Mục lục
[Dịch] Sĩ Đồ Phong Lưu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dương Phàm thấy được khát vọng trong ánh mắt Tiếu Vũ, cảm giác được Tiếu Vũ đang cố gắng dùng bộ ngực không quá lớn đè ép lại, đôi mắt to đen không hề che dấu vẻ quyến rũ. Đôi cánh tay cách một tầng áo mỏng manh không có nội y cố gắng dán vào. Tiếu Vũ cười hì hì, thân mình hơi căng thẳng, ánh mắt trở lên mơ màng.

Một phen xoa bóp hết sức, Tiếu Vũ rất nhanh liền không có nhân tính, thân mình mềm nhũn, hai tay ôm lấy cổ người đàn ông kéo về phía giường. Một phen mưa gió khiến Dương Phàm tìm được con đường giải phóng áp lực, cũng khiến Tiếu Vũ tìm được sự phấn khích của người đàn bà. Khi hưng phấn, Tiếu Vũ không kiêng nể gì cao giọng kêu lên, cặp chân dài khi thì hướng lên không huơ loạn, lúc lại quấn chặt lấy như dây leo.

Sau khi hết thảy trở lại yên lặng, Tiếu Vũ không nằm im mà thuần thục lấy thuốc lá châm một điếu, đưa tới miệng Dương Phàm, cười quyến rũ, hạ giọng hỏi:- Hôm nay anh lợi hại quá!

Dương Phàm nghe xong không khỏi cười nói:- Vô nghĩa! Em học được cách lấy lòng anh như vậy từ khi nào thế?

Thấy tâm tình Dương Phàm không tồi, Tiếu Vũ bị điểm trúng tâm tư, không khỏi đỏ mặt, trần truồng nhảy xuống giường nói:- Em đi rửa một chút, anh đi không?

Dương Phàm lắc đầu, sau khi giải phóng cần chính là bình tĩnh, rất nhiều chuyện cần nghĩ cho rõ ràng. Việc này Dương Phàm sẽ không nói cho Tiếu Vũ, chỉ lặng lẽ suy nghĩ. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, ngày mai Đỗ Trường Phong sẽ hồi phục.

Tiễn bước Chu Tử Dương, Vu Lỵ Lỵ lười biếng đi lên lầu. Hành trình Uyển Lăng có thể nói không thu hoạch được gì. Dương Phàm không hề cho một cơ hội nào. Điều này làm cho Vu Lỵ Lỵ cảm thấy hơi mất mát, một cảm giác thất bại không thể ức chế tràn ngập ở trong lòng.

Dương Phàm không thiếu tiền, điểm này Vu Lỵ Lỵ biết được từ miệng Chu Tử Dương. Về phần đàn bà, dường như Dương Phàm thích thì chỉ cần nói một tiếng, không biết có bao nhiêu người đàn bà nguyện ý lao vào vòng tay của hắn. Tỷ như Cao Khiết, trăm phương ngàn kế muốn tiếp cận, kết quả thoạt nhìn cũng không tốt.

Đi tới cửa phòng, vừa mới rút chìa khóa mở cửa, phía sau xuất hiện một bóng người, không đợi Vu Lỵ Lỵ có phản ứng, đã đẩy cửa đi vào phòng. Vu Lỵ Lỵ sợ hãi run rẩy, quay đầu lại, thấy khuôn mặt anh tuấn của Cao Thiên, trên mặt mang theo biểu tình tà ác.

- Anh muốn làm gì?Vu Lỵ Lỵ cố gắng trấn định hỏi, chân run lên, mặt tái nhợt, hơi bán đứng nội tâm của cô.

- Làm việc thế nào rồi? Tôi đã chuẩn bị xong tiền rồi đó.Cao Thiên cười hì hì tiến tới, Vu Lỵ Lỵ liên tục lùi lại sau, tới sát cửa sổ mới dừng lại nói:- Không thuận lợi. Dương Phàm dường như rất cảnh giác đối với tôi, thậm chí cũng không có vẻ gì hứng thú đối với Cao Khiết.

Trên mặt Cao Thiên hiện lên vẻ tàn nhẫn, rất nhanh khôi phục lại nụ cười, tiếp tục tiến tới. Lúc này Vu Lỵ Lỵ không còn chỗ để lùi nữa. Vẻ kinh hoảng trên mặt cô dường như kích thích Cao Thiên, trong ánh mắt y lộ ra vẻ hưng phấn. Cao Thiên cười hì hì, hai tay chống lên tường, cúi đầu xuống.

- Đã lâu chưa cùng thân thiết với em, hôm nay chúng ta phải thân thiết mới được.Nói xong Cao Thiên ôm lấy eo Vu Lỵ Lỵ.

Vu Lỵ Lỵ trừng mắt hạ giọng quát:- Cút!Vu Lỵ Lỵ dùng cả hai tay cố sức gỡ Cao Thiên ra. Hai người giằng co nhau, ánh mắt Cao Thiên càng toát ra vẻ hưng phấn.

SoạtMột tiếng vải rách vang lên. Nửa trên người Vu Lỵ Lỵ lộ ra, cặp vú đầy đặn hiện lên. Cao Thiên nhìn thấy, hai mắt như sói nhìn thấy máu, ra sức đè Vu Lỵ Lỵ vào tường, vừa tốc váy Vu Lỵ Lỵ lên, vừa kéo khóa quần của mình.

Vu Lỵ Lỵ im lặng cắn răng giãy dụa, kết quả là quần áo trên người càng ngày càng ít. Đột nhiên Vu Lỵ Lỵ nhìn thấy giá áo gỗ bên cạnh, liền túm lấy ra sức nện. Cao Thiên thấy thế buông cô ra. Ầm một tiếng, giá áo nằm đổ ngang giữa hai người.

- Con điếm thối này, hôm nay ông làm chết mày!Cao Thiên tức giận, khuôn mặt trở nên dữ tợn, lao tới. Vu Lỵ Lỵ vọt tới trước cửa sổ, mở cửa sổ ra, quay đầu lại lớn tiếng hô về phía Cao Thiên:- Anh mà tới, tôi sẽ nhảy xuống luôn.

Cao Thiên ngẩn người, phản ứng của Vu Lỵ Lỵ quá mức kịch liệt, vượt ra ngoài dự đoán của y.

- Không ngờ cô cũng có lúc cương liệt như vậy!Cao Thiên không giận mà ngược lại bật cười, chậm rãi lui lại phía au, đột nhiên lộ ra ánh mắt thâm độc, khinh bỉ nói:- Cô làm tốt việc kia cho tôi. Khẩn trương mà làm. Trong vòng hai tháng mà không có thu hoạch gì, cô cứ chờ tôi tuyên truyền những thời khắc phấn khích của cô cho nhân dân cả nước.Dứt lời Cao Thiên xoay người bước đi, không hề dây dưa chút nào nữa.

Vu Lỵ Lỵ nhìn theo bóng dáng Cao Thiên đi ra ngoài. Sau tiếng đóng sầm cửa, Vu Lỵ Lỵ mệt mỏi ngồi tụt xuống, dựa lưng vào tường. Từ nhỏ, Vu Lỵ Lỵ gia cảnh không tồi, cũng tạo nên thế giới tinh thần hư ảo của cô, theo đuổi sự kích thích, kết quả là sinh ra hậu quả xấu. Lúc trước đi theo Cao Thiên, trải qua cuộc sống hủ bại, cô không ngờ lại tới ngày hôm nay.

... ....

- Không được! Nắm lấy toàn bộ vị trí đó, đừng nói Hác Nam không đáp ứng, tôi cũng không thể đáp ứng. Trong một biệt thự ở ngoại thành, trong phòng truyền ra thanh âm lạnh lùng của Dương Phàm. Đỗ Trường Phong ngồi đối diện, trên mặt vẫn mang theo nụ cười, không hề có ý sốt ruột.

- Đây là tôi và Triệu Phong thương lượng ra, vẫn chưa phải quyết định cuối cùng. Phó bí thư Dương có gì không đồng ý, có thể đưa ra.

Dương Phàm cầm lấy danh sách, nhẹ nhàng ném lên bàn, thản nhiên nói:- Các anh ăn lớn như vậy, còn nói chuyện thế nào chứ?

- Mọi việc đều có thể thương lượng mà.

Dương Phàm cầm lấy một chiếc bút, gạch dưới vài chỗ trên danh sách, sau đó đẩy trở về nói:- Mấy vị trí này, tôi ủng hộ các anh.Nói xong, Dương Phàm lại cầm bút, khoanh tròn mấy vị trí, đẩy trở về nói:- Những vị trí này, các anh phải ủng hộ tôi. Mặt khác, bên Hác Nam để một nửa, cứ thế duy trì hiện trạng.

Giọng điệu Dương Phàm phi thường kiên quyết, thậm chí có vẻ hơi ngang ngược. Đối mặt với việc này, Đỗ Trường Phong biểu hiện rất bình tĩnh. Vốn lúc trước đã tính có thể thu hoạch được niềm vui bất ngờ, tuy nhiên sau khi cầm lấy danh sách Dương Phàm sửa, Đỗ Trường Phong cẩn thận nhìn, trong lòng âm thầm cảm thấy bất đắc dĩ.

Dựa theo ý tứ của Dương Phàm, kết quả rõ ràng nhất chính là cân bằng. Mục đích của Dương Phàm rất rõ ràng, chính là không hy vọng bất cứ bên nào chiếm ưu thế tuyệt đối. Ai chiếm ưu thế, Dương Phàm sẽ ở phía sau kéo lại một chút.

Đỗ Trường Phong thở dài một tiếng, không nói gì. Hắn nghĩ đến chính là hai năm sau, một khi Hác Nam tới tuổi, cho dù chính mình có thể lên một bậc, có một phó bí thư như vậy bên cạnh, thật sự không phải việc gì thích thú cả. Tuy nhiên Đỗ Trường Phong rất nhanh lại nghĩ đến một việc, nếu hiện tại có khúc mắc với Dương Phàm, hy vọng tiến thêm một bước sau hai năm nữa sẽ rất xa vời. Các ban ngành của ủy ban nhân dân tỉnh muốn làm ra chút chiến tích, nếu không có hoàn cảnh cân bằng, Đỗ Trường Phong muốn làm cũng không có không gian lớn để thực hiện.

Theo góc độ này mà nói, Dương Phàm đang nắm lấy một lực lượng không thể bỏ qua, đồng thời cũng biểu hiện ra một hướng đi rất quan trọng. Không thể làm minh hữu, cũng đừng làm kẻ thù, Đỗ Trường Phong lại một lần nhắc nhở chính mình.

... ....

Hai chiếc xe trước sau ra sân, mỗi người đi một ngả, đều tự có đích của mình. Đỗ Trường Phong bình tĩnh nhắm mắt ngồi trên xe, khóe môi nhếch lên thoáng cười nhẹ. Lần đàm phán này, kết quả đã ra ngoài dự đoán của y. Dương Phàm xuất phát từ suy xét cân bằng, đưa ra ích lợi tương đương. Điều này khiến Đỗ Trường Phong không thể kìm nổi thầm kính nể. Trước đây Dương Phàm ở vào một vị trí tương đối chủ động, có thể làm như vậy chỉ có thể thuyết minh tầm nhìn và trí tuệ của hắn.

So với Dương Phàm, phán đoán trước đó của Triệu Phong xuất hiện sai lầm nghiêm trọng. Triệu Phong cho rằng Dương Phàm sẽ phi thường hà khắc, nhưng kết quả khác hẳn!

Triệu Phong sai lầm, còn mình thì sao? Đỗ Trường Phong không khỏi lộ ra một tia cười khổ. Trước đó, mong đợi của Đỗ Trường Phong cũng cơ bản tương tự như Triệu Phong, cũng không hy vộng thu được nhiều từ Dương Phàm. Trên thực tế, Dương Phàm lại nhượng bộ rất lớn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK