Thông giang chảy qua Ký châu, sóng lớn cuồn cuộn, chảy tới hướng Tây, cuối cùng ầm ầm đổ vào Hoàng Hà. Một đoạn lưu vực nhỏ của Thông giang lại ngang qua phủ Đạo An, rất là hùng vĩ.
Ký châu quản hạt ba thành phủ lớn, phủ Đạo An là một trong số đó.
Hôm nay ngày tám, là ngày hội thơ Đạo An tổ chức thật long trọng. Đến hoàng hôn, trên mặt sông Thông giang ở ngoài thành đã là một mảnh thuyền bè, nghìn buồm giương cánh, rất là náo nhiệt.
Hội thơ Đạo An, mỗi lần đều tổ chức ba buổi tối. Lịch sử đã lâu, lâu dần nổi tiếng, rất nổi tiếng khắp Ký châu. Thi từ ca phú trong đó tuyển ra, không thiếu sự ưa thích. Thậm chí một ít thư sinh bần hàn một thơ thành danh, đạt được thưởng thức của quan lớn hoặc quý nhân, cá chép hoá rồng, một bước thành danh lên đường làm quan.
Vì vậy, người đọc sách hàng năm lao tới hội thơ Đạo An, ước ao được thể hiện tài năng, nhiều như cá diếc sang sông, không sao kể hết.
Ngoại trừ văn nhân khách dạo chơi, còn có các gia tộc thương nghiệp, thanh lâu danh viện tham gia- thanh lâu thời đại này tuyệt đối không đơn giản là nơi không sạch sẽ, những danh kỹ trong đó tinh thông cầm kỳ thi hoạ, dáng vẻ khuynh thành, từ nhỏ đã được huấn luyện lễ nghi nói năng. Bọn họ là đối tượng theo đuổi của quan lớn, quý nhân, văn hào, danh gia, không biết đã có bao nhiêu chuyện xưa truyền khắp, sinh ra không biết bao nhiêu áng thơ, danh tác truyền lưu thiên cổ.
Người xưa nói: "Hỉ đăng thanh lâu tinh thần sảng, yêu nhập hồng trần linh cảm nhiều"(*), không phải nói chơi.
(*)đại ý vào chơi thanh lâu tốt cho cho sinh hoạt bên ngoài, câu này hình như của tác giả.
Lại có câu nói của danh nhân: "Thử nghiệm một cách sống, không chỉ là đi vào, mà càng phải là nhập sâu vào, sáp, nhập, quyết không được chỉ là một kẻ ngoài cuộc...
Thật sự rất có lý.
Hội thơ Đạo An, phát triển rất mạnh, quy mô to lớn, mỗi một lần tổ chức đều hao phí rất nhiều tiền tài. Khoản phí này không phải quan phủ gánh hết. Có quan lại khôn khéo, nhượng lại cho thương gia quyền tham dự, do đó thương gia móc ra một số đáng kể giúp hội thơ.
Trái lại, thương gia không thể ra nhiều tiền cũng có thể kiếm được quyền tham dự, có thể đề cử một đại biểu viết thơ, quảng bá danh tiếng.
Đây chính là nguyên nhân Giang Tri Niên tìm Diệp Quân Sinh.
Thế nhưng những năm qua, thương gia có thể mời được thư sinh tài hoa rất hiếm, phần lớn đều là người đọc sách sa sút, tú tài thi còn không đậu. Người như vậy có thể viết ra văn chương thi từ, đã là rất nỗ lực; còn muốn cạnh tranh những tài tử kia là không thể.
Vì vậy đại biểu các thương gia hằng năm, đều là dạng đi giúp thái tử đọc sách(*), dù phũ phàng như vậy nhưng không muốn dự cũng phải dự; quan phủ có chỉ tiêu xuống, thương nhân đắc tội quan phủ sẽ sống không nổi. Chỉ có nghĩ thật nhiều phương sách, thu được lợi ích tốt nhất, quan trọng nhất là làm nổi tiếng thương hiệu của mình, vậy cũng tương đương chi tiền cho quảng cáo.
Nguyên văn: bồi thái tử độc thư. Nguồn gốc: quan dạy học dạy cho thái tử, nhưng không thể trách mắng thái tử học, chỉ có thể kiếm đứa trẻ học cùng thái tử, trách mắng nó để thái tử thấy. Ý nghĩa hiện đại là đá lót đường, chỉ kẻ yếu so với kẻ mạnh.
Phương pháp quảng cáo tốt nhất, đó chính là đại biểu của nhà mình phải có trình độ cao, thơ làm ra phải qua vòng sơ tuyển, được vòng bình xét đánh giá cao, rồi truyền ra.
Kiểu như: một bài thơ này, chính là của đại biểu nào đó của thương gia nào đó làm...
Chỉ nhắc tới một câu, tên của thương gia liền ló ra, tác dụng tuyên truyền rộng rãi vô cùng hiệu quả.
Bởi vậy, vì một chỗ đứng, rất nhiều thương gia tài lực hùng hậu sẽ chấp nhận tốn hao giá lớn đi mời một ít đại biểu xuất chúng. Nhưng mà, người đọc xưa nay tự cho mình thanh cao, cho tiền tài là a đổ vật(*), hơi có danh tiếng cũng không muốn hợp tác với thương gia, càng không nói đến người có công danh.
(*)A đổ vật: vật này, ý chỉ tiền, hàm nghĩa coi thường. Nguồn gốc: Vương Diễn truyện trong Tấn Thư, Vương Diễn rất thanh liêm, không bao giờ nói từ "tiền", vợ là Qúach Thị muốn trêu chồng nên sai đầy tớ nhân lúc ông ngủ say mà trải tiền xung quanh ông. Sáng hôm sau, Vương Diễn lúng túng không biết nói sao, đành nói: "Hãy mang 'vật này' đi chỗ khác."
Lần này Giang Tri Niên đến mời Diệp Quân Sinh, nhưng chưa ký kết thoả thuận gì, mình kéo theo Diệp Quân Sinh tham gia hội thơ, thật ra là để hắn mở mang tầm mắt.
Diệp Quân Sinh là một mọt sách, hai tai trước giờ không nghe chuyện ngoài cửa sổ, từ nhỏ đã sinh hoạt trong phòng chất đầy sách vở, có thể nói là một kiểu mẫu "trạch nam". Hắn không ra, tự nhiên không có cơ hội phát huy tài hoa. Người khác sao biết được, nhiều năm như vậy, người này đến cùng học được sách gì, biết được cái gì tri thức... Hay là nói, hắn đọc sách đến choáng váng, đầu óc bị đọc hỏng rồi, bằng không sao sẽ không đi thi lấy công danh, sinh hoạt tệ hại, còn để muội muội nuôi sống?
Thực là một tên ăn hại.
Người như vậy, nhiều năm nay, không có thương gia nào dám xin hắn đến làm đại biểu.
Mời một con mọt sách không biết đối nhân xử thế làm đại biểu, để người ta chê cười sao? Đến lúc đó lại gây ra chuyện ngu ngốc đáng chê cười nào đó, trí thức vô dụng, thương hiệu sẽ bị làm xấu chết, vậy thì khóc không ra nước mắt.
Hiện tại, Giang Tri Niên lại mời.
Mời lần này, cũng không có bao nhiêu lòng tin với Diệp Quân Sinh, càng có ý tứ bồi thường- bồi thường Diệp Quân Sinh tự động giải trừ hôn ước.
Bởi vì Giang Tri Niên thấy có lỗi với gia gia Diệp Quân Sinh.
Đây là một loại cảm xúc rất kỳ lạ.
Vì vậy, khi đề nghị này bị Giang mẫu phản đối mạnh mẽ, Giang Tri Niên vẫn hết sức giữ vững. Giang mẫu có lập trường của nàng, nàng nói hai nhà đã giải trừ hôn ước, đã không liên quan, sao có thể dây dưa tiếp, sẽ ảnh hưởng xấu đến thanh danh trong sạch của Giang Tĩnh Nhi.
Giang Tri Niên suy nghĩ một hồi, lại để cho Giang Tĩnh Nhi quyết định.
Làm tất cả bất ngờ, nhân vật chính Giang Tĩnh Nhi lại đồng ý cho Diệp Quân Sinh làm đại biểu hội thơ.
Quyết định này làm Giang mẫu quăng bể chín cái tách...
...
Oẹ!
Một cơn gió mạnh thổi tới, làm sóng trào cuồn cuộn, bụng Diệp Quân Sinh cũng là một cơn nổi lên, hắn chạy ra nhoài về mép thuyền, nôn mửa lần thứ hai.
Hắn say tàu.
Đây là một chuyện rất khó chịu, từ sáng sớm hắn đã ói ra vài lần, phun ra nhiều, chẳng những không quen đi, mà còn mật xanh mật vàng cũng ói ra.
Chiếc thuyền này là Giang gia thuê, nóc thuyền treo cờ hiệu Giang gia: Giang Đằng tiêu cục!
Giang gia kinh doanh tiêu cục, những năm gần đây khá phát triển, trong vùng Ký châu quản hạt, đã mở mười tám phân cục, tổng cục ở Bành Thành huyện.
Cái nhìn của Diệp Quân Sinh với Giang gia, gần đây hắn mới hiểu rõ, trước đây kiến thức nông cạn, chuyện quan tâm duy nhất của mọt sách là sách.
"Ca ca, ngươi không sao chứ?"
Diệp Quân Mi vội vàng đem tới một cái khăn.
Sắc mặt Diệp Quân Sinh tái nhợt, nhận lấy khăn lau sạch miệng, cười khổ nói: "Không sao, phun ra hết sẽ từ từ quen."
"Hừ, thứ vô dụng nhất là thư sinh."
Là tiếng nói của Giang Tĩnh Nhi, nàng mặc một thân quần áo nam, khí khái nữ hiệp, bước nhanh qua- thiếu nữ này hình như không bỏ sót một cơ hội nào có thể chế nhạo Diệp Quân Sinh.
Nói xong một câu cực kỳ ngạo nghễ, nàng liền ngẩng ưỡn ngực quay đi.
Bộ ngực lớn lên rất khá, tính luôn cả dùng vãi quấn thật chặt, nhưng vẫn thấy được hình dạng nhấp nhô lên xuống. Nếu như hoàn toàn giải phóng, vậy thì lớn đến chừng nào?
Đây là một vấn đề vô cùng nghiêm túc.
Diệp Quân Sinh ổn định tinh thần, nói: "Hay là ta trở vào trong khoang thuyền nghỉ ngơi chút đi, đến tối gió êm sóng lặng thì đi ra."
Nói xong, bước chân có chút lảo đảo đi vào phòng trong khoang thuyền.
Diệp Quân Mi không an tâm, vội vàng chạy đến một bên đỡ hắn đi.
Vào trong phòng, Diệp Quân Sinh liền nằm xuống ngủ, hắn tự nhiên thấy hối hận đồng ý theo Giang Tri Niên đến hội thơ này.
Tâm tư của Giang Tri Niên hắn tất nhiên hiểu rõ.
Bởi vì hiểu rõ, thế nên mới tham gia, chỉ là không ngờ chính mình sẽ say tàu nha, thật hy vọng ba ngày này sẽ sớm trôi qua mau.