Diệp Quân Sinh bị bệnh, vẫn phải chịu nỗi khổ của trần gian, dù sao cơ thể cũng không phải bằng sắt thép, bị nhiễm gió lạnh, lúc rạng sáng thì phát sốt.
Cảm giác bị bệnh rất khó chịu, đầu óc thì choáng váng, tay chân thì bủn rủn không thể cử động chỉ có thể nằm ở trên giường, ngay cả đầu ngón tay cũng không thể nhúc nhích.
Khi trời sáng, người đầu tiên phát hiện hắn bị bệnh chính là Diệp Quân Mi, nàng lập tức nói cho Giang Tri Niên. Giang Tri Niên vội cho người mời đại phu đến khám bệnh. Đại phu khám xong nói là hắn bị “cảm nhiễm phong hàn” rồi sắc thuốc cho uống.
Thuốc đắng dã tật, cả người hắn chảy đầy mồ hôi, đầu óc cũng tỉnh táo hơn.
“Người giống như ta sao lại vẫn có thể mắc bệnh nhỉ?”
Nằm ở trên giường, Diệp Quân Sinh tự hỏi.
Vừa vặn lúc đó Giang Tĩnh Nhi đi tới, nghe hắn nói như vậy suýt nữa thì té ngã. Chẳng lẽ tên ngốc này bị sốt đến nỗi trở thành kẻ điên, nếu không sao lại nói ra những lời kỳ dị như vậy. Sinh lão bệnh tử đó là chuyện bình thường trong đời người, trừ khi là thần tiên thần thông quảng đại thì mới có thể tránh khỏi...
“Có lẽ là do công phu của ta vẫn chưa luyện đến nơi đến chốn.”
Trên giường, bệnh nhân rất chân thành tự mình rút ra kết luận.
Giang Tĩnh Nhi tức giận nói: “Tên ngốc này, ta thấy người bị bệnh không nhẹ đâu, có khi phải châm cứu mới được.”
Diệp Quân Sinh cười ha hả nói: “Giang đại tiểu thư sao ngươi lại tới đây?”
“Làm sao, chẳng lẽ ta không thể tới nơi này?”
“Tất nhiên là có thể tới rồi, chỉ là ta cứ nghĩ rằng ngươi sẽ không tới.”
Giang Tĩnh Nhi cười lạnh một tiếng: “Đáng tiếc bổn tiểu thư lại không như mong muốn của ngươi.”
Diệp Quân Sinh cười gượng, hắn phát hiện chỉ cần nói chuyện hai ba câu với Giang Tĩnh Nhi là hai người bắt đầu chuyển sang cãi lộn, là do việc từ hôn sao?
Chắc là như vậy, chẳng qua suy nghĩ của con gái quá phức tạp, phỏng đoán rất khó.
Diệp Quân Sinh liền nói sang đề tài khác: “Thật xin lỗi, tối qua ta đã bỏ lỡ mất hội thơ”. Dù sao hắn cũng là do Giang Tri Niên mời tới, không nghĩ tới lại xảy ra chuyện bất ngờ không thể trở về.
Thật sự là quá bất ngờ làm cho hắn trở tay không kịp.
Nhớ lại chuyện ngày hôm qua lại cười lạnh, hắn đã phá tan phòng ốc tòa biệt viện kia, rồi lại tập trung các xác chết lại lấy các loại dầu hỏa, dung dịch thiêu cháy. Dù lúc đó trời mưa to, lửa cũng không thể tắt, Bành Bá Thiên tiếng tăm lừng lẫy bị thiêu ở trong ngọn lửa, phi thăng dị giới rồi.
Một mồi lửa này cũng bùng cháy trong lòng của Diệp Quân Sinh. Từ giây phút đó hắn đã không còn là tên mọt sách ở Bành Thành nữa.
Mà thật sự thì hắn cũng sớm không phải từ lâu rồi.
Nhắc tới việc hôm qua, Giang Tĩnh Nhi lại cảm thấy tức giận, nàng đang muốn mở miệng nói thì nhìn thấy gia gia đi tới đây.
Giang Tri Niên cũng đến thăm Diệp Quân Sinh. Sau khi hỏi thăm bệnh tình của hắn lập tức cùng Giang Tĩnh Nhi đi ra ngoài.
“Tĩnh nhi, ngươi có phát hiện khi ở cùng Quân Sinh thường rất dễ nổi cáu hay không?”
Giang Tĩnh Nhi sửng sốt: “Vậy thì sao? Chỉ vì ta thấy hắn rất đáng ghét thôi.”
Giang Tri Niên nở nụ cười khéo léo, nói: “Có câu thành ngữ ‘Không phải oan gia không tụ đầu.’”
Giang Tĩnh Nhi nghe vậy ngẩn người, rồi lập tức hiểu ra, giống như một cô mèo nhỏ bị dẫm phải đuôi, nhảy dựng lên: “Gia gia, người nói vậy là có ý gì, ai thèm làm oan gia với tên ngốc kia chứ, cháu với hắn là kẻ thù!”
Giang Tri Niên cười ha ha một vẻ thái độ là ‘không cần giải thích, ta hiểu mà’ rồi chắp tay sau lưng rời đi.
Giang Tĩnh Nhi dậm chân cắn môi, nàng tuyệt đối sẽ không thừa nhận những lời gia gia đã nói. Một từ "oan gia" này thật sự rất ám muội, lại "oan gia" với tên ngốc kia?
Ta nhổ vào!
Mỗi khi bản tiểu thư thấy hắn chỉ muốn đánh..
…
Cộc! Cộc! Cộc!
Roi vung thúc ngựa, cố gắng chạy tới càng nhanh càng tốt nhưng mắt đảo quanh chỉ nhìn thấy một tòa nhà đổ vỡ, bên trong có mùi khét lẹt toả ra.
Sắc mặt của Bành Thanh Sơn ngày càng căng thẳng, hắn nhảy xuống ngựa rồi vọt vào trong nhà.
Một đêm trời mưa gió gần như đã rửa sạch sẽ mọi dấu vết để lại. Bên trong phòng vẫn có thể tìm thấy vài cái thi hài nhưng tất cả đều đã bị cháy đến mức biến dạng hoàn toàn, rất khó để nhận ra những người này là ai, thế nhưng vẫn nhận ra được hình dáng đại ca của mình.
"AAAAA!"
Bành Thanh Sơn siết chặt nắm đấm, ngửa mặt lên trời thét dài: “Là ai?”
Là ai hạ độc thủ?
Hai anh em họ Diệp? Chắc chắn không phải họ, đại ca có dẫn theo bọn Tô hộ vệ đều là những người có võ công. Đừng nói một thiếu nữ nhút nhát và một tên thư sinh tay trói gà không chặt, chính là bọn sơn tặc bình thường cũng không thể làm hại đại ca được.
Nhất định là đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Bởi vì ngày hôm qua phải tham gia hội thơ nên Bành Thành Sơn chỉ nói với Bành Thành Thành vài câu liền rời đi. Đối với những việc mà sau đó đại ca làm hắn không hề biết, gặng hỏi tên phu xe chở đại ca đến biệt viện nhưng hắn cũng không biết gì.
“Làm việc phải luôn luôn cẩn thận, đề phòng tai vách mạch rừng, nhiều người nhiều chuyện.”
Những điều này Bành Thanh Sơn luôn luôn thường xuyên nhắc nhở đại ca của mình. Bành Thanh Thành cũng làm theo khá tốt cho nên hắn mới có thể yên ổn làm Bành Bá Thiên nhiều năm như vậy. Nhưng hôm nay lại vì một chuyện tương tự mà chết, lại không có manh mối gì để lại.
“Bất kể là ai, mối thù giết huynh không đội trời chung! Ngươi, hoặc là các ngươi, nhất định phải chết!”
Bành Thanh Sơn nghiến răng nghiến lợi phát ra lời thề độc.
Một trận gió lạnh thổi tới làm cho đầu óc hắn trở nên tỉnh táo hơn: "Kế hoạch bây giờ thứ nhất là phải báo quan, thứ hai sau đó cần phải điều tra hành tung của huynh muội nhà họ Diệp xem có điểm nào khác thường hay không..."
Tất nhiên hắn không tin huynh muội họ Diệp có thể giết đại ca mình, nhưng mà đã có liên quan thì nhất định phải điều tra.
Sau khi quyết định chủ ý, hắn lập tức cưỡi ngựa trở về Đạo An Phủ, đến nha môn báo án.
Bản thân hắn vốn là quan, cùng người trong nha môn đều có quen biết nên thủ tục làm việc rất nhanh chóng. Tri phủ Đạo An nghe nói đại ca của Bành Thanh Sơn bị giết lập tức ra lệnh cho đại bộ đầu đắc lực dẫn theo mười tên nha dịch, như sấm đùng chớp giật nhanh chóng đến khám xét hiện trường...
Mặt khác, Bành Thanh Sơn huy động tất cả các mối quan hệ điều tra hành tung ngày hôm qua của huynh muội họ Diệp. Hắn giao du rộng rãi, hắc bạch đều quen biết nên tốc độ điều tra rất kinh người, đến đêm đã có được một bản tình báo:
"Ngày hôm qua, anh em họ Diệp đi vào Đạo An Phủ, dạo phố mãi đến giờ Hợi buổi tối mới trở về thuyền của Giang gia. Nghe nói là vì trời mưa gió nên bị lạc đường nhưng mà đã đi đâu, làm gì thì không ai biết."
Bành Thanh Sơn lâm vào trầm tư, một lúc sau hẳn bỗng nhiên ngẩng đầu cười lạnh: “Lạc đường ư? Cũng có thể là như vậy, nhưng trời cao đã an bài, các ngươi nhất định phải chôn cùng đại ca ta..."
Chẳng qua việc như thế này không thể làm công khai được, dù sao cũng không có bằng chứng, nếu quan phủ hỏi sẽ khó mà giải thích, cũng không thể nói là do đại ca thèm khát sắc đẹp của Diệp Quân Mi, nên hai bên mới có liên quan.
Nếu đã không công khai được vậy thì âm thầm ra tay, như vậy là đơn giản nhất, Bành Thanh Sơn hắn chẳng những là quan mà còn là một vị cao thủ võ lâm, làm những việc này chắc chắn sẽ không xảy ra vấn đề gì. Người khác lại càng không thể nghi ngờ hắn vì hai việc này vốn không liên quan gì với nhau nha.
Keng!
Bảo kiếm bên hông rút khỏi vỏ, một vệt hàn quang rọi ngang mặt. Bành Thanh Sơn lấy ngón tay gẩy vào thân kiếm, tạo ra một hồi tiếng vang, êm tai không dứt, dường như kiếm đã thông linh, không chờ đợi được rất muốn được giết người uống máu tươi.
Hảo kiếm!