân tôi, bà giúp đỡ tôi, tôi tin tưởng bà là người tốt. Nhưng .... Nếu như không phải bởi vì phát hiện tôi cùng với nghiên cứu ‘Tịnh hóa’ của cha mẹ ta có liên quan với nhau, thì tổ chức các ngươi sẽ phái ra Hắc Thất, Hồng thất vân vân tới giám thị ta sao?”

Hắc Tam im lặng -- Trần Tiêu đã nói đúng.

Lôi Hồ thở dài, hai mắt nhìn Trần Tiêu thật sâu:“Được rồi, Trần Tiêu tiên sinh, cái cần giải thích ta cũng đã giải thích xong, tiếp theo chúng ta sẽ nói về...... hình như ngài đối ta còn có chút thành kiến, vậy thì một số nội dung phía sau, hay là để cho Hắc Tam nói với ngài thì thích hợp hơn.”

Lôi Hồ nhìn liếc mắt Hắc Tam một cái:“Mọi việc nơi này đã xử lý xong hết rồi, ta còn phải chạy tới Nam Mỹ để để giải quyết một việc phiền toái mới.”

Cuối cùng hắn quay lại cười với Trần Tiêu:“Rất xin lỗi đã quấy rầy cuộc sống của ngài...... Hy vọng ngài sớm ngày mạnh khỏe.”

Nói xong, Lôi Hồ liền lui về phía sau hai bước, lúc này thân ảnh của hắn mới chậm rãi từng điểm từng điểm biến mất trước mặt Trần Tiêu.

Cũng may hai ngày nay phải trải qua không ít chuyện, khiến cho Trần Tiêu đối với việc một người sống sờ sờ trước mặt bỗng nhiên biến mất vào hư không, cũng không còn quá kinh ngạc nữa.

“Được rồi, bây giờ cháu hãy nghe ta nói chứ.” Ánh mắt Hắc Tam có chút sầu lo, thanh âm của nàng rất ôn hòa, nhưng ngữ khí rất trịnh trọng:“Trần Tiêu, ta biết cháu không thích chúng ta, cũng không thích cuộc sống bị quấy rầy. Hơn nữa, vừa mới biết được chân tướng sự tình, tâm lý của cháu nhất định rất yếu đuối. Nhưng ta hy vọng cháu sẽ nghe hết những điều ta sẽ nói sau đây.”

“Nói đi......” Trần Tiêu thở dài, đối với Hắc Tam thái độ hắn tốt hơn rất nhiều, dù sao, căn cứ theo những tư liệu trước mắt, người phụ nữ này đã từng trợ giúp cho gia đình mình hoàn toàn thuần túy bởi vì quan hệ bằng hữu với mẫu thân mình.

“Đầu tiên, ta muốn nói cho cháu biết, cháu đã bị xếp vào trong danh sách quan sát của Phục vụ xã.” Hai mắt Hắc Tam nhìn chăm chú Trần Tiêu:“Tổ chức của chúng ta có một ‘danh sách quan sát’, bởi vì chúng ta có thành viên đi khắp nơi trên thế giới, để tìm kiếm những dị năng giả chưa từng bị phát hiện, hoặc một số ít Dị năng giả còn chưa giác tỉnh, nhưng đã đã biểu hiện ra một số thiên phú nhất định. Bình thường đối với những Dị năng giả đã giác tỉnh , sau khi chúng ta tiến hành một phen khảo nghiệm, sẽ yêu cầu đối phương gia nhập tổ chức của chúng ta, nếu như đối phương không muốn, chúng ta cũng vẫn bảo trì liên lạc, hơn nữa đem tư liệu lưu lại trong kho tư liệu của chúng ta. Vừa rồi Lôi Hồ đã nói, một trong những tôn chỉ của tổ chức chúng ta, đó là hy vọng có thể liên hợp càng nhiều đồng loại càng tốt. Đương nhiên... chúng ta sẽ không mạnh mẽ bức bách bất kì kẻ nào gia nhập chúng ta như cái ‘Câu lạc bộ’ kia,. Nếu như đối phương không đồng ý gia nhập, chỉ cần người đó không làm chuyện gì vượt quá giới hạn, chúng ta thông thường sẽ không can thiệp .”

“Đương nhiên, các ngươi luôn cho mình là ‘Cảnh sát Thế giới’ mà.” Ngữ khí Trần Tiêu rất lạnh nhạt.

Hắc Tam dường như không để tới với mấy câu châm chọc của Trần Tiêu, lại nói tiếp:“Ngoài ra, một phần danh sách quan sát chúng ta là về những người có thể có được dị năng, nhưng còn chưa có giác tỉnh, hoặc những người còn chưa có biểu hiện dị năng ra bên ngoài, chúng ta thông thường sẽ dùng biện pháp âm thầm quan sát, không tiếp xúc với đối phương, chỉ làm một số ghi chép. Bởi vì chúng ta không muốn làm nhiễu đi sự vận hành của thế giới, lại càng không muốn quấy rầy cuộc sống mọi người.”

“Ý của bà là tôi cũng nằm trong cái danh sách quan sát này sao?” Trần Tiêu nhíu mày.

“Đúng vậy.” Hắc Tam cười khổ một tiếng:“Cháu biết không? tại nhà của cháu, trước khi cháu hôn mê đã phóng xuất không khí trùng kích, làm cho ta bị thương, khi đó cháu đã biểu hiện ra lực lượng không tầm thường. Chỉ là sau đó lực lượng của cháu tựa hồ biến mất hoàn toàn, điều này làm chúng ta rất khó hiểu. Cho nên...... cháu tạm thời bị xếp vào danh sách quan sát.”

Trần Tiêu thở dài:“Nói cách khác, ta bị các ngươi theo dõi.”

Hắc Tam nghiêm mặt nhìn Trần Tiêu:“Chắc cháu cũng hiểu rõ, cho dù không phải vì điều này...... Bên cạnh cháu còn có một lam huyết nhân, chúng ta cũng sẽ duy trì sự chú ý đối với nàng.”

“Nói đi, Bây giờ bọn họ muốn gì ở tôi? Muốn tôi làm như thế nào?” Ngữ khí của Trần Tiêu có chút không vui, bất quá, hắn lại nói “Bọn họ”, tựa hồ cố ý đem đặt vị Hắc Tam trước mặt, người đã thật lòng trợ giúp hắn, ra bên ngoài. Đối với người đã một lòng giúp đỡ gia đình mình, lại còn bị tổ chức xử phạt, vô luận như thế nào, Trần Tiêu cho rằng mình hẳn là phải cảm tạ đối phương .

“Cháu có hai sự lựa chọn.” Ngữ khí Hắc Tam có chút không dễ dàng:“Thứ nhất, hy vọng cháu có thể chính thức gia nhập tổ chức của chúng ta. Sau đó ta có thể mang cháu trở về, cháu sẽ phải chịu một ít huấn luyện và kiểm tra......”

“Bà nói thẳng điều thứ hai đi.” Trần Tiêu thản nhiên nói:“Tôi không có hứng thú với cuộc sống bị nhốt trong phòng thí nghiệm như một con chuột bạch. Tôi thích cuộc sống của tôi hiện giờ, cũng không muốn thay đổi gì nó.”

Hắc Tam cười, vẻ mặt nàng nhìn Trần Tiêu mang theo một tia đắc ý:“Ta biết cháu nhất định sẽ lựa chọn như vậy – Tính cách của cháu, thật sự rất giống của phụ thân cháu, giống nhau ở tính quật cường.”

“Bà cũng biết cha tôi sao?” Trần Tiêu có chút bị bất ngờ.

“Phụ thân của cháu......” Ánh mắt Hắc Tam hoảng hốt một chút, phảng phất như nhớ lại rất nhiều điều, sau đó nàng lắc đầu, tựa hồ muốn đè nén suy nghĩ trong lòng xuống:“Ta có biết hắn. Hắn là người...... Rất đặc biệt.”, Hắc Thất mỉm cười mang theo một tia tâm tình phức tạp:“Năm đó, ta chính ta người giới thiệu Phụ thân cháu cho mẫu thân cháu.”

Nhìn bộ dáng nàng nói chuyện, dường như mọi chuyện không phải đơn giản như vậy.

Bất quá Trần Tiêu cũng không có suy nghĩ gì nhiều, chỉ gật đầu, tiếp tục hỏi:“Lựa chọn thứ hai là gì?”

“Chúng ta hy vọng cháu có thể chủ động phối hợp với quan sát của chúng ta.” Hắc Tam nhìn thấy lông mi của Trần Tiêu nhíu lại, vội vàng nói tiếp:“Ta nghĩ cháu cũng không thích cuộc sống bị người khác âm thầm giám thị. Cho nên, so với bị giám thị âm thầm, tốt hơn hết là nên để cho việc giám thị ra ‘chỗ sáng’. Ta sẽ đưa cho cháu một địa chỉ, cháu đi tìm người ở địa chỉ này, sau đó, hắn sẽ cung cấp cho một công việc.”

“Công việc? Không phải cũng giống như việc gia nhập vào tổ chức của các người sao?” Trần Tiêu lắc đầu.

“Không, không phải như thế.” Hắc Tam cười cười:“Đó chỉ là một công việc rất bình thường. Không phai bây giờ cháu cũng cần một công việc để kiếm tiền sao? Công việc này cùng với các nhiệm vụ của tổ chức bọn ta không có bất cứ quan hệ gì. Là thế này, Phục vụ xã tồn tại tồn tại đã hơn 250 năm, các thành viên hiển nhiên có sanh lão bệnh tử, chúng ta chỉ là một đám dị năng giả, không phải là quái vật. Các thành viên trong tổ chức, bình thường làm việc cho tổ chức, nhưng đến một lúc nào đó, cũng phải về hưu . Chúng ta một chế độ cho những người về hưu. Những người là thành viên của tổ chức, đến khi về hưu sẽ một lần nữa dung nhập xã hội, sống một cuộc sống như những người bình thường. Ta sẽ cho cháu một địa chỉ, cháu đi tới nơi đó sẽ nhận được một công việc. Đó là nơi tổ chức chuyên dùng để an trí những người đã về hưu. Tức là, cháu làm việc ở đó, một mặt là nằm trong tầm mắt của chúng ta. Nhưng mặt khác, cũng không phải tạo thành điều gì quá phức tạp với cuộc sống bình thường của cháu.”

Ánh mắt Hắc Tam chợt trở nên nghiêm túc:“Về mặt tình cảm, ta đề nghị cháu nên chọn điều thứ hai. Hơn nữa...... cháu tốt nhất không nên cự tuyệt. Bởi vì cấp trên đã quyết định, nếu như cháu không chấp nhận điều thứ hai, như vậy bọn họ sẽ cường hành( cưỡng ép) cháu mang đi. Bởi vì sự tồn tại của cháu là một biến số, trong thân thể của cháu có ẩn tàng một năng lực có thể làm thương tổn rất lớn đối với chúng ta – Hắc Thất là thành viên của tổ 7, còn là một thành viên đắc lực trong tổ chức, hiện giờ cũng đã bị phế bỏ hoàn toàn. Cháu đã làm cho tổ chức chịu một tổn thất nhất định, bọn họ sẽ không mạo hiểm với nguy hiểm mà không nghe không hỏi đến cháu!”

Trần Tiêu trầm mặc một hồi, sau đó hắn cười khổ:“Dường như, tôi không có sự chọn lựa, chỉ có thể đáp ứng thôi a.”

Hắn ngẩng đầu:“Thật sự các người sẽ không can thiệp vào cuộc sống bình thường của tôi chứ?”

“Cháu sẽ tiếp tục cuộc sống của người bình thường, trừ khi chính cháu nguyện ý, nếu không chúng ta sẽ không làm thêm bất cứ sự tình gì đối với cháu. Chúng ta không giống như cái ‘Câu lạc bộ’ kia.” Hắc Tam ôn nhu nói.

“Tôi không tin trên thế giới này tồn tại tổ chức thuần túy chaisnh nghĩa và thiện lương.” Trần Tiêu thản nhiên nói, bất quá khi hắn nhìn về phía Hắc Tam, thanh âm lại nhu hòa hơn một chút:“Bất quá, tôi tin tưởng bà.”

Dừng lại một chút, sắc mặt hắn đột nhiên trở nên âm trầm:“Cái công ty nơi cha mẹ tôi làm việc...... Sau đó như thế nào?”

Hắc Tam thở dài, đi tới bên người Trần Tiêu, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve đầu hắn. Trần Tiêu do dự một chút, nhưng không có né tránh, chỉ nghe thấy Hắc Tam chậm rãi nói:“Những người ở công ty kia đều chết hết rồi – cha mẹ của cháu đã tạo thành một loạt sự cố. cháu yên tâm đi. Chuyện này, không cần cháu đi báo thù đâu.”

Dừng một chút, nàng đột nhiên nhẹ nhàng gỡ tai nghe xuống, tiến đến bên tai Trần Tiêu, thấp giọng nói:“Ta hy vọng cháu không nên bởi vì ý niệm báo thù trong đầu mà thay đổi cuộc sống của chính mình. Huống hồ, chuyện này đã kết thúc, ta cam đoan, trong loạt sự cố đó, người phụ trách công ty kia đã chết...... Cho dù không chết, mọi chuyện xảy ra đã 2 năm, chúng ta cũng đã nhúng tay, tên phụ trách công ty nghiên cứu kia cũng sẽ bị chúng ta ‘Giải quyết’. Cháu muốn báo thù cho cha mẹ, xem ra không được nữa rồi.”

“Nhưng mà cái ‘Câu lạc bộ’ vẫn cứ tồn tại, đúng không?” Trần Tiêu trầm mặc trong chốc lát rồi nói ra một câu.

Hắc Tam nhẹ nhàng ôm đầu Trần Tiêu:“Nhớ kỹ mẫu thân cháu đã từng nói, nàng hy vọng cháu có thể sống tự do dưới bầu trời xanh thẳm....”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK