Dương Phàm hơi sửng sốt, quay đầu lại nhìn Hiểu Vân đang cười cười, bình tĩnh cười nói:- Sao tôi phải sợ chị? Chị có điểm gì đáng để tôi sợ sao?
Hiểu Vân khinh thường bĩu môi, nhỏ giọng nói:- Đàn ông các người luôn nói không đúng tim mình. Bỏ đi, tôi biết cậu sợ tôi quấn lấy cậu, nên mới tránh xa tôi.
Hiểu Vân vừa nói liền xoay người rời đi. Dương Phàm ngồi trên ghế, đầu óc mệt mỏi, trong lòng có một suy nghĩ, có phải nên bảo Trương Tư Tề đến Vĩ Huyền. Nếu không tình trạng này về sau sẽ gặp nhiều. Xa không nói, mấy cô gái chưa lấy chồng trong trụ sở ủy ban, từng người một mắt đều như có điện.
Dương Phàm rất nhanh liền phủ định suy nghĩ này. Bởi vì sâu trong lòng hắn, hắn vẫn muốn lưu lại một hy vọng dành cho Chúc Vũ Hàm.
Mưa càng lúc càng lớn, Dương Phàm một lần nữa thu lại tất cả suy nghĩ, đi trên hành lang, nhìn màn mưa vô biên vô hạn, không hề thích thú cảnh mưa gì hết. Hắn đang lo lắng mấy chuyện ví dụ như xuất hiện lũ quét, sạt nở đất.
Hiểu Vân đã đổi một bộ váy lại đi đến bên cạnh, cười nói:- Đi ăn tối không?
Dương Phàm lắc đầu, nhỏ giọng nói:- Không muốn ra ngoài, gọi điện xuống phòng ăn nhà khách làm món gì đó đi.
Hiểu Vân lẩm bẩm:- Tôi là khách mà, từ chối lời mời cơm của ủy ban các người, vậy mà cậu không nể mặt.
Dương Phàm không để ý đến sự bất mãn của nàng, chỉ nói với dưới lầu:- Hai suất.
Hiểu Vân rất bất mãn nhưng vẫn làm theo, chẳng qua nàng đi vào phòng gọi điện bảo người mang lên. Ăn tối xong, Dương Phàm chạy vào phòng ngồi. Hiểu Vân không cùng vào, dựa trước cửa nhìn vào bên trong.
- Chị đừng nên như vậy có được không? Người khác thấy sẽ không hay.Dương Phàm cố làm cho mình nghiêm mặt nhưng lại thất bại. Hiểu Vân chu miệng hừ một tiếng, quay về phòng.
Một đêm yên bình trôi qua, Dương Phàm không nhận được tin tức gì xấu. Đến đêm là trời hết mưa, lúc bình minh bầu trời vẫn âm u, nhưng đã không mưa nữa.
Đứng trên hành lang nhìn xuống, Dương Phàm như thắt lại. Bãi đỗ xe ngập nước, sợ rằng đến bắp chân. Nước chảy ra ngoài nhà khách, đứng từ trên cao nhìn xuống có thể thấy trên đường cũng đang bị ngập.
Nội thành Vĩ Huyền khá cao, vậy mà đọng nước đến như vậy cơ mà. Qua đó có thể thấy trận mưa này rất to.
Sáng hôm sau, một ngày nắng to, cảm thấy thời gian này ít vận động, Dương Phàm một mình đi ra, đi bộ tìm quán ăn. Đi không đến mười phút đến phố, đột nhiên thấy một đám người đang vây xem gì đó. Dương Phàm cũng đi tới nhìn, thấy một hố ga bị trộm mất nắp, một người đi đường rơi xuống, vỡ đầu chảy máu, được người khác kéo lên, đang nằm ven đường thở hổn hển.
- Cái hố này đã mất nắp được ba hôm mà không thấy ai đến sửa chữa. Ban ngày còn đỡ, đến trời tối lại có mấy người ngã xuống. Con gái tôi đến tối muộn mới làm về. Hai buổi tối vừa rồi tôi đều đến đây chờ, sợ nó ngã xuống hố.Một bác gái có chút kích động nói.
- Tiểu Tam Tử cạnh nhà tôi tối hôm trước lúc mưa to đi ngang qua đây không để ý, ngã xuống chút nữa chết đuối.Lại là một người vây xem nói.
- Không phải có đường dây nóng của chủ tịch huyện sao? Sao không ai gọi điện phản ánh?Dương Phàm không nhịn được nói một câu. Bác gái kia nhìn Dương Phàm, ra vẻ tiếc nuối nói:- Cậu bạn này, sao cậu nghĩ tôi không gọi? Đã gọi mấy lần liền. Đường dây nóng chuyển đến phòng quản lý đô thị. Một cô bé nghe điện nói đội sửa chữa đang bận ở nơi khác, làm xong sẽ đến đây.
Nhớ đến chuyện nước ngập rất nghiêm trọng, lại nhìn miệng hố không có nắp che, Dương Phàm rất không hài lòng. Hiển nhiên, có người không coi quy chế mới vào đâu. Ngay cả đường dây nóng của chủ tịch huyện chuyển tới mà cũng không coi vào đâu.
Dương Phàm rút điện thoại di động ra, gọi tới đường dây nóng của chủ tịch huyện. Người ở đầu bên kia sau khi nghe xong liền nói với thái độ rất tốt:- Chuyện mà anh phản ánh, gần đây chúng tôi đã nhận được, cũng chuyển đến phòng quản lý đô thị để xử lý. Nếu anh còn không hài lòng, tôi có thể chuyển điện thoại đến phòng quản lý đô thị, anh trực tiếp yêu cầu bọn họ.
Vừa nói không đợi Dương Phàm đáp ứng, điện thoại đã được chuyển đi, Dương Phàm cầm điện thoại trợn mắt há mồm. Lúc này đã có người của phòng quản lý đô thị nghe điện. Một giọng nữ đầy bất mãn nói:- Alo, ai đó?Lúc này, có người hét lên ở đầu bên kia:- Ngọc Phân, nhanh lên, muộn là không mua được đồ ngon đâu.
Dương Phàm vừa nghe thấy thế giọng nói trở nên lạnh lùng, cố nhịn cơn tức giận nói chuyện ở đây ra, cô gái trong điện thoại lớn tiếng nói:- Các người muốn như thế nào? Không phải đã nói với các người là đội sửa chữa của chúng tôi đang rất bận, xong việc sẽ sang đấy.
Dập máy.
Dương Phàm không cam lòng, gọi tới lần nữa, kết quả đầu bên kia không có ai nghe.
Lúc này người bị thụt xuống hố đã giãy dụa đứng dậy muốn tự mình đến bệnh viện. Dương Phàm đi tới cười nói: - Chị ngồi im đừng nhúc nhích, tôi gọi điện báo xe đưa chị đi. Ngoài ra sau khi băng bó xong, chị nhớ giữ hóa đơn, tôi sẽ tìm người có câu trả lời thuyết phục cho chị.
Người đi đường là một phụ nữ hơn ba mươi tuổi, thấy Dương Phàm nói như vậy có chút không tin nhìn Dương Phàm, còn tưởng rằng gặp người điên.
Dương Phàm gọi điện cho Tiểu Vương, bảo hắn lập tức chạy tới, sau đó quay đầu lại nói với người bị thương:- Xin tin tôi.Có lẽ sự chân thành của Dương Phàm đã đánh động người đi đường, được những người khác dìu, người bị thương ngồi ở ven đường chờ đợi. Dương Phàm gọi cho Lâm Đốn:- Lâm Đốn à, tìm giúp tôi số điện thoại di động của trưởng phòng quản lý đô thị. Thôi, anh gọi thẳng cho hắn. Bảo với hắn tôi đang đợi hắn ở đây, trong vòng năm phút tôi nếu không thấy người của phòng, tôi sẽ đưa ra ý kiến lãnh đạo phòng thất trách trong hội nghị thường ủy.
Dương Phàm vừa tắt máy, lúc này một người qua đường nhận ra Dương Phàm, chỉ vào hắn nói:- Đây không phải phó chủ tịch huyện trẻ tuổi sao? Lần trước ở cửa phòng quản lý thị trường, anh cũng là người đầu tiên đến hiện trường xử lý.
Sau khi bị nhận ra, quần chúng vây xem lập tức kích động, đều đưa ra ý kiến của mình. Dương Phàm luôn nở nụ cười, lấy quyển sổ trên người ra, ra vẻ ghi chép:- Có chuyện, mọi người thực ra có thể gọi đến đường dây nóng của chủ tịch huyện để giải quyết.
Có quần chúng lập tức oán giận nói:- Phó chủ tịch Dương, ngài không hiểu rồi, đường phía tiểu khu nhà tôi cứ mưa là ngập. Gọi điện cho phòng quản lý đô thị nhưng không ai để ý.
- Phó chủ tịch Dương, ngài không rõ rồi. Chỗ chúng tôi gần đây rất nhiều trộm, cảnh sát ban ngày đến xem, đến tối bọn trộm lại tiếp tục trộm. Ngài nói còn có thể tin vào cảnh sát không?
- Phó chủ tịch Dương, ngài không hiểu rồi. Trạm biến áp chỗ chúng tôi cứ đến giờ cao điểm là nhảy áp, mất điện. Người của phòng điện lực đến sửa, tốt được hai hôm rồi lại hỏng. Có phải muốn người ta chết không đây. Thời tiết nóng như vậy, nhà có điều hòa đều mở, trạm biến áp như vậy thì còn ai có thể sống chứ?
Dương Phàm cố gắng nhẫn nại ghi hết. Không lâu sau Tiểu Vương lái xe tới, Dương Phàm bảo hắn đưa người bị thương đến bệnh viện. Sau đó nhìn đồng hồ, đã qua năm phút, người của phòng quản lý đô thị vẫn không xuất hiện.
Hai mươi phút trôi qua, một chiếc xe giải quyết sự cố mới chạy tới, sau đó một người đàn ông khoảng năm mươi tuổi đầu đầy mồ hôi từ trên xe chạy xuống, nhìn thấy Dương Phàm liền vội vàng đi lên bắt tay:- Phó bí thư Dương, xin lỗi, hôm nay tôi nghỉ, đi câu cá, đi đến nửa đường mới nhận được điện của thư ký Lâm.
Dương Phàm nhìn trưởng phòng quản lý đô thị, cười lạnh nói:- Anh làm gì tôi không quan tâm. Tôi chỉ quan tâm đó là tại sao ba ngày trước quần chúng đã gọi điện nói tình hình, tại sao đến bây giờ còn không có người đến xử lý? Mấy hôm nay đã có mấy người sụt hố bị thương, phòng quản lý đô thị các người có khó khăn gì thì tự mà giải thích với quần chúng bị thương đi.
Dương Phàm dứt lời, đi đến chỉ vào miệng hố:- Anh tự mình nhìn xem, vị trí cái hố này như vậy, dù là giữa ban ngày, người đi đường đi qua cũng rất khó chú ý thấy. Không cẩn thận một chút là ngã xuống, đầu rơi máu chảy. Ngay khi tôi gọi điện đến phòng quản lý đô thị các người, có một chị gái ngã xuống bị thương, đã được đưa đến bệnh viện.
Trưởng phòng mặt mày tươi cười còn muốn giải thích. Dương Phàm xua tay ngăn lại:- Anh đừng giải thích với tôi. Anh giải thích với chủ tịch Hạ, giải thích với phó chủ tịch phụ trách. Về phía tôi, tôi sẽ đưa ra câu hỏi về năng lực công tác của ban lãnh đạo phòng quản lý đô thị.
Quần chúng nghe thấy thế đều khen hay. Dương Phàm cười cười xoay lại nói với mọi người:- Tất cả mọi người tản đi, vấn đề mọi người đưa ra, tôi đều nhớ kỹ. Tôi sẽ lập tức yêu cầu các ngành liên quan giải quyết.Dương Phàm vừa nói xoay người rời đi. Mọi người lúc này mới chú ý thấy Dương Phàm đi bộ đến đây, trong lúc nhất thời lại bàn tán xôn xao.