Lúc này Biên Ba Thứ Nhân tự nhiên không tự tiện nói xen vào, kiên nhẫn chờ Dương Phàm nói tiếp.
- Lão làm việc trong thị ủy một thời gian dài, cho nên xin nói những chuyện mà lão hiểu ở trong thị ủy. Ví dụ như đặc điểm các thường vụ thị ủy, năng lực công việc hay gì đó, tất cả đều có thể nói.Dương Phàm bày ra bộ dạng lắng nghe chỉ điểm, Biên Ba Thứ Nhân thấy thế không khỏi run lên một chút, có câu mở đầu này nói rõ lãnh đạo đã quyết định.
- Nếu Bí thư Dương đã hỏi, tôi biết gì xin nói hết.Biên Ba Thứ Nhân rất khẳng định đưa ra câu trả lời.
Một phen nói chuyện đến tận 11 giờ đêm, Biên Ba Thứ Nhân mới coi như từ trong biệt viện đi ra. Nội dung cuộc nói chuyện của hai người chủ yếu tập trung vào bên trong thị ủy. Biên Ba Thứ Nhân dựa theo những gì mình hiểu, đại khái giới thiệu tình hình của các ngành một chút. Bởi vì vấn đề tính cách, Dương Phàm cho rằng cái nhìn của Biên Ba Thứ Nhân đối với các đồng chí khác đều là khách quan. Ví dụ như phó bí thư thị ủy Lạc Tang, có thể nói là rất tích cực trong vấn đề nhân sự, giọng nói cũng lớn. Trong lời bình của Biên Ba Thứ Nhân chẳng qua lại là: “Có trách nhiệm, nhưng rất háo thắng”
Có một phó bí thư thị ủy như vậy, Dương Phàm đúng là có chút đau đầu. Quan trọng là Lạc Tang từng là thư ký của phó bí thư Đảng ủy kiêm chủ tịch Khu tự trị Ba Ngạn Nặc Thố. Có bối cảnh này, trước kia ở trong thị ủy, Lạc Tang quản lý vấn đề đảng và quần chúng có thái độ luôn luôn cứng rắn về nhân sự. Bí thư thị ủy trước kia, trưởng ban Tổ chức cán bộ cũng nhường hắn ba phần. Bây giờ Dương Phàm đến đây, Dương Phàm từ trước đến nay đều luôn không cho phép ai xâm phạm quyền lực của bí thư thị ủy trong lĩnh vực nhân sự, tự nhiên không dễ dàng chấp nhận một phó bí thư thị ủy như vậy. Đấu tranh không thể tránh khỏi đã bắt đầu, thêm một thị trưởng La Đạt Cương, tình hình thoạt nhìn càng thêm phức tạp. Cảm giác đầu tiên của Dương Phàm là khó khăn.
Dương Phàm rất nhanh từ trong khó khăn đi ra, dựa theo suy nghĩ của mình mà làm việc là được. Vấn đề nhân sự phải nắm giữ, giám sát quyền tài chính, về công việc cụ thể đó chính là mau chóng quen thuộc tình hình. Đối với vấn đề liêm khiết mà trung ương trong thời gian qua không ngừng nhấn mạnh, về lực nhất định phải tăng lên. Các vấn đề khác thì đầu tiên là nhắc nhở, chính quyền thành phố không thể giải quyết thì đáng phê bình trên hội nghị thường ủy thì phê bình, không nên bởi vì tình hình phức tạp mà thay đổi phong cách làm việc. Vẫn lấy mình là chủ, trong công việc sẽ thích ứng tình hình, nhưng ở bên trong thị ủy thì phải cho những người khác thích nghi với mình, đây mới là thái độ một bí thư thị ủy cần có.
Xe tiến vào trụ sở Đảng ủy Khu tự trị. Lúc Dương Phàm xuống xe cảm thấy có chút buồn bực. Phản ứng với vùng cao nguyên thi thoảng lại nhảy ra làm loạn. Phòng hội nghị bố trí rất đơn giản, qua việc này có thể thấy được một mặt của bí thư đảng ủy Bát Âm.
Khi Dương Phàm vào trong phòng hội nghị, bên trong vẫn chưa có ai. Phó chánh văn phòng Đảng ủy Khu tự trị đưa Dương Phàm đến đây, trên mặt cười cười có chút kỳ quái. Dương Phàm cũng không nói gì, lặng lẽ đi tới ngồi xuống vị trí của mình, có vẻ rất kiên nhẫn.
Không lâu sau hai người cùng nhau đi vào. Dương Phàm nhớ kỹ ngày đầu tiên khi đến tỉnh ủy, bí thư Bát Âm đã giới thiệu một người là bí thư đảng ủy sở Công an Khu tự trị Lạc Lăng Đa Cát, một người là trưởng ban Tuyên giáo Mạc Kiệt Thố Âm.
Dương Phàm cười cười hơi khom người xuống tỏ vẻ mình lễ phép. Hai vị này mỉm cười gật đầu với Dương Phàm, không có ý đáp lời.
Những người khác trước sau đi vào. Có thể Khu tự trị Ba Ngạn Nặc Thố sau khi vào cửa, ánh mắt chủ động nhìn vào mặt Dương Phàm, cười cười đi tới giơ tay ra nói:- Đồng chí Dương Phàm, thật có lỗi. Khi đồng chí đến báo danh, tôi đang ở bên ngoài, không kịp về nghênh đón đồng chí.Ba Ngạn Nặc Thố mang theo khí thế của một người cấp trên mạnh mẽ, khí thế này làm cho trong lòng Dương Phàm rất không thoải mái. Người có khí thế Dương Phàm thấy nhiều, lãnh đạo trung ương cũng đã gặp vài lần, nhưng hiếm khi cảm nhận được khí thế sắc bén như thế này.
So sánh giữa chủ tịch Khu tự trị Ba Ngạn Nặc Thố cùng với bí thư đảng ủy Bát Âm, hai người hình thành việc tương phản hoàn toàn khác nhau. Một người có phong phạm trưởng giả đôn hậu, một người lại có khí thế sắc bén mười phần.
Nghĩ đến hội nghị thường ủy Thánh Thành ngày hôm qua, phó bí thư thị ủy Lạc Tang không ngờ lấy cớ có việc không tham gia hội nghị. Lúc ấy Dương Phàm kiềm chế không phát tác, không có bất cứ đánh giá gì với hành động này của Lạc Tang, chỉ họp như bình thường.
Bây giờ Ba Ngạn Nặc Thố biểu hiện thoạt nhìn vô cùng khách khí, nhưng trên thực tế ánh mắt nóng rực muốn đè ép người ta. Đối với việc này trong lòng Dương Phàm tự nhiên có chút khó chịu, giọng nói không nóng, không lạnh mà nói:- Chủ tịch Ba Ngạn quá khách khí rồi.
Khẽ chạm tay một chút rồi Dương Phàm buông ra, sau đó không đợi Ba Ngạn Nặc Thố nói chuyện đã ngồi lại vị trí của mình. Không khí trong phòng hội nghị theo phản ứng cứng rắn này của Dương Phàm làm cho trong nháy mắt trở nên có chút khẩn trương. Ánh mắt mọi người không hẹn mà cùng nhìn lướt qua khuôn mặt Dương Phàm và chủ tịch Khu tự trị Ba Ngạn Nặc Thố. Ba Ngạn Nặc Thố còn chưa đi mà, Dương Phàm đã ngồi rồi, cái này ...
Tất cả mọi người đều rất quan tâm một vấn đề đó là Ba Ngạn Nặc Thố sẽ có phản ứng như thế nào. Trong nháy mắt khi Dương Phàm ngồi xuống, mặt Ba Ngạn Nặc Thố hơi đổi một chút. Động tác này của Dương Phàm rốt cuộc truyền đạt tin tức gì? Trong lòng Ba Ngạn Nặc Thố hiểu rất rõ, ý là đang thể hiện một tin tức vô cùng mãnh liệt, anh, tôi đều là thường vụ đảng ủy, mọi người là ngang hàng với nhau, mặt khác anh cũng không quản đến đầu tôi. Còn có một chuyện ngày hôm qua Lạc Tang không đến hội nghị thường ủy Thánh Thành, chính là vì đến chỗ Ba Ngạn Nặc Thố.
Hành động này của Lạc Tang là do Ba Ngạn Nặc Thố ra hiệu làm như vậy. Ba Ngạn Nặc Thố muốn dằn mặt Dương Phàm một chút, hôm nay vốn định nhân cơ hội giải hòa một chút, sau đó thuận tiện chèn ép khí thế của tên trẻ tuổi này. Nhưng Ba Ngạn Nặc Thố không ngờ Dương Phàm lại cứng rắn chống đối mình như vậy, không hề lưu chút đường sống nào.
Tỏ vẻ mình tức giận một chút sao? Không có lý do gì cả, có quy định nào nói rõ nhất định chờ người chức cao hơn mới có thể ngồi? Hơn nữa trong lòng Ba Ngạn Nặc Thố có quỷ, chuyện xấu mà Lạc Tang làm, Dương Phàm hẳn là không khó để nghe được Lạc Tang ỷ vào ai mà làm như vậy.
Ngay khi Ba Ngạn Nặc Thố do dự, bí thư đảng ủy Bát Âm đi vào. Ba Ngạn Nặc Thố thuận thế cười hắc hắc từ từ đi về vị trí của mình. Dù nói như thế nào cuộc giao phong lần này, Ba Ngạn Nặc Thố khó thoát khỏi cảnh xấu hổ.
Dương Phàm không thèm để ý đến ánh mắt mọi người xung quanh, lạnh nhạt ngồi ở vị trí của mình, vẻ mặt bình tĩnh giống như chưa có chuyện gì xảy ra. Bí thư Bát Âm đi tới trước mặt Dương Phàm, hơi dừng lại một chút, cười cười một tiếng rồi nói:- Đến rồi à.
Dương Phàm hơi cúi người xuống rồi cười nói:- Chào bí thư Bát Âm.Bí thư Bát Âm vẫn cười cười thân thiện như trước, xua tay mà nói:- Đừng khách khí, ngồi đi, hội nghị hôm nay rất quan trọng.
Không biết làm như thế nào mà Dương Phàm từ trong ánh mắt của bí thư Bát Âm cảm nhận được một tia thân thiết, hơn nữa còn có một cảm giác không biết nên nói như thế nào. Dương Phàm cũng có cảm giác này ở ba ông lão trên Bắc Kinh và Chúc Đông Phong. Dương Phàm một lần nữa nhắc nhở mình, vị này chính là bí thư đảng ủy Khu tự trị Thiên Vực, là lãnh đạo tối cao của Khu tự trị.
- Mọi người đến đông đủ rồi thì chúng ta họp thôi.Bí thư Bát Âm đứng ở vị trí của mình, cũng không vội vàng ngồi xuống, mà đầu tiên nói với mọi người một câu. Chờ mọi người tập trung sự chú ý, lúc này bí thư Bát Âm mới từ từ ngồi xuống, cầm micro không nhanh không chậm mà nói:- Hội nghị hôm nay chủ yếu là truyền đạt lại chỉ thị mới nhất của trung ương. Các dấu hiệu gần đây cho thấy các thế lực thù địch đang tiến vào biên giới một cách mạnh mẽ ...
Cả hội nghị, Dương Phàm biểu hiện rất bình tĩnh, không hề chủ động lên tiếng nói một câu nào. Kết thúc hội nghị, Dương Phàm cũng là người thứ nhất đứng lên rời đi.
Sau khi hội nghị kết thúc, bí thư Bát Âm và phó bí thư Đảng ủy Khu tự trị Lâm Bân sóng vai rời đi liền cười nói;- Đồng chí Dương Phàm đúng là như xưa.
Lâm Bân dừng lại, đưa mắt nhìn xe Dương Phàm lăn bánh ra khỏi trụ sở Đảng ủy, mỉm cười nói:- Người trẻ tuổi này rất thú vị, trước khi hội nghị hôm nay bắt đầu đã làm cho chủ tịch Ba Ngạn Nặc Thố không xuống thang được.
Bí thư Bát Âm nghe xong ngẩn ra một chút rồi nói:- Còn có chuyện này sao?
Lâm Bân cười nói:- Lúc họp, Tiếu Lộ viết một tờ giấy đưa cho tôi, chắc là không sai.
Trên mặt bí thư Bát Âm không còn nụ cười nữa, ra vẻ suy nghĩ điều gì đó, một lúc sau mới trầm giọng nói:- Tính cách của Ba Ngạn Nặc Thố quá mạnh mẽ. Đồng chí Dương Phàm thoạt nhìn khiêm nhường, nhưng trong lòng lại rất cứng rắn. Xem ra muốn đoàn kết bộ máy, chúng ta phải tốn nhiều công sức rồi.
Lâm Bân nghe xong thản nhiên nói:- Chủ tịch Ba Ngạn kinh doanh chính quyền Khu tự trị như một thùng sắt còn chưa tính, cũng có ảnh hưởng rất lớn trong bộ máy thị ủy Thánh Thành. Theo tôi thấy, đồng chí Dương Phàm có lẽ gặp phải chuyện gì đó không thoải mái.
Bí thư Bát Âm không nói nữa mà cười cười một tiếng, đi về phòng làm việc của mình. Lâm Bân đưa mắt nhìn bí thư Bát Âm vào cửa, sau đó xoay người chậm như rùa về phòng làm việc của mình.
Trở lại thị ủy Thánh Thành, Dương Phàm lập tức gọi Ba Ngạn Nặc Thố vào mà phân phó.- Chiều nay triệu tập hội nghị thường ủy, truyền đạt chỉ thị tinh thần của tỉnh ủy.Ba Ngạn Nặc Thố chú ý thấy khi Dương Phàm nói như vậy, trong mắt lộ ra một tia sắc bén. Ba Ngạn Nặc Thố không khỏi nghĩ đến hội nghị thường ủy chiều hôm qua.
- Bí thư Dương phản ứng nhanh thật, hội nghị thường ủy chiều nay nhất định sẽ náo nhiệt lắm đây.Ra khỏi phòng bí thư thị ủy Dương Phàm, Ba Ngạn Nặc Thố không khỏi thầm nghĩ như vậy, chân bước nhanh hơn một chút đi thông báo hội nghị sẽ diễn ra.
Lý Thắng Lợi cũng cảm thấy khí thế của Dương Phàm không đúng, đi vào cẩn thận xin chỉ thị:- Bí thư Dương, lịch đến cựu cán bộ chiều nay có phải nên hủy bỏ?
Dương Phàm vung tay lên đầy khí thế mà nói:- Không cần, họp không mất bao nhiêu thời gian.
Hội nghị thường ủy buổi chiều đúng giờ diễn ra. Sau khi mọi người đến đông đủ, Dương Phàm là người cuối cùng vững chắc tiến vào, theo quán tính nhìn một vòng xung quanh, ánh mắt cuối cùng rơi vào mặt phó bí thư thị ủy Lạc Tang. Giờ phút này Lạc Tang không hề có một chút giác ngộ nào, vẫn ra vẻ không thèm để ý, không hề trốn tránh ánh mắt của Dương Phàm, mà là mạnh mẽ nhìn lại.
- Đồng chí Lạc Tang, trước hội nghị đồng chí có cần giải thích một chút vì sao hôm qua không đến hội nghị thường ủy mà không xin phép?
Dương Phàm vừa đi lên đã gây khó dễ, chuyện này thật sự quá đột nhiên. Lạc Tang bị hỏi như vậy làm cho mặt lập tức đỏ lên, ưỡn ngực cứng rắn nói:- Tôi đột nhiên có công việc gấp, phải lên chính quyền Khu tự trị báo cáo công việc với chủ tịch Ba Ngạn.
- Có chuyện quan trọng gì không thể nói trước trong hội nghị thường ủy mà phải tự mình lên báo cáo với chính quyền Khu tự trị sao? Ai cũng làm như đồng chí thì hội nghị thường ủy này tồn tại còn có ý nghĩa gì nữa? Truyền thống quang vinh tập trung dân chủ của Đảng ta còn cần nữa hay không? Tính kỷ luật của tổ chức Đảng còn cần nữa hay không?
Lạc Tang không có ngờ đến Dương Phàm phản ứng mạnh mẽ như vậy. Ở tình huống bình thường khi bí thư thị ủy mới tới phải có một quá trình quen thuộc tình hình, sau đó mới nói đến chuyện gây chiến. Lạc Tang chính là nhân cơ hội này nên muốn giết duệ khí của Dương Phàm. Nhưng không ngờ Dương Phàm vừa ra mặt đã đặt một loạt câu hỏi đầy nghiêm khắc, hỏi đến độ Lạc Tang không chuẩn bị đầy đủ á khẩu không trả lời được. Bí thư thị ủy khóa trước bởi vì kiêng kị Ba Ngạn Nặc Thố nên thả lỏng Lạc Tang. Bây giờ Dương Phàm căn bản không coi vào đâu, điều này làm cho Lạc Tang quen phóng túng không kịp đối phó.
- Tôi .....Lạc Tang còn chưa nói được lời nào, Dương Phàm đã rất nhanh cắt ngang lời nói:- Tôi cái gì mà tôi? Đồng chí Lạc Tang, đồng chí đầu tiên phải nhận sức sai lầm của mình. Không tham gia hội nghị thường ủy mà không xin phép, đây là hành vi không có tổ chức, không có kỷ luật. Không thông qua thảo luận ở hội nghị thường ủy đã trực tiếp báo cáo với lãnh đạo cấp trên, đây là hành vi trong mắt không có các đồng chí thường vụ thị ủy khác. Tôi cho rằng đồng chí đầu tiên phải viết kiểm điểm, sau khi được các đồng chí khác tán thành thì mới có thể tiếp tục tham gia hội nghị thường ủy. Cho nên bây giờ mời đồng chí đi ra ngoài.
Xoát. Ánh mắt tất cả mọi người đều trở nên hưng phấn, chuyện này thật sự quá kích thích.
Ánh mắt Dương Phàm và Lạc Tang mạnh mẽ va chạm trong không trung. Một người kiên định không thể làm chái, một người thẹn quá hóa giận lại không có cách nào nói chuyện. Quan trọng là chiêu này của Dương Phàm quá âm hiểu, một câu trong mắt không có các đồng chí thường vụ thị ủy khác đã đẩy Lạc Tang đối mặt với tất cả mọi người. Trong những thường vụ thị ủy ở đây, cẩn thận mà tính thì không có một ai là đồng minh kiên định của Lạc Tang. Lạc Tang quá ngang ngược, quan hệ không quá tốt với các đồng chí khác. Cho nên chuyện này tự nhiên không ai đứng ra nói giúp Lạc Tang rồi.
- Mày, mày, mày ...Lạc Tang mặt đỏ lên đưa tay chỉ vào Dương Phàm, lắp bắp nói ba chữ “mày” đột nhiên mắt trắng dã, miệng sùi bọt mép mà ngã xuống ghế.
Ngoại trừ Dương Phàm, những người khác đều khẩn trương đứng lên. Dương Phàm bình tĩnh nhìn Lạc Tang co quắp trên ghế, lớn tiếng nói:- Đừng hốt hoảng, đưa người nằm lên bàn, gọi điện cho xe cấp cứu.
Mọi người dường như đều hiểu được sự lợi hại của bí thư thị ủy trẻ tuổi này. Chỉ nói một phen đã làm cho Lạc Tang bị điên lên. Điều này làm mọi người không tự giác nhìn Dương Phàm với ba phần sợ hãi. Trên mặt thị trưởng La Đạt Cương mặc dù bình tĩnh, nhưng trong lòng lại đang không ngừng cười lạnh. Đối với cảnh ngộ của Lạc Tang, trong lòng La Đạt Cương chẳng những không hề đồng tình, ngược lại còn cảm thấy sung sướng. Bộ máy bên chính quyền thành phố, các vị trí quan trọng như tài chính, giao thông, xây dựng, đất đai tất cả đều là người do Lạc Tang bố trí. Điều này làm cho sau khi La Đạt Cương nhận chức, đưa ra rất nhiều quyết định mà người bên dưới đều kéo dài không chịu làm, ngấm ngầm chống đối. Trong mấy phó thị trưởng thì hơn phân nửa là đi theo Lạc Tang. La Đạt Cương ở chính quyền thành phố đúng là khó có thể triển khai công việc, trong lòng đã nhịn khá lâu. Bây giờ Lạc Tang bị Dương Phàm nói một phen rồi xảy ra chuyện này, La Đạt Cương thầm nghĩ thật là sung sướng.
Hội nghị bị gián đoạn, đợi đến khi người của bệnh viện chạy đến mang Lạc Tang đi, phòng họp mới trở lại yên tĩnh. Lạc Tang nằm trên bàn miệng sùi bọt mép mà co quắp, mọi người đều nhơ như in cảnh này. Dương Phàm chỉ nhẹ nhàng ho khan một tiếng, mọi người liền tập trung tinh thần. Hai phó thị trưởng bình thường đi lại khá gần Lạc Tang, bây giờ vẻ mặt có chút kỳ quái. Vừa nãy hai vị này không đứng ra nói giúp đó là vì danh không chính, ngôn không thuận, đồng thời cũng sợ tự chuốc lấy họa vào thân. Thật không ngờ Lạc Tang bình thường rất mạnh mẽ và ngang ngược, bây giờ bị người ta nói một phen đã trở nên như vậy.
Chút chuyện trước hội nghị như vậy, ảnh hưởng chính là hội nghị tiếp theo diễn ra rất thuận lợi và bình tĩnh. Sau khi Dương Phàm nhắn nhủ tinh thần của tỉnh ủy, trên cơ bản Dương Phàm nói gì tất cả mọi người đồng ý, không ai có ý kiến gì hết. Lạc Tang dám can đảm khiêu chiến của Lạc Tang lúc này đang nằm trong bệnh viện mà cấp cứu, còn không biết có bệnh gì nữa là. Vì thế ai dám gây sự với Dương Phàm chứ.
...
Sau khi hội nghị kết thúc, cả trụ sở thị ủy coi như sôi trào. Chuyện xảy ra trong hội nghị thường ủy mọi người không biết, nhưng lại biết chuyện Lạc Tang được đưa lên cáng ra khỏi phòng hội nghị. Cũng không biết là ai tiết lộ tin tức ra ngoài, nói tóm lại chưa hết giờ làm chuyện phó bí thư thị ủy Lạc Tang bị bí thư thị ủy Dương Phàm nói một phen đến độ khí huyết công tâm mà vào bệnh viện, chuyện này mọi người đều biết hết.
Lạc Tang không ngờ trúng gió, trong lúc nhất thời khí huyết công tâm, kết quả máu trào lên não. Lạc Tang người nhìn tuy cao lớn khỏe mạnh nhưng hơi béo, huyết áp đột nhiên tăng lên làm cho não đầy máu, sau khi được bệnh viện cấp cứu tạm thời thoái khỏi nguy hiểm.
Biên Ba Thứ Nhân từ bệnh viện trở về tự nhiên là đến phòng làm việc của Dương Phàm báo cáo:- Bí thư Dương, đồng chí Lạc Tang về cơ bản đã qua cơn nguy kịch. Chẳng qua ý của bác sĩ là có lẽ bị tê liệt, co giật.
- Vậy sao? Tôi biết rồi, tôi sẽ báo cáo với tỉnh ủy.Dương Phàm bình tĩnh phất phất tay ra hiệu cho Biên Ba Thứ Nhân rời đi. Sau đó Dương Phàm cầm lấy điện thoại suy nghĩ một chút rồi gọi đến phòng làm việc của bí thư Bát Âm.
- Người nghe điện là thư ký của bí thư Bát Âm, Dương Phàm bình tĩnh nói:- Xin mời chuyển đạt lại với bí thư Bát Âm, đồng chí Lạc Tang – phó bí thư thị ủy trong hội nghị thường ủy chiều nay đột nhiên bị xuất huyết não, trước mắt đang tiến hành điều trị ở bệnh viện.
Sau khi bí thư Bát Âm được thư ký báo cáo chuyện này, không khỏi ngẩn ra một chút không nói được gì. Trên mặt bí thư Bát Âm trước đây luôn có vẻ ấm áp, lần này lại lộ ra vẻ khổ sở. Bí thư Bát Âm lặng lẽ đi vài vòng trong phòng làm việc, sau đó bảo thư ký gọi phó bí thư Lâm Bân cùng trưởng ban Tổ chức cán bộ Tiếu Lộ đến.
Hai người bọn họ rất nhanh đến phòng làm việc của bí thư Bát Âm. Sau khi vào bí thư Bát Âm bình tĩnh nói tin tức ra một chút, Lâm Bân và Tiếu Lộ đều ngẩn ra một chút, một lúc sau Lâm Bân mới bình tĩnh nói:- bí thư Bát Âm có chỉ thị gì?
Bí thư Bát Âm nhìn hai người một chút, thản nhiên nói:- Trưởng ban Tiếu đến bệnh viện đại biểu tỉnh ủy hỏi thăm một chút, hiểu rõ tình hình rồi đưa ra quyết định.
Trong mắt Tiếu Lộ lộ ra một tia khác thường, vẻ mặt phức tạp rồi nói:- Có nên trưng cầu ý kiến thị ủy Thánh Thành trước, xem một chút do ai thay thế công tác của đồng chí Lạc Tang.
- Cứ chờ một chút đã.Bí thư Bát Âm trầm ngâm một chút rồi đưa ra quyết định. Lâm Bân và Tiếu Lộ cùng đi ra. Sau khi hai người đi đến phòng làm việc của Lâm Bân, thư ký của Lâm Bân Tiểu Tiễn đi đến gần nhỏ giọng nói:- Trong hội nghị thường ủy chiều nay, Dương Phàm phê bình Lạc Tang không có tổ chức, vô kỷ luật, làm cho Lạc Tang viết kiểm điểm, không khắc sâu sẽ không thể tiếp tục tham gia hội nghị thường ủy.
- Lợi hại.Lạc Tang cười lạnh một tiếng.
....
Dương Phàm vừa phân phó Lý Thắng Lợi xong, không ngờ đột nhiên có cuộc gọi tới. Sau khi Dương Phàm nghe xong liền ngây ra, điện thoại rơi bộp xuống đất cũng không có phản ứng.
Thư ký Lý Thắng Lợi ở cửa nghe thấy động tĩnh này lập tức đi vào trong nhìn thoáng qua, phát hiện điện thoại di động rơi trên mặt đất mà Dương Phàm không nhặt lên, không khỏi lo lắng trong lòng.
- Bí thư Dương, xảy ra chuyện gì vậy?
Trên mặt Dương Phàm lộ ra một tia đau đớn, lắc đầu nói:- Lập tức đặt ba vé máy bay về Bắc Kinh, ngay lập tức.
Lý Thắng Lợi đã quen với phong thái thong dong và bình tĩnh của Dương Phàm. Đây là lần đầu tiên Lý Thắng Lợi thấy Dương Phàm khẩn trương như vậy, vì thế vội vàng cầm lấy điện thoại di động gọi điện đặt vé máy bay.
Mùa đông Bắc Kinh, trời luôn âm u trong làn mưa bụi. Máy bay khó khăn hạ cánh, Dương Phàm không buồn cầm hành lý lập tức chạy ra khỏi máy bay. Xe Hồng kỳ đặc biệt thuộc Trần Lão Gia tử lần đầu tiên sử dụng đặc quyền lái vào tận sân bay đón khách. Người đi tới đón máy bay là hai anh em Trần gia, trên mặt không còn vẻ không thèm để ý như trước kia nữa.
- Lão tứ, đừng buồn. Chu lão gia tử ra đi rất bình yên, trên mặt còn nở nụ cười.Trần Xương Bình thấy mặt mũi Dương Phàm tái nhợt cùng với con ngươi đầy tơ máu, muốn an ủi Dương Phàm một chút.
Hình như không quá thích ứng với hoàn cảnh. Dương Phàm đứng tại chỗ hơi lảo đảo, Trần Xương Khoa kịp thời đưa tay ra đỡ.
- Sáng ngày hôm qua, bảo mẫu thấy lão gia tử không dậy, còn tưởng rằng tối hôm trước người thức đêm viết sách nên không đi đánh thức người. Lúc giữa trưa sau khi bảo mẫu nấu cơm xong, kết quả ... đưa đến bệnh viện thì tim lão gia tử đã ngừng đập được hai tiếng.Trần Xương Bình khó khăn giải thích, trên khuôn mặt tái nhợt của Dương Phàm hiện ra một đạo đau đớn khó có thể khống chế.
Xe lăn bánh ra khỏi sân bay, Dương Phàm ngồi một mình phía sau nhắm mắt ngửa mặt dựa lưng vào ghế, những cảnh tượng ngày xưa liền hiện lên trước mặt. Nếu như nói người đầu tiên dẫn đường cho Dương Phàm là ông ngoại, vậy người thứ hai chính là Chu Minh Đạo.
Một ông lão bất cứ lúc nào cũng luôn có thể đối mặt với tâm trạng thanh nhàn, bác học, cơ trí, khiêm tốn, khoan dung, một loạt phẩm chất tốt đẹp của lão gia tử đã ảnh hưởng rất lớn đến cuộc đời Dương Phàm.
Trong biệt thự Chu gia đã được dựng linh đường, vẻ tang tóc nặng nề, khách đến đều nghiêm mặt thành kính tiễn đưa. Dương Lệ Ảnh đang bận rộn thấy Dương Phàm xuất hiện, lập tức đi lên nhỏ giọng an ủi con trai:- Con đừng quá đau buồn, ông cụ đi rất yên bình.
Dương Phàm nặng nề gật đầu, đưa mắt nhìn quanh một vòng thì không thấy người của Chu gia đâu. Dương Lệ Ảnh kịp thời giải thích:- Con cái của Chu lão đều ở nước ngoài không kịp trở về, có lẽ phải tối nay mới về kịp.
- Con sẽ làm hiếu tử.Vừa nói Dương Phàm nhanh chóng đi tới trước mặt bàn để đồ, lấy đồ mặc vào. Dương Lệ Ảnh do dự một chút nhưng không cản lại, vội vàng đi lên giúp Dương Phàm mặc đồ tang.
Mặc đồ xong, Dương Phàm nặng nề đi vào linh đường. Di thể của Chu lão gia tử đặt chính giữa, hai lão Trần Trương mặt đau buồn ngồi bên cạnh di thể, nhìn qua có vẻ rất thương đau. Dương Phàm ăn mặc như vậy xuất hiện làm cho hai ông lão khẽ nhướng mày lên một chút, nhưng không nói gì.
Dương Phàm quỳ rồi dập đầu chính lạy trước mặt di thể lão gia tử, sau khi đứng lên mới cúi đầu với nhị lão:- Hai lão gia tử nhất định phải giữ gìn sức khỏe.
Hai lão gật đầu, Trần lão gia tử lộ ra vẻ mặt hài lòng, buồn bã nói:- Lão Chu vẫn luôn coi cháu là cháu nội, cháu làm rất tốt.
Dương Phàm gật đầu, quỳ xuống bên cạnh di thể của Chu lão gia tử.
Sức ảnh hưởng của Chu lão gia tử thật lớn, người đến viếng cả ngày chưa bao giờ dừng. Dương Phàm không ngừng dùng lễ của người con trịnh trọng đáp lại. Mấy tiếng sau Dương Phàm đứng đã không được vững như trước. Dương Lệ Ảnh thương cho con trai, lặng lẽ đi đến gần mà nhỏ giọng nói:- Con nghỉ ngơi một chút đi.
Dương Phàm nghe xong không nói gì chỉ khe khẽ lắc đầu, trong mắt lộ ra một tia kiên định.
Lúc này vừa lúc Trần Chính Hòa đã đến, Dương Lệ Ảnh thấy vậy vội vàng đi tới trước nhỏ giọng nói:- Anh đi khuyên con đi, con chưa nghỉ một chút nào, vẫn một mực làm con cháu của lão gia tử đáp lễ lại khách dến viếng, mệt đến độ người không đứng vững, em bảo con đi nghỉ nhưng con không đồng ý.