Ứng Nhã Như từ trong phòng bếp đi ra, thấy vẻ mặt con trai ngưng trọng, cũng thấy nghi hoặc. Ứng Nhã Như cũng biết trình độ cờ vây con trai rất khá, không ngờ Dương Phàm lại có thực lực tương đương với con mình.
Cái gọi là kỳ phùng địch thủ, trình độ hai người xấp xỉ nhau, đấu được một lúc ai cũng hiếu thắng. Dương Phàm cũng hết sức tapạ trung. Ngay cả Hác Nam vào cửa cũng không biết. Đi ra ngoài có chút việc, vừa trở về trông thấy vợ đứng cửa liền hỏi:- Dương Phàm có đến không?
Ứng Nhã Như cười ra hiệu im lặng nói:- Suỵt, hai đứa đang chơi cờ, cả buổi mà chưa hé miệng tí nào.
Hác Nam cũng giật mình kinh hãi, bởi vì hắn biết một chút về cờ vây, biết sự lợi hại của Ứng Tự Cường. Con trai mình đã từng tham gia cúp The evening news, cuộc thi đấu cao cấp dành cho dân nghiệp dư toàn quốc.
Từ từ đi tới bên cạnh hai đứa. Hác Nam nhìn thoáng qua cục diện, lông mày liền nhăn lại. Đúng là hai tên thanh niên khí thịnh, dường như là đang kèn cựa nhau. Trên bàn cờ có bốn năm khu vực không yên bình yên, đang tấn công kịch liệt. Với trình độ của Hác Nam tất nhiên là xem không hiểu, lão cũng không nói gì, mang cái ghế dựa ngồi xuống im lặng nhìn.
Dương Phàm lúc này mới chú ý tới Hác Nam đã về, cười nói:- Bí thư Hác.Nói xong muốn đứng dậy, Hác Nam vội lấy tay ra hiệu nói:- Hai đứa tiếp tục đi, đừng bởi vì ta mà ảnh hưởng tới cuộc chơi.
Ứng Nhã Như làm xong cơm trưa cũng ra xem, định chuẩn bị thu xếp ăn cơm. Thấy Hác Nam đang đếm như gà con mổ thóc. Đếm một hồi lại lắc đầu quầy quậy, miệng lẩm bẩm:- Nước cờ quá tinh tế.Ván cờ này quả nhiên là rất kịch tính. Hai người đều là loại dựa vào sức lực hùng mạnh, đều có ý đánh bại đối thủ bằng nước cờ độc. Kết quả là càng về sau, hai người chỉ có thể thỏa hiệp liên tục, thay đổi liên tiếp, không ai có thể giành được cục diện. Hác Nam nhìn đến kinh tâm động phách, quyết đấu giữa kỳ thủ nghiệp dư thường sẽ gặp phải cục diện chém to giết lớn, cho nên nhìn rất đã mắt. Không giống như cao thủ chuyên nghiệp, chuyên ẩn giấu thủ đoạn.
Kết quả thắng bại là rất nhỏ, đến cuối cùng hai người còn muốn liều mạng đánh cướp, nhưng Dương Phàm đã tính toán rõ ràng, phải cướp được 7 trận nhãn mới có thể thắng lợi.
Ỷ vào lúc đầu tích lũy chắc chắn, cuối cùng Dương Phàm đánh thắng cuộc cướp giật này, thu lại được một số quân.
- Ta đếm quân cờ.Hác Nam lập tức bày ra tư thế trọng tài, đừng nhìn trình cờ của hắn không tốt, riêng việc đếm quân cờ thì rất thành thạo.
Kết quả cuối cùng là Dương Phàm thắng một phần tư, trong cờ vây thắng lợi là rất nhỏ.
Ứng Tự Cường có phần hơi ảo não nói:- Cờ này thật đáng tiếc, vẫn chậm hơn một chút, cuối cùng không kịp nắm lấy cơ hội.
Hai người triển khai trận thế muốn phục thù, kết quả là Ứng Nhã Như ở bên cạnh nói:- Ăn cơm thôi, thu lại nào.
Hác Nam vội vàng nói:- Nghe lời mẹ con đi. Bà ấy là lãnh đạo tối cao trong nhà đó.
Ngay cả người giúp việc cũng không thuê, trước khi Ứng Nhã Như đến, Hác Nam đều ở tại nhà khách. Hôm trước sau khi tới Uyển Lăng, người của Tỉnh ủy đã sớm chuẩn bị hết thảy, loại việc nhỏ này mà thủ hạ còn làm không được thì dùng làm gì?
Dương Phàm cũng đi theo giúp bưng thức ăn, sau khi dọn xong Hác Nam mang một lọ Mao Đài từ trong thư phòng ra nói:- Đây là chai Mao Đài năm mươi năm, bình thường tôi cũng tiếc không dám uống, hôm nay chiêu đãi phó bí thư Tiểu Dương, tôi, cũng hào phóng một phen.
Ứng Tự Cường khẽ chọc Dương Phàm hỏi:- Anh Dương, anh làm bí thư gì ở Uyển Lăng?
Ứng Nhã Như nghe rõ cười nói:- Cái thằng khỉ này, cùng người ta hàn huyên lâu như vậy mà còn không biết à?
Hác Nam quay sang cười nói:- Tiểu Cường à, Dương Phàm là phó bí thư thị ủy Uyển Lăng, con tới Uyển Lăng nên bố nhờ cậu ấy chiếu cố cho con. Trước tiên là để phòng bị cho con trước, không được tiết lộ chuyện là con của bố đấy.
- Hả? Phó bí thư thị ủy á.Ứng Tự Cường có phần bị dọa sợ, phó bí thư thì thấy nhiều rồi, nhưng tuổi xấp xỉ mình thì chưa từng thấy ai.
Lúc này Hác Nam rót một chén rượu cho Dương Phàm nói:- Dương Phàm, tôi giao phó Tiểu Cường cho cậu, cứ thoải mái rèn luyện nó, đừng có nể mặt tôi.
Thái độ của Hác Nam rất nghiêm túc, dường như cũng rất chân thành. Tuy nhiên từ góc độ cá nhân, Dương Phàm còn lĩnh hội được một hàm ý khác nữa. Giao Ứng Tự Cường cho mình có lẽ là ám chỉ rằng Hác Nam cần nắm được Uyển Lăng.
Dương Phàm không biểu lộ vẻ kinh sợ mà bình thản nhưng cung kính, hơi cúi người nói:- Tôi sẽ cố gắng kết hợp tốt với Tự Cường.Dương Phàm bày tỏ thái độ cũng rất thâm ý, điều này khiến Hác Nam lập tức cười ha hả.
- Không tồi, tôi quả nhiên không nhìn nhầm. Phóng tay mà làm đi, đừng có e dè gì cả.
Dương Phàm cười cười, biết mình đã hiểu đúng, bởi vậy đáp lại rất bình tĩnh và kiên định:- Nhất định hết sức.Ẩn sau đó còn có một câu, vì ích lợi chung.
Hác Nam phát triển ở tỉnh Giang Nam, không thể nghi ngờ gặp phải những cản trở mãnh liệt, nếu không đã không có cuộc nói chuyện hôm nay. Hác Nam cần mở ra một cửa khẩu đột phá, quyết định lựa chọn cửa khẩu đó đặt ở Uyển Lăng, quyết định lựa chọn Dương Phàm. Đưa ra lựa chọn này không khó khăn lắm đối với Hác Nam. Một phó thị trưởng trẻ tuổi có bối cảnh khá sâu, có thể phát huy bao nhiêu tác dụng ở tỉnh Giang Nam này cơ chứ? Điểm này Dương Phàm phi thường rõ ràng, đây chỉ như một bước đi thử nghiệm trên bàn cờ vua, lại cũng giống như một điểm tựa để đặt đòn bẩy.
Nhưng đối với Dương Phàm thì điểm tựa này còn là một điểm khởi đầu mới.
Sáng sớm thứ Hai, mọi người đi làm qua cổng tòa nhà thị ủy đều phải dừng chân lại nhìn. Một cô gái ngoại quốc tóc vàng mắt xanh đang đứng hoa tay múa chân giải thích với bảo vệ. Cảnh tượng ông nói gà bà nói vịt này tự nhiên rất hấp dẫn ánh mắt mọi người.
Dương Phàm lái chiếc xe R6 đến cửa, mọi người nhìn thấy đều tản ra, bởi vì đây là chiếc xe rất đặc biệt trong tòa nhà thị ủy nên trở thành dấu hiệu đặc trưng. Kết quả này là rất tự nhiên bởi vì dù sao Dương Phàm cũng là quan chức cấp cao trong thị ủy. Đừng tưởng đa số mọi người ở đây đều lớn tuổi hơn Dương Phàm, khi Dương Phàm xuất hiện, tuyệt đại đa số người ở đây đều phải cúi mình chào từ xa. Càng không phải nói tới đây là trong giờ làm, cho dù một vài cô gái có tâm tư mơ mộng hão huyền cũng không dám tới gần Dương Phàm.
Dương Phàm nhận ra đó là Laura, cảm giác hơi đau đầu. Cô gái Mỹ này chẳng lẽ tới tìm mình gây phiền toái gì sao? Nói thật, Dương Phàm cũng không cảm kích mấy đối với hành động nhiệt tình này của chị mình.
- Laura.
Rất rõ ràng, không thể lờ đi như vậy được, Dương Phàm đành phải ra mặt.
- Chào Dương. Cuối cùng tôi cũng tìm được anh.Laura tỏ vẻ ngạc nhiên vui mừng, đi tới trước xe.
Dương Phàm xuống xe khách khí nói với bảo vệ:- Vị này là thương nhân nước Mỹ, đến Uyển Lăng khảo sát đầu tư.
Lúc này Laura mới thở phì phò nói:- Dương, tôi thật sự không thể hiểu nổi người Trung Quốc các anh. Ở nước Mỹ, nếu người dân thường muốn gặp, đừng nói là một phó thị trưởng, cho dù là muốn gặp một thị trưởng cũng sẽ không bị ngăn cản thế này đâu.
Dương Phàm có vẻ hơi không kiên nhẫn quay đầu lại, lạnh lùng nhìn Laura, nói bằng tiếng Anh:- Đây là Trung Quốc, không thể làm như nước Mỹ được. Còn nữa, kính nhờ cô khi ra khỏi cửa thì mang theo một phiên dịch.
Laura không ngờ Dương Phàm lại có thể nói tiếng Anh, nhất thời trừng mắt nhìn Dương Phàm nói:- Dương, anh không thành thực, vì sao lần trước không nói tiếng Anh với tôi?
Dương Phàm bình tĩnh nói:- Tôi nói bằng tiếng mẹ đẻ trên đất nước của mình thì có vấn đề gì sao? Mặt khác, số người nói tiếng Trung Quốc trên toàn bộ thế giới này đông hơn nhiều so với người nói tiếng Anh. Tôi tự hào vì nói tiếng mẹ đẻ của mình.
Lại nói tiếp, khả năng nói tiếng Anh của Dương Phàm vốn rất bình thường, chẳng hiểu tại sao hôm nay khi tranh luận với Laura lại rất trôi chảy.
Laura bị nói vậy, định mở mồm phản bác nhưng lại không nói được gì đành nói thầm: “Tôi đến quốc gia nào cũng có thể giao lưu được bằng tiếng Anh.”
Dương Phàm cho xe vào trong. Laura đi theo Dương Phàm tới văn phòng. Lâm Đốn thấy Dương Phàm mang theo một cô gái nước ngoài tóc vàng mắt xanh liền hơi tò mò hỏi:- Phó bí thư Dương. Lừa được cô em này ở đâu về thế?
- Lừa cái đầu anh. Đó là một thương nhân Mỹ, đến khảo sát thực địa. Tìm cho tôi một người nói tiếng Anh tốt. Dỏng tai lên nói chuyện với cô ta quả là mệt vãi chấy.
Laura phát hiện biểu tình Dương Phàm không vui, đang định nói gì thì Dương Phàm chỉ vào chỗ ngồi nói to:- Thưa cô Laura, trước khi có phiên dịch tới, xin đừng phát biểu ý kiến.
Laura đã đi hơn nửa tỉnh Giang Nam nhưng đây là lần đầu tiên gặp phải đãi ngộ như vậy. Trước kia mặc kệ đi đến địa phương nào đều được tiếp đãi nhiệt tình, không ngờ em trai của bạn mình lại không biết khách khí. Chẳng phải người Trung Quốc vẫn rất coi trọng tình cảm sao?
Thái độ của Dương Phàm đối với Laura là có nguyên nhân. Gia tộc của Laura chuyên làm thiết bị y tế. Dương Phàm đã tra xét trên mạng, phát hiện các thiết bị y tế tiên tiến của Mỹ chủ yếu là nhập khẩu. Người Mỹ có điều lệ bảo hộ kỹ thuật về phương diện này. Xét theo góc độ này, gia tộc của Laura tới Trung Quốc định xây dựng nhà máy sản xuất thiết bị y tế là gần như không có khả năng. Dù sao người Trung Quốc cần cũng chỉ có thể nhập khẩu từ Mỹ, tại sao phải đến tận Trung Quốc xa xôi xây dựng nhà máy làm gì?
Xét ở một góc độ khác, mặc dù gia tộc Laura xây dựng nhà máy ở Trung Quốc, cũng chỉ có thể sản xuất một ít thiết bị bình thường. Sau khi tìm đọc tài liệu, Dương Phàm đành phải hoài nghi động cơ tới Trung Quốc của Laura.
Dương Phàm ngồi tại chỗ đọc tài liệu, Laura mấy lần muốn nói chuyện, kết quả bị Dương Phàm dùng ánh mắt sắc bén ép trở về. Đợi một hồi lâu cũng không thấy Lâm Đốn tiến vào, Dương Phàm đành phải cười khổ đứng lên nói:- Cô chịu khó chờ một chút, tôi tự đi tìm phiên dịch về. Tôi không tin là trong tòa nhà thị ủy này lại không có người giỏi tiếng Anh.
Dương Phàm lấy từ trong túi ra một quyển từ điển, giơ lên nói:- Dương, chúng ta có thể thông qua thứ này để hỗ trợ việc giao lưu.
- Tôi... ....Dương Phàm cố gắng kìm không chửi vào mặt cô ta. Dù gì cô ta cũng là thương nhân từ Mỹ tới. Nói thật Dương Phàm thật sự không hiểu trong đầu Laura này nghĩ gì. Phó bí thư thị ủy bề bộn nhiều việc, làm gì có thời gian giao lưu với cô lúc này chứ?
Dương Phàm đi ra có hai nguyên nhân, thứ nhất là lười nói chuyện vô nghĩa với Laura. Ánh mắt cô gái này nhìn mình không chút che giấu. Nếu tươi cười với cô ta, có lẽ cô ta sẽ càng làm càn hơn. Con gái Mỹ mà gặp đàn ông hợp khẩu vị, chỉ nói chuyện hai, ba câu là có thể cùng nhau đi thuê phòng rồi. Dương Phàm cũng không muốn có dính dáng gì tới cô ta. Nguyên nhân thứ hai, Dương Phàm đang cần nêu bật Ứng Tự Cường lên, gặp trường hợp này càng có vẻ tình cờ đề cao được hắn.
Quả nhiên mới ra khỏi văn phòng liền thấy Ứng Tự Cường có vẻ hơi khẩn trương đứng trước cửa văn phòng thị ủy. Thấy Dương Phàm đi ra, đôi mắt Ứng Tự Cường lập tức sáng lên.
Dương Phàm thản nhiên đi tới, cười hạ giọng nói:- Đi với tôi.
Đi vào trong văn phòng thị ủy, toàn bộ mọi người trong phòng đều đứng bật dậy.
- Chào Phó bí thư Dương.
- Ừ, chào mọi người. Trưởng ban thư ký Liễu có tới không?Dương Phàm nghiêm túc gật gật đầu, thể hiện sự uy nghiêm của phó bí thư thị ủy rất đúng chỗ.
Dư Hữu Dung già cả hiện giờ vẫn là một phó phòng bình thường trong văn phòng thị ủy, không có chức vụ thực tế. Ỷ vào việc trước kia là cộng sự với Dương Phàm, lại là người lớn tuổi có tư cách, cô ta đứng lên cười nói:- Trưởng ban thư ký Liễu vừa rồi còn ở đây, hình như là đi toilet.
Dương Phàm khách khí nói với Dư Hữu Dung:- Chị Dư, chàng trai này là tôi mới nhặt được, là người trên tỉnh giao xuống. Trước hết chị hãy giúp xử lý một chút thủ tục nhé.
Phó bí thư thị ủy đã ra lệnh, Dư Hữu Dung tự nhiên phải lấy tốc độ nhanh nhất làm theo. Dương Phàm thản nhiên đứng tại chỗ, có vẻ như đang đợi Liễu Chính Dương.
Trong tay Dương Phàm còn nắm cả văn phòng thị ủy, có quyền phát ngôn khá lớn trong việc nhân sự.
Dư Hữu Dung vội vàng mang Ứng Tự Cường đi làm thủ tục. Dương Phàm quét mắt nhìn một vòng, phát hiện lão Mã trưởng phòng tổng hợp vẫn không xuất hiện, trong lòng không khỏi âm thầm bất mãn, tâm nói đến giờ này mà vẫn còn chưa đi làm à? Người này thật là trì trệ, từ phó phòng lên làm trưởng phòng đã được ba năm rồi nhỉ? Nếu làm tốt, có thể kiêm nhiệm cả phó chủ nhiệm văn phòng thị ủy. Người này làm việc kỳ cựu lâu năm, lý lịch không hề có chút vấn đề gì.
Nghĩ lại, từ sau khi mình nhận nhiệm vụ ở đây vẫn chưa hề nhúng tay vào điều chỉnh gì ở thị ủy, lại nghĩ tới chuyến thăm nhà Hác Nam cuối tuần vừa rồi, Dương Phàm khẽ nhếch miệng cười lạnh. Hắn ngồi một chỗ nhưng như thể một khối băng tỏa khí lạnh ra khắp phòng.
- Tiểu Ứng, tiếng Anh của cậu thế nào?Lúc đầu Dương Phàm định đưa Ứng Tự Cường tới cục Chiêu thương, nhưng sau nhớ tới trong văn phòng hình như còn trống một vị trí, bởi vậy bỏ qua luôn.
- Cũng không tệ lắm, tiếng Anh trên cấp sáu, khả năng nói của tôi không tồi nhưng thi viết thì kém một chút.Ứng Tự Cường mỉm cười trả lời.
Dương Phàm lập tức cười nói:- Vậy là được. Ở văn phòng của tôi có một thương nhân nước ngoài, cậu đi làm phiên dịch. Sự tình ở đây cứ giao cho chị Dư làm giúp.
Ứng Tự Cường ngây ra một lúc, lập tức cười gật đầu nói:- Được, tôi đi ngay.
Ứng Tự Cường đi rồi, Dương Phàm nhìn đồng hồ, thấy đã vào giờ làm hơn 20 phút mà lão Mã vẫn không xuất hiện. Đúng lúc này, Liễu Chính Dương vội vàng đi vào, thấy Dương Phàm liền cười nói:- Phó bí thư Dương, ngài tìm tôi?
Dương Phàm lạnh lùng nói:- Lão Mã trưởng phòng tổng hợp đang làm gì?
Vừa mới nói xong thì lão Mã và một đồng sự cùng nhau đi vào, vừa đi vừa ngáp, sau khi vào cửa còn nói to:- Xui xẻo, đêm qua thức trắng đêm vất vả mà chẳng thắng được xu nào…Thấy Dương Phàm đang ngồi ở bên trong, Liễu Chính Dương vẻ mặt đau khổ nháy mắt với mình, câu nói của lão Mã lập tức như bị cắt lại trong cổ họng.
- Hừ. Trưởng ban thư ký Liễu, lát nữa tới văn phòng của tôi một chút.Nói xong, Dương Phàm lạnh lùng đứng lên đi ra ngoài, lão Mã đứng ở tại chỗ, muốn nói nhưng không nói được câu nào.
Trở lại văn phòng, Dương Phàm thấy Lâm Đốn mặt mày nhăn nhó đứng ở cửa, thấy Dương Phàm liền tiến lên nói:- Phó bí thư Dương, hay là đưa người tới cục Chiêu thương đi, tôi tìm một vòng, không ai nói Anh ngữ tốt cả.
Dương Phàm cười nói:- Không cần tìm nữa. Tôi đã tìm được một người về đây rồi. Người này ở ngay đây thôi.
Quả nhiên, Dương Phàm tiến vào cửa liền phát hiện chàng trai trẻ Ứng Tự Cường không ngờ hai mắt tỏa sáng, hăng say nói chuyện với Laura/ Vừa thấy vậy, Dương Phàm liền nghĩ thầm: hỏng rồi.
Vì sao hỏng rồi? Tuy rằng con gái Mỹ lỗ chân lông thô, tuyến mồ hôi phát triển, mùi cơ thể toàn bộ là nhờ nước hoa át đi, nhưng dù sao hình thức cô gái tóc vàng này cũng rất không tồi, rất có khả năng sát thương Ứng Tự Cường.
"Không thể để lại mầm tai họa này được” Dương Phàm nghĩ thầm, đồng thời cũng cố gắng không làm căng thẳng thêm mâu thuẫn với La Đạt Cương. Bởi vậy hắn đi vào cười nói với Ứng Tự Cường:- Tiểu Ứng, cậu và thư ký Lâm đi với nhau một chuyến, đi xe của tôi, đưa cô Laura tới cho cục Chiêu thương tiếp đãi. Đúng rồi, sau khi chuyển giao xong, cậu lập tức cùng trở về với thư ký Lâm. Tôi có việc khác cần giao cho cậu.
Mệnh lệnh này khiến Ứng Tự Cường cảm thấy hơi buồn bực. Quả thật chàng trai trẻ này cũng hơi động tâm đối với mỹ nữ tóc vàng này. Hắn làm việc một năm ở Bắc Kinh, hiện giờ cũng là phó phòng, cũng đã ăn nằm với con gái rồi, tuy nhiên chưa bao giờ được thưởng thức hương vị của con gái nước ngoài tóc vàng mắt xanh xinh đẹp thế này. Vốn tưởng rằng đây là một cơ hội nhưng hiện giờ xem ra khỏi nói rồi.
Sau khi Laura nghe hiểu được lời Ứng Tự Cường nói, cô mãnh liệt lắc đầu nói:- Không, tôi đến Uyển Lăng với thân phận cá nhân để tìm anh, không phải là tới khảo sát. Dương, tôi không đi đâu cả, chỉ ở cùng chỗ với anh thôi.
“Củ chuối thật. Đúng là phiền toái.” Dương Phàm âm thầm bực bội. Hắn suy nghĩ một chút, rút trong ví ra 500 tệ, đưa cho Lâm Đốn nói:- Đi với Tiểu Ứng, đầu tiên bố trí cho cô ta một phòng khách để ở.
Lúc này Laura không muốn đi, Dương Phàm nghiêm túc nói:- Thưa cô Laura, tuy rằng chúng ta là bạn nhưng cô không thể ảnh hưởng tới công việc của tôi.
Điểm này thì người Mỹ có vẻ khá tốt, không để việc tư ảnh hưởng việc công. Laura không nói gì, đi theo Lâm Đốn và Ứng Tự Cường.
Dương Phàm vừa ngồi xuống, một lát sau Liễu Chính Dương đã vội vàng đi vào. Dương Phàm ra hiệu hắn ngồi xuống, nói với vẻ rất mất hứng:- Lão Liễu, văn phòng làm việc như vậy là không thể được. Phòng tổng hợp bây giờ còn ra thể thống gì nữa? Ảnh hưởng rất xấu rồi, phải có sự điều chỉnh.
Liễu Chính Dương âm thầm kêu khổ trong lòng. Lão Mã là người của hắn, hắn định nói giúp vài câu nhưng hiện giờ lão Mã bị Dương Phàm nói vậy, giải thích gì cũng đều là vô ích.
- Phó bí thư Dương, ý của ngài là?Lúc này Liễu Chính Dương chỉ có thể để lão Mã tự cầu phúc. Dương Phàm là người lãnh đạo trực tiếp của văn phòng thị ủy. Hơn nữa, sau khi chứng kiến sự lợi hại của Dương Phàm ở hội nghị thường ủy lần trước, Liễu Chính Dương càng không có dũng khí đối đầu với Dương Phàm. Nếu không, chính cái ghế của mình cũng không chắc có thể ngồi vững hay không.
- Dư Hữu Dung là cán bộ kỳ cựu ở văn phòng thị ủy, lý lịch khá tốt, tuy rằng năng lực bình thường nhưng cũng có thể ứng phó được công việc của phòng tổng hợp. Cán bộ nữ vốn làm việc thận trọng, tôi thấy cô ấy có thể làm được. Mặt khác, cán bộ mới Ứng Tự Cường là người từ văn phòng tỉnh ủy phái tới rèn luyện, tôi nghĩ bố trí làm phó phòng tổng hợp có lẽ khá thích hợp.
Liễu Chính Dương vừa nghe trong lòng âm thầm phát khổ. Toàn bộ trưởng, phó phòng tổng hợp đều là do hắn đề bạt lên, chỉ một câu nói của Dương Phàm đã động tới cả hai vị trí. Liễu Chính Dương thử thăm dò nói:- Phó bí thư Dương, chàng trai mới tới có lẽ chưa nắm được tình hình cụ thể. Còn nữa, lão Mã và lão Trịnh xử lý như thế nào?
Làm sao mà Dương Phàm không hiểu ý của Liễu Chính Dương chứ. Hắn trầm mặt, nghiêm giọng nói:- Tình hình có thể dần dần sẽ quen. Chuyện này không cần phải thương lượng. Người như lão Mã và lão Trịnh cần phải rửa sạch khỏi văn phòng thị ủy, để làm trong sạch Đảng.