Mục lục
[Dịch] Sĩ Đồ Phong Lưu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Công tác chuẩn bị này Khang Hà đã bắt đầu làm từ cách đây ba năm.

Nhìn nữ thư ký hoảng hốt như vậy, ngồi xổm xuống tìm một túi phong bì to để nhét vào. Khang Hà nhớ tới còn một nơi trên người phụ nữ này mà mình chưa thưởng thức qua. Tâm trạng khẩn trương làm cho Khang Hà muốn tìm một lỗ hổng mà phát tiết.

Không hề có chút cảnh báo, Khang Hà đi tới đưa tay đỡ nữ thư ký dậy, ra hiệu cho ả đứng lên, rồi nói:- Nằm xuống.

Nữ thư ký đã quen tới tác phong của người đàn ông này biết mình nên làm cái gì. Nghe theo chỉ thị chống tay vào tường vểnh mông lên. Không ngờ lại gặp phải cơn đau xé lòng.

- Ông lại một lần nữa phá trinh lỗ khác của mày.Khang Hà mặt mày dữ tợn điên cuồng cười lên.

Bây giờ đã là 10 giờ đêm, Khang Hà lần thứ ba gọi vào số điện thoại di động của Mao Vũ nhưng vẫn tắt máy. Khang Hà ngồi trong phòng làm việc rất yên tĩnh rốt cuộc đã hạ quyết tâm. Đi.

Nhưng chạy đi đâu. Đi như thế nào? Mấy vấn đề này Khang Hà đã bắt đầu chuẩn bị từ ba năm về trước. Trên thực thế Khang Hà hiểu rõ hơn bất cứ ai là ngày này sớm muộn gì cũng sẽ tới, chỉ là vấn đề sớm hay muộn mà thôi.

Hạ một bức tranh trên tường xuống, bên trong lộ ra một két sắt. Đối với Khang Hà mà nói tất cả các thứ có giá trị đều ở bên trong. Đồ cũng không có nhiều lắm. Chỉ có mấy trăm ngàn USD, một ổ cứng di động dung lượng lớn. Khang Hà là người quyết đoán, khi mang thứ gì đó sẽ không hề lưu luyến những thứ khác.

Khang Hà đang có tâm trạng khẩn trương thì điện thoại di động đột nhiên vang lên càng làm cho hắn thêm hoảng sợ. Khang Hà theo bản năng cầm lấy khẩu súng trong két sắt. Nhưng Khang Hà cảm thấy âm thanh là tiếng điện thoại di động trong túi quần vang lên, lấy ra nhìn thì thấy là Trữ Kiếm Nam gọi tới. Khang Hà sợ hãi đến độ đầu đầy mồ hôi đã thở dài một tiếng.

Khang Hà lấy lại chút bình tĩnh rồi nghe điện.

- Ở đâu đó, ra ngoài chơi đi. Chúng tôi đang ở câu lạc bộ Tường Vân, tôi giới thiệu con trai phó giám đốc thường trực sở Tài chính tỉnh – Lâm Giai Sơn cho anh.Bên trong điện thoại truyền đến tiếng ồn ào huyên náo, nhất định là bên kia đang chơi.

Khang Hà trong lòng vừa động, cười cười âm trầm một tiếng rồi nói:- Mấy cậu ở trong phòng nào, tôi bây giờ có chút chuyện, làm xong sẽ đến ngay.Trữ Kiếm Nam không hề nghi ngờ, cười cười nói một câu chỉ địa điểm rồi dập máy tiếp tục chơi.

Mấy thằng ăn chơi trách táng này tụ tập với nhau làm cái gì, trong lòng Khang Hà hiểu rất rõ. Đơn giản chính là uống rượu, cắn thuốc lắc loạn lên sau đó cùng một đám gái quấn lấy nhau. Trữ Kiếm Nam có mấy ngành dính dáng với Khang Hà. Mấy năm nay lợi dụng đội thuyền hậu cần của quân đội đã buôn lậu xăng dầu, kiếm được không ít tiền.

Khang Hà cầm theo vali bảo hiểm vội vàng ra khỏi khách sạn, lái xe ra ngoài cũng không vội vàng rời đi. Mà đầu tiên Khang Hà tìm một bốt điện thoại công cộng gọi cho 110:- Đồng chí cảnh sát, tôi có vụ trọng án muốn báo cáo ...

Khang Hà một lần nữa lên xe liền nhếch miệng cười đầy âm hiểm. Trò giương đông kích tay này Khang Hà tự nhận làm rất được, tiếp theo là đến con đường chạy thoát thân. Khang Hà ít nhiều có chút không muốn quay đầu lại nhìn về phía sau một chút rồi lái xe lao vụt đi.

Xe dọc theo con đường núi đi về phía một căn biệt thự cạnh bờ biển. Trong bóng tối căn biệt thự đó như con quái thú đang ẩn núp. Cả ngôi biệt thự được sơn màu trắng như ẩn như hiện trong ánh đèn chiếu rọi. Xung quanh ngôi biệt thự không có kiến trúc gì khác, hơn nữa cũng chỉ có một con đường nhỏ cho một xe đi qua thông tới cổng.

Bốn phía vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng côn trùng kêu và tiếng sóng biển vỗ vào bờ. Khang Hà quay đầu lại xem có bị theo dõi hay không, nhưng không thấy dấu hiệu gì thì mới thoải mái một chút.

Cuộc họp ở phòng hội nghị sở Công an tỉnh đã kết thúc, các lãnh đạo chủ yếu không rời đi mà ngồi tại chỗ chờ tin tức.

Điện thoại di động của Lý Xán đột nhiên vang lên, sau khi nghe xong Lý Xán không khỏi kêu lên kinh hãi:- Cái gì? Khang Hà đột nhiên rời khỏi khách sạn. Đến biệt thự cạnh bờ biển? Được, không được kinh động đối tượng, tổ truy bắt lập tức sẽ tới.

Lý Xán bỏ điện thoại xuống khẽ cau mày rồi thông báo một chút tình hình rồi nhìn Lộ Nam Sinh.

- Yêu cầu các đồng chí thành phố Hải Tân chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào. Tình hình bên trong biệt thự không rõ, nhất định phải chú ý an toàn. Khi Lộ Nam Sinh nói chuyện này, tim Mao Vũ đang co thắt lại. Mao Vũ mong Khang Hà tốt nhất là bị bắn chết, như vậy là xong hết mọi chuyện.

Mao Vũ trong lòng có chút khẩn trương nên vẻ mặt hơi khó coi, Lý Xán quay đầu lại thấy thế liền quan tâm hỏi một câu:- Mao Vũ, đồng chí không sao chứ?

- Không sao, chỉ là dạ dày hơi đau nên không thoải mái.Mao Vũ vội vàng lấy lý do. Trong ngành công an gặp chuyện này cũng là bình thường.

Trong phòng họp của cục Công an thành phố Hải Tân, phòng họp thực ra có không ít người. Chẳng qua hầu hết mọi người không biết tại sao mình được gọi tới đây. Dương Phàm ngồi ở bên trong mặt mũi lại âm trầm nên không một ai dám mở miệng hỏi. Trầm Ninh từ bên ngoài vội vàng đi vào, đi đến bên cạnh Dương Phàm nhỏ giọng nói:- Những thứ cần chuẩn bị thì đã chuẩn bị xong, chờ tin tức bên trên. Dương Phàm, sở Công an tỉnh không tin tưởng chúng ta.

Giọng nói của Trầm Ninh không lớn, nhưng cũng đủ để cho mọi người trong phòng họp nghe được. Dương Phàm mặt không biến sắc trừng mắt nhìn Trầm Ninh rồi nói:- Nói bậy, đồng chí chẳng lẽ không biết nguyên tắc giữ bí mật.Vẻ mặt của mọi người lập tức bị câu nói này của Dương Phàm làm bay biến.

Một cảnh sát lúc này vội vàng chạy vào rồi nói:- Đã xảy ra chuyện.

Trầm Ninh thấy Dương Phàm sa sầm mặt nhìn cảnh sát trẻ kia, hắn vội vàng đứng lên lớn tiếng nói:- Bình tĩnh một chút. Đã xảy ra chuyện gì?

Không khí trong phòng hội nghị vốn đã không đúng, bị cảnh sát trẻ này làm như vậy khiến mọi người đều khẩn trương.

Cảnh sát trẻ lấy lại bình tĩnh rồi nói:- Đường Giải Phóng xảy ra hỏa hoạn, đơn vị phòng cháy chữa cháy đã phái người tới. Bây giờ thế lửa rất lớn, hiện tại còn chưa có báo cáo về số người bị thương.

Dương Phàm nhìn đồng hồ một chút, không khỏi giật mình. Bây giờ đã là hơn 10 giờ đêm không ngờ lại xảy ra chuyện này. Cũng may người dân thành phố Hải Tân có thói quen sống về đêm. Chỉ cần cháy muộn một chút sẽ rất phiền phức.

Lúc này điện thoại di động của Trương Hạc lại vang lên. Trương Hạc nghe điện rồi đứng bật dậy, lớn tiếng nói:- Cái gì, câu lạc bộ Tường Vân xảy ra đánh nhau, hai bên dùng Sơn trư pháo (loại thuốc nổ tự chế) sao? Được, tôi biết rồi.

Trương Hạc dập máy xong liền vội vàng báo cáo tình hình với Dương Phàm, cuối cùng nói:- Người của phân cục Hà Đông đã đến đó. Hôm nay đúng là quái dị, chuyện gì cũng xảy ra cùng lúc như vậy. Bí thư Dương, có nên phái người của đội Cảnh sát hình sự tới đó không, lực lượng phân cục chưa chắc đã đủ.

Dương Phàm nhìn Trầm Ninh một chút, ý của Dương Phàm nói Trầm Ninh mới là cục trưởng cục Công an thành phố Hải Tân. Trầm Ninh vội vàng:- Cứ làm như vậy đi.

Tất cả chuyện phiền phức giống như cùng xảy ra vậy. Trương Hạc đi ra ngoài chưa đầy năm phút thì điện thoại di động của Trầm Ninh đã vang lên.

- Con trai của phó giám đốc thường trực sở Tài chính? Còn có sĩ quan hậu cần Quân khu tỉnh? Còn rút cả súng ra nữa sao?Trầm Ninh nhíu mày càng chặt hơn. Trong lòng Dương Phàm càng thêm lo lắng hơn.

- Phân cục Hà Tây bắt được mấy thằng thiếu gia làm loạn trong câu lạc bộ Tường Vân. Đã khống chế được người, tôi bảo bọn họ đưa người về cục Công an.Trầm Ninh nhỏ giọng nói với Dương Phàm. Vẻ mặt của các người trong hội nghị không giống nhau, xem ra bị cấp bậc chức vụ của phó giám đốc thường trực sở Tài chính ảnh hưởng rồi.

Nhân sự và tài chính từ trước đến nay luôn là hai vị trí rất mẫn cảm. Người có thể lên làm lãnh đạo trong hai ngành này đều không phải nhân vật đơn giản gì. Chẳng qua hầu hết người ngồi ở vị trí phó giám đốc thường trực cũng có quyền không kém gì. Quốc gia từng có quy định trưởng ban Tổ chức cán bộ tỉnh ủy không thể làm quá mấy nhiệm kỳ, sau đó mặc dù đã sửa đổi nhưng nhiều tỉnh vẫn giữ theo lệ cũ. Các cơ quan tài chính cũng tuân theo cái lệ này. Cho nên tình hình chung thì giám đốc sở Tài chính chỉ làm có một khóa, mà phó giám đốc thường trực có người làm vài chục năm.

Vì thế các đơn vị bên dưới khá kiêng kỵ phó giám đốc thường trực. Dương Phàm mặc dù mạnh mẽ nhưng vấn đề này cũng không dám coi thường. Năng lực của phó giám đốc thường trực sở Tài chính như thế nào, Dương Phàm hiểu rất rõ. Nhưng việc này còn dùng đến súng, bên trong còn có sĩ quan quân đội.

Hai chiếc xe Jeep cùng với một chiếc xe 12 chỗ đi vào, đám người liên quan được đưa xuông xe. Dương Phàm liếc mắt một cái là nhận ra Trữ Kiếm Nam chỉ mặc mỗi chiếc quần đùi, thầm nói thằng ranh này sao hay gây chuyện như vậy. Thằng ranh Trữ Kiếm Nam này làm cái gì không biết mà ở đâu cũng thấy nó? Lúc này Dương Phàm đương nhiên sẽ không đi ra mà quay đầu lại nhỏ giọng nói chỉ để mình Trầm Ninh nghe được:- Đưa mấy người chủ yếu vào trong phòng làm việc của mày.

Chuyện quân đội luôn luôn rất phức tạp so với địa phương. Công văn bổ nhiệm Dương Phàm giữ chức Chính ủy Quân khu vẫn chưa được chuyển xuống. Bây giờ Trữ Kiếm Nam bị bắt về, Dương Phàm càng nhắc mình phải thêm cẩn thận. Dương Phàm tìm một góc không có ai rút điện thoại di động ra, suy nghĩ một chút rồi tìm số của Long Cương mà gọi.

- Ừ, là tôi. Trữ Kiếm Nam bị công an bắt. Có lai lịch gì?Dương Phàm hỏi thẳng vào vấn đề. Long Cương ở đầu bên này diện thoại đang đi kiểm tra các trạm canh nghe thấy Dương Phàm nói, mặt xám xịt lại.

- Thằng ranh đó ư, bố nó là phó tham mưu trưởng Quân khu phía nam, có quân hàm Trung tướng. Trữ Kiếm Nam là trưởng phòng hậu cần Quân khu tỉnh, trong tay có chút quyền lực nên địa phương không quản được. Trong quân đội cũng không có ai quản được nó, đúng là coi trời bằng vung. Tôi thật ra có nghe nói đến một số chuyện của thằng Trữ Kiếm Nam này, nhưng vẫn không có chứng cứ.

Long Cương thực ra có lời không thể nói rõ. Thời kỳ hòa bình thì người quản lý hậu cần đương nhiên kiếm được rất nhiều chỗ tốt. Trữ Kiếm Nam gan to lại có chỗ dựa nên mò tiền càng mạnh bạo hơn. Điểm này Long Cương cũng nghe nói đến.

Lúc này đã muộn, Dương Phàm cảm thấy hơi đau đầu lắc đầu cười khổ từ từ đi đến phòng làm việc của Trầm Ninh. Bên trong có ba thằng đều cởi trần thân trên, mặt quần đùi, trông rất chật vật. Trong đó có một thằng mập mạp đầy thịt béo thì Dương Phàm chưa từng gặp. Hai người còn lại là Trữ Kiếm Nam và Hồng Lực thì Dương Phàm đã gặp qua.

Thấy Dương Phàm đi vào, Trầm Ninh vội vàng đi tới nhỏ giọng báo cáo tình hình. Thì ra sau khi phân cục Hà Tây nhận được báo cáo từ số 110 liền lập tức phái người đến câu lạc bộ Tường Vân. Lao vào bên trong thì thấy một đám nam nữ đang uống rượu, cởi hết đồ quấn lấy nhau. Trữ Kiếm Nam đầu óc không tỉnh táo thấy cảnh sát lao vào liền theo bản năng rút súng ra. Cũng may thằng này đang mơ mơ màng màng, bảo hiểm súng chưa được mở ra. Cảnh sát lập tức lao lên đè lại mang người về phân cục thẩm vấn. Sau khi biết rõ tình hình, cảnh sát lại cảm thấy đầu to như đấu.

Chuyện này lập tức xử lý nhất định không dễ làm, nếu làm không tốt sẽ đắc tội một nhóm người. Dương Phàm nhìn một vòng rồi từ từ đi ra ngoài cửa. Trầm Ninh vội vàng đi theo, Dương Phàm nhỏ giọng nói:- Tìm quần áo cho bọn chúng mặc vào, nhốt lại đã, ngày mai rồi nói.

Trầm Ninh thấy bốn bề vắng vẻ liền nhỏ giọng nói:- Tìm một chỗ yên tĩnh nói chuyện.

Hai người đi đến cuối hành lang, Trầm Ninh đưa một điếu thuốc tới rồi nhỏ giọng nói:- Tao hỏi một chút tình hình rồi. Lão Hà phụ trách an ninh trật tự ám chỉ câu lạc bộ Tường Vân có quan hệ với Lữ Ngọc Phương. Con trai phó giám đốc thường trực sở Tài chính Lâm Giai Sơn thường xuyên đến đây chơi. Trước kia nơi này chỉ cần không xảy ra chuyện lớn là cảnh sát sẽ không để ý tới. Phân cục Hà Tây tao đã điều chỉnh một chút, cho nên ...

Dương Phàm nhướng mày nói:- Mày có ý gì. Mày là cục trưởng cục Công an thành phố Hải Tân cơ mà.

Trầm Ninh cười nói:- Tao là cục trưởng cục Công an thật đó. Nhưng các câu lạc bộ giải trí có cái nào không có chút quan hệ cơ chứ? Cho nên tao đang định hung hăng chỉnh đốn các câu lạc bộ giải trí một chút, muốn làm như vậy cũng phải được lãnh đạo thị ủy ủng hộ chứ.

Dương Phàm coi như đã hiểu rõ ý của Trầm Ninh, cười cười một tiếng rồi lạnh nhạt nói:- Thằng ranh này bây giờ cũng mồm mép nhỉ? Muốn làm cứ lớn mật mà làm, tao làm chỗ dựa cho mày. Chẳng qua tao nói trước đó, mày đừng có tham tiền. Nhân cơ hội giẫm người thì có thể làm, nhưng điều chỉnh nhân viên trong giới hạn mà thôi, thuận tiện phạt chút tiền giải quyết khó khăn về vấn đề kinh phí. Bên chính quyền thành phố tao cũng sẽ thông báo một chút. Gần đây đúng là nhiều chuyện, chi tiêu rất nhiều.

Dương Phàm nói như vậy làm Trầm Ninh cảm thấy dễ dàng, cười nói:- Về phòng họp chờ chút, sao trên tỉnh không có chút tin tức gì.

- Tối nay sao nhiều chuyện như vậy chứ?Dương Phàm thở dài một tiếng, lắc lắc đầu đi vào trong phòng hội nghị. Trầm Ninh đuổi sát theo sau, nhỏ giọng nói:- Có phải nên cho bọn họ cơ hội gọi điện tới không?

Dương Phàm dừng lại một chút, do dự một chút rồi gật đầu không nói gì. Dương Phàm đi thêm vài bước rồi nói:- Lấy cái điện thoại di động nào đó đưa cho chúng. Bọn chúng gọi điện cũng tốt.

Trầm Ninh gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Những tên này đúng là không tiện nhốt trong phòng tạm giam, chỉ có thể đưa xuống phòng làm việc dưới lầu mà đợi.

Đêm khuya, Khang Hà cầm theo vali lặng lẽ xuất hiện ở bờ biển. Khang Hà lấy một bộ đồ người nhái nhét trong khe đá trước đấy ra mặc vào. Lúc này bốn phía xung quanh biệt thự phía sau đột nhiên có một đám người lao lên. Khang Hà thấy thế không khỏi sợ hãi, bùm một tiếng nhảy xuống biển.

Người của đội Phòng chống ma túy lao vào trong biệt thự, bắt đầu tìm kiếm khắp xung quanh. Không lâu sau trên bầu trời phía xa xa truyền đến tiếng máy bay trực thăng. Khang Hà đang bơi về một hòn đảo xa xa không khỏi có chút do dự trong lòng. Theo chuẩn bị của Khang Hà thì hòn đảo phía trước có giấu một chiếc thuyền nhẹ. Vấn đề là máy bay trực thăng đang ở trên bầu trời. Dựa theo âm thanh thì thấy máy bay trực thăng rất nhanh sẽ lao tới.

Khang Hà quyết đoán thay đổi phương hướng, bơi một vòng tròn rồi lên bờ. Nửa giờ sau Khang Hà lên bờ rồi cẩn thận nhét đồ nhái vào trong túi mình đã mang theo, sau đó nhìn xung quanh. Khang Hà phát hiện một ngôi biệt thự màu trắng ở cách đó không xa. Khang Hà trong lòng vừa động quyết định vào trong biệt thự đó trốn một chút. Khang Hà rất cẩn thận đến gần biệt thự, lén lút lấy khẩu súng ra. Khang Hà lặng lẽ trèo qua hàng rào bằng gỗ cao không đến bụng người, lén lút đi tới cửa sổ biệt thự.

Vừa đến biệt thự Khang Hà nghe thấy tiếng xé gió vang lên bên tai. Khang Hà vừa quay đầu lại thì thấy một bóng đen hạ xuống, sau đó trên cổ trúng một cú đánh, trong lúc nhất thời mất đi tri giác.

Bịch một tiếng ngã xuống đất. Đèn trong biệt thự được bật lên, Tiểu Trương ngồi xổm xuống trước mặt Khang Hà cầm súng trong tay. Tiểu Trương đưa tay lật lên nhìn một chút.

- Hình như hơi quen mặt.Tiểu Hà như quỷ mị từ cửa sổ thò đầu ra, cầm lấy bóng đèn chiếu lên mặt Khang Hà.

- Không cần biết, đầu tiên cứ đưa vào đó. Cô tìm dây thừng trói lại.

Chu Dĩnh ở trên lầu dụi dụi mắt đi ra khỏi phòng. Chu Dĩnh đứng ở trên lầu nhìn thấy hai người đang đưa một người nào đó qua cửa sổ như bao tải, không khỏi giật mình nói:- Hai người đang làm gì đó?

- Người này nửa đêm canh ba cầm súng đến gần biệt thự. Tôi gọi Tiểu Hà cùng nhau bắt người.Tiểu Trương cười giải thích một câu. Chu Dĩnh nghe xong rất tò mò, chạy xuống lầu. Tiểu Hà nhanh nhẹn trói chặt Khang Hà lại. Chu Dĩnh ngồi xổm xuống bên cạnh nhìn rồi nói:- Sao trông quen mặt thế.

Tiểu Trương vỗ vỗ gáy rồi nói:- Tôi nhớ ra rồi, là chủ khách sạn gì gì đó, tên là Khang Hà.

Bên phía Dương Phàm sau khi nhận được tin tức không bắt được Khang Hà, Trầm Ninh đi quanh phòng mặt mày xa sầm lại. Dương Phàm mặt đầy mây đen đang thầm oán đám người sở Công an tỉnh. Nếu sớm nói tin tức ra không phải đã bắt được Khang Hà rồi sao.

Đúng lúc này điện thoại di động vang lên, Dương Phàm vừa nhìn thì thấy là người nhà gọi tới, vội vàng ra ngoài cửa sổ nghe điện. Nghe người nhà nói một chút, mày Dương Phàm giãn ra, cười hì hì.

- Được rồi, anh biết rồi. Em nhất định phải canh cho chắc, anh lập tức dẫn người về.

Thu điện thoại di động lại, Dương Phàm cười hì hì đi tới nhìn Trầm Ninh đang phân công công việc như lửa cháy đến nơi, cười ha hả nói:- Được rồi, không cần phân công nữa, đã bắt được người. Trầm Ninh mang theo mấy người đáng tin cậy cùng đi theo tôi.

Xe Audi của bí thư thị ủy thành phố Hải Tân dẫn đầu, ba chiếc xe chạy đến cửa biệt thự của Dương Phàm. Chu Dĩnh đang chờ ở đây.

Dương Phàm và Trầm Ninh cùng nhau đi vào, đi vào phòng khách thì thấy Khang Hà đang ủ rũ cúi đầu không nói gì ngồi trong một góc.

........

Trời còn chưa sáng, trong phòng làm việc Dương Phàm đang nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính xách tay, thuốc không ngừng hút. Chiếc ổ cứng di động trong vali của Khang Hà chứa đựng nội dung có thể nói là quá kinh người. Dương Phàm xem xong mà người đầy mồ hôi lạnh. Cái khác không nói, chỉ riêng những đoạn phim rất đặc sắc trong ổ đĩa đã bao gồm các diễn viên khác nhau. Những người này có cả những người đang đương chức như Chu Kiến Khang, Mao Vũ, Trữ Kiếm Nam. Còn có những người ở Đại hội đại biểu nhân dân như Trương Bác, còn cả những người đã rút lui.

Mông Dương Phàm như có lửa cháy vậy. Dương Phàm tắt máy tính xách tay rồi đi tới trước cửa sổ. Mở điện thoại di động ra thì thấy bên trong có một loạt cuộc gọi nhỡ. Dương Phàm suy nghĩ một chút rồi tắt máy, nhìn chiếc xe Audi đỗ ngoài cửa, Dương Phàm cầm ổ cứng di động đi xuống gõ gõ cửa.

Lý Thắng Lợi ngồi ở vị trí tay lái phụ đúng là rất cảnh giác, Dương Phàm hơi gõ nhẹ đã tỉnh. Lý Thắng Lợi mở cửa đi ra dụi dụi mắt cười nói:- Bí thư Dương, tôi không làm chậm việc đó chứ? Vừa nãy có rất nhiều cuộc điện thoại gọi vào điện thoại di động của tôi. Tôi nói ngày mai sẽ nói với ngài.

Vỗ vỗ vai Lý Thắng Lợi, Dương Phàm nhỏ giọng nói:- Vất vả cho cậu, gọi Tiểu Liêu dậy vào nhà rửa mặt. Trời sáng sẽ lên tỉnh thành.

Dương Lệ Ảnh và Trương Tư Tề trên lầu cũng không ngủ được, đang ngồi trong phòng nói chuyện. Dương Phàm vào nói có chút chuyện phải đi, hai người vội vàng đứng lên. Dương Lệ Ảnh nhìn hai mắt đầy tơ máu của con trai, đau lòng nói:- Đừng đi gấp, mẹ làm đồ ăn, ăn xong rồi đi.

Trương Tư Tề gật đầu nói:- Con giúp mẹ.

Trời vừa sáng xe liền lăn bánh lên tỉnh thành. Dương Phàm ngồi phía sau nhắm mắt dưỡng thần. Một lúc sau Dương Phàm cầm lấy điện thoại di động mà Lý Thắng Lợi đưa cho, gọi cho bí thư đảng ủy sở Công an tỉnh Lý Xán:- Bí thư Lý, tôi là Dương Phàm.

Lý Xán không ngờ trong họa có phúc, từ vô cùng tức giận đến vui mừng ra mặt. Lúc này Lý Xán đang ở đội phòng chống ma túy tiến hành thẩm vấn nghi phạm. Dương Phàm gọi điện tới làm tâm trạng Lý Xán rất vui vẻ, cười ha hả rồi nói:- Sao lại đổi số vậy? Tôi gọi vào điện thoại di động của Bí thư Dương cũng tắt máy.

Dương Phàm mỉm cười nói:- Tôi đang trên đường lên tỉnh thành, bí thư Lý trực tiếp đến trước cửa khu nhà tỉnh ủy đợi tôi. Có tình huống quan trọng chúng ta cần phải cùng báo cáo với bí thư Triệu.

Lý Xán thầm giật mình trong lòng, giọng của Dương Phàm mặc dù không nghe ra cái gì, nhưng chỉ riêng lời nói này đã biết có chuyện lớn xảy ra:- Ừ, tôi lập tức đến ngay.

Một lúc sau hai người gặp nhau trước khu nhà tỉnh ủy. Dương Phàm đến nơi cũng không sốt ruột đi vào, chờ Lý Xán đến rồi mời người vào xe rồi nói:- Đây là một thứ bên trong vali của Khang Hà, bí thư Lý ở trên xe xem một chút, tôi ra ngoài hút thuốc lá.

Đưa máy tính xách tay và ổ cứng di động cho Lý Xán, Dương Phàm xuống xe tìm chỗ ngồi xổm xuống hút thuốc lá. Lý Xán ở trên xe xem khoảng nửa tiếng rồi mở cửa đi ra, mặt âm trầm nói:- XXX, cũng may rơi vào trong tay Bí thư Dương. Không bị người của đội Phòng chống tham nhũng bắt được thì ...

Dương Phàm rất đồng cảm:- Người liên quan rất nhiều, bí thư Lý thấy thế nào?

Lý Xán nở nụ cười đầy ẩn ý, đưa Dương Phàm một điếu thuốc rồi nói:- Còn có thể làm gì nữa chứ? Người đã đến đây rồi, tôi cũng đã tới. Lý Xán nói xong liền rút điện thoại di động ra, một lần nữa đưa mắt nhìn Dương Phàm:- Đồng chí bí thư Dương đúng là rất giảo hoạt.

Quan hệ giữa hai người thực ra vẫn rất bình thường, chẳng qua trả qua chuyện này vô hình trung đã kéo lại rất gần. Lý Xán làm sao không biết đây là Dương Phàm cho mình cơ hội thể hiện trước mặt lãnh đạo. Lý Xán lên làm chức bí thư đảng ủy sở Công an tỉnh hoàn toàn là do Triệu Việt lo liệu mà được. Có thể nói Lý Xán là thành phần ngoan cố trong thế lực của Triệu Việt. Ổ cứng di động này quan trọng thế nào với Triệu Việt trong quá trình thay đổi cục diện thế lực chính trị ở tỉnh Thiên Nhai này, trong lòng Lý Xán hiểu rất rõ.

Sau khi gọi cho số điện thoại di động cá nhân của Triệu Việt, Lý Xán rất nghiêm túc nói:- Bí thư Triệu? Tôi và Dương Phàm đang ở ngoài khu nhà của bí thư, có chuyện quan trọng muốn báo cáo với ngài.

Triệu Việt vừa lúc ở trong nhà. Sau khi Lý Xán dập máy, hai xe liền đi vào. Sau khi vào trong nhà Triệu Việt, Triệu Việt ngồi ở phòng khách hút thuốc lá liền đứng lên: - Đến rồi à.

......

Triệu Việt và Lý Xán vào trong phòng làm việc, Dương Phàm một mình ngồi bên ngoài hút thuốc lá, uống trà. Không đầy nửa tiếng sau Triệu Việt và Lý Xán đi ra.

- Đồng chí Dương Phàm, báo cáo của đồng chí quá quan trọng. Triệu Việt khó có thể che giấu một tia kích động trên mặt. Dương Phàm thầm thở dài một tiếng trong lòng, cũng không biết chuyện này Triệu Việt sẽ xử lý như thế nào. Dương Phàm có chút hối hận vì không coppy lại một bản.

Tỉnh ủy hành động rất nhanh, dựa vào ổ cứng di động trong tay, Triệu Việt khẩn cấp triệu tập hội nghị thường ủy tỉnh ủy. Dương Phàm thuộc nhóm dự thíng nghe được toàn bộ quá trình, tận mắt nhìn thấy định lực và quyết đoán của các thường vụ tỉnh ủy. Chuyện này Dương Phàm nếu ở trong đó cũng sẽ làm như vậy. Ngồi trong phòng họp tỉnh ủy, trên mặt Dương Phàm không ngừng có các vị thường vụ tỉnh ủy nhìn tới.

Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật tỉnh ủy Miêu Hằng Sinh tự mình dẫn đội, chiều cùng ngày đã tới thành phố Hải Tân. Vừa đến đã tiến hành một cơn lốc quét bay thành phố Hải Tân. Lữ Ngọc Phương, Trương Bác bị bắt, nhưng thật ra các cán bộ khác không có động tĩnh quá lớn. Chỉ do Tống Đại Thành dẫn đội bắt năm sáu người, trong đó có một nửa là người đã lui xuống. Trên tỉnh thành Mao Vũ đang làm thêm ở sở Công an tỉnh bị người của Ủy ban kỷ luật tỉnh ủy mang đi. Chu Kiến Khang đang ngồi trong nhà ăn sáng cũng bị người của Ủy ban kỷ luật tỉnh ủy vào tận nhà đưa ra.

Dương Phàm nằm ngủ một giấc thật say trong nhà khách tỉnh ủy, lúc đứng dậy đi rửa mặt đã là 4 giờ chiều. Dương Phàm rút điện thoại di động ra nhìn nhật ký thì thấy trong vòng năm tiếng gần đây không có một cuộc điện thoại nào gọi tới.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK