Bốn chữ “chân thành đoàn kết” này, Ngô Yến nói một cách rất lạnh nhạt. Nhưng Hứa Kha nghe thấy lại giống như bị nện một búa vào đãu, âm thầm xấu hố. Mấy tiếng trước, minh và Y Đạt Hữu còn bàn bạc với nhau làm thế nào đế cho thương cục mất hết thế diện, ép Ngô Yến đi vào khuôn khổ. Như vậy nếu như so sánh, Dương Phàmva Ngô Yến rất cao thưọng còn mình và Y Đạt Hữu chi là những kẻ tiếu nhân. Hứa Kha cùng là người từng trải, trên mặt vẫn giữ được bình tĩnh. Sau khi lên xe taxi thừa lúc bóng tôi che dấu cuối cùng cũng thả lỏng người. Nhưng hắn vẫn không dám đối mặt với Duơng Phàm bên cạnh minh, quay đầu ra ngắm nhin cảnh vật ngoài phố. “Nếu lần nay Ngô Yến có thế giành được chút công lao, sau nay đối phó với Y Đạt Hữu cũng dễ đang hơn. Người dù sao cùng có điểm luơng tri.” Hứa Kha trông lòng suy nghĩ như vậy, tâm trạng cũng trở nên tốt hơn. Trông xe im ắng, Hứa Kha quay đầu lại nhin thì thấy Dương Phàm đang nhắm mắt dưỡng thần còn Ngô Yến đang im lặng nhin chăm chú về phia trước. Đột nhiên Dương Phàmmớ mắt ra, ánh mắt trông bóng tôi được đèn chiếu vào lấp lánh hàn quang. Hứa Kha có tật giật minh, vố ý th71c chớp mắt. Xe taxi dừng lại trước quán trà Tiếu Diệu, ba người theo thứ tự đi vào. Ngô Yến đi phia trước, Dương Phàm đi sau một bước, Hứa Kha hình như do dự một lát rồi đi ngang hàng với Dương Phàm. Đống tác nhó nhìn như đơn giản nay của Hứa Kha lại đổi sự vui vẻ của Duơng Phàm, nụ cười rất chân thành. Hứa Kha cũng mỉm cười đáp lại, hơi gật đãu.Ba người vừa lên tầng hai đã có nhân viên phục vu chạy hỏi có phải là Uyển Lăng tới, Ngô Yến gật đãu. Nhân viên nay đưa bọn họ đi đến trước một gian phòng, đây cửa mời vào. Hoàng Tử Vinh ngồi ở chinh giữa, bên cạnh còn hai trợ lý, thấy ba người tiến vào lập tức nớ nụ cười, nhiệt tinh đứng lên bắt tay, cuối cùng nắm tay Dương Phàm cười cười, nói với mọi người: - Bàn công việc không cần nhiều người như vậy, tôi và cậu Duơng sang bên cạnh đánh cờ, mấy người cứ bàn với nhau đi. Lão già nay muốn làm gi? Dương Phàm có chút không rõ nhưng cũng không từ chối, cười nói với Ngô Yến và Hứa Kha: - Hai vi lãnh đạo, hai người thấy sao? Ngô Yến cười nói: - Tiếp ông Hoàng cho tốt đó chinh là công lao rất lớn. Dương Phàm đặt mấy tinh lên trên bàn nói: - Tất cả tài liệu đều trông mấy tinh, tôi để trong thư muc đó. Đi theo Hoàng Tử Vinh vào gian phòng bên cạnh, ở giữa có một bàn cờ, đứng là đã sơm có sự chuẩn bị. Hai người ngồi xuống, Hoàng Tử Vinh cầm quân màu đen nói: - Kỳ lực của cậu hơn xa tôi, cậu nhường tôi hai quân,quy định Trung Quốc. Dương Phàmthay Lão gia nay đứng là kẻ nghiện cờ. Mốn cờ vây này, tuổi tác không nói,nhưng năng lực tinh toán theo tuổi tăng lên mà giảm xuống. Rất nhiều kỳ thủ chuyện nghiệp ở các giải quốc tế bị cao thủ nghiệp dư chém giết chinh là vi tuổi cao. Hai người triển khai trận thế, ông một chiêu, tôi một chiêu. Kỳ phong của Hoàng Tử Vinh rất chắc chắn. Đặt ba muơi sau quân cờ, quân đen đã chiếm ưu thế rõ rệt. Đến lượt quân trằng đặt xuống, Dương Phàm lâm vào trầm tư, tiếp tục duy tri cục diện nay,vậy ván nay không thể phân thắng bại, phải mớ đầu tranh chấp. Dương Phàm theo thói quen lấy thuốc lá trông túi ra. Hoàng Tử Vinh liếc mắt nhin thay là Gấu trúc, không khỏi hơi nhiu may. - Thuốc nay không tệ, tôi mới có một bao. Dương Phàm đưa một điếu cho Hoàng Tử Vinh, sau đó châm lửa giúp hắn quay đầu lại cười cười rồi nói: - Thuốc nay với tiền luơng của tôi không thế nào mua được. Nhưng cũng may có hai bà chị có tiền, thường xuyên cho mấy bao. Những lời nay của Dương Phàm có thế coi như là giải thich nhưng cũng có thế coi là vô tinh nói ra. Hoàng Tử Vinh cười cười, lại nhìn Dương Phàm một cái. Phát hiện Dương Phàmđang chăm chú nhìn bàn cờ, không khỏi nớ nụ cười. “Ba” Dương Phàmmạnh mẽ tiến vào giữa quân đen, khơi mào chiến tranh. Hoàng Tử Vinh lại nhiu may, chú ý và̀o bàn cờ, như vố tình nói ra: - Chi ruột a. Dương Phàm cũng tùy ý trả lời: - Chịi một tôi phát tài, việc gì phải đi làm? Hai người cứ tiếp tục tùy ý như vậy, ông hỏi một câu, tôi tra lời một câu. ván cờ đang tiếp tục, không gian trên bàn cờ dần dần thu hep lại. Lúc nay, trên bàn cờ xuất hiện những điểm khác nhau, Dương Phàm có thể mạnh mẽ xuống tới, ăn sáu quân đen trong bụng. cứ theo như tinh hinh nay thì thay quân đen đang chiếm uu thế nhất đinh. Dương Phàm suy nghĩ một lúc cuối cùng vẫn không ra tay đánh phá, bắt đầu thêm quân chỗ cờ trống. chiêu thức nay thực ra không có giá trị gi nhiều, trên thực tế chi là bổ sung thế cờ mà thối. Hoàng Tử Vinh cười nói: - Cậu đây là cho tôi cơ hội sao. Cậu không sơ cục diện cứ tiếp tục như vậy, sẽ anh hưởng đến lơi ich của cậu sao? Nói xong không hề do dự bổ xung những điểm yếu vừa bị đánh. Dương Phàmcười nói: - Tranh cướp sớ dĩ được gọi là cướp bởi vi đối với hai bên mà nói đều phiêu lưu. cùng với việc mọi người cùng chấp nhận phiêu lưu thì không bằng cứ tiếp tục chờ đợi, không cần thắng lơi, mà chi caần một chữ hòa. Khi quân trằng chiếm cứ điểm cuối cùng, Dương Phàm là vãn bối nên hỏi y kiến của Hoàng Tử Vinh rồi bắt đầu đếm quân. Bởi vi có một chỗ ca quân trằng và đen đều sống nên văn cờ hòa một cách ngoài y muốn. Hoàng Tử Vinh thấy thế không khỏi cười ha hả nói: - Cậu nhóc, tôi thật sự xem nhẹ cậu. cờ hòa, cờ hòa, hay, đối với tất ca mọi người đều có lơi. Hoàng Tử Vinh vừa nói xong, hai người lúc này lúc nói chuyện đều dung những lời sắc bén, cuối cùng cũng kết thuc. Hoàng Tử Vinh bởi vi phát hiện Y Đạt Hữu và Hứa Kha hinh như bất mãn với Chiêu Thuơng Cục, cho nên rất lo lăng. Hoàn cảnh đầu tư trước mắt mà nói, Uyển Lăng là thich hơp nhất. Nhưng Chiêu Thuơng Cục lại có mãu thuẫn nội bộ.Nếu thật sự chuyển đến Uyển Lăng, bởi vi tranh đoạt lơi ich mà các đơn vị cản trở lẫn nhau vậy người chịu thiệt nhất vẫn chinh là những người đầu tư. Chuyện này trước kia Hoàng Tử Vinh đã gặp nhiều. Cho nên lúc đánh cờ Hoàng Tử Vinh không ngừng nói bóng nói gió. Muốn làm rõ quan hệ giữa Chiêu Thuơng Cục và Khai Phá Khu. Nếu hôm nay người đến chi có Chiêu Thuơng Cục,Hoàng Tử Vinh sẽ không hề do dự bó y định đầu tư vào Uyển Lăng. Làm một thương nhân, Hoàng Tử Vinh tự nhiên đặt lơi ich lên hang đầu. Lúc trước thấy Dương Phàm lấy ra thuốc lá tốt như vậy, Hoàng Tử Vinh còn lo lắng Dương Phàm có thế là cao thủ cho nên mới hỏi vòng vo như vậy.Dương Phàm nghe ra lo lắng của lão già, liền kin đáo trả lời. cuối cùng lơi dụng sự tranh đoạt kia biêu lộ thái độ của mình, là người theo đuổi lơi ich bình hành. Hoàng Tử Vinh đương nhiên hiếu được, cho nên mới không có y xem thuờng lời nói của Dương Phàm. Một người trẻ tuổi vẫn có thể giữ vững tâm trạng trước lơi ich to lớn, dù bối cảnh của hắn như thế nào sau nay vẫn là một tài năng hiếm có. Nhin đồng hồ thì thay đã hơn ba giờ, Hoàng Tử Vinh đứng lên, nói: - Ván cờ nay thật đã nghiền. Tục rằng cậu đánh cờ làm tôi hòai nghi, nhưng hòa thật sự là khó được. Nói xông Hoàng Tử Vinh đốt nhiên nhìn Dương Phàmhỏi: - Nếu nhường tôi ba quân, cậu còn có thế không chế tốt như vậy không? Dương Phàm nhất thởi cười khổ, cáo già vẫn là cáo già, chuyện như thế mà cũng không thế gạt được đối mắt tinh tường của lão. Sau khi cười hắc hắc hai tiếng, Dương Phàmthẳng thắn nói: - Nhuờng hai quan, thực ra tôi đã rất vất vả, chủ yếu là kỳ phong của ông rất chắc chắn. Chắc là thường xuyên theo đối các trận đãu cờ. Ngoại trừ giữa ván tôi hơi chiếm chút tiện nghi,những lúc khac trằng đen gần như ngang nhau. Hoàng Tử Vinh hài lòng cười ha ha, kéo tay Dương Phàm đi ra, vừa đi vừa cười nói: - Đàm phán ở phòng bên có lê cùng đã xong. Chúng ta hạ Nga Mi đoạt thanh quá thắng lơi thôi. Dương Phàmnghe ra những lời nay, không khỏi cười nói: - Ha ha, ngài quá đề cao tiểu nhân. Trung chinh tiên sinh là nhân vật như thế nao. Nếu như không phải giữ trai tim sắt đá, sau khi khang chiến kết thúc trước hết ổn định nối bộ trấn an dân sinh. chi cần ổn định mười năm, tap trung binh lực, tai lúc phát động chinh phạt, thiện hạ rốt cuộc do ai ngồi vẫn còn khó nói? Hoàng Tử Vinh nghe thay không khỏi đứng lại, nói: - Cậu trai trẻ cùng là một người thich đọc sách sử Dương Phàm lộ ra một tia tự đắc, trông nháy mắt toat ra khi thế sắc bén của người trẻ tuổi, tự tin nói: - Không đám, nhưng lúc ống tôi còn sống trên đời buộc tôi đọc một it sách sử. Sau nay giáo sư huơng dẫn lúc tôi học thạc sĩ cũng thich đọc sử, lúc rảnh rồi thường nói đàn ông nhất định phải đọc sach sử Hoàng Tử Vinh lộ ra vẻ kinh trọng, khê thở dài nói: - Hai vị tiên sinh đó nhất định rất uyên bác. chi tiếc một trông số đó đã không còn trên đởi, người còn lại không có duyên gặp mặt. Dương Phàm cười cười nói: - Muốn làm quen sao? Rất dễ mà. Hoàng Tử Vinh ngẩn người một chút, lập tức cười mắng: - Tiếu hõ lý, muốn chỗ tốt, cánh cửa cũng không có, nhất định phải theo trình tư bình thường, cùng lắm đưa cho cậu thuốc Gấu trúc, xem như tiến phi mà cậu chơi cờ với tôi. Thay hai người đi vào, tất cả mọi người đứng lên, Hoàng Tử Vinh cười hỏi: - Bàn bạc thế nao? Ngô Yến và Hứa Kha cười không nói, Hoàng Tử Vinh đại biếu cười nói: - Sang tuần sau sẽ phát một đòan sang khảo sát, ngài thấy thế nao? Hoàng Tử Vinh cười ha hả nói: - Tôi tốn nhiều tiền như vậy mời mấy người về, ván đề nhỏ nay cũng đừng hỏi tôi, các người tư quyết định đi. Chuyện gi cùng xin chi thị không bằng tôi tự làm. Dương Phàm nghe thấy thế trông lòng hơi động, lời nay thật thú vị, rất hợp đạo lý. Mục đich cơ bản đã đạt đựợc, có thế nói mọi người đều vui mung. Hoàng Tử Vinh đưa ra đề nghị mời mọi người ăn tôi, đòan người gọi một bàn tiệc ở ngay trong quán trà, vừa ăn vừa nói chuyện, nhưng lần này không nói chuyện công việc. Nói nhiều nhất chinh là ván cờ vừa rồi của Hoàng Tử Vinh và Dương Phàm. Dương Phàm ở bến cạnh sao không phát hiện ra được chứ,lão già luôn vui ve nay không ngờ lại có tâm cơ thâm trầm như vậy. Sau khi ăn tôi xông, đám người Dương Phàm cáo từ. Hoàng Tử Vinh phái xe đưa ba người về. Sau khi xuống xe ở của khách sạn, Hứa Kha đột nhiên đứng lại nói với Dương Phàm và Ngô Yến: - Cảm ơn. Dương Phàm không nói gì mà nhìn sang Ngô Yến, thật có y chờ chi thi của lãnh đạo. Ngô Yến nhàn nhạt nói một câu: - Khách sáo rồi, mọi người dù như thế nào cùng cùng chung một chiến hào. Tôi gặp chuyện không hay, anh cũng không hay ho gi. Lần nay có thế thuc đây tap đòan Vĩnh Thái khảo sát Uyển Lăng. Công của Khai Phá Khu không thế không có. điểm nay tôi nhất định sẽ báo cáo lên lãnh đạo. Ngô Yến một lời hai ý, nói xong làm cho Hứa Kha âm thâm hồ then, chắp tay với hai người,không nói lời khách sáo nữa. Ba người đi trên đường, Dương Phàm trông lòng thâm nghĩ cục diện cứ tiếp tục như vậy it nhất giữa ba đơn vị sẽ không còn tiếp đãu đá nhau nữa. Y Đạt Hữu dù cho gãy sức ép như thế nào nhưng muốn làm khó Ngô Yến và minh cùng chi có thế nói suông mà thôi. Nghĩ đến đây Dương Phàm không khỏi thâm thở dài một hơi, thật vất vả. Hắn cảm thấy ca tinh thần và thế xác đều mệt mỏi, dựa vào trong thang máy, nhâm mắt lại nói: - Tối nay phải ngủ thật đã mới đựợc. Ngô Yến rất nhanh nhin hắn với anh mắt u oán, nhe giọng nói: - Ân, hội nghị lần nay kết thuc, về nhất định phải bù lại nhưng thiếu sot. Dương Phàm.... Ai nói nhiều đàn bà là tốt? Vừa tinh lại, đầu Dương Phàm còn đang mà hồ không nghĩ được gi đã nghe thay tiếng gõ của dồn dập. Dương Phàm kinh ngac đi ra mớ của, kết quả thay Y Đạt Hưu, còn có A Hồng, A Ngọc đi theo sau Thay Dương Phàm, A Hồng lặp tức lộ ra vẻ đau khổ, tiến lên năm lấy tay Dương Phàm nói: - Học trưởng, anh ta cưỡng gian em, em muốn tố cao anh ta. Y Đạt Hữu hỏang sợ kéo hai cô gái đi vào trong, vừa đi vừa nói: - vào trong rồi nói, vào trong rồi nói. Dương Phàm ngây ngõc, A Hồng nay thật đứng là muốn làm cho chuyện bé xe ra to. Nhin bộ dạng của Y Đạt Hữu không khac gi con ga trông bai trận. A Ngọc và A Hồng ngồi xuống ghế, sau đó A Ngọc lấy ra một chiếc túi đặt lên bàn: - Tến lưu mạnh Y Đạt Hữu nay, thừa lúc A Hồng uống say đã cưỡng gian cô ay. Trông túi nay chinh là quần lot của A Hồng, bến trông có tinh của Y Đạt Hưu. Y Đạt Hữu liến tục xua tay: - Bà cô a, đừng nói âm ỹ như vậy, có chuyện gi ngồi trao đổi với nhau. May người muốn đòi tiề̀n sao, có thế bàn bạc mà.Dương Phàm dung sức xoa xoa mặt, đã tinh lại một chút, lúc nay mời nói: - Y thị trương, anh ngồi xuống rồi hay nói. Trước hết nói rõ chân tướng sư việc ra nao. A Hồng, em nói trước đi. Anh cảnh cao em, nhất định phải khách quan. Y Đạt Hữu nghe xông liến nói theo: - Đứng, nhất định phải khách quan. A Hồng lúc nay vừa khóc vừa nói: - Hòm qua sau khi ăn tôi gặp mọi người, Y Đạt Hữu mời em đến phòng khiếu vu. Em nghĩ công việc còn chưa có tin tức, hy vọng anh Ta có thế giúp em nên đã đồng ý. Kết quả, tên lưu mạnh nay rắp tâm gãy rồi. Anh táchủộc cho em say, sau đó thừa lúc diu em về phòng đã cưỡng gian em. Dương Phàm vừa nghe thay chuyện nay có chút kỳ quai. A Hồng và A Ngọc ở cùng một phòng, sao Y Đạt Hữu cưỡng gian A Hồng mà A Ngọc lại không biết? - Đem qua, A Hồng em ngủ như chết sao? Tiếng đông bến ngoài lớn như vậy mà không nghe thay sao? Lời nói của Dương Phàm như đang giúp Y Đạt Hưu, đang hỏi A Ngoc. ANgọC oan ức nói: - Em một minh ở trông phòng đợi nên thay hơi sợ, nên đi đến phòng bạn ngủ một đem. Sáng sớm về phòng thay hai người nay trằn truồng nằm trên giưởng, khó coi chết đi đựợc. Em sợ A Hồng bị cưỡng gian nên dung di đông chủp lại, cùng thuận tay thu lấy chiếc quần lot của A Hồng lại, sau đó mời đánh thuc bọn hộ. Kết quả tên lưu mạnh nay không thừa nhân là đã cưỡng gian. Em không tin em không tố cao được anh ta. Dương Phàm lãnh lùng nói: - Oo phải là cưỡng gian hay không, quan tòa sẽ không nghe lời của một mình em. Y thi trương, bay giở đến lượt anh nói. Y Đạt Hữu đầu đây mồ hội, nàng bàn tay mập mạp lên lau mồ hội trai, nói nàng lội xộn: - cái nay, tất cả mọi người uống hơi nhiều, tôi hôm qua, trời đã khuya, rạng sáng, trở về. Sau đó tôi cùng không rõ lắm, thay minh trằn truồng nằm trên giưởng. Chuyện nay thực sư không thế trách tôi đựợc. Tôi lúc tinh lại mời phát hiện ra chuyện nay. Nói mai hai bà cô nay mời đáp ứng đến gặp anh. Dương Phàm, anh nhất định phải xử lý công bằng mời đựợc. Tôi lúc áy thực sư không biết gi. Y Đạt Hữu nói dần dần cùng có thứ tự. - Ai, việc này lớn rồi, nói như thế nào với mấy người đây? chi là liên hoan nhỏ, uống nhiều rượu như vậy làm gi? A Hồng, em còn là học sinh không? Dương Phàm ra vẻ đau đầu, trầm tư không nói nữa. Ba người còn lại đều nhin vào Dương Phàm. Y Đạt Hữu khan trương đến độ mồ hội chay ra như mưa, lau cùng không hết. Dương Phàm giương mắt nhin Y Đạt Hữu một chút rồi nói với A Ngọc: - Đi lấy khan mặt cho Y thị trương. A Ngọc chep miệng, không tình nguyên nói: - Hộc trương. Anh bat công. Rõ ràng phải.... Dương Phàm trưng mắt, ra vẻ tức giận nói: - Im ngày, em còn coi tôi là học trưởng không? Oộn muốn giải quyết ván đề không? Oộn muốn sông yên ỏn đến khi tốt nghiệp không? Lời nay vừa thốt ra, Y Đạt Hữu lặp tức lộ ra một tia hy vông. Nhưng lại thay anh mắt phân nộ của A Hồng đang nhin chằm chằm vào minh, không khỏi chỗt dạ cúi đầu xuống. A Ngọc vào toilet, cầm khan mặt ra, đưa sang cho Y Đạt Hữu nói: - Đồ lưu mạnh, độ hao sac, độ bai họai. Dương Phàm lớn tiếng quat lên:- A Ngọc, chủ y phát ngõn, chuyện còn chưa rõ cờ mà? Lúc áy tất ca mọi người đều uống rượu, xảy ra chuyện như thế nay, Y thị trưởng cùng không cô ý. - Đứng, đứng đứng. Tôi không cô ý. YĐạt Hữu vội vâng nói theo. Kết quả lặp tức lột vào anh mắt như giết người của hai cô gái. Dương Phàm cười nói: - Chuyện nay, Y thị trưởng cùng không phải không có trách nhiem gi. Tôi thay thế nay, mọi người thương lương một chút, suy nghĩ biện phap giải quyết. A Ngọc rất tức gian, nhin A Hồng đang cúi đầu khóc, không phục nói: - Không đựợc, em muốn tố cao anh ta, đế cho anh Ta ngồi tự. Y Đạt Hữu không dám nói tiếp, sợ A Ngọc tức gian làm thật. Dương Phàm vẻ mặt ỏn hòa nói: - A Ngọc, ngồi xuống đi. Em còn coi anh là học trưởng, vậy chuyện nay cứ theo lời anh nói. May người vẫn là học sinh, chuyện truyền ra ngoài sẽ không có lời đội với mọi người? Giải quyết riếng tư, không phải mọi người đều vui mung sao? Y Đạt Hữu rõt cuộc cùng nhin ra, hai cô nữ sinh nay khang định nghe lời Dương Phàm nói, cho nên vội vâng nhin Dương Phàm với anh mắt cầu xin.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK