Ngưng thần, đề khí, ý động, xuất thủ
Vút!
Một âm thanh nhỏ bé nhưng có phần chói tai vang lên, nan trúc mỏng manh nhanh chóng điểm ra giữa một đám lá rụng. Đám lá nhanh chóng bị cắt nát, hóa thành đám bột phấn bé nhỏ rơi xuống đất.
Diệp Quân Sinh buông lỏng nan trúc, chỉ nghiêng xuống đất, trên trán hắn lấm tấm mồ hôi.
Hắn cũng không có vội lau mồ hôi mà nhắm chặt hai mắt, tập trung lĩnh hội và cảm ngộ ý cảnh "Điểm Bút Kiếm Ý" vừa nãy tùy ý xuất ra.
“Vĩnh Tự Bát Kiếm” có tổng cộng tám đạo kiếm ý "Điểm Hoành Thụ Phiết, Nại Chiết Câu Đề".
Hiện tại hắn chỉ có thể xuất ra hai đạo kiếm ý, chính là "Điểm Bút Kiếm Ý" cùng "Hoành Bút Kiếm Ý". Tuy rằng hắn có thể sử dụng nhưng uy lực của kiếm ý chỉ có thể phát huy ra nửa thành mà thôi, ngay cả một thành cũng không được. Cảm giác như vậy rất khó chịu, phảng phất như trên người mang bảo vật mà không dùng được.
Cho tới nay, đối với “Vĩnh Tự Bát Kiếm” tham ngộ tu luyện, Diệp Quân Sinh chưa từng lười biếng chút nào, nước chảy thì đá mòn, hắn tin rằng sẽ có lúc thu hoạch lớn.
"Điểm Bút Kiếm Ý" chính là đâm; "Hoành Bút Kiếm Ý" tức là quét, đâm muốn chuẩn một đòn là trúng; quét muốn mạnh quét ngang ngàn quân.
Chỉ khi nắm giữ được tinh túy trong đó ta mới có thể phát huy uy lực kiếm ý mạnh mẽ hơn.
Nhưng cái gì cũng có nguồn gốc của nó, cái gì cũng lấy thân thể làm cơ sở; tu luyện "Vĩnh Tự Bát Kiếm" đồng thời còn có thể rèn luyện thân thể. Luyện thể về sau mà nói yêu cầu đối với việc ăn uống là rất cao. Nếu như cả ngày cơm canh đạm bạc ắt không theo kịp tiến độ, sẽ gây cản trở cho việc luyện thể.
Rõ ràng việc Diệp Quân Sinh viết câu đối kiếm tiền trước đây có chút khó khăn, việc đó có thể đảm bảo cơm no nhưng không có thịt để ăn. Về phương diện dinh dưỡng mà nói thì việc chỉ ăn cơm khô là phi thường đạm bạc.
Vấn đề này nhất định phải giải quyết triệt để từ trên mới được.
Ở Thiên Hoa triều, xã hội thời này thuộc chế độ "quan bản vị"(*), chỉ cần được làm quan, lập tức sẽ có quyền tài đi theo bên mình. Hơn nữa điều này cũng phù hợp với định hướng kiếp trước của tên mọt sách, học được nhiều văn hay mà không đi thi khoa cử làm quan, thực sự là điều lãng phí. Huống chi làm người "xuyên việt" như hắn cũng có chút ưu tư trong lòng với quanh cảnh uy thế của quan.
(*"Quan bản vị" là chỉ quốc gia này giá trị xã hội quan là lấy "Quan" đến định vị, quan lớn thì giá trị xã hội cao, quan nhỏ thì giá trị xã hội tự nhiên sẽ nhỏ...
Các bạn có thể tìm hiểu thêm ở đây: http://honvietquochoc.com.vn/bai...n-ban-vi-.aspx)
Không nắm quyền hành thì sao làm được điều tốt cho thiên hạ được?
"Lần thi Đồng Tử này chính là cơ hội tốt. . ."
Nghĩ như vậy, nan trúc lần thứ hai xuất ra, nhưng lần này là một chiêu quét ngang - "Hoành Bút Kiếm Ý".
Vù vù!
Bị khí thế mạnh mẽ chấn nhiếp lá rụng nát tan tành, bắt đầu có cuồng phong mạnh mẽ quét sạch lá rụng. Diệp Quân Sinh trong lòng cảm thấy vui vẻ, hắn có chút trải nghiệm mới với đạo kiếm ý này.
Sau khi luyện tập khoảng một canh giờ, Diệp Quân Sinh rời khỏi khu rừng nhỏ hẻo lánh này rồi trở về nhà tổ của họ Hoàng. Tính toán qua cũng sắp đến thời hạn cùng Hoàng tú tài viết trong khế ước, ít ngày nữa là hắn có thể trở về thành. Mà trải qua quãng thời gian mài mực múa bút trước đây, câu đối cũng viết gần đủ rồi; mấy ngày gần đây có rất ít người tới cầu câu đối. Có thể nói, nghề này ở đây đã đến hồi kết.
Kết thúc thì kết thúc đi, dù sao mình cũng đã kiếm đủ. Hiện nay của cải sinh hoạt được cũng đảm bảo quá một năm "no đủ".
Đương nhiên, cái gọi "no đủ" này là tương đối mà thôi, so với gia đình giàu có tất nhiên là kém xa không ít, nhưng so với tình cảnh ngày xưa mà nói, có quần áo mới mặc, mỗi một bữa đều có thịt ăn, đó cũng là những ngày tốt đẹp rồi.
Cùng trải qua những ngày tốt đẹp này còn có Đại Thánh. Lão ngưu hiện tại mỗi ngày có thịt ăn, có rượu uống, nghiễm nhiên thành đại gia. Việc này là do Diệp Quân Sinh yêu cầu cung cấp, lúc mới bắt đầu Diệp Quân Mi có chút không bằng lòng, nhưng cũng không có phản đối bởi vì lời ca ca nói: "Đại Thánh không phải là một con trâu bình thường!"
Ăn uống rượu thịt vào, cơ thể Đại Thánh càng ngày càng tốt hơn, mơ hồ có mấy phần "Phản lão hoàn đồng", thể trạng dần dần đầy đặn lên, da lông cũ thay đổi hơn nửa, bây giờ khắp toàn thân tỏa ra ánh sáng xanh, quả thực là một con trâu xanh đẹp mà.
"Ca ca, cuối cùng ca cũng trở về , muội mới vừa định đi ra ngoài tìm ca đấy, muội đã chuẩn bị xong bữa trưa ngon lành rồi ca à."
"Ha ha, vừa ngửi thấy mùi cơm ngon là ca nhanh chóng chạy về ngay." Diệp Quân Sinh trêu ghẹo nói.
Lúc ăn cơm, hắn nói: "Muội muội, qua hai đến ba ngày nữa là chúng ta có thể trở về nhà rồi."
Nghe vậy, Diệp Quân Mi vui mừng cười nói: "Hay quá, muội cũng muốn về nhà sớm, trong nhà không có ai ở nên muội thấy không yên tâm."
Diệp Quân Sinh thầm than một tiếng: lần này trở về chỉ sợ không được bình yên như bề ngoài, nói không chắc sẽ trải qua một số chuyện sóng gió khó có thể dự đoán. . . Chỉ là hiện tại có thêm Đại Thánh giúp đỡ, còn có gì phải sợ?
Sau ba ngày, vừa đến ngày ước định, Hoàng tú tài phái người tới thay, là một người làm dẫn theo một tên đầy tớ già.
Người hầu kia cười nói tủm tỉm với Diệp Quân Sinh: "Diệp thư sinh, lão gia dò tiểu nhân dẫn người đến thay các vị."
Hai huynh muội Diệp gia ở nhà tổ họ Hoàng một tháng, các sự kiện kỳ dị không có xảy ra, không có chút sợ hãi nào, khi chuyện ma quái ám ảnh không còn nữa thì việc tìm người đến trông coi trở nên dễ dàng hơn nhiều.
"Được rồi."
Diệp Quân Sinh đáp một tiếng, rồi giao phó tất cả cho đối phương.
Diệp Quân Mi sốt ruột về nhà nên đã sớm thu thập xong đồ đạc, tràn đầy hai bao lớn rồi để Đại Thánh thồ, nàng đi trước dắt nó.
Diệp Quân Sinh cười nói: "Quân Mi, muội cũng leo lên trên ngồi đi thôi."
Diệp Quân Mi chớp mắt mấy mắt, sờ sờ đầu trâu: "Đại Thánh, ngươi có bằng lòng hay không?"
"Óòò!"
Đại Thánh vốn hiểu tính người, chân trước gập xuống, hạ thấp thân thể cho Diệp Quân Mi ngồi lên.
Diệp Quân Mi cười tươi như hoa, nói với Diệp Quân Sinh: "Ca ca, ca cũng lên đi, chắc Đại Thánh cũng vui vẻ thôi."
"Óòò!"
Âm thanh này rõ ràng tâm tình có chút ủy khuất, tuy nhiên Đại Thánh không có biểu hiện sự chống cự ra ngoài.
Đi, Diệp Quân Sinh cùng Diệp Quân Mi đều ngồi vững vàng trên lưng trâu. Đại Thánh vẫn nhớ đường, tốc độ không chậm, hừng hực tiến về huyện Bành Thành.
Dọc đường đi, người người thấy tình hống như thế đều quay ra nhìn: mục đồng cưỡi trâu chẳng có gì là lạ nhưng như Diệp gia huynh muội cưỡi trâu chạy đi như vậy, quả thực ít khi gặp.
Lấy trâu làm ngựa, có thể dạo khắp thiên hạ!
Diệp Quân Sinh có chút phấn chấn tiêu sái: nhớ lại năm đó, Lão Tử cưỡi trâu xuất quan, được lưu lại là truyền thuyết thứ nhất trong lịch sử, không phải hắn cũng cưỡi một con trâu đen sao?
Tới bên ngoài Bành Thành, hai người mới xuống trâu, dắt vào thành, đi thẳng về nhà. Rời đi một tháng nhưng tòa nhà không có quá nhiều thay đổi, sau khi dắt Đại Thánh vào trong chuồng Diệp Quân Mi vội vàng thu dọn đồ đạc xuống.
Diệp Quân Sinh vừa ngồi một lúc, La đại thẩm ở nhà bên tìm đến, kêu hắn đi ra ngoài nói chuyện. Một lát sau, Diệp Quân Sinh trở về với vẻ mặt không có nhiều thay đổi.
"Ca ca, La đại thẩm tìm ca có chuyện gì vậy?" Diệp Quân Mi hiếu kỳ hỏi.
Diệp Quân Sinh nở nụ cười: "Không có chuyện gì đâu, La đại thẩm chỉ nói chút chuyện phiếm thôi, tiện thể ta cũng cảm ơn đại thẩm.”
"À, ca muốn cảm ơn đại thẩm đã hỗ trợ trông nom nhà cửa."
Diệp Quân Mi không có suy nghĩ nhiều, tiếp tục dọn dẹp.
"Đúng là bám dai như đỉa . . ."
Cho Đại Thánh ăn một ít rượu thịt, Diệp Quân Sinh trở lại ngồi vào chỗ của mình ở trong phòng, hắn cau mày, trong đôi mắt thoáng hiện hàn ý: “cây muốn lặng mà gió chẳng muốn ngừng, nhưng cây này cũng không phải là mặc cho ngươi thổi”. Nếu không thuận theo, hắn tuyệt đối không ngại đón đầu phản kích, dành cho đối phương một cái kết cục thống khoái.
Lại nghĩ đến Tô gia đột nhiên xuất hiện thảm án, khóe miệng hắn khẽ mỉm cười.