Hôm nay có quá nhiều tiền, trong đó có ngân lương, tiền đồng, trần đầy cả một hộp. Diệp Quân Mi ôm vào ngực xem như bảo địa, đồng thời đem chuyện hôm nay nói ra.
Diệp Quân Sinh nghe xong, trầm ngâm: đều đầu tiện hiện lên trong đầu là gặp phải quý nhân….
Khái niệm về quý nhân không có hạn định, ý ứ đại khái là “Thiên Lý Nhã đụng phải Bá Nhạc” vậy. Chẳng quá chuyện này có chút kỳ quái, nhưng có thể xác định là, vị kia công tử nhà giàu sao lại đến chỗ này.
- Ca ca, nhân gia còn muốn ngươi viết 10 bảng chữ đấy
Diệp Quân Mi ánh mắt đầy tinh quan nhìn ca ca, phảng phất như nhìn một núi vàng. Trong tâm linh của nàng thật sự không thể tưởng tượng được, viết chữ có thể kiếm được nhiều tiền như vậy. Mặc dù trong long cô rất tin anh trai, tin chắc sẽ có người đến mua, nhưng số lượng bán được hôm nay cô chưa bao giờ dám nghĩ đến.
Diệp Quân Sinh cười ha hả nói:
- Viết, dĩ nhiên phải viết, nhưng giá tiền mỗi bức tang lên 300 văn.
- 300 văn.
Diệp Quân Mi la hoảng lên.
Diệp Quân Sinh gật đầu nói :
- Không tệ.
- Nhưng mà ca ca, họ mới nói xong mỗi bức là 150 vă….
- Họ ra giá 150 văn, ta không thể nâng giá lên 300 văn sao ?
- Có thể, chỉ có đều họ không ý thì phải làm thế nào bây giờ ?
Diệp Quân Mi thấp thỏm nghĩ : 300 văn một bức tự, thật là đắt a.
Diệp Quân Sinh cười hắc hắc nói :
- Hắn nếu như không chịu, ta liền bán 500 văn tiền.
Diệp Quân Mi trừng mắt lên, ca ca đang muốn làm cái gì? Nào có cái đạo lý làm ăn như vậy, quả thực mới nghe lần đầu a.
Diệp Quân Sinh trong long đã có dự định nói:
- Quân Mi nghe ca ca không sai đâu. Lúc trước ta định giá 100 văn tiền không phải ngươi nói quá đắt sẽ không ai mua sao? Hôm nay không phải đã bán hết rồi sao. Muội nghe nha, ta them 100 văn tiền 1 bức chữ, là 300 văn tiền một bức chữ. Thậm chí càng đắt tiền, họ càng vui mừng. Cho nên tôn chỉ của chúng ta là “không phải bán tiện, chỉ bán đắt tiền”.
- Cao, thật sự rất sao nha!
Hoàng Siêu ngồi bên cuối cùng cũng hiểu một chút, hướng về phía Diệp Quân Sinh giơ ngón tay cái lên.
Diệp Quân Sinh liếc hắn cái, hỏi:
- Cao bao nhiêu?
- Khách khách,...Ta vốn nghĩ rằng Quân Sinh không hiểu cách làm ắn, hôm nay nghe ngươi nói thật là phải thay đổi cách nhìn. Đây mới thực sự là làm ăn buôn bán. Cao! Thật sự rất cao minh!
Hoàng Siêu nói lời này đương nhiên có chút nịnh nọt, nhưng cũng là lời thật long. Nhà hắn chình là thương gia, rất có kinh nghiệm trong chuyện này. Nói rõ ra là, làm ăn cái quan trọng là phải nắm được tâm lý của khách hang. Chỉ cần suy đoán đúng tầng mấu chốt, thường có thể tọa thành hiệu quả không thể tưởng tượng được.
Đạo lý như vậy rất thích hợp với thư họa…. Cánh ngành nghề nghệ thuật.
Diệp Quân Sinh cười haha nói:
- Hoàng Siêu quá khen, thật ra ta chỉ muốn bán nhiều them chút tiền, nhanh chóng có tiền trả nợ mà thôi.
Hoàng Siêu vội nói:
- Quân Sinh khách khí….. Đúng rồi, liên quan đến chuyện vẽ tranh, Không biết Quân Sinh có nắm chắc không?
Diệp Quân Sinh nói:
- Có chút nghiên cứu, nhưng so với thư thiếp, muốn nguwoif khác tán thành thnahf càng them khó khắn
Hắn nói hoàn toàn là thật long, thư thiếp còn theo kết cấu, thư họa hoàn toàn chính là “nhân giả thấy nhân, trí giả thấy trí”.
Hoàng Siêu gật đầu nói:
- Không vội. Chỉ cần thư thiếp có tiếng, thư thiếp có tiếng rồi vẽ. Tất nhiên làm ít công nhiều. Ngu huynh ở đây chúc Quân Sinh thanh danh lên cao, tài nguyên cuồn cuộn
----------------------------------***-----------------------------------------
- Tức chết ta.
Lưu Tam công tử nổi giận đùng đùng, đẩy của tiến vào, đem cái bàn đạp bành bạch.
Quách Nam Minh cau mày, thả cuốn sách xuống, không vui hỏi:
- A tam cớ gì lại nổi giận?
- Còn không phải vì con mọt sách Diệp Quân Sinh kia sao!
- Ah, ta nghe nói nguwoi dẫn người đến thư điếm hắn xem náo nhiệt mà.
- Hừ, ta thật không nghĩ tới, hắn như vậy mà rất giảo hoạt, ta vừa an bài đến đùa giỡn thế mà hắn đã có cách ứng phó, mấy chục tú tài thật là con mắt mù hết rồi! nhân phẩm hắn thật tốt, có thể đỗ đầu ba kỳ thi, đạo lý ở nơi nào?
Quách Nam Minh nghe mơ hồ, vội hỏi chuyện gì đã xảy ra.
Lưu Tam công tử lập tức đem chuyện đã sảy ra
- Nam Minh huynh nói xem, Diệp Quân Sinh thật vô sỉ, sao xứng đáng đến thư viện học
Trong long hắn đã nhận định là Diệp Quân Sinh đã biết được hôm nay hắn sẽ đến Độc Chước Trai nên để Diệp Quân Mi đem thu tranh chữ lại, sau để bịa đặt ra chuyện tranh chữ đã được bán hết, cuối cùng an bài một gã sai vặt đi ra giảng hòa.
Nghe xong, Quách Nam Minh trầm ngâm trong chốc lát rồi nói:
- A tam không cần tức giận, chân đắc giả bất liễu, giả đắc chân bất thành (1), chú hề nhảy nhót, rồi có ngày hiện ra nguyên hình.
(1):có nghĩa là thật thì ko thể giả, mà là giả thì ko thể thành thật.
Lưu Tam công tử nói
- Đúng vậy, ta cũng không tin. Hừ hừ, ta đã an bài một hã nhân nhanh trí ở bên đó canh chừng rồi, xem người này có thể trốn trong bao lâu.
Quách Nam Minh lắc đầu nói:
- A tam, ngươi đúng là quá nhàm chán a.
- Cũng không phải, ta chính là nuốt không trôi cụ tức này, phải dạy cho con mọt sách thô bỉ này than bại danh liệt, đuổi hắn ra khỏi thư viện mới hã dạ.
-------------------------------------***-----------------------------------------------
Ký Châu thành nguy nha hung ĩ, nhà của liên miễn không ngớt, không biết bao nhiêu xa hoa. Ở phía đông thành có một tòa đại vườn tên viết “Nga Mi Viên”.
Trong viến bố cảnh lịch sự tao nhã, mùi hoa có khắp nơi, là một nói lý tưởng sinh sống.
Ở Ký Châu Nga Mi Viên cực kỳ nổi danh, nhưng ngưỡng của lại rất cao, quanh năm có lính canh gác, bình thường không có người nào bước vào nữa bước, càng nhiều nguwoif không biết chủ nhân của nơi này là ai, không phải phú thì quý, không có nguwoif bình thường nào có thể làm quen.
Đang là mùa hè nóng bức, mặt trời trên cao, một tia gió cũng không có. Tuy nhiên trong Nga Mi viên lúc này có hòn nam bọ, cây cối xanh tốt, thập phần mát mẻ.
Ở bên trên một hòn nam bộ, mọt nam, một nữ đang ngồi bên cạnh quan sát đàn cá chép dưới nước.
Từng con cá chép màu hồng đỏ, màu sắc tươi sang dễ thấy. cá trong hòn nam bộ thập phần hoạt bát, chơi đùa không dứt.
- Cửu muội, chúc mừng ngươi học thành tài xuống núi, chẳng qua ngươi cũng nói rồi, nhị ca ta cố ý đến Ký Châu nhưng phải đợi hai ngày nữa.
Nam tử vươn dài cơ thể, thập phần ung dung, trên mặt có râu ngắn, da mặt hồng hào, trên mặt luôn mang theo nụ cời ôn hòa, chính là công tử mua tranh chủ ở Độc Chước Trai.
Mà cô gái kia có thân hình yểu điệu, phảng phất như toàn bộ đều rực rỡ, đáng tiếc trên mặt có 1 tầng lựa mỏng, chỉ lộ ra long mi, mắt tự như chấm nhỏ.
Nàng đương nhiên là người tại hội thi thơ Đạo An, nữ tử thần bí chơi đàn trên thuyền vào đêm ấy.
Cô gái mở miện thản nhiên nói:
- Nhị ca cũng không phải ta mời đến
Thanh âm có chút trong trẻo lạnh lung
Nam tử lơ đễnh mỉm cười nói:
- Cửu muội, cách xa nhau nhiều năm như vậy, tính tình của muội cũng nhatj rồi. Ở trong núi tu hành hẳn là rất khổ sao.
Cô gái nói:
- Tiểu muội vốn cam tâm tình nguyện, làm sao khổ được đây.
Nam tử nhìn chăm chú vào nàng nói:
- Cửu muội, trở lại kinh thành đi.
- Trở về làm gì?
- Tất cả mọi người đều rất nhớ muội.
Cô gái dừng lại một chút rồi mở miệng nói:
- Ta lần này xuống núi là có sự mệnh, tạm thời không thể trở lại kinh thành.
Nam tử lại thở dài nói:
Tốt lắm, nhị ca bây giờ không miển cưỡng muội. Chỉ mong muội nhớ chuyện này, muội vĩnh viễn mang họ Triệu, vĩnh viễn là Vô Song Tiểu Long Nữ trong kinh thành…. Tốt lắm, không nói chuyên này nữa. Nhị ca lần này đến Ký Châu, ta mua thật nhiều đồ, nhưng lại không biết nguwoi thích gì, hay muội tự chọn đi.
Nói xong vỗ tay một cái, lập tức hai hán tử cầm một đống đồ đi vào tiểu đình, đem đò bày trên bàn đá.
Trong đó có các hộp quý báu, có các chuỗi ngọc đeo tay, có quyển trục tranh chữ, còn có ba thanh bảo kiếm. Quả thực giá trị không phải là rẻ.
Nam tử nhìn thấy thiếu nữ ngồi bất động không khỏi cười khổ nói:
- Cửu muội, nhị ca đã biết người đã sớm ghê tởm những thứ tục vật này, nhưng dù sao đây cũng là một mảnh tâm ý của nhị ca, ngươi liền chọn một cái đi.
Thiếu nữ đột nhiên cười một tiếng, cuối cùng đứng lên quan sát. Son phấn, trang sức các loại căn bản không đụng đến, trực tiếp nhìn tranh chữ, mở ra một bức nhìn thoáng qua rồi ném qua một bên.
Nàng xem tốc đọ rất nhanh, chốc lát đã xem 7, 8 bức cũng không hợp ý bức nào, vứt bỏ như giẻ rách.
Nam tử một bên nhìn mà cũng chau mày lên nghĩ: xem ra sau này mua đò cũng có chút khó khăn a.
Bỗng nhiên thiếu nữ trì hoãn lại rồi lấy 1 bức tranh chữ.
Trong long nam tử vui mừng, nhìn kỹ cuộn tranh kia cũng nhận không ra, trong lúc nhất thời cũng không nhận ra là tác phẩm của vị danh gia nào.
Hắn đến Ký Châu thành chuẩn bị một phần lễ vật cho cửu muội, nhưng hoan phí một số tiền lớn mua tác phẩm của danh gia hy vọng có thể được muội có thấy lấy.
Bởi vì hắn biết muội mình chẳng những thích tu đạo mà còn thích cầm kỳ thi họa.
Nam tử nhẹ nhàng dich một bước, đều chỉnh góc độ, muốn nhìn xem bức tranh chữ kia được muội nhìn trúng, sau khi nhìn thấy không khỏi ngạc nhiên. Đây là… Nga, đây chẳng phải lúc đang đi dạo thư viện, thấy một gian thư thiếp điếm, lúc ấy đại khái một bức họa 100 văn tiền so với số tiền lớn của danh gia hoàn toàn không thể so sánh.
Làm sao cửu muội có thể thích.
Sắc mặt năm tử trở nên kỳ quái, hắn sở dĩ mua một bức chẳng qua khi đó tâm huyết dâng trào, huống chi chừng đó tuền đối với hắn mà nói không là cái gì cả.
Dĩ nhiên hắn cũng có chút thưởng thức chữ viết của Diệp Quân Sinh.
- “Đương thì minh nguyệt tại, tằng chiếu thải vân quy”*
(*) ta dịch thơ không hay lắm nên ta để nguyên nha
Thiếu nữa lẩm bẩm nói, không khỏi nghĩ đến lúc mình bái biệt sư phụ, trở về hồng trần.
Ban đêm ánh trăng trong sang, ánh trăng theo người. tâm tình của nàng theo song phập phòng, cố đánh một khúc nhạc biểu lộ tâm tình, dương như muốn nói người trong thiên hạ là nàng Tiểu Long Nữ trong kinh thành đã trở về!
Dưới hai câu thơ này như thể viết ra chân tình nàng lúc đó, ý cảnh không chê vào đâu được, tuyệt không thể tả.
- “Đương thì minh nguyệt tại, tằng chiếu thải vân quy”…. Nhị ca, phần lễ vật này ta rất thích, cám ơn ngươi.
Nam tử cười haha, tâm tình tahaath tốt:
- Cửu muội cần gì phải khách khí, chỉ tiếc ngày mai ta phải trở về kinh thành rồi.
- ừ, ngày mai ta tiễn ngươi đi!!