Mục lục
[Dịch] Sĩ Đồ Phong Lưu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai người phụ nữ trong phòng ngủ đến 10 giờ mới dậy. Lúc này Dương Phàm đã vào phòng làm việc xem công văn một lúc lâu rồi.

Trương Tư Tề mang cốc trà tới rồi đặt xuống. Nàng định rời đi thì bị Dương Phàm túm lấy tay, hắn nhỏ giọng nói:- Xin lỗi.Câu này làm cho cả người Trương Tư Tề trở nên cứng ngắc. Rất nhanh hai hàng nước mắt rơi xuống mặt nàng. Trương Tư Tề vung tay đấm vào ngực Dương Phàm, vừa đấm vừa mắng:- Đồ xấu xa, nói không giữ lời.

Dương Phàm lặng lẽ thừa nhận một phen, Trương Tư Tề hình như đánh cũng mệt. Lúc đẩy Dương Phàm ra liền nhỏ giọng nói:- Bảo cô ấy ra ngoài ở.Nói xong Trương Tư Tề đi ra ngoài. Dương Phàm ngồi lặng lẽ một lát biết chuyện này coi như đã qua. Ít nhất Trương Tư Tề giữ thái độ cam chịu.

Khẽ thở dài một tiếng, Dương Phàm cầm báo cáo tiếp tục xem. Cửa phóng viên lại được mở ra. Chu Dĩnh như con mèo con lẻn vào, vai có đôi tay nhỏ bé nắn bóp, còn có hai chiếc bánh bao cao vút đẩy đẩy tới.

- Chị Tư Tề muốn em chuyển ra ngoài sao?

Dương Phàm gật đầu. Chu Dĩnh do dự một chút rồi nói:- Như vậy thì chuyển đi. Chẳng qua phòng đó của anh không thể ở được. Chẳng qua có rất nhiều người, em sợ sẽ ảnh hưởng cho anh.Dương Phàm khẽ gật đầu rồi rút một tờ ngân phiếu ra đặt lên bàn rồi nói:- Cần bao nhiêu thì viết con số vào đó, sau đó em có thể đi xem phòng, thích mua gì thì mua.

Chu Dĩnh ngẩn ra, đột nhiên ôm đầu Dương Phàm mà nói:- Đừng có làm việc ngốc đó. Em có thể thuê phòng để ở mà. Làm tham quan sẽ phải ngồi tù đó.

Dương Phàm cười cười quay đầu lại thì thấy một mảng da thịt trắng như tuyết. Không biết Chu Dĩnh mua một chiếc áo ngủ thấp ngực từ bao giờ, lúc này nàng đang mặc trên người. Dương Phàm bị vùng da thịt trắng nõn đó làm cho dao động, trong đầu hắn nhớ Chu Dĩnh mặc rất bảo thủ. Không ngờ Chu Dĩnh cũng có ngày hôm nay.

Rất hiển nhiên Chu Dĩnh không chú ý thấy vẻ mặt của Dương Phàm, còn đang yêu thương mà ôm cổ người đàn ông lắc lắc rồi nói:- Em nói anh có nghe thấy không. Muốn mua phòng ở thì em còn có mấy trăm ngàn tiết kiệm, mua một căn vừa phải là đủ rồi.

Phát hiện Dương Phàm không nói gì, Chu Dĩnh cúi đầu xuống mới thấy ánh mắt như có lửa đốt của người đàn ông này. Chu Dĩnh định chạy trốn nhưng đã bị túm lấy, cả người rơi vào trong cơ thể nóng bóng kia. Mảng da thịt trắng nõn trước ngực cũng bị hôn lấy hôn để.

- Anh, đừng mà, bây giờ là ban ngày đó.Khi hai chiếc cúc áo được cởi ra, mặt Chu Dĩnh đỏ bừng lên, cả người vô lực để mặc người đàn ông này xâm phạm. Một chiếc lưỡi lướt đến làm cho người nàng co quắp lại.

- Anh ... đừng mà ... ẩm ướt.

Nàng gọi như vậy không khác gì thuốc kích thích. Dương Phàm nghe như là ma âm câu hồn, vì thế Dương Phàm sao có thể dừng lại, ngược lại một tay còn nhẹ nhàng kéo mạnh cạp quần xuống dưới, thân thể trắng nõn lộ ra, không biết vô tình hay cố ý mà đôi chân dài hơi động một chút, chiếc quần ngủ thuận lợi rơi xuống sàn nhà.

Chu Dĩnh cả người vô lực chỉ có thể một tay chống vào bàn mới có thể đứng được, rất nhanh tay kia cũng đưa lên chống bàn. Chu Dĩnh vểnh cái mông trắng nõn tròn xoe lên, hai mắt xấu hổ nhắm chặt lại không dám mở ra, để mặc cho Dương Phàm ở phía sau dùng lưỡi lướt qua từng phân từng phân da thịt mình. Chu Dĩnh rất muốn kêu lên một tiếng “Không” nhưng cảm giác này quá .... cuối cùng chỉ có thể rên lên những tiếng nho nhỏ vô nghĩa “ A a a”

Trong nháy mắt khi cánh hoa bị mở ra, giọng của Chu Dĩnh như được lắp vào chiếc loa phóng thanh. Chẳng qua vừa kêu “a” một tiếng, nàng đã vội vàng dùng tay bịt miệng lại.

Đái Quân vô sỉ trưng dụng xe Lincoln của Dương Phàm. Cũng may hôm nay đã là thứ hai đầu tuần, Dương Phàm đi xe Audi đi làm cũng không có ảnh hưởng gì nhiều. Lại nói Dương Phàm không thể không thầm than, xe Lincoln sửa nhanh thật. Lúc trước chỉ còn có nửa bình xăng, bây giờ xăng đã đầy bình. Ở đội Cảnh sát giao thông cũng không có biến hoá gì lớn. A Lục Tử bị Ủy ban kỷ luật thị ủy mời đi làm khách trong một thời gian. Hợp đồng đã ký với đội Cảnh sát giao thông tự nhiên cũng bị hủy bỏ. Một ông chủ mới do Thái Nghiễm giới thiệu đã kịp thời đến nhận công việc.

Báo cáo đề cử Hạ Hiểu làm phó cục trưởng, mới sáng ra Đàm Tuyết Ba đã đưa đến trước bàn Dương Phàm. Người do Trầm Ninh đề cử, Đàm Tuyết Ba cũng không có ý kiến gì khác. Thái Nghiễm được đề cử giữ chức đội trưởng đội Cảnh sát giao thông cũng được đưa ra.

Dương Phàm nhìn thoáng qua báo cáo, bên trên Ngô Địa Kim ký tên như sau: - Không có ý kiến phản đối, chuyển đồng chí Dương Phàm thẩm duyệt, xem xét.“Xoát xoát” hai chữ đồng ý thật to, chuyện này coi như làm xong. Đề bạt một đám người, đội Cảnh sát giao thông là một phòng ban độc lập nhưng từ giờ phút này đã thành vật trong lòng bàn tay của Trầm Ninh. Đồng thời cũng đã đạt được hiệu quả giết gà dọa khỉ.

Đàm Tuyết Ba vừa mới rời đi, Tùng Lệ Lệ đã lắc lắc mông, ưỡn eo đi vào, cười cười báo cáo:- Lệnh điều động công tác của Chu Dĩnh đã làm xong, trực tiếp gửi đến Bắc Kinh chứ.

- Gửi đến cho Viện trưởng Chu Viện khoa học xã hội Bắc Kinh đi. Ông cụ gọi một cuộc điện thoại là xong thôi.Dương Phàm cười cười viết mấy chữ. Tùng Lệ Lệ cầm lên xem một chút rồi nói:- Công việc của Chu Dĩnh sẽ bố trí thế nào thưa bí thư thị ủy? Cô ấy tương đương phó trưởng phòng.

Dương Phàm vỗ vỗ gáy rồi nói:- Để cô ấy làm ở bên chi đoàn thị ủy đi. Cô ấy không có bao nhiêu kinh nghiệm làm việc trong cơ quan nhà nước. Ở Bắc Kinh rất nhiều cơ quan, phó trưởng phòng không đáng nhắc đến. Cô bé này 26 tuổi mà đã là phó trưởng phòng cơ à.

Tùng Lệ Lệ bạo gan trêu một câu:- Ngài không phải mới 30 tuổi sao? Bây giờ đã tương đương cấp giám đốc sở.

Đột nhiên Dương Phàm có chút đắc ý nhìn Tùng Lệ Lệ một cái rồi nói:- Cô ấy có thể so sánh với tôi sao? Cứ làm theo lời tôi. Sau khi các thủ tục từ Bắc Kinh chuyển xuống thì mau thu xếp cho cô ấy đi làm

Tùng Lệ Lệ cười nói:- Vừa nãy tôi thấy Chu Dĩnh. Chu Dĩnh nói chuyện với tôi về việc thuê nhà. Tôi nói tốt nhất là không nên ra ngoài làm gì cho vất vả. Tôi có ba căn hộ bỏ trống không ai ở. Nên tôi bảo Chu Dĩnh đến ở cùng tôi. Kết quả cô ấy đã đáp ứng, nói sáng nay sẽ chuyển đến. Lát nữa tôi còn phải làm lái xe cho cô ấy nữa.

Dương Phàm có chút kinh ngạc, thầm nói cô bé này định làm gì đây? Chuyển ra ngoài thì chuyển ra ngoài, sao lại cùng ở với Tùng Lệ Lệ chứ. Tùng Lệ Lệ là một người phụ nữ rất thông minh. Chu Dĩnh sao có thể là đối thủ với cô ta.

- Hồ đồ. Sao có thể làm phiền chị được. Chuyện này không thể theo ý Chu Dĩnh.Dương Phàm lúc này lập tức phản đối. Trong mắt Tùng Lệ Lệ hiện ra một tia mất mát, cúi đầu cầm tờ công văn lên rồi nói:- Không có việc gì tôi xin về.

Dương Phàm gật đầu. Sau khi Tùng Lệ Lệ rời đi chưa lâu, Trầm Ninh đầy hưng phấn lao vọt vào.

- Tin tức tốt. Tin tức tốt.

Dương Phàm cười khổ một tiếng bỏ bút trong tay xuống, ngẩng đầu lên trừng mắt nhìn Trầm Ninh rồi nói:- Chững chạc một chút, lập tức sẽ là người trong thường vụ thị ủy rồi đó. Tao sẽ đề cử tên của mày với ban Tổ chức cán bộ tỉnh ủy.

Trầm Ninh cười hắc hắc nói:- Thằng Ngưu Bì Tinh bị mất tích lần trước có một cô em gái đang học ở trường đại học sư phạm Hoa Nam, gần đây bọn tao đã nhờ cảnh sát bên đó giúp đỡ. Tao tra được trong tài khoản ngân hàng của em gái Ngưu Bì Tinh đột nhiên có thêm 300 ngàn USD, là từ nước Y gửi vào tài khoản đó.

Dương Phàm đứng bật dậy rồi nói:- Thằng Ngưu Bì Tinh chạy đến nước Y sao?

Trầm Ninh gật đầu nói:- Thành phố Hải Tân rất nhiều thuyền đánh cá. Ngưu Bì Tinh tùy tiện lên một chiếc thuyền là có thể tiến hành nhập cư trái phép, chuyện này không có gì ngạc nhiên cả. Tao bây giờ lập tức lên sở Công an tỉnh nhờ liên lạc với Hình cảnh quốc tế, thuận tiện cũng mang tài liệu liên quan đến vụ án lên.

Dương Phàm nói:- Tầm quan trọng của vụ án này không cần tao phải nhắc nữa. Phá vỡ được mạng lưới buôn bán ma túy này, thành phố Hải Tân ít nhất cũng có một năm, một năm rưỡi được yên ổn. Đến lúc đó dựa vào công lao này đề cử mày vào thường vụ thị ủy, cũng sẽ không có thằng nào mở miệng phản đối.

Trầm Ninh gật đầu nói:- Tao đến để thông báo một tiếng với mày, xe ở ngay bên dưới.

Mới sáng thứ hai đầu tuần mà đã nhiều chuyện như vậy, Dương Phàm thầm than làm quan đúng là không dễ dàng gì. Dương Phàm đích thân tiễn Trầm Ninh xuống lầu, dặn dò một phen chú ý an toàn. Lúc này Trầm Ninh liền xuất phát.

Dương Phàm đang chuẩn bị lên đường thì thấy một chiếc xe Mercedes – Benz đỏ rực tiến vào. Dương Phàm không thể làm gì khác hơn là đứng lại mà chờ. Chiếc xe Mercedes – Benz dừng ngay trước mặt Dương Phàm, Thu Vũ Yến vẫy vẫy Dương Phàm, cười nói:- Em đến thật đúng lúc, ngay cả cửa cũng không phải gõ.

Dương Phàm dẫn Thu Vũ Yến lên phòng làm việc của mình. Thu Vũ Yến mặc một bộ đồ công sở, nhanh nhẹn mở túi máy tính xách tay ra, lấy một tệp giấy đặt lên bàn uống nước, sau đó mở máy tính xách tay rồi nói:- Em đến báo cáo công việc với anh.

Dương Phàm ngồi xuống ngửi thấy một mùi thơm nhàn nhạt từ người Thu Vũ Yến phả ra, hắn không khỏi dao động trong lòng. Thầm nói không biết có phải vì thời tiết hay không mà sau khi đến thành phố Hải Tân, mình hình như lại có sự xúc động như khi mới bước chân vào trong chốn quan trường.

Thu Vũ Yến lại chuyên tâm chỉ vào tấm bản đồ trên bàn rồi nói:- Thông qua khảo sát em nhìn trúng mảnh đất này. Mặc dù hơi xa một chút nhưng rất thuận tiện về địa hình và cảnh quan. Kế hoạch của em là xây dựng một tiểu khu hiện đại hóa ở đây, xây dựng một cây cầu nối liền với đường liên tỉnh. Vừa lúc gần đó còn có mấy tiểu khu đang được xây dựng. Tương lai trong tiểu khu còn phục vụ mấy công trình thiết thực như trường học, siêu thị ... như vậy không sợ không ai đến mua. Kế hoạch này hôm qua cậu đã nói với thị trưởng Tào, vấn đề đều bù đất cũng không lớn.

Dương Phàm theo lời Thu Vũ Yến nói cũng dần dần đi vào trạng thái, sau khi nhìn một lúc liền hỏi:- Sau khi xây dựng xong thì sao, giá cả phòng sẽ khoảng bao nhiêu? Đây mới là vấn đề mà Dương Phàm quan tâm. Giá nhà đất ở thành phố Hải Tân bây giờ cao một cách quá đáng, đã tăng hơn giá thị trường vài lần.

- Đây là công trình dành cho người thu nhập thấp cho nên thị trưởng Tào đã hứa sẽ giúp tập đoàn Thiên Mỹ vay vốn với lãi suất thấp, đồng thời tiền mua đất cũng có thể chờ đến khi xây dựng xong và bán đi mới phải trả. Tính toán như vậy thì giá phòng sẽ khoảng 5000 tệ trên một mét vuông. Kế hoạch của em là đầu tiên bán đi khoảng 200 căn hộ vừa và nhỏ với diện tích 70 đến 80 mét vuông. Nếu như công trình thuận lợi thì trong vòng nửa năm sẽ bắt đầu giai đoạn hai.

Người kinh doanh chú ý lợi nhuận. Bản quy hoạch và giá phòng này có thể thấy được Thu Vũ Yến không đặt mục tiêu kiếm tiền lên hàng đầu. Dương Phàm đương nhiên biết Thu Vũ Yến có mục đích gì khi làm như vậy, trong lòng cũng thản nhiên chấp nhận. Lúc trước Dương Phàm cứu giúp tập đoàn Thiên Mỹ cũng là vì ngày sau có việc cần nhờ. Hôm nay mình đã là bí thư thị ủy thành phố Hải Tân, hiển nhiên muốn tập đoàn Thiên Mỹ đến hỗ trợ.

- Tập đoàn Thiên Mỹ còn muốn tham gia vào ngành du lịch nữa cơ mà, lấy đâu ra nhiều tài chính như vậy?Dương Phàm nhíu mày lo lắng. Vẻ mặt này không phải là giả, Dương Phàm học kinh tế biết tài chính bị gãy giữa chừng sẽ nguy hiểm như thế nào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK