Mục lục
[Dịch] Sĩ Đồ Phong Lưu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Con điếm, thằng chó chết, tao muốn bọn mày chết.Dương Phàm lao tới, vung gậy sắt lên định đập. Lúc này một thằng đàn em của Hắc Tử kịp thời giữ lấy Dương Phàm, nói:- Phó thị trưởng Dương, ngài không thể xúc động.

Triệu Đức Minh và Hồ Lam Lam bị dọa đến cả người mềm nhũn, nằm ở đó không ngừng run lên, mặt trắng bệch.

Dương Phàm bị chặn lại, lớn tiếng hét:- Bỏ ra, ông không dùng gậy là được chứ gì.

Vừa nói Dương Phàm liền vứt gậy sắt xuống, xông lên túm tóc Hồ Lam Lam, nhấc đầu lên, vung đầu gối đánh vào bụng Hồ Lam Lam. Hồ Lam Lam bị đánh cả người co cụm lại như con tôm. Dương Phàm vẫn chưa hết giận, giơ tay lên tát mạnh bảy tám cái. Tát làm cho Hồ Lam Lam chảy máu miệng. Lúc này mới đẩy người ra. Hai thằng đàn em đè Triệu Đức Minh xuống giường.

- Dương Phàm.... anh phải bình tĩnh.Triệu Đức Minh lúc này còn định nói chuyện. Dương Phàm không chờ hắn nói xong, vừa nhìn thấy của quý của Triệu Đức Minh đang mềm nhũn, vung chân lên đá.

“A......” Triệu Đức Minh kêu lên thảm thiết, cái này gọi là tiếng kêu thảm thiết của hồn phách khi bị nhét vào vạc dầu. Triệu Đức Minh còn chưa kịp đưa tay xuống sờ chỗ đau, Dương Phàm đã đánh tới một đấm, đánh mạnh vào mặt Triệu Đức Minh. Đánh đến độ lão lưu manh ngã ngửa ra sau, ngã mạnh xuống sô pha.

Sau khi phát tiết, Dương Phàm vội vàng lấy một chiếc chăn quấn Hiểu Nguyệt lại. Sau đó rút điện thoại di động ra, gọi cho Hầu Đại Dũng. Lớn tiếng hét vào trong máy:- Lão Hầu, thằng chó chết Triệu Đức Minh và con điếm Hồ Lam Lam dám dùng thuốc ngủ với em gái tôi, định hãm hiếp nó. Cũng may tôi nhận được tin tức kịp thời. Anh lập tức dẫn người tới đây. Ông muốn thằng chó đó phải ngồi tù.

Không đầu mười phút sau, Hầu Đại Dũng tự mình dẫn đội Cảnh sát hình sự đến hiện trường. Có ảnh mà Hắc Tử chụp, Triệu Đức Minh muốn thoát cũng không thể. Sau khi cảnh sát đến đưa đôi nam nữ xuống dưới, Hầu Đại Dũng gọi một nữ cảnh sát đến, sau đó nói với Dương Phàm:- Chúng ta xuống dưới, lấy lời khai, bảo nữ đồng chí này mặc quần áo cho em anh.

Dương Phàm cười cười cảm ơn vì sự tỉ mỉ của Hầu Đại Dũng. Ra ngoài sân châm thuốc hút, hít sâu mấy hơi, hắn nói với Hầu Đại Dũng:- Nghĩ cách, làm một chút lão già đó lúc hắn ở trong tù.

Hầu Đại Dũng cười lạnh một tiếng:- Điều này còn cần anh nói sao, bên trong có rất nhiều trò, tôi nhất định sẽ chiêu đãi tốt cho phó bí thư Triệu.

Dương Phàm dần lấy lại tỉnh táo, cười lạnh một tiếng, nói:- Có nên thông báo cho Nguyên Chấn và Đổng Trung Hoa biết trước không?

Hầu Đại Dũng vỗ vỗ vai Dương Phàm nói:- Chuyện này để tôi làm, chứng cứ ở trong tay, không làm chết hắn thì tôi cũng chẳng còn nên lăn lộn trong nghề này làm gì. Cái khác không nói, chỉ riêng cái tội hãm hiếp không thành này đã đủ cho hắn uống dài dài. Ngoài ra, tôi thấy người trên tỉnh cũng nên làm việc chút, làm hắn cả đời ở trong tù.

Dương Phàm bình tĩnh gật đầu nói:- Tôi biết.

Lúc này nữ cảnh sát đã xuống, đi đến trước mặt hai người, nói:- Cô bé kia đã tỉnh lại, bị người cho uống thuốc ngủ, dùng khăn lạnh một chút là tỉnh. Cô bé vừa tỉnh lại đã gọi anh trai.

Dương Phàm nghe xong không khỏi đau lòng, xoay người chạy nhanh lên lầu, nhìn Hiểu Nguyệt đã ăn mặc chỉnh tề ngồi trên sô pha mà khóc, trong lòng càng thêm đau đớn, đi tới nhỏ giọng nói:- Em gái, đều là anh không chiếu cố tốt cho em.

Hiểu Nguyệt thấy Dương Phàm đã xuất hiện, lập tức từ trên sô pha nhào đến, nhào vào lòng Dương Phàm, ôm lấy Dương Phàm khóc rống, khóc đến độ không thở nổi. Trong lòng cô gái rất đau, mẹ ruột mà đối xử với mình như vậy, nếu là ai cũng không thể chịu nổi.

Dương Phàm vội vàng vỗ vỗ lưng Hiểu Nguyệt để nàng lấy hơi, nhỏ giọng nói:- Không sao, không phải có anh hai đây sao? Sau này em có ba người thân, ông nội, bà nội và anh hai.

Hiểu Nguyệt khóc khoảng mười phút, Hầu Đại Dũng đẩy cửa đi vào, cười nhỏ giọng nói:- Phó thị trưởng Dương, thu đội thôi.

Dương Phàm lúc này mới mang theo Hiểu Nguyệt xuống lầu. Hầu Đại Dũng mời hai người ngồi xe mình. Đám người Hắc Tử đi con xe Chang, đoàn người gào thét về công an Uyển Lăng. Vụ án rất nhanh đã được làm rõ, Hồ Lam Lam không hề chống đối, nói hết ra. Hiểu Nguyệt đi cùng Dương Phàm, lấy lời khai, vụ án này coi như đã xong. Triệu Đức Minh và Hồ Lam Lam một người cũng không thể chạy thoát.

Lấy lời khai đến 11h đêm mới coi như chấm dứt. Hầu Đại Dũng bảo lái xe đưa Dương Phàm và Hiểu Nguyệt về. Nửa đường, Hiểu Nguyệt dựa vào lòng Dương Phàm, ngước đôi mắt đẫm lệ nhìn Dương Phàm, nói:- Anh hai, việc này đừng cho ông nội, bà nội biết được không? Hai người không khỏe, em sợ bọn họ tức giận quá sẽ...

Cô gái đúng là biết chuyện, thật sự khiến người ta thương xót, Dương Phàm ôm Hiểu Nguyệt, cười nói:- Em gái anh thật ngoan ngoãn, có được cô em gái này, đó là kiếp trước anh tích đức mới được.

Lời này làm Hiểu Nguyệt có chút xấu hổ cười cười, đầu húc húc vào ngực Dương Phàm, nhỏ giọng nói:- Có thể có anh hai, là em đã tu mấy kiếp. Em nghĩ kiếp trước em là người lương thiện ăn chay niệm phật, không biết gõ thủng bao nhiêu cái mõ mới tu ra một anh hai như thế này.

Bất cứ ai bị điện thoại đánh thức vào nửa đêm đều rất mất hứng. Vương Thần cũng không ngoại lệ. Chẳng qua khi lão nghe xong chuyện mà Dương Phàm nói, liền đặt mông ngồi trên sô pha, không hề buồn ngủ. Chuyện này Dương Phàm nhất định không nói đùa, Triệu Đức Minh là phó bí thư thường trực cơ mà.

Dương Phàm vừa dập máy, Vương Thần hiểu rõ, Dương Phàm điện thoại đến thông báo cho lão, ý rất rõ ràng, đó là mời lão thay mặt báo cáo lên Ủy ban kỷ luật tỉnh.

Vương Thần không hề do dự lấy điện thoại di động, tìm số điện thoại riêng của chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật tỉnh Lưu Truyền, gọi điện. Lưu Truyền đang ngủ ngon trên giường, bị điện thoại đánh thức, thấy số điện thoại không khỏi giật mình một cái.

“Xảy ra chuyện lớn” Đây là suy nghĩ đầu tiên của Lưu Truyền. Quả nhiên sau khi Vương Thần thuật lại câu chuyện, Lưu Truyền tức giận vỗ bàn nói:- Đồ cặn bã. Bại hoại. Tôi lập tức báo cáo với bí thư Hác Nam.

Điện thoại trong nhà Hác Nam, Lưu Truyền gọi mấy lần đều đang bận. Lưu Truyền đoán là thị ủy Uyển Lăng đang báo cáo. Kiên nhẫn đợi một lát, điện thoại nhà Lưu Truyền lập tức vang lên.

- Đồng chí Lưu Truyền, lập tức đến nhà tôi một chuyến.Giọng Hác Nam rất nghiêm túc. Lưu Truyền vội vàng nói:- Tôi lập tức đến ngay.

Sáng sớm hôm sau, Đổng Trung Hoa lập tức triệu tập hội nghị thường ủy, truyền đạt chỉ thị của tỉnh ủy, thông báo án về Triệu Đức Minh. Những người không biết đều giật mình kinh hãi. Triệu Đức Minh bình thường đều rất nghiêm trang, đạo mạo, không ngờ lại làm ra chuyện như thế này.

- Bí thư Hác đã chỉ thị, đồng chí Lưu Truyền Ủy ban kỷ luật tỉnh đã dẫn đội xuống, kiên quyết điều tra kẻ bại hoại trong nội bộ Đảng.Đổng Trung Hoa nói rất kích động, rất có khí thế của người đứng bên phe chính nghĩa.

Bởi vì chuyện Hiểu Nguyệt, dự định lên tỉnh của Dương Phàm coi như bốc hơi. Chẳng qua chuẩn bị bắt được con cá lớn Triệu Đức Minh, cục diện chính trị ở thị ủy Uyển Lăng sẽ xảy ra biến hoá rất lớn. Triệu Đức Minh đã chạy không thoát, vậy vị trí phó bí thư thường trực sẽ bỏ trống. Rốt cuộc là điều cán bộ khác ở Uyển Lăng tiếp nhận, hay là điều từ nơi khác đến, đây tạm thời vẫn là một bí ẩn.

Trong nhà bí thư tỉnh ủy Hác Nam, trưởng ban Chu – ban Tổ chức cán bộ tỉnh đang ngồi đối diện với Hác Nam. Hai người đều cầm điếu thuốc, hút hết điếu này đến điếu khác. Trưởng ban Chu là ông bố của Chu Tử Dương, là người của phái Chúc Đông Phong, xuất thân là quan chức địa phương.

- Lão Chu, anh có ý kiến gì về việc lựa chọn phó bí thư thường trực hay không?Hác Nam trực tiếp hỏi. Trong phòng toàn là khói thuốc, trưởng ban Chu phát hiện mình lúc này rất khó thấy rõ khuôn mặt của Hác Nam.

- Chuyện rất lớn, ban Tổ chức cán bộ chỉ có quyền đề cử. Tôi thật ra rất xem trọng đồng chí Dương Phàm. Đồng chí Dương Phàm dù sao cũng là do anh mới từ Bắc Kinh về. Tuổi còn trẻ, năng lực mạnh mẽ, làm chuyện gì cũng rất nghiêm túc và hết mình. Quan trọng nhất cậu ta là một cán bộ liêm khiết. Năm đó Vĩ Huyền có số tài chính hàng mấy tỷ, tất cả nằm trong tay cậu ta, nhưng không hề tìm ra bất cứ khuyết điểm gì.Trưởng ban Chu nói điều này là có nguyên nhân sâu xa. Năm đó Lý Thụ Đường là bí thư thị ủy đã nhiều lần tiến hành kiểm tra đột xuất tài chính khu công nghiệp Vĩ Huyền, hy vọng có thể tìm ra sơ hở của Dương Phàm, kết quả một chút vấn đề cũng không tìm ra được. Dương Phàm làm quá tuyệt, tất cả việc sử dụng tài chính đều đưa lên trang internet Vĩ Huyền, hơn nữa còn yêu cầu các nhà đầu tư và trên thị giám sát. Cục Kiểm toán xuống Vĩ Huyền nếu muốn tra xét thì cứ lên mạng là thấy. Khu công nghiệp Vĩ Huyền chín phần chín là các xí nghiệp đầu tư vào, các nhà đầu tư luôn chú ý mà.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK