“Lão gia, ta đã nghe ngóng ra kẻ làm việc này chính là một thư sinh được Hoàng tú tài nhờ trông coi nhà cũ. Danh tiếng tiểu tử này vô cùng xấu, là tên mọt sách Diệp gia nổi tiếng ngu đần ở Bành Thành huyện, nếu không sao hăn dám ở trong căn nhà kia.”
Trong một gian phòng lớn, một người trung niên đang ngồi chiễm chệ trên ghế bành, lắng nghe tin tức mà tên quản gia đang bẩm báo.
Người trung niên giận dữ: “Thật đáng giận, một thằng nhãi ngu đần mà cũng dám chạy đến Quảng Bình hương của ta viết câu đối lấy tiền, chẳng phải là tát thẳng vào mặt ta hay sao?"
Hắn họ Tô tên "Chi Nguyên", Bởi vì là tú dài duy nhất trong vùng nên trong phạm vi cả ba thôn rộng mấy chục dặm này, hắn có danh tiếng vô cùng lớn.
Năm trước, người dân các thôn vẫn đến Tô gia nhờ viết câu đối. Đương nhiên Tô tú tài rất ít khi tự mình viết mà đa số đều dành cho đệ tử luyện tập.
Sự tình làm quen tay đến nỗi coi như chuyện bình thường, Tô gia đã sớm chiếm việc viết câu đối mỗi năm ở ba thôn từ lâu. Không ngờ năm nay lại chui ra một tên Diệp Quân Sinh còn chưa đến thăm hỏi lần nào đã tuỳ tiện gây dựng sự nghiệp ở Quảng Bình hương. Nếu như chỉ giúp vài gia đình lận cận thì nói làm gì, mấu chốt là hắn càng viết càng phát đạt, ngoại trừ Quảng Bình hương ra còn có dân ở thôn Ốc Sơn ùn ùn chạy tới, uy tín ngày càng tăng.
Việc viết câu đối giúp thôn dân thực ra chỉ thu được chút bạc lẻ, Tô Chi Nguyên căn bản không thèm để ý. Vấn đề là thể diện, bị người ta đánh vào thể diện rất khó chịu.
Giường của mình lại bị người khác bò lên ngủ, sao có thể nhịn?
Nếu như người ta ai cũng đi kiếm Diệp Quân Sinh viết câu đối, vậy thì cái danh tú tài của hắn xem như bị vứt mất rồi.
Quản gia hô lên: "Lão gia, tiểu tử kia thật không biết trời cao đất dày, chúng ta phải dạy dỗ hắn một trận nhớ đời."
Tô Chi Nguyên hớp ngụm trà, chậm rãi nói: "Lão Vương, việc này ngươi giải quyết đi. Phải nhớ xử lý cho sạch sẽ, không thể phạm sai lầm!"
Quản gia vội vàng: "Lão gia yên tâm."
Nói xong hắn liền cáo lui ra ngoài, đã sớm quyết định cần phải làm gì: chuyện nhỏ nhặt này giao cho mấy tên lưu manh trong thôn là được, mặc kệ chém đứt tay hay chặt đứt đùi, chỉ cần không chết người là ổn thoả.
...
"Tân xuân phú quý niên niên hảo, giai tuế bình an bộ bộ cao!"
Diệp Quân Sinh viết bức câu đối này hơn chục lần đã rất quen thuộc, một bút viết rất trôi chảy. Những câu đối quay đi quay lại chỉ có mấy bản, thôn dân chọn xong thì hắn viết ngay.
Đường bút cứng cáp mạnh mẽ, kiểu chữ mềm mại hàm chứa giai điệu.
Con mọt sách ngồi lì trong thư phòng bế quan “tu luyện” hơn mười năm đâu phải chỉ ngồi chơi. “Si" - nếu giải thích rõ nghĩa là cực kì tập trung vào một lĩnh vực nào đó, có như vậy mới xem được tới bản chất vấn đề. Chỉ vì trước kia hắn quá gàn dở mà chôn vùi một thân tài hoa.
Những thứ khác thì chưa biết nhưng riêng cái ngón nghề viết chữ này dư sức đưa hắn vào hàng ngũ danh gia.
Đương nhiên thể loại tranh chữ này không chỉ cần bản lĩnh mà còn phải có danh tiếng. Danh tiếng không thể nói chơi mà có được.
Thật ra Diệp Quân Sinh tại Bành Thành cũng có chút danh tiếng nhưng lại là xú danh. Nếu hắn dám bày sạp viết câu đối trong Bành Thành e là không ma nào tới. Người dân thôn quê ở đây vốn không quan tâm tới những thứ này, nhưng sự tích về mọt sách thì ai cũng biết.
Một bộ câu đối cuối cùng vừa viết xong, hong khô rồi giao cho khách. Diệp Quân Sinh đã xong việc ngày hôm nay, hắn ngẩng đầu nhìn sắc trời gần tới hoàng hôn mà ngẫm nghĩ Diệp Quân Mi dắt Đại Thánh ra suối uống nước sao vẫn chưa về.
Thời tiết rét đậm rét hại, Diệp Quân Sinh khẩn trương thu dọn đồ đạc rồi ra ngoài đi tìm muội muội.
Trời đông giá rét âm u, gió phương Bắc phần phật, từng tầng bụi cỏ sớm đã khô vàng, phóng mắt ra xa chỉ thấy một mảnh tiêu điều lặng lẽ.
Một lúc sau hắn đã đến bờ suối. Mùa này, dòng suối đã cạn rất nhiều lộ ra từng viên đá cuội dưới đáy.
Đi một đoạn dọc theo con suối, phía trước bỗng nhiên vọng tới một tiếng sáo du dương, làn điệu thanh thoát như hòa cùng thiên nhiên.
Diệp Quân Sinh suy nghĩ một chút liền bước nhanh đến, đi qua một khúc ngoặt đã nhìn thấy Diệp Quân Mi cùng Đại Thánh đang ở phía trước.
Diệp Quân Mi cưỡi trên lưng trâu, hai tay hờ hững cầm một thanh sáo trúc để ngang môi. Tiếng sáo du dương lay động làm đất trời u ám phải bừng sáng.
Thật không ngờ muội muội còn có tài nghệ này.
Diệp Quân Sinh sững người đắm chìm trong tiếng sáo, mặt lộ ra vẻ ngây ngốc.
Đường cũng không quá xa nên Đại Thánh lững thững đi một lát đã tới trước mặt Diệp Quân Sinh.
"Ca ca, ngươi sao lại tới đây?"
Diệp Quân Mi vui vẻ đặt cây sáo xuống.
Diệp Quân Sinh cười nói: "Hôm nay viết câu đối xong cảm thấy hơi mệt mỏi cho nên ca đi ra ngoài một chút."
"Ừm, ngồi quá lâu đối với thân thể không tốt, cần hoạt động một chút."
Diệp Quân Sinh con mắt híp híp vỗ nhẹ lên đầu trâu, nói: "Đại Thánh mấy ngày này trông rất tốt nha."
Quả thật, từ cái đêm nuốt trọn đốm ma trơi, lão Ngưu như được ăn thuốc bổ trẻ lại, da lông nay đâu còn như xưa mà có một màu xanh toả ra sức sống mạnh mẽ; một cặp mắt trâu sáng ngời rất có thần.
Óòò…!
Đại Thánh kêu khẽ kêu một tiếng rồi cọ chân, xem ra rất thư thái.
"Về nhà thôi."
Diệp Quân Mi vẫn ngồi trên lưng trâu để Diệp Quân Sinh nắm dây dắt đi. Trong quang cảnh mênh mông bỗng xuất hiện một trâu hai người tạo nên một bức tranh sinh động.
"Hì hì, cô nương xinh đẹp muốn đi chỗ nào mau nói cho ca biết!"
Bỗng dưng có hai tên lưu manh từ đâu đi ra chặn giữa đường. Bọn hắn khoảng ba mươi tuổi, ăn mặc quần áo bó sát, trong đó một tên đặc biệt cởi phanh ngực lộ lông lù xù chứng tỏ ta đây không sợ lạnh.
Diệp Quân Sinh gương mặt trầm xuống, nói: "Các ngươi là ai?"
Lưu manh cười cười: "Ngươi không cần quan tâm chúng ta là ai, biết điều thì cút cho nhanh miễn cho vướng chân vướng tay làm hỏng chuyện tốt của đại gia."
Vừa nói xong hắn liền đi tới vươn tay muốn ôm Diệp Quân Mi lại, coi Diệp Quân Sinh như không khí không thèm quan tâm.
Diệp Quân Mi kinh hãi né tránh, trốn phía sau Đại Thánh.
Tên lưu manh sớm bị nhan sắc thiếu nữ làm cho thần trí điên đảo: "Muội muội đừng sợ, chút nữa đại gia ôm vào lòng sẽ làm muội muội sung sướng muốn chết... ha ha"
Bồng!
Nhanh đến mức không kịp thấy, chân trước của Đại Thánh tung lên đá liên hồi vào ngực của tên lưu manh, mạnh mẽ như đang gõ một cái trống trận.
Lưu manh không kịp phản ứng, cũng chưa biết chuyện gì xảy ra thì cả người đã bay lên rơi ầm xuống suối, cơn đau xen lẫn cơn lạnh làm hắn hộc máu không ngừng.
Tên lưu manh kia đang chắp tay đứng nhìn Diệp Quân Sinh, chỉ cần Diệp Quân Sinh hơi động thì hắn sẽ ra tay ngay. Không ngờ tên bạn đã bị một con trâu đá cho bay mất, còn nhanh hơn cả tia chớp. Hắn lồng lên giận dữ mócra một con dao từ bên hông nhắm thẳng vào giữa hai sừng trâu, muốn một dao đem nó thọc cho chết tươi.
"Óòò…!"
Đại Thánh kêu một tiếng rồi vung chân lên, đá một phát nhanh không gì sánh nổi tựa như Vô Ảnh Cước tung ra -- giờ phút này nó không còn là một con trâu nữa rồi.
Nó không phải là một con trâu!
Á á!
Lưu manh kêu la thảm thiết, con dao còn không biết rơi phương nào nhưng người thì rơi tõm xuống nước, đi tắm suối cùng tên bạn của hắn.