Trên thuyền của Giang gia, Chu Bát Trân đang ung dung tự đắc uống đến chén trà thứ sáu chưa hề có ý muốn rời đi, hai chân bắt chéo, trong lòng vui sướng như uống mật ngọt.
Những năm gần đây, Bát Trân tiêu cục của hắn bị Giang Đằng tiêu cục ép cho không phát triển được, thực sự là chuyện rất uất ức. Tối hôm nay đúng là cơ hội ngàn năm một thuở, cuối cùng hắn cũng có cơ hội đáp trả, đả kích hạ thấp Giang Tri Niên. Hơn nữa, qua đêm nay, danh tiếng của Bát Trân tiêu cục cũng vang xa, có lợi cho sự phát triển về sau này.
Giang Tri Niên cũng uống không ít nước trà, nén cục tức đang căng đầy ở trong bụng. Còn Giang Tĩnh Nhi đã sớm về phòng cho yên tĩnh, không buồn liếc mắt lấy một cái.
Cộc cộc cộc!
Gã sai vặt phụ trách báo cáo bước nhanh vào, trong miệng hô to: "Cuối cùng có kết quả ba vị trí đầu rồi ạ!"
Giang Tri Niên ngồi ở vị trí thượng tọa nói với giọng không vui: "Ba vị trí đầu là ai?" Hắn thực sự chả muốn xem tờ công văn sao chép được đem đến, tâm tình đâu mà xem cơ chứ.
Gã sai vặt kia vẻ mặt tươi cười cung kính chắp tay làm lễ với Giang Tri Niên nói: "Chúc mừng, xin chúc mừng Giang Đằng tiêu cục!"
Gã nói câu này làm Giang Tri Biên nghĩ cả nửa ngày vẫn không hiểu là chuyện gì. Lúc này, Chu Bát Trân ngồi ở bên cạnh đã đứng dậy, đi qua nói: "Gã sai vặt này có phải đã chúc nhầm người rồi không?"
Gã sai vặt thắc mắc nhìn Chu Bát Trân: "Ngài là...?"
Chu Bát Trân ngang nhiên nói: "Ta chính là tổng tiêu đầu Chu Bát Trân của Bát Trân tiêu cục ở Vũ Sơn Huyện, còn đây là Trương Trí Nguyên."
Gã sai vặt chưa từng nghe nói Chu Bát Trân, nhưng biết Trương Trí Nguyên bèn vội vàng thi lễ.
Trương Trí Nguyên hờ hững hỏi: "Kết quả công bố ba vị trí đầu là ai?"
Gã sai vặt nói với vẻ mặt đau khổ: "Trương tướng công, chúc mừng ngài thông qua sơ tuyển."
Trương Trí Nguyên không vui khoát tay chặn lại: "Phí lời, cái này ta biết rồi, nói vào chuyện chính đi." Qua sơ tuyển mà cũng phải nhận lời chúc mừng thì hắn không phải là Trương Trí Nguyên rồi.
Gã sai vặt nuốt nước bọt một cái, lấy dũng khí, lúc này mới lắp ba lắp bắp nói: "Trương tướng công, ba vị trí đầu không có tên ngài..."
Gã thầm nghĩ: "Lời này có thể đắc tội với người ta nhưng cũng không thể giấu giếm, có trời mới biết tại sao Trương Trí Nguyên lại ở trên thuyền Giang gia, còn hung hăng truy hỏi không ngớt."
Đúng như dự đoán, khuôn mặt gầy còm của Trương Trí Nguyên tức thì tối lại. Thế này là thế nào, cái gì gọi là "Ba vị trí đầu không có tên ngài?"
Nụ cười trên mặt Chu Bát Trân còn chưa kịp tan, nghe phải lời này cũng cứng lại ngay tức khắc, trông rất thú vị.
Giang Tri Niên đang ngồi nghe thế cũng cười ha ha. Ba vị trí đầu không có tên Trương Trí Nguyên là ý gì đây? Nó mang ý nghĩa chính là thất bại, Chu Bát Trân dương dương tự đắc, diễu võ dương oai, rốt cuộc là chó chê mèo lắm lông, điều này làm cho Giang Tri Niên vui như ăn được quả nhân sâm vậy, toàn bộ phiền muộn đều tan thành mây khói: "Ơ kìa Chu huynh, ta rốt cuộc biết vì sao huynh không vội về thuyền rồi, lấy tài năng của Trương tướng công mà không có tên trong ba vị trí đầu, quả là không đáng để ăn mừng."
Nghe vậy, Trương Trí Nguyên chỉ cảm thấy nóng mặt.
Chu Bát trân nhảy cẩng lên, thẹn quá hóa giận mà nói: "Giang Tri Niên, ông chớ có khiêu khích, hừ, tuy rằng Trí Nguyên không có tên trong ba vị trí đầu, thế nhưng ít nhất cũng qua sơ tuyển, đâu có giống mấy thằng mọt sách ngu ngốc, chả bằng bọn vô dụng, không biết đã sớm bị vứt ở cái đống rác nào rồi."
Giang Tri Niên bực tức nói: "Chu Bát Trân, ta nể ông là khách, lấy lễ tiếp đón đàng hoàng, đừng có ở đây mà giở thói ngang ngược."
Chu Bát trân thở phì phò, đặt mông ngồi trở lại cái ghế, nâng chung trà lên uống ừng ực.
Gã sai vặt kia thấy hai bên tranh cãi xong, mới nói tiếp cho xong nhiệm vụ còn xin chút tiền thưởng: "Chúc mừng Giang lão gia!"
Giang Tri Niên trợn mắt: "Ngươi chúc mừng cái gì vậy?"
Gã sai vặt cẩn thận nói tiếp: "Chúc mừng Giang lão gia, Diệp Quân Sinh đại diện cho quý tiêu cục tham dự hội thơ lần này đã giành được ngôi vị đứng đầu với bài thơ 'Niệm nô kiều - Hoài cổ', thật là đáng mừng à!."
Phụt!
Chu Bát Trân phun hết trà trong miệng ra ngoài, văng cả lên mặt gã sai vặt.
Trương Trí Nguyên vừa mới bưng chén lên, nghe vậy thì tay run lẩy bẩy, làm rớt cái chén xuống đất, vang lên tiếng vỡ loảng xoảng.
Giang Tri Niên cũng trợn mắt ngoác mồm, ngay cả nước dãi chảy ra cũng không biết: "Cái gì, ngươi nói cái gì?"
"Chúc mừng đại biểu Diệp Quân Sinh của quý tiêu cục đoạt được ngôi vị đầu hội thơ!"
...
"Cái gì, ngươi nói cái gì?"
Trên lầu gỗ, sắc mặt Bành Thanh Sơn tái nhợt. Hắn nhào tới chộp gã sai vặt, gần như xốc lên.
Gã sai vặt bất ngờ không kịp phản ứng, giật mình vội vàng nói: "Chúc mừng Bành đại quan, ngài đứng vị trí thứ ba trong hội thơ."
"Ta muốn nghe câu sau kìa!"
Bành Thanh Sơn nói như quát lên.
Sắc mặt gã sai vặt trắng bệch: "Quách Nam Minh đứng vị trí thứ hai..."
"Câu sau cùng kìa!"
Lỗ tai gã vang lên ong ong như muốn điếc, nhớ lại nói: "Vị trí đứng đầu là Diệp Quân Sinh, đại biểu cho Giang Đằng tiêu cục của Bành Thành huyện..."
Rầm!
Bành Thanh Sơn buông gã sai vặt ra, cả người như hết sức lực, ngồi xụi lơ trên ghế, hồn bay phách lạc, nói rù rì trong miệng: "Làm sao có khả năng? Làm sao là hắn được!"
Nếu vị trí đứng đầu là Quách Nam Minh thì hắn còn chấp nhận được, sẽ không thất lễ như vậy. Nào ngờ ở đâu lại nhảy ra một con ngựa đen, đen đến hù chết con người ta, mà kẻ đó lại là tên mọt sách ở Bành Thành Huyện nữa chứ.
"Không đúng, có phần không đúng, tối hôm qua mưa to gió lớn, không phải nói hắn lạc đường, chưa về kịp tham gia hội thơ sao? Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?"
Nghĩ đi nghĩ lại nhưng hắn vẫn không nghĩ được lý dò nào, càng nghĩ càng tức, đúng là làm người ta tức muốn hộc máu.
"Ha ha ha!"
Hắn bỗng nhiên ngửa mặt lên trời cười to, giống như điên cuồng: "Bành Thanh Sơn ơi là Bành Thanh Sơn, ngươi lại bại bởi hắn đến hai lần, thế gian này còn có công nghĩa đạo lý sao?"
Lần thứ nhất, hiển nhiên đó là chỉ Giang Tĩnh Nhi.
Hắn cười la nhưng nước mắt lại rơi xuống.
Gã sai vặt nhìn thấy khó chịu, cũng không dám mở miệng xin tiền thưởng, vội vàng bỏ đi.
...
"Cái gì, ngươi nói cái gì?"
Trong nhã phòng, vốn là người nho nhã như Quách Nam Minh cũng lộ ra thần thái kinh ngạc, bước vội đến giật tờ giấy ở trong tay người đưa tin, sắc mặt căng thẳng đọc:
"Ðại giang đông khứ,
Lãng đào tận thiên cổ phong lưu nhân vật.
Cố lũy tây biên,
Nhân đạo thị Tam Quốc Chu Lang Xích Bích.
Loạn thạch băng vân,
Kinh đào liệt ngạn,
Quyền khởi thiên đôi tuyết.
Giang sơn như họa,
Nhất thời đa thiểu hào kiệt.
Dao tưởng Công Cẩn đương niên,
Tiểu Kiều sơ giá liễu,
Hùng tư anh phát,
Vũ phiến cân luân.
Ðàm tiếu gian,
Cường lỗ hôi phi yên diệt,
Cố quốc thần du,
Ða tình ưng tiếu ngã tảo sinh hoa phát.
Nhân sinh như mộng,
Nhất tôn hoàn lỗi giang nguyệt." (*)
*Sông dài băng chảy,
Sóng cuốn hết thiên cổ phong lưu nhân vật.
Lũy cũ phía tây,
Người bảo là Xích Bích thời Chu Du Tam Quốc.
Ðá loạn sụt mây,
Sóng gầm vỗ bến,
Cuốn lôi ngàn đống tuyết.
Núi sông như vẽ,
Một thời ít nhiều hào kiệt.
Nhớ Công Cẩn thời đó,
Tiểu Kiều khi mới cưới,
Anh hùng tư cách,
Quạt lông khăn là.
Lúc cười nói,
Giặc mạnh * tro bay khói hết.
Cố quốc hồn về,
Ða tình chắc cười ta tóc đà sớm bạc.
Ðời người như mộng,
Chén này để tạ trăng nước.
Mặt sau kí tên: "Đại biểu Giang Đằng tiêu cục ở Bành Thành, Diệp Quân Sinh sáng tác."
Bên cạnh còn có đóng dấu cùng lời bình xác thực. Trong các lời bình thì có một câu đặc biệt chói mắt: "Bài thơ này vừa ra, không có 'Niệm Nô kiều' trên thế gian..."
Hai mắt Quách Nam Minh nhìn chằm chặp vào trang giấy trong tay, đọc kĩ không sót chữ nào, từng từ từng chữ như cây đinh đâm thấu vào tâm hắn.
"Nhân sinh như mộng, nhất tôn hoàn lỗi giang nguyệt.... Được lắm 'Nhân sinh như giấc mộng' ..."
Đang lẩm bẩm, đột nhiên Quách Nam Minh phun ra một ngụm máu tươi, nhìn thấy mà giật mình.
"Minh thiếu gia!"
Lưu di hét lên chói tai, vội nhào đến kiểm tra, chân tay luống cuống. Thân thể thiếu gia trước giờ không được tốt, căn bản không chịu được đả kích lớn, phải làm sao bây giờ?
...
"Cái gì, ngươi nói cái gì?"
Bên trong gian phong, Giang Tĩnh Nhi bật người dậy, khẩn trương nhìn A Cách.
"Tiểu thư, chúng ta đoạt giải nhất rồi!"
A Cách vui mừng như một con chim sẻ.
Giang Tĩnh Nhi quả thực không thể tin vào tai của mình, bỗng nghĩ tới một chuyện, hỏi: "Thế tên ngốc kia đâu rồi?"
"Dạ, Diệp công tử còn đang ngủ."