Thu về làm mưa không ngớt, chỉ vừa rơi xuống là mãi không dứt.
Ăn cơm trưa xong, Diệp Quân Sinh nhìn màn mưa rủ xuống bên ngoài song cửa không khỏi nhíu mày buồn bực: Trời đang mưa thế này, e rằng không thích hợp đi ra ngoài luyện kiếm.
Một ý nghĩ thoáng qua, đã có giải pháp rồi, hắn lập tức tìm một cành cây về đến thiền phòng mà luyện kiếm trong đó.
Sự biến hóa trong "Vĩnh tự bát kiếm" là trọng kiếm ý mà khinh kiếm chiêu, không cần không gian quá lớn cũng có thể thi triển, đúng là thuận tiện.
Luyện tập xong xuôi, hắn lấy khăn vải lau người do mồ hôi đổ toàn thân.
Chợt có tiếng gõ cửa, mở ra thì thấy hòa thượng Nguyên Khánh đứng ở bên ngoài, trên tay đang cầm một quyển kinh thư chính là quyển kinh Lăng Nghiêm tối qua được lấy đi.
"Diệp thư sinh, quyển kinh Lăng Nghiêm này ngài lấy lại để sao chép đi."
Diệp Quân Sinh tiếp nhận, nói: "Được rồi."
Tiện tay lật vài trang phát hiện tờ bút ký kia đã không cánh mà bay, lập tức trong lòng đã rõ, tự biết chừng mực nên cũng không lộ điều gì ra mặt.
Nguyên Khánh lại nói: "Đúng rồi, Diệp thư sinh, muội muội ngài vừa lên núi muốn đưa quần áo cho ngài."
"Há, thật sao? Tôi ra đó ngay."
Trong lòng hắn cảm thấy ấm áp - tối hôm qua mưa thu đến, khí trời mát dần, Diệp Quân Mi sợ ca ca lạnh nên đội mưa lên Độ Vân phong đưa quần áo mùa thu cho Diệp Quân Sinh.
Đi tới tiền điện, Diệp Quân Sinh trông thấy thân ảnh thon gầy của muội muội đứng ở đó, trong tay ôm chặt một bao quần áo nhỏ, mắt mở to quan sát bốn phía. Khi nhìn thấy Diệp Quân Sinh, nhất thời lộ ra nụ cười bình yên chào đón, gọi "Ca ca".
Diệp Quân Sinh nói với vẻ trách cứ nhẹ: "Muội muội, trời đang mưa thế này không cần phải lên đây, qua hai ngày nữa xong việc là ca về nhà rồi?"
Diệp Quân Mi nói: "Ca ca, thân thể huynh gầy yếu làm sao chịu lạnh được." Thấy ca ca chỉ mặc mỗi bộ quần áo đơn trên người, Quân Mi vội mở bao quần áo lấy ra một chiếc áo bông dài bắt Diệp Quân Sinh mặc vào.
Chiếc áo bông này đã rất cũ lại còn vá chằng chịt, nhưng mặc lên người lại cảm thấy cực kỳ ấm áp. Diệp Quân Sinh cảm thấy cho dù có lấy áo gấm lụa là tới hắn cũng không đổi.
"Xong rồi, ca ca, muội xuống núi đây."
Diệp Quân Sinh nói: "Trời mưa đường trơn, để huynh đưa muội xuống."
"Không cần đâu..."
Diệp Quân Sinh lại cắt ngang, không cho nói tiếp: "Đi thôi."
Hai người đi chung một chiếc dù vải xuống núi. Sợ muội muội sơ sẩy nên Diệp Quân Sinh nắm lấy bàn tay thon nhỏ của nàng một cách tự nhiên, bả vai cũng được ôm sát lại.
Cảm nhận được được sự thương yêu qua những cử chỉ quan tâm chu đáo của ca ca, Diệp Quân Mi cảm thấy trong lòng có vị ngọt, cảm giác vào lúc này trên thế gian không còn việc gì có thể khiến mình sợ hãi.
Trời mưa xuống, khách hành hương thưa thớt, ít người đi lại trên sơn đạo. Một cái dù màu đen bằng vải thô đang chầm chậm chuyển động xuống núi, phảng phất như một bông sen màu đen.
Xuống tới chân núi, Diệp Quân Mi nhất thời nghĩ đến một chuyện quan trọng: "Ca ca không có đồ che mưa làm sao mà lên núi đây? Ôi, đáng lý ra không cần đưa muội xuống mà, muội cũng đâu phải thiên kim đại tiểu thư gì mà ngại đướng núi gồ ghề."
Diệp Quân Sinh cười ha ha: "Chúng ta là người đọc sách, lấy phong hoa tuyết nguyệt mà chơi đùa, cái gọi là "Mưa phùn gió rít vẫn làm ngơ" [1], đạp mưa mà đi ngược lại cũng sung sướng!"
Không nói lời gì, bước ra khỏi dù, vung tay chào một cái: "Muội muội đi về cẩn thận, ca ca đi đây." Xoay người sải bước lên núi, bị mưa gió lành lạnh phất ở trên mặt, trong lòng có một loại tâm tình đặc biệt dâng trào, không nhịn được cất giọng hát vang:
"Tự tầm lộ, vọng tiền lộ, tự do nhân gian đạo; sơn dữ thủy, tẩu liễu kỷ đa vị khứ sổ.
Thiên điều lộ, đô đạo phản gia hương lộ;
Vọng tẫn tẫn thị thanh sơn, thanh sơn xử xử vũ cấp phong cao; cố viên lộ, cánh thị tẩu bất tẫn trường lộ. . ."
[2]
Điệu hát mang phong cách cổ xưa, tiếng ca sục sôi thê lương, tự có tình cảm bồng phát.
Diệp Quân Mi nhìn theo bóng lưng ca ca -- trong lúc vô tình, thấy ca ca không có vẻ gầy yếu không thể tả như trước nữa mà có vẻ kiên cường lên.
Nhìn thấy, nghe thấy không khỏi có phần ngây dại.
Đầu óc theo mạch suy nghĩ tung bay, lập tức bay về thuở còn bé: Ca ca khi đó vẫn chưa trầm mê vào sách vở quá sâu, thỉnh thoảng có chơi đùa cùng mình, dạy mình đọc sách viết chữ. Nàng còn nhớ khi đó mình hay bị tiểu Bàn Đôn nhà hàng xóm trêu chọc, nó nói mình là đứa con hoang bị vứt bỏ trước cửa nhà họ Diệp, còn cho là do một con hồ ly tha đến, nó cố tình gọi nàng là "Hồ nữ" ... Khi đó cha mẹ vẫn còn, cả vị gia gia hiền lành cũng còn...
Bọn họ đều nói là Bàn Đôn nói hưu nói vượn.
Đúng là nói hưu nói vượn, mình rõ ràng là người, làm sao có khả năng là hồ nữ?
Sau đó, những lời hoang đường này cũng không còn ai đề cập đến nữa.
Trong nháy mắt, năm tháng như bay; lặng yên, có nước mắt trong suốt lướt xuống, không đành lòng lau đi.
o0o
Mưa gió không ngớt, trên đường núi bùn với nước mưa văng tung tóe, chẳng hề dễ đi, lúc đó có hai cỗ kiệu đội mưa chạy xuống.
Chính là Bành Thanh Sơn cùng Giang Tĩnh Nhi.
Tối hôm qua hai người ngủ lại Độ Vân tự, nhưng bởi vì có việc nên hôm nay nhất định phải xuống núi về huyện Bành thành. Còn Bành Thanh Thành phải tiếp tục ở lại chùa để trị bệnh và tĩnh dưỡng một khoảng thời gian mới có thể về nhà.
Giang Tĩnh Nhi ngồi ngay ngắn ở trong kiệu, lại đang thổ nạp vận tức tu luyện nội công. Đột nhiên nghe được một tiếng ca kỳ quái từ dưới núi truyền lên:
"Đạo nhân đạo, đạo thần đạo, tự cầu nhân gian đạo; yêu dã hảo, ma dã hảo, đô đạo tối hảo.
Thiểu niên nộ, thiên địa quỷ khốc thần hào;
Đại địa cựu nhật giang sơn, chẩm yêu hội biến huyết hải thao thao?
Cố viên lộ, chẩm yêu tẫn thị bất quy lộ. . ."
[3]
Điệu hát kỳ quái chưa từng nghe thấy. Ca từ lại càng kinh thế hãi tục, hào phóng không chịu bó buộc, thậm chí còn có ý đại nghịch bất đạo.
Là ai vậy, ai dám cất cao giọng hát như thế?
Nàng nhíu chặt đôi mày đột nhiên kêu lên: "Dừng kiệu." Lấy một cái ô giấy dầu ở dưới trướng, đưa tay vén mành kiệu, bung dù mà đi ra.
Bành Thanh Sơn đi ở phía trước cũng cho kiệu phu dừng bước, tương tự bung dù đi ra, thân hình mạnh mẽ như chim én, công phu thâm hậu hơn Giang Tĩnh Nhi mấy phần.
Lúc này tiếng ca đã biến mất không còn nghe nữa.
Giang Tĩnh Nhi thất vọng, trong lòng vì vậy mà cảm thấy thất lạc. Mưa gió vẫn như cũ, nàng cùng Bành Thanh Sơn đều đứng bất động, tâm tư khác nhau, cũng không nói lời nào, ánh mắt không hẹn mà cùng nhìn về khe núi nơi khúc quanh không xa phía trước.
Một lúc sau, một người đội mưa khoác gió xuất hiện, cả người đã ướt như chuột lột trông vô cùng chật vật.
"Ồ?"
Giang Tĩnh Nhi mắt sắc lập tức nhận ra Diệp Quân Sinh: Làm sao lại là hắn? Tên ngốc này phát điên rồi, trời mưa thế này cũng không mang theo đồ che mưa, chạy loạn khắp núi... Lẽ nào bài ca vừa nãy là do hắn hát? Không thể, làm sao có khả năng?
Nàng thấy buồn cười, dập tắt ngay ý nghĩ không tưởng này trong đầu, bước chân tiến lên.
Sắc mặt Bành Thanh Sơn âm trầm, hắn cũng không tin rằng tên mọt sách họ Diệp này có thể hát được như vậy, nhưng ngay lúc đó có ý nghĩ, lòng sinh một kế, quát to: "Đứng lại!"
Diệp Quân Sinh dừng bước ngẩng đầu nhìn lên.
Bành Thanh Sơn lạnh lùng nói: "Bản quan là Bành Thanh Sơn, làm chức văn thư ở Ký Châu, những lời ca vừa nãy có phải do ngươi hát không?"
Chức quan lớn quá nha!
Nghe đối phương tự giới thiệu, Diệp Quân Sinh tập trung tâm thần cao độ, hiểu ngay bài hát "Nhân gian đạo" phạm vào điều kiêng kỵ. Ở triều đại phong kiến coi trọng nhất tư tưởng thống trị mà hắn lại há mồm hát to "Đại địa cựu nhật giang sơn, chẩm yêu hội biến huyết hải thao thao?" [3] Đây không phải là xúc phạm "Hà giải thần" sao?
Hơi bất cẩn một chút là sẽ rơi cái đầu con con!
Ý nghĩ vội chuyển, hàm răng đánh cầm cập, thân thể ngẫu nhiên run lên mấy hồi, đứng đến nửa buổi mà nói không ra lời -- lúc này giả ngây giả dại là biện pháp tốt nhất.
Giang Tĩnh Nhi tới nơi, không vui nói: "Thanh Sơn, huynh làm vậy không phải hù dọa người ta sao? Toàn thân hắn ướt đẫm, lạnh đến xanh mặt rồi, còn có khả năng hát sao? Theo muội thấy, người hát phải là người khác... Ồ, huynh nói xem có phải vị cao nhân kia không?"
Ý nghĩ này một khi đi ra là không thể nén xuống.
Vốn là, ca khúc hát lên "Quỷ", "Thần", "Yêu" hoang đường ly kỳ phù hợp với hình tượng "Thuật sĩ" mà Liễu Không Đại Sư miêu tả.
Nghe vậy, sắc mặt Bành Thanh Sơn không khỏi căng thẳng, đưa mắt liếc nhìn xung quanh với vẻ kiêng kỵ. Lúc này cũng không tiện nổi nóng, chỉ là trong tim như có gai đâm sâu một phần, lạnh nhạt nói: "Tĩnh Nhi, chúng ta đi thôi."
Câu nói này Diệp Quân Sinh nghe được rõ ràng, khi vận may đến thì trong lòng cũng sáng ra: Hóa ra nàng là vị hôn thê của ta - Giang Tĩnh Nhi, thảo nào lại vậy...
Không khỏi ngẩng đầu nhìn lại.
Ánh mắt chạm nhau, Giang Tĩnh Nhi thở dài yếu ớt cũng không nói lời nào, quay người lên kiệu đi xuống núi.
________
Chú thích:
[1]: Nguyên văn: Tà phong tế vũ bất tu quy.
Trích trong bài: "Ngư ca tử kỳ 1" của Trương Chí Hòa.
Tây Tái sơn tiền bạch lộ phi,
Đào hoa lưu thuỷ quyết ngư phì,
Thanh nhược lạp,
Lục thoa y,
Tà phong tế vũ bất tu quy.
Bản dịch thơ của Nguyễn Chí Viễn:
Trước non Tây Tái nhộn cò bay,
Nước chảy hoa đào mập cá rô,
Nón lá mảnh,
Áo tơi phờ,
Mưa phùn gió rít vẫn làm ngơ.
Link nguồn: http://thivien/viewauthor.php?ID=142
[2], [3], [4]: Trích trong bài hát Nhân Gian Đạo do ca sĩ Trương Học Hữu thể hiện.
Lời bài hát:
自寻路望前路
自由 人间道
山与水走了几多未去数
千条路都导返家乡路
望尽尽是青山
青山处处雨急风高
故园路竟是走不尽长路
道人道道神道
自求 人间道
妖也好魔也好都道最好
少年怒天地鬼哭神号
大地旧日江山
怎麽会变血海滔滔
故园路怎麽尽是不归路
惊问世间怎麽尽是无道
Hán văn:
Tự tầm lộ vọng tiền lộ
Tự do nhân gian đạo
Sơn dữ thủy tẩu liễu kỷ đa vị khứ sổ
Thiên điều lộ đô đạo phản gia hương lộ
Vọng tẫn tẫn thị thanh sơn
Thanh sơn xử xử vũ cấp phong cao
Cố viên lộ cánh thị tẩu bất tẫn trường lộ
Đạo nhân đạo đạo thần đạo
Tự cầu nhân gian đạo
Yêu dã hảo ma dã hảo đô đạo tối hảo
Thiểu niên nộ thiên địa quỷ khốc thần hào
Đại địa cựu nhật giang sơn
Chẩm ma hội biến huyết hải thao thao
Cố viên lộ chẩm ma tẫn thị bất quy lộ
Kinh vấn thế gian chẩm ma tẫn thị vô đạo
------
Bản dịch của anh Dâm Bụt Đại Đế:
Nhân gian muôn vạn nẻo đường
Lần tìm chốn cũ vì thương nhớ nhà
Tự do cất bước vang ca
Băng ngàn vượt thác vạch hoa tìm về
Ngàn lối dẫn tới hương quê
Đã nhìn thỏa mắt sơn khê bạt ngàn
Núi xanh nổi gió cuồng hoang
Cố hương nơi ấy sao càng xa xôi
Đạo nhân giảng đạo trên trời
Sao bằng tự ngộ Đạo Đời quanh nơi
Yêu ma theo đạo tốt thôi
Thiếu niên phẫn nộ vì trời đất nay
Đầy đường thây chất lên thây
Quỷ thần gào khóc suốt ngày sáng đêm
Giang sơn năm đó ấm êm
Sao giờ biển máu ngập ghềnh đá hoang
Cố hương đường nẻo thênh thang
Mỏi chân mà chẳng thấy làng xóm đâu
Càng đi càng thấy thẳm sâu
Kinh hồn thầm nghĩ đôi câu hỏi lòng
Nhân gian, đạo đã tiêu vong?
Vì sao cảm thấy hư không thế này?