Dương Phàm ngồi trên chiếc Audi rời khỏi nội thành, tới một giao lộ thì dừng lại. Ven đường, Tạ Nhu và Diệp Mị đang đứng cạnh một chiếc BMW. Hai người đàn bà thấy Dương Phàm liền cùng nhau cười đi tới.
- Dựa theo ngài phân phó, sự tình đều đã xử lý tốt.Tạ Nhu tiến lên cười nói, thần thái rất cung kính. Dương Phàm xuống xe, tiến vào trong chiếc BMW. Chiếc BMW nổ máy, quay đầu trở lại nội thành.
Trực giác nói cho Dương Phàm rằng sự tình tuyệt đối không đơn giản như vậy, Tuy nhiên trong trường hợp hôm nay, mạnh bạo rõ ràng không thích hợp. Tuy rằng đám người Chu Cao Minh là cấp dưới nhưng trong phạm vi quyền hạn mà nói, Dương Phàm thật sự không tiện can thiệp quá nhiều. Cho nên Dương Phàm chỉ có thể lựa chọn biện pháp vu hồi .
Xe chậm rãi đi tới trước một tòa nhà nhà nhỏ có hai tầng trong nội thành. tn ngồi bên cạnh Dương Phàm, cười giới thiệu:- Đây là nhà tôi mới mua, tính toán phát triển ở thị trường thành phố Lưu Tuyền.
Sau khi tiễn Dương Phàm, nội tâm Tiền Chính Thanh hơi uể oải. Hôm nay trước mặt Dương Phàm và Chu Cao Minh, rất nhiều điều Tiền Chính Thanh không thể nói được. Xuất phát từ việc giữ gìn uy tín cho Bí thư Thị ủy Chu Cao Minh, Tiền Chính Thanh không nói thẳng ra một số tin tức trước mặt Dương Phàm. Vốn y tính toán tìm cơ hội gặp mặt để nói ra nhưng Dương Phàm nói “đi ngang qua” chính là “đi ngang qua”.
Trong phòng hội nghị, các lãnh đạo liên quan của các ban ngành đều có mặt. Trong hội nghị kiểm điểm này, Tiền Chính Thanh không hề có chút tinh thần nào. Điểm duy nhất khiến Tiền Chính Thanh cao hứng chính là, hôm nay phó thị trưởng chịu trách nhiệm tiếp đãi là Diệp Hướng Dương, này là người của Chu Cao Minh. Bởi vì chột dạ nên Diệp Hướng Dương bị Dương Phàm nói khiến cho bệnh tim phát tác, đưa đến bệnh viện hiện tại còn chưa qua được thời kỳ nguy hiểm.
Thường vụ phó thị trưởng Ngô Huề thì đang nghiêm trang tự kiểm điểm, thái độ có thể nói là rất sâu sắc. Nhìn y nói với thần tình nghiêm túc, Tiền Chính Thanh thầm nhủ: nếu hôm nay Phó bí thư Dương không đi ngang qua, vậy xảy ra chuyện xấu mà người đứng ra gánh chịu khẳng định chính là mình. Công ty Hưng Đạt có liên quan hệ với Ngô Huề. Đây là nguyên nhân khiến Ngô Huề bao che .
- Các đồng chí, phó bí thư tỉnh ủy Dương Phàm có chỉ thị, mọi người đều đã biết. Sau này trong công tác, chúng ta phải càng thêm nghiêm khắc yêu cầu chính mình... ...Lúc này là tám giờ ba mươi tối, Chu Cao Minh tổng kết hội nghị, sau đó tuyên bố tan họp.
Rời khỏi phòng họp , trưởng ban thư ký của ủy ban nhân dân thành phố Bình Kiện đuổi theo, nói khẽ với Tiền Chính Thanh:- Thị trưởng, lên xe tôi nhé.
Tiền Chính Thanh nhiều ít hơi không ngờ, nhìn nhìn trưởng ban thư ký của ủy ban nhân dân thành phố, người duy nhất có thể tin cậy, gật đầu không nói gì.
Lên xe của Bình Kiện, sau khi ra khỏi cửa ủy ban, chiếc xem lập tức chạy thẳng về phía ngoại ô thành phố.
- Bình Kiện, anh làm gì thế?Tiền Chính Thanh đang nghĩ tới việc của dg, không khỏi bật cười, tâm tình cũng tốt lên rất nhiều.
- Vừa rồi ở trong phòng họp, tôi có nhận được điện thoại của Phó trưởng ban thư ký tỉnh ủy Trần. Trước kia chúng tôi cùng học trung học, đều là người Tam Hà.Bình Kiện cười giải thích. Hai mắt Tiền Chính Thanh lập tức sáng lên, nhìn Bình Kiện kiên nhẫn chờ câu nói tiếp theo.
- Ngài đừng nhìn tôi như vậy. Chờ một chút đến nơi, ngài sẽ biết mà.Bình Kiện hơi cười khổ nói. Kỳ thật hắn cũng không biết tới nơi đó có ai đang chờ mình. Địa chỉ là Trần Minh Dương cấp cho, nói sau khi kết thúc hội nghị thì bảo Tiền Chính Thanh cùng tới. Trực giác nói cho Bình Kiện rằng sự kiện này liên quan tới Dương Phàm, chỉ có điều hiện tại chưa tới nơi nên không dám xác định hoàn toàn.
Tìm một nơi dừng xe xong, Bình Kiện nhìn thấy một mỹ nữ đang đứng dưới bóng đèn trước cửa, cảm thấy không biết mình có đến đúng nơi không. Khi y còn đang do dự thì Tạ Nhu cười đi tới gõ cửa xe nói:- Phó bí thư Dương đang ở bên trong.
Trong bóng tối, mặt Tiền Chính Thanh lộ ra vẻ vui mừng, cũng may là bóng tối đã che dấu vẻ mặt của y, nếu không bị người nhìn thấy vẻ kích động này, hơi không phù hợp với hình tượng của y.
Dương Phàm đứng trên bậc thang ở cửa, mỉm cười nhìn hai người đi vào. Thấy cảnh tượng này, Tiền Chính Thanh lập tức giơ tay ra từ dưới bậc thang, nói:- Chào Phó bí thư Dương!
Dương Phàm bắt tay với hai người, cười nói:- Ban ngày có lời khó nói, mời hai người tới để suy nghĩ giải quyết một số tình huống.
Sau khi mọi người ngồi xuống, Diệp Mị mang trà lên. Trong phòng có hai mỹ nữ khiến trong lòng Tiền Chính Thanh có chút ý tưởng. Tuy nhiên y tỉnh táo lại rất nhanh. Là một thị trưởng, y cũng có chút năng lực chống cự.
- Phó bí thư Dương, bốn năm trước, tôi từ Trung ương Đoàn phái tới đây tạm giữ chức, hai năm sau thì được trúng cử làm thị trưởng.Tiền Chính Thanh mở màn có vẻ như hơi lạc đề nhưng thực ra là tự giới thiệu. Khi nói chuyện, Tiền Chính Thanh quan sát biểu tình biến hóa của Dương Phàm rất cẩn thận, báo ra lai lịch chính là muốn xem phản ứng của Dương Phàm.
- Ồ, tôi có quen Phó bí thư Trung ương Đoàn đương nhiệm là Lưu Thanh một chút. Phó bí thư tiền nhiệm là Đinh Duệ cũng là cộng sự ở tỉnh Thiên Nhai, quan hệ cũng không tệ lắm.Dương Phàm thản nhiên đáp. Tiền Chính Thanh vốn hơi cúi đầu, đột nhiên ngẩng đầu lên, trong ánh mắt lộ ra vẻ hưng phấn không hề che dấu chút nào.
- Phó bí thư Lưu rất chiếu cố tôi.Tiền Chính Thanh vừa nói như vậy, hết thảy đều rất minh bạch
Lưu Thanh từng đảm nhiệm Bí thư Tỉnh đoàn ở tỉnh Giang Nam, sau lại điều lên Bắc Kinh. Nói cách khác, Tiền Chính Thanh là người cùng dây với Lưu Thanh. Quan hệ quyết định lập trường, đây là chuyện bình thường trong cơ quan nhà nước. Trong vấn đề phát sinh ở thành phố Lưu Tuyền, xuất phát điểm của Dương Phàm là làm sao phối hợp được với bộ máy trong thành phố Lưu Tuyền. Dương Phàm nhìn ra được Tiền Chính Thanh không hề có quyền phát ngôn trong Đảng ủy, ngay cả trong ủy ban nhân dân thành phố cũng chưa chắc có bao nhiêu quyền lực thực tế. Nhận thấy điểm này, Dương Phàm cảm thấy Chu Cao Minh quá mạnh mẽ, thiếu một cục diện cân bằng, lúc này mới có ý lén tiếp xúc với Tiền Chính Thanh.
- Bộ máy của ủy ban nhân dân thành phố hình như cũng không hài hòa nhỉ.Dương Phàm cười như hỏi, trên thực tế là nói với giọng điệu xác định. Ngụ ý là: anh đừng che dấu, tôi nhìn thấy cả rồi.
Không đợi Tiền Chính Thanh nói chuyện, bên cạnh Trưởng ban thư ký Bình Kiện đã giành nói trước:- Đâu chỉ đơn giản là không hài hòa như vậy? Lẽ ra thị trưởng quản tài chính, nhưng bên cục Tài chính, tiền của thị trưởng ký tên cũng mặc kệ.
- Như thế nào? Thị trưởng ký tên, cục Tài chính cũng không hề chi sao?Dương Phàm cau mày. Hắn đã từng làm ở thành phố, cũng biết sự quan trọng khi nắm lấy cục Tài chính. Nhưng khi Dương Phàm còn làm, bên phía ủy ban nhân dân thành phố cũng không hạn chế chi quá mức mà chỉ cường điệu xét duyệt và giam lại mà thôi. Từ khi vào con đường chính trị nhiêu năm nay, thật sự là Dương Phàm chưa bao giờ gặp phải việc thị trưởng ký tên mà không lấy được tiền.
- Cũng không nghiêm trọng như vậy, chính là chi tiền không thoải mái. Tôi nhớ có một lần, thành phố chi một khoản cho việc duy tu các trường tiểu học vùng núi, liền do đồng chí Liễu Vân Hà ký. Bên cục Tài chính liền nói không có tiền, đồng chí Liễu Vân Hà đành phải tìm đến tôi ký, kết quả là cục Tài chính tìm các loại lý do kéo ra tận năm tháng mới thả ra một phần ba số tiền.Tiền Chính Thanh cố gắng nói một cách thoải mái, nhưng nội tâm thì phi thường khẩn trương, cố gắng duy trì vẻ bình tĩnh trên mặt, nhiều ít hơi ngưng trệ.
Tiền Chính Thanh chọn chuyện này mà nói, không thể nghi ngờ là rất đau đớn. Trong lòng Dương Phàm biết rõ ràng nhưng đúng là phải thừa nhận chuyện này rất có tính tiêu biểu. Từ góc độ một người bên ngoài mà nói, phó thị trưởng Liễu Vân Hà quản lý giáo dục có lẽ cùng một dây với Tiền Chính Thanh, nếu không cũng sẽ không có chuyện này.
- Sau đó xử lý chuyện này thế nào?Dương Phàm tỏ vẻ một chút, giọng điệu cũng không mãnh liệt, biểu tình thoạt nhìn cũng rất bình tĩnh.
Tiền Chính Thanh biết trước kia Dương Phàm đã công tác ở cơ sở lâu năm, khẳng định đã gặp không ít loại chuyện thế này, trong lòng hơi thất vọng. Các trường tiểu học vùng núi nghèo khó sống chết thế nào, rất nhiều cán bộ chẳng thèm để mắt tới chút nào.
Tiền Chính Thanh thất vọng rất nhiều, giọng điệu hơi chán nản, nói tiếp:- Cũng không có gì. Thấy đã tới sát mùa mưa, cục tài chính chỉ chi một phần ba số tiền, tôi đành phải trích một chút từ quỹ thị trưởng, đồng chí Liễu Vân Hà cũng trích một chút từ quỹ giáo dục, mới xem như tu bổ được một chút tình hình các trường học xuống cấp khá nặng trước mùa mưa.
- Ồ!Dương Phàm thản nhiên lên tiếng, tỏ vẻ một chút rồi cứ thế cho qua. Tiền Chính Thanh há mồm, định nói gì lại thôi, tuy nhiên trên mặt lại lộ ra vẻ phẫn uất.
- Sự tình ở Dương Gia Loan, dường như buổi chiều anh có chút không thể nói hả?Dương Phàm đột nhiên đổi đề tài.
Tiền Chính Thanh hơi sửng sốt, vội vàng lắc đầu nói:- Không có gì không thể nói, đại khái tình huống chính là như vậy.
Dương Phàm cười mà không nói nhìn Tiền Chính Thanh, vài phút không nói lời nào. Tiền Chính Thanh bị nhìn không biết nên làm thế nào, đành phải vâng vâng cúi đầu.