Mục lục
[Dịch] Sĩ Đồ Phong Lưu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Anh còn nhớ mấy người họ hàng tới nhà em lần trước không?

Dương Phàm vừa bê bát cơm lên miệng, nghe thế liền dừng lại nói:- Nhớ chứ, lần đó họ tới vì chuyện phá nhà và chuyển nhà cũ chứ gì.

- Thím ba có một người con trai, gần đây hình như công việc không tốt lắm. Thím nhờ em nói với anh chuyện này. Em cũng không định giúp đâu nhưng nghĩ rằng em sắp phải đi học đại học, ông bà không có ai chăm sóc…

Nếu đổi là bình thường, Dương Phàm nhất định sẽ không quản chuyện này dù đó chỉ là chuyện của một cú điện thoại. Tuy nhiên, câu nói cuối cùng của Hiểu Nguyệt đã làm Dương Phàm xúc động. Cô bé này thực sự quá lương thiện. Nếu đến Bắc Kinh học mà vẫn vương vấn, lo lắng chuyện ở nhà thì không được. Nhất định phải làm cho cô em này không còn gì phải lo lắng nữa cả.

- Em nói với thím ba, anh chỉ hỏi bà ấy một câu, có thể chiếu cố ông bà cho tốt được không? Nếu có thể cam đoan, anh sẽ gọi điện tới lãnh đạo đồn công an, nói họ chiếu cố anh họ của em.

Dù có ngây thơ hơn nữa thì Hiểu Nguyệt cũng hiểu vì sao Dương Phàm làm như vậy. Cô bé cảm thấy cay mũi, vội vàng quay đầu đi, giọng nghẹn ngào:- Vâng, em biết rồi. Cảm ơn anh.

Thu dọn bát đũa xong, Hiểu Nguyệt đi ra ngoài, không ở lai nói chuyện như bình thường.

Nhìn bóng dáng gầy gò của Hiểu Nguyệt, Dương Phàm rút thuốc ra, châm một điếu, trong lòng cảm thấy ấm áp. Một lát sau, Hiểu Nguyệt trở lại, nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh Dương Phàm, hơi thở dài nói:- Anh, em làm khó anh rồi.

Dương Phàm cười lắc đầu nói:- Có gì là khó đâu? Rất nhiều chuyện bây giờ em còn chưa hiểu. Anh đã lọt vào vòng xoáy này, em không thể nào hiểu nổi. Giờ em cần nhất là làm sao sống cho vui vẻ.

Còn có một điều mà Dương Phàm không thể nói với Hiểu Nguyệt. Đã lọt vào vòng xoáy đấu tranh chính trị và quyền lực, ở đâu cũng tràn đầy tranh đấu, dối trá… Trái tim Dương Phàm đã được rèn luyện trở nên phi thường cứng rắn, thậm chí là hơi vô tình. Chỉ có cô em gái Hiểu Nguyệt này dù không có quan hệ huyết thống, nhưng từ khi quen biết nhau tới nay, Hiểu Nguyệt vẫn là một điểm trong sáng và lương thiện trong lòng Dương Phàm.

Đổng Trung Hoa lại mời họp hội nghị thường ủy, thảo luận đề xuất xây dựng công trình an cư của Nguyên Chấn. Trước đó là thảo luận về vấn đề xây dựng đường cao tốc.

Ở vấn đề này, Nguyên Chấn đầu tiên tỏ thái độ nói:- Đây là công trình trọng điểm của thành phố chúng ta năm nay, tôi đề nghị sẽ do đồng chí bí thư Đổng chủ trì.

Đề nghị này không ngờ không có thanh âm phản đối nào, tuy nhiên trên mặt Đổng Trung Hoa cũng không hề có chút tươi cười. Hắn luôn kiên nhẫn chờ Dương Phàm lên tiếng. Thằng nhãi này không nói lời nào, không tỏ thái độ khiến Đổng Trung Hoa như thể đang mắc một cái xương trong họng.

Dương Phàm giơ tay, nghiêm túc nói:- Tôi xin ngắt lời một chút, có một việc quan trọng cần nói.

Đổng Trung Hoa sắc mặt lạnh lùng nói:- Đồng chí Dương Phàm, chú ý kỷ luật hội nghị một chút.

Dương Phàm vẫn không đổi sắc mặt, thản nhiên nói:- Tôi giơ tay trước rồi mới nói, hơn nữa tôi cho rằng vấn đề tôi đưa ra rất quan trọng.

Trong lòng Đổng Trung Hoa như quay cuồng. Đây quả là một sự khiêu khích trắng trợn tới uy quyền của bí thư thị ủy, khiến sự nhẫn nại của hắn gần như sụp đổ. Nhưng lúc này sắp thảo luận vấn đề đường cao tốc, Dương Phàm đưa ra vấn đề lúc này, có lẽ vấn đề kế tiếp sẽ nhả ra. Dương Phàm thật đúng là độc ác, lúc này đưa ra vấn đề quả thật là uy hiếp, uy hiếp trắng trợn.

- Để phát huy hiệu suất làm việc của thị ủy được tốt hơn, tôi cho rằng cần có những điều chỉnh công tác đối với các cán bộ đang làm việc tại văn phòng thị ủy.Dương Phàm nói rất chậm một cách rất rõ ràng.

Tuy rằng điều hòa trong phòng đã để nhiệt độ thấp nhất nhưng câu nói này của Dương Phàm vừa phát ra, Đổng Trung Hoa đã có cảm giác sôi máu lên. Dưới tình huống bình thường, văn phòng thị ủy gần như do bí thư thị ủy độc chiếm, mặc dù phó bí thư thị ủy quản lý văn phòng thị ủy nhưng về vấn đề nhân viên cũng sẽ không làm càn, nhiều lắm thì thả một người của mình vào vị trí phó trưởng ban thư ký mà thôi. Đương nhiên đây là tình hình chung, cũng là quy tắc bình thường .

Lúc này Nguyên Chấn cũng hơi có cảm giác kinh hãi. Hiện tại Dương Phàm đang hướng về Đổng Trung Hoa, vậy khi nào thì sẽ nhắm vào mình? Sau lưng Đổng Trung Hoa còn có chỗ dựa chứ mình giờ làm gì còn chỗ nào để dựa nữa đâu. Nghĩ đến điểm này, Nguyên Chấn nhiều ít hơi nản lòng. Sau nhiệm kỳ này, mình có thể còn ngồi trên ghế này nữa hay không quả khó mà nói trước.

- Đồng chí muốn điều chỉnh thế nào?Đổng Trung Hoa hỏi một cách đơn giản, trên thực tế bao hàm một ý tứ, mày muốn gây chiến không thèm để ý tới bí thư thị ủy là tao sao? Đổng Trung Hoa bình tĩnh trở lại, khống chế tâm tình của mình thật tốt. Ở thời khắc mấu chốt, Dương Phàm ra tay, đánh cho mình một đòn trở tay không kịp, thật sự là lựa chọn thời điểm ra tay rất chuẩn.

Trên thực tế Dương Phàm cũng không lợi hại như Đổng Trung Hoa nghĩ. Dương Phàm chỉ mơ hồ cảm giác thấy giữa Đổng Trung Hoa và Nguyên Chấn có tồn tại một giao dịch nào đó. Nếu để mặc tình huống thế này phát triển, sau này sẽ rất không có lợi đối với Dương Phàm. Đây chính là một cuộc bắt tay có uy lực cực lớn. Lần trước lựa chọn Bí thư huyện ủy Sơn Thành đột nhiên mọc ra gã La Đạt Cương, Dương Phàm chẳng phải suýt nữa thì ngã ngựa sao?

Cho nên, Dương Phàm muốn đánh loạn sự hợp tác của hai người, thể hiện sự tồn tại của mình. Mặc dù lúc này ra tay thoạt nhìn có vẻ hơi đôt ngột, thậm chí có vẻ không hợp tình lý, nhưng Dương Phàm cho rằng chính mình phải ra tay.

- Xét thấy việc quản lý văn phòng thị ủy còn tồn tại vấn đề như vậy, tôi cho rằng đồng chí Uông Ái Dân đã không còn thích hợp để tiếp tục đảm nhiệm chức chánh văn phòng thị ủy, đề nghị điều chỉnh công tác của đồng chí ấy.

Dương Phàm vừa nói ra, trong lòng Liễu Chính Dương không khỏi hơi hơi thoải mái, Nguyên Chấn cũng thả lỏng thân thể. Văn phòng thị ủy chưa hề bị đả động gì lớn kể từ sau khi Đổng Trung Hoa tới nhậm chức, chính là bởi vì Đổng Trung Hoa vẫn phải mượn sức Liễu Chính Dương. Khi Triệu Đức Minh làm phó bí thư, trên đầu có Lý Thụ Đường đè ép. Hiện tại trong văn phòng thị ủy, trừ những người của Lý Thụ Đường lưu lại, trên cơ bản đều là người do Liễu Chính Dương đề bạt. Trong năm phó trưởng ban thư ký thị ủy thì có ba người là Lý Thụ Đường đề bạt lên, Uông Ái Dân là người của Đổng Trung Hoa, còn lại Lưu Ba là người cũ của Tào Chính Nguyên. Nhân số cụ thể trong các phòng thì người của Liễu Chính Dương cũng chiếm đa số. Đương nhiên cũng có một số người là người của các phó trưởng ban thư ký.

- Đồng chí Uông Ái Dân công tác có chút vấn đề nhưng tóm lại là rất phù hợp với vị trí. Tôi thấy ý kiến của đồng chí có vẻ chưa được chính xác lắm. Trước hết cứ tạm gác việc này lại, tiếp theo chúng ta tiếp tục thảo luận về việc chuẩn bị xây dựng đường cao tốc. Đổng Trung Hoa rốt cục không kìm nổi, thể hiện quyền lực của bí thư thị ủy, nhẹ nhàng phủ quyết đề nghị của Dương Phàm hoặc là nói tạm thời gác lại.

Đổng Trung Hoa nói như vậy, Dương Phàm thật sự không có biện pháp nào. Uy lực lời nói của bí thư thị ủy lúc này được thể hiện ra, “tạm gác việc này lại”, chỉ đơn giản vài chữ đã đè ép toàn bộ sức lực mà Dương Phàm chuẩn bị ngược trở về, để mày có sức mà không làm được gì.

Dương Phàm lựa chọn trầm mặc, vẫn mỉm cười không chút hoang mang. Nụ cười này kheiesn Đổng Trung Hoa hơi không yên, thầm nhủ thằng nhãi Dương Phàm này có phải đang rình mình hở chỗ gì đó không?

Trên thực tế lúc này tâm tình Dương Phàm có thể nói là không thể bình tĩnh nổi, thầm nhủ có lẽ mình đã xem thường Đổng Trung Hoa. Mình vẫn hơi kém thuần thục, chín chắn một chút trong quan trường, hoặc có thể nói là mình hơi nóng vội, xem nhẹ quyền lực lời nói của Đổng Trung Hoa.

Kế tiếp Đổng Trung Hoa để Nguyên Chấn tiếp tục nói về chuyện đường cao tốc. Dương Phàm đầu óc hơi loạn, tuy nhiên trên mặt vẫn không hề có biến hóa gì.

Rốt cục, nghe được Nguyên Chấn nói:- Công tác chuẩn bị ban đầu của đường cao tốc đại khái là như thế, bây giờ tôi muốn nói một việc khác. Xét thấy giá nhà đất trong thành phố chúng ta tăng lên quá nhanh trong hai năm gần đây, chính quyền tỉnh đã tổ chức nghiên cứu và luận chứng cẩn thận, quyết định học tập theo kinh nghiệm của các tỉnh bạn, triển khai công trình an cư của thành phố Uyển Lăng. Lúc này trong đầu óc hỗn độn của Dương Phàm đột nhiên như có một tia lửa điện xẹt qua, nháy mắt chiếu sáng hết thảy. Dương Phàm cầm lấy một điếu thuốc, châm lửa, hít một hơi thật sâu, hai mắt hơi nheo lại, nhìn cả Đổng Trung Hoa và Nguyên Chấn.

Thái độ này của Dương Phàm khiến Đổng Trung Hoa cảm giác như thể một con sư tử đã ăn no, đang ngắm kỹ xem con mồi kế tiếp là ai. Kỳ thật, lúc này Dương Phàm mới chính thức hiểu rằng Đổng Trung Hoa và Nguyên Chấn đang tiến hành một cuộc giao dịch.

Xây dựng đường cao tốc, triển khai công trình an cư, trên danh nghĩa thì cả hai đều là phạm vi quản lý của chính quyền thành phố. Quyền phát ngôn của Dương Phàm không có trọng lượng lớn nhưng hai người kia nhưng vẫn có thể ảnh hưởng tới một số việc cụ thể trong thành phố. Chẳng lẽ phó bí thư thị ủy quản lý Đảng mà lại không có tiếng nói gì sao? Chuyện gì chẳng phải có người đi làm chứ?

Mặc kệ nói như thế nào, Dương Phàm hôm nay xem như ăn một cú không lớn không nhỏ. Đương nhiên, cũng từ nội dung hội nghị hôm nay, Dương Phàm thu được một ít tin tức mà mình muốn. Đổng Trung Hoa và Nguyên Chấn hợp tác có chừng mực, tình huống cụ thể cần phải thông qua các quan hệ khác để làm rõ thêm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK