Ngô Địa Kim sớm gọi điện tới nói Bí thư Dương sẽ đến ăn tối, biết điều mà thể hiện. Lâm Thiếu Bạch lập tức như lắp động cơ vào mông, chạy tới chạy lui trong bếp.
Khi xe dừng ở sân nhà hàng, thấy Lâm Thiếu Bạch dẫn nhân viên nhà hàng đứng thành hai hàng nghênh đón, Dương Phàm nhướng mày không buồn xuống mà nói với Ngô Địa Kim ở xe bên:- Phó bí thư Ngô, sao không chú ý ảnh hưởng vậy?
Ngô Địa Kim nghe thấy thế liền biết thằng em họ có ý nịnh nọt. Nhưng chuyện này càng là quan chức cấp cao càng không thích.
Ngô Địa Kim vội vàng xuống xe đi đến trước mặt Lâm Thiếu Bạch, nói:- Làm gì thế hả, bảo lui ra hết. Thằng ranh mày ngu lắm. Bảo một người dẫn đường thôi, lát nữa nếu không gọi, mày không được vào trong phòng.
Ngô Địa Kim rất hận Lâm Thiếu Bạch. Chẳng qua Lâm Thiếu Bạch cũng không phải thằng ngu, ngu sao có thể làm ăn lớn như vậy, liền nói:- Đi làm việc đi, cô ở lại.
Dương Phàm lúc này mới xuống xe đỡ Trương Tư Tề. Ngô Địa Kim ân cần dẫn đoàn người vào phòng. Sau đó cầm thực đơn cười nói:- Bí thư Dương uống gì chứ?
- Cả ngày vất vả, rượu gì cũng được.Dương Phàm thản nhiên nói một câu. Dương Phàm khá hài lòng với phó bí thư Ngô. Người này có năng lực giải thích rất mạnh, nếu có thể hợp tác thì tốt nhất. Tục ngữ có câu một hảo hán ba người giúp, ở nơi xa lạ này, Dương Phàm nhất định cần người địa phương hợp tác để mở ra cục diện mới. Đám người Tào Dĩnh Nguyên chỉ là một phần trong kế hoạch.
Ngô Địa Kim cầm lấy chai rượu trông khá đục:- Vậy uống rượu Sơn Lãm đi, đây là đặc sản của người Lê tộc, độ không cao.
Dương Phàm gật đầu đồng ý. Nhân lúc đồ ăn chuẩn bị mang lên, Ngô Địa Kim ngồi xuống gần Dương Phàm rồi nhỏ giọng nói:- Bí thư Dương, cảm ơn ngài đã cho chút mặt mũi. Nói thật tôi vẫn rất lo lắng trong lòng.
Dò xét như vậy rất có chừng mực, mục đích cũng rõ ràng.
Dương Phàm cười cười cầm lấy điếu thuốc mà Ngô Địa Kim đưa cho, châm lửa rồi cười nói:- Cũng chẳng phải chuyện gì lớn. Chẳng qua đội ngũ công an ở đây đúng làm làm cho tôi lo lắng. Du lịch là ngành công nghiệp chính của thành phố Hải Tân, không có hoàn cảnh xã hội tốt, không có đội ngũ công an trong sạch vững mạnh, như vậy sẽ ảnh hưởng lớn đến hình ảnh thành phố chúng ta.
Quan mới nhận chức chuẩn bị châm lửa, chuyện này Ngô Địa Kim cũng không xa lạ gì. Dương Phàm vừa nói như vậy, Ngô Địa Kim biết có người sắp đen đủi. Lại nhìn Trầm Ninh, Ngô Địa Kim càng hiểu rõ. Thầm nói có những tên ở cục Công an bị phán tội chết rồi. Vứt bọn họ để lấy lòng Dương Phàm, vụ mua bán này rất được. Hơn nữa lúc quan trọng cũng có thể nói giúp một hai người, không người ta lại nói mình vô tình.
Ngô Địa Kim lập tức gật đầu nói:- Bí thư Dương đúng là nhìn xa trông rộng, liếc mắt một cái là thấy được vấn đề. Tôi kiên quyết phục tùng quyết định của thị ủy.Ý này là tôi nghe lời, người khác không chắc sẽ như vậy. Đây coi như là hai đồng chí lãnh đạo thị ủy ngầm hợp tác. Những người khác làm như thế nào còn phải do lãnh đạo.
- Việc lựa chọn người giữ chức bí thư đảng ủy cục Công an tạm thời chưa xác định. Tôi nghĩ rằng nên tìm một đồng chí nắm rõ tình hình là thích hợp hơn. Phó bí thư Ngô có lựa chọn nào không?
Dương Phàm đưa vấn đề này ra thiết chút nữa làm Ngô Địa Kim ngất. Đừng tưởng mày nắm giữ đảng và quần chúng, nhưng bí thư thị ủy luôn giữ quyền uy về vấn đề nhân sự. Dương Phàm hỏi một câu như vậy, Ngô Địa Kim cẩn thận lắng nghe, không dám tỏ thái độ loạn.
“Cũng may mình đã sớm chuẩn bị” Ngô Địa Kim thầm kêu may mắn. Giả vờ trầm ngâm một chút rồi nói:- Vấn đề chọn người theo theo nghĩ tìm ban Tổ chức cán bộ bàn bạc một chút, theo yêu cầu của ngài mà chọn vài người, sau đó do ngài quyết định.
Ngô Địa Kim cẩn thận như vậy làm Dương Phàm hài lòng. Vừa nãy Ngô Địa Kim nếu đưa ra ai đó, người này về sau đừng mong ngóc đầu lên được. Về phần Ngô Địa Kim, Dương Phàm cũng cho rằng là kẻ có ý đồ.
- Ha ha, ăn cơm thôi.Dương Phàm không cho ý kiến gì nhưng trong lòng đang cẩn thận suy nghĩ vấn đề này có nên nhờ lãnh đạo tỉnh ủy điều một người xuống không. Dương Phàm tạm thời không có đáp án. Có một điểm rất quan trọng đó là Dương Phàm vẫn chưa nắm chắc hội nghị thường ủy.
“Nghỉ ngơi vài ngày sau đó sẽ triệu tập hội nghị thường ủy rồi tính” Dương Phàm thầm nói như vậy một câu, sau đó gỡ xương cá cho Trương Tư Tề.
Chi tiết này làm Ngô Địa Kim thầm than thở đàn ông thành phố Hải Tân có ai đối tốt với vợ như vậy chứ? Chưa lấy nhau còn đỡ, vừa lấy nhau thì vợ suốt ngày ở nhà không ra.
Ăn được một lúc, Ngô Địa Kim nhỏ giọng nói:- Bí thư Dương, em họ tôi muốn vào xin lỗi một chút, nhà hàng này do nó mở.
- Không cần.Dương Phàm thản nhiên nói:- Hôm nay coi như hắn may mắn. Em gái tôi từ nhỏ đã được luyện võ, thầy dạy là người của cục Cảnh vệ trung ương.
Hả. Ngô Địa Kim rùng mình, thầy là ai không quan trọng, quan trọng ông thầy đó ở đâu.
- Uống rượu, uống rượu.Ngô Địa Kim vội vàng giơ chén lên, không dám bảo Lâm Thiếu Bạch vào xin lỗi nữa. Thầm nói có lẽ người ta cũng không thèm để ý. Có thể đến dùng cơm là nể mặt rồi.
Ngô Địa Kim còn định lúc thích hợp sẽ giúp Lâm Thiếu Bạch về việc thị ủy tiếp khách ở nhà hàng của hắn. Bây giờ cũng vội vàng bỏ suy nghĩ này đi. Dương Phàm mặc dù ngồi bên cạnh nhưng làm người ta cảm thấy như cách mấy chục tầng.
Ăn no, Dương Phàm đứng dậy ra về. Ngô Địa Kim muốn đưa về nhà khách thị ủy nhưng Dương Phàm cười cười từ chối. Trầm Ninh cũng biết ý nên không đi theo. Ngô Địa Kim đưa hai nhóm người rời đi rồi mới lau mồ hôi trán. Bữa cơm tối nay thật là nguy hiểm, nhưng cũng không phải vô ích. Ít nhất có thể thấy Bí thư Dương là người biết lý lẽ, không có ý làm loạn, cũng không có ý định thay đổi bộ máy lãnh đạo thị ủy. Mà Dương Phàm có ý muốn khai đao với cục Công an thành phố. Điều này do Trầm Ninh là cục trưởng cục Công an. Ngoài ra chính là đội ngũ cục Công an quả thật có rất nhiều vấn đề. Ngô Địa Kim thầm kêu may mắn, quyết định phải hỏi ý kiến cấp trên.
Lâm Thiếu Bạch bất mãn nói:- Anh họ, bọn họ cứ thế đi sao?
Ngô Địa Kim quay đầu lại vỗ vỗ vai Lâm Thiếu Bạch:- Coi như hôm nay mày may mắn, đi mua xổ số đi.
Vừa nói Ngô Địa Kim liền quay đầu lại rời đi, lên xe. Lâm Thiếu Bạch rất khó hiểu định đuổi theo hỏi nhưng lại sợ ông anh họ tức giận.
Tào Dĩnh Nguyên dùng cơm ở nhà, mấy cục trưởng cũng ở đây. Những người này lên nhận chức được hơn tháng nhưng cũng không thoải mái gì, đám cấp dưới không ai nghe lời. Hôm nay Tào Dĩnh Nguyên gọi bọn họ đến nhà đương nhiên là có mục đích rõ ràng. Dương Phàm cho cơ hội rút củi đày nồi, nếu như làm không tốt đó là do năng lực của Tào Dĩnh Nguyên và đám cấp dưới.
- Hôm nay bí thư thị ủy Dương đã nói một chuyện liên quan đến vấn đề công tác ở các cơ quan nhà nước.Tào Dĩnh Nguyên trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, tất cả đám người kia đều hơi giật mình.
“Bốp” một tiếng, bát rơi xuống. Tào Dĩnh Nguyên thầm thở dài một tiếng rồi nói:- Thị ủy có một ý tưởng định báo cáo lên lãnh đạo tỉnh ủy, do trường Đảng tỉnh tổ chức một lớp học tập nhằm vào các đồng chí cán bộ ở thành phố Hải Tân chúng ta. Sau khi mọi người về liền cân nhắc một chút xem nên cho ai đi học.
Mọi người lập tức trở nên tỉnh táo, bàn tán với nhau. Tào Dĩnh Nguyên không khỏi thầm than trong lòng nhưng ngoài mặt vẫn rất bình tĩnh, nhíu mày nói:- Làm gì đó? Chẳng có chút định lực nào cả.
Các cán bộ điều từ tỉnh Giang Nam đến đây nói dễ nghe là chuyển công tác, nói khó nghe chính là bị đi đày. Sau khi đến đây đã gặp nhiều khó khăn, bây giờ có phản ứng như vậy là bình thường. Chẳng qua Tào Dĩnh Nguyên không thể có phản ứng đó, lão cần phải bình tĩnh.
- Lão lãnh đạo, lớp học này kéo dài bao lâu?Một người hỏi.
Tào Dĩnh Nguyên thản nhiên nói:- Một tháng.
Một tháng đủ để tiến hành phân hóa, đả kích đám cấp dưới không nghe lời. Cho nên mọi người rất vui vẻ.
Tào Dĩnh Nguyên nhân lúc mọi người bàn tán liền vào bếp xem Tào Ny Ny. Lúc này Tào Ny Ny đang nhặt mảnh vỡ, người giúp việc ở bên cũng giúp. Tào Dĩnh Nguyên thở dài một tiếng rồi lặng lẽ đi ra.
Dương Phàm đang lặng lẽ đốt vài đống lửa. Đầu tiên mượn tay Tào Dĩnh Nguyên tiến hành chỉnh đốn các cục trong thành phố, thuận tiện hợp tác với Tào Dĩnh Nguyên. Thứ hai đó là qua rắc rối ở bờ biển mà chỉnh phó bí thư Ngô Địa Kim một phen, sau đó sẽ tiến hành chỉnh đốn đội ngũ cục Công an. Về phần ngọn lửa thứ ba sẽ đốt như thế nào, đốt lúc này hoàn toàn nằm trong tay Dương Phàm. Bây giờ chỉ xem Dương Phàm muốn đốt ai mà thôi.
Thành phố Hải Tân về đêm rất đẹp. Trên đường về Trương Tư Tề còn cố ý mở cửa kính xem cảnh đẹp về đêm, chẳng qua tâm trạng vui vẻ rất nhanh đã bị phá vỡ.
Phía trước có một đám người đang đứng, có mười mấy chiếc xe máy bị giữ lại.
- Dừng xe.Dương Phàm kêu lên một tiếng rồi từ trên xe đi xuống, đi đến trước mặt đám người. Ban đêm không thấy rõ bộ mặt của bọn họ nhưng có thể thấy rõ vẻ bất đắc dĩ. Có người lo lắng gọi điện thoại nhưng Dương Phàm nghe không hiểu mấy vì bọn họ nói giọng địa phương.
Dương Phàm đi tới trước kinh ngạc nhìn cảnh này. Trong một ngõ nhỏ có một người dắt xe máy bị hai người giữ lại không cho đi. Sau một lúc giằng co, xe vẫn bị hai người phía sau khống chế.
Không hiểu nơi này xảy ra chuyện gì, Dương Phàm lặng lẽ về xe.
- Bọn họ làm gì đó?Trương Tư Tề hỏi một câu, Dương Phàm cũng không rõ chỉ có thể lắc đầu nói:- Anh cũng không biết, không biết cơ quan nào của thành phố làm như vậy.Nhớ đến lời Trầm Ninh nói, Dương Phàm nghĩ không phải người của cục Giao thông chứ? Toàn mặc quần áo bình thường mà.
Lúc này lái xe nói:- Người của cục Giao thông bắt xe ôm trái phép.
Dương Phàm cười cười đưa một điếu thuốc cho lái xe:- Sao thế, hiện tượng này rất phổ biến sao?
Lái xe cười nói:- Vị lãnh đạo này, ngài là người bên ngoài nên không biết. Đây là kỳ quan về đêm của thành phố Hải Tân.