Dương Phàm đã có một thời gian dài sống ở tầng lớp thấp nhất, luôn luôn lo lắng một vấn đề đó chính là có nên suy xét tiến tới việc giới hạn định giá bất động sản hay không. Tình hình thành phố Hải Tân hiện nay rất rõ ràng, nhà xây lên không ít, nhưng bất động sản thật sự dành cho nhân dân thành phố Hải Tân thì lại ít đến đáng thương. Đại bộ phận nhà đất đều bị người có tiền ở trong nội địa mua mất rồi. Xây nhiều nhà ở như vậy nhưng người dân lại không mua nổi. Đối với loại hiện tượng này, trong thâm tâm Dương Phàm vẫn căm ghét tới tận xương tủy, nhưng lại cảm thấy bất lực. Loại hiện tượng này cũng không phải chỉ một mình mình có thể thay đổi được.
Ở địa phương khác thì Dương Phàm không chiếu cố được, nhưng ở trên địa bàn thành phố Hải Tân này, ngay vừa nãy một ý niệm sinh ra trong đầu Dương Phàm, đó là đã đến lúc lợi dụng tài nguyên thiên nhiên trong tay cho thật tốt. Lập kế hoạch trên quy mô lớn lấy lợi nhuận từ bên khai phát phát triển một số nhà ở tiểu khu thành thương phẩm, cung cấp cho đại bộ phận người có thu nhập thấp thuê hoặc là mua.
Xe đến điểm bố trí, Dương Phàm hạ dù xuống thấy nhà ở điểm bố trí này chia làm ba hàng giống như hình chữ “凹”, một chiếc minibus được đỗ ở giữa. Một chiếc bóng đèn được chiếu thẳng từ trên trần xuống, cư dân đang được nhân viên công vụ của thị xã thu xếp chỗ ở.
- Sao lại có một chiếc xe như vậy. Đến lúc nào thì mới dọn được đây?Trong nháy mắt Dương Phàm không thể kìm được tức giận, quay lại chờ Mã Tú Anh và Trần Đông.
Trần Đông bị nói mặt đỏ bừng lên, nước mưa trên mặt cũng không kịp lau đi, vội vàng nói to giải thích:- Bí thư Dương. Chúng tôi mới bố trí tạm thời, bên chính quyền xã chỉ có một chiếc xe nhỏ này. Hơn nữa phần lớn của cải vật chất của nhân dân đều không thể gặp mưa. Chúng tôi không phái xe tải đến được.
Dương Phàm nhìn thời gian, đã 8h30 tối rồi. Đoạn đường vừa rồi không dài nhưng xe muốn vào cũng rất khó khăn. Dương Phàm càng nghĩ thì tim càng nhảy loạn lên. Trong lòng tự nhủ làm sao lại bố trí điểm định cư tạm thời ở cái nơi này cơ chứ. Chắc là thương nhân khai phá không chịu bỏ tiền.
- Tùng Lệ Lệ, đồng chí lập tức điện thoại cho công ty giao thông công cộng. Bảo bọn họ lập tức điều động xe tới đây hỗ trợ. Mặt khác thông tri cho đội xe con của thị ủy, nếu có thể sắp xếp được thì mang tới đây luôn.
Tùng Lệ Lệ gật gật đầu tiếp nhận nói:- Lãnh đạo, có cần phải thông báo tình hình nơi này cho thị trưởng Tào hay không?
Mưa gió đã trở nên dồn dập, cây dù mà Dương Phàm cầm để che bị gió thổi bay đi mất. Dương Phàm sa vào trong cơn mưa gió nên thoáng cái đã bị ướt một nửa.
Cái cảnh diễn viên chính xông pha mưa bão lao lên tuyến đầu trên điện ảnh, TV không có xuất hiện trong trường hợp này. Sau khi thay áo mưa, Dương Phàm chỉ đứng im lặng ở một góc.
Mã Tú Anh nói một câu đầy “hảo tâm”:- Hay là bí thư Dương cứ trở về đi. Nơi này giao lại cho chúng tôi.
Dương Phàm chỉ vào những người dân đang bận bịu trong mưa gió:- Bọn họ còn đang vận chuyển. Tôi phải đi. Anh yên tâm. Tôi đứng ở chỗ này không gây thêm phiền toái cho các anh đâu.Nghe Dương Phàm nói như vậy, Mã Tú Anh và Trần Đông khó chịu nói không lên lời. Bí thư thị ủy đứng ở chỗ này nhìn mọi người sơ tán quần chúng. Một số bộ phận dù không muốn xung phong đi đầu nhưng cùng đành quên đi. Mặc dù lòng dạ còn đang đặt lên việc thu dọn đồ đạc trong nhà nhưng đám cán bộ lãnh đạo đều cảm thấy ánh mắt của Dương Phàm đang nhìn mình chằm chằm. Mang đến áp lực còn lớn hơn so với lãnh đạo đích thân bắt tay vào làm. Người nào người nấy đều cảm thấy mình bước đi quá chậm.
Các xe đều bị trưng dụng. Dưới mái hiên, bí thư trưởng Tùng Lệ Lệ đứng ở sau Dương Phàm, quát vào trong điện thoại đầy tức giận:- Triệu Hữu Tài. Anh không muốn làm giám đốc công ty giao thông công cộng này đúng không? Tôi cảnh cáo anh. Bí thư Dương đang ở ngay tại hiện trường. Anh cứ liệu mà xử lý. Tôi cho anh nửa tiếng. Sau nửa tiếng mà đoàn xe của anh không tới đây thì tôi sẽ kiến nghị với bí thư Dương bãi bỏ chức vụ của anh.
Người cần đi khỏi thì không nhiều lắm nhưng đồ đạc thì nhiều thôi rồi. Gia sản của hơn chục hộ gia đình, rồi thì các vật dụng sinh hoạt không thể ném đi được. Tắt điện thoại, Tùng Lệ Lệ với vẻ mặt u ám đi đến bên cạnh Dương Phàm khẽ nói:- Điện thoại di động của Chương Vũ Ninh tắt máy. Thư ký của hắn cũng không liên lạc được với hắn.
Sắc mặt của Dương Phàm chỉ hơi hơi đổi, thản nhiên:- Biết rồi. Cô đừng đứng ở trong này nữa. Dẫn vài người sang bên trường học kia phối hợp đi. Nhất thiết không thể loạn.
Trong khi nói chuyện thì trời càng mưa lớn. Một trận gió thổi tới, trên mặt Dương Phàm dính đầy nước mưa. Vẻ mặt Dương Phàm vẫn bình tĩnh, nhẹ nhàng lau mặt rồi lặng lẽ nhìn đám người bận rộn trước mặt. Mã Tú Anh và Trần Đông hiện giờ cũng đang đi khuyến khích, tới từng hộ gia đình dặn họ nhanh chóng thu dọn đồ đạc. Khi có xe tới thì lập tức chuyển nhà trong trật tự.
Sau mười phút đồng hồ mà xe công ty giao thông công cộng không tới. Ngược lại lại có 2 chiếc xe của xí nghiệp tư nhân tới. Hai lái xe mà xí nghiệp này thuê là cư dân nơi này. Nghe lái xe nói là sẽ thu xếp ổn thỏa các hộ gia đình muốn chuyển nhà thì liền đáp ứng phái xe hỗ trợ. Khi tới nơi thì phát hiện lãnh đạo thị ủy đang ở đó. Vốn định chỉ chuyển một chuyến nhưng thấy bí thư thị ủy vẫn đứng trong mưa gió nên đành cho xe giúp đỡ đến cùng.
30 chiếc xe của công ty giao thông công cộng sau nửa giờ mới nối đuôi nhau tới. Mưa to gió táp nên con đường rất khó đi, chỉ trong chốc lát mà con đường đã trắng xóa toàn nước mưa. Dương Phàm đứng dưới mái hiên mà nước đã ngập tới mắt cá chân.
Trong cơn mưa đột nhiên vang lên tiếng quát của Trần Đông:- Nhà cô làm sao thế. Đến giờ này mà còn chưa thu dọn xong. Khốn khiếp.
Dương Phàm loáng thoáng nghe được hai chữ “khốn khiếp”, nhíu mày từ từ qua đó. Lúc đi tới thì Trần Đông đang ngơ ngác đứng ở cửa nhìn vào bên trong.
Trong gian phòng rộng 10m2 có một cô gái đang ngồi trên một cái giường. Đá ngói làm mái nhà đã bị dột khắp nơi. Một cô bé đang hứng bằng chậu nhựa, đứng bên giường nhìn từng giọt mưa tí tách rơi xuống chậu. Một người phụ nữ ngọ ngoạy ngồi dậy, hướng về phía Trần Đông đang lớn tiếng, nói đầy khó khăn:- Thật xin lỗi, tôi bị bệnh nên không thể di chuyển được. Tôi đã gọi điện thoại cho ba đứa bé này bảo hắn trở về gấp rồi.
Dương Phàm quét mắt nhìn 1 vòng gian phòng thì phát hiện chí ít cũng có 5, 6 chỗ dột. Chậu rửa mặt, thùng nước trong nhà đều đem ra dùng hết. Dưới ngọn đèn lờ mờ, cô bé hoảng sợ nhìn Trần Đông. Trong ánh mắt tuy rằng lộ ra sợ hãi nhưng tay vẫn không buông chậu rửa mặt ra.
- Rất uy phong phải không?Dương Phàm nói một câu rồi nhìn Trần Đông với ánh mắt nghiêm khắc khiến hắn cúi đầu xấu hổ.- Lúc trước vì sao không đến từng nhà hỏi thăm tình hình? Vì sao không xem nhà người ta có cần sự trợ giúp hay không. Có chỉ đạo nhân viên tổ chức không?
- Bí thư Dương, chuyện này là do tôi tạm thời tiếp nhận. Lúc đầu là…Trần Đông cúi đầu giải thích một câu. Dương Phàm liếc nhìn hắn với ánh mắt sắc như dao. Trần Đông liền ngừng thanh minh, khẽ nói:- Tôi biết sai rồi. Tôi không nên bởi vì mới nhận công tác tạm thời mà làm qua loa, đại khái.
- Đi ra ngoài gọi người. Trước tiên đưa người bệnh tới bệnh viện. Dùng xe của tôi đi.Dương Phàm dặn dò một câu, vẻ mặt vui vẻ đi tới trước mặt đứa bé ngồi xổm xuống. Đưa tay vuốt ve trán đứa bé.
- Cô bé nè, mẹ cháu bị bệnh. Chú bảo người đưa mẹ cháu tới bệnh viện được chứ?
Cô bé mỉm cười rất rực rỡ. Trong giây phút đứa bé tươi cười, cả gian phòng u ám liền sáng bừng lên.- Cảm ơn chú.Cô bé cảm ơn với giọng điệu trẻ con. Nói xong liền dựa ra phía sau một chút, tựa vào lòng mẹ có phần hơi thẹn thùng.
Người phụ nữ nằm trên giường, trên khuôn mặt tái nhợt xuất hiện một nụ cười khốn khổ. Dè dặt nhìn Dương Phàm vài cái khẽ nói:- Ngài là Dương Phàm bí thư thị ủy sao. Tôi đã nhìn thấy ngài ở trên TV.
Dương Phàm mỉm cười đáp lại rồi đứng lên nói:- Nhà chị đang ở chỗ như này tại sao không báo cáo lên các cơ quan liên quan?
Người phụ nữ kia nghe vậy liền lộ vẻ buồn bã. Cúi đầu im lặng một lát, tay sờ sờ khuôn mặt đứa con rồi đột nhiên ngẩng đầu lộ ra nụ cười vui mừng nói:- Thương nhân khai phá đáp ứng sẽ cấp cho ngôi nhà lớn hơn 1/3 lần so với nhà cũ. Tận 100m2. Chỉ cần kiên trì ở chỗ này một năm là có thể được ở trong căn nhà lớn đó.
Dương Phàm nghe xong mày nhíu chặt nói:- Sai rồi. Chị vốn đang ở đường Hồng Kỳ. Chỗ đó là khu náo nhiệt.Dương Phàm không có nói rõ nhưng ý tứ có thể đã rất rõ ràng.
Người phụ nữ kia thở dốc đầy khó nhọc, mệt mỏi nhích người dựa vào thành giường. Trên mặt đỏ bừng lên vì bệnh, từ từ nói:- Chúng tôi tự thấy đủ rồi. Có nhà bởi vì không đồng ý điều kiện phá bỏ và di dời tới nơi khác còn bị xã hội đen đánh gãy chân.
Cả người Dương Phàm chấn động mạnh, hai mắt bắn ra tinh quang, nhìn người phụ nữ đó nói đầy kiên quyết:- Tôi sẽ phái người điều tra. Nếu những điều chị nói là thực. Tôi cam đoan sẽ tra đến cùng.
Đang nói chuyện thì Mã Tú Anh và Trần Đông dẫn theo vài người tiến vào. Chiếc xe của Dương Phàm cũng đã đỗ ngay tại cửa. Mã Tú Anh thấp giọng báo cáo:- Bí thư Dương, người dân cơ bản đều đã lên xe. Hay là ngài hãy quay về trông coi toàn cục. Nơi này giao lại cho chúng tôi.