"Ngươi nói đệ nhất thi Huyện là Diệp Quân Sinh?"
Lúc hoàng hôn, khi đang tiếp đãi khách ở trong phòng, Hồ huyện lệnh đột nhiên nghe được người khách đề cập đến chuyện thi Huyện, hầu như không dám tin vào tai mình.
Người khách kia ha ha cười: "Hán Sơn thật hài hước!"
Sao có thể không hài hước, danh sách thứ tự người thi đậu đều là do Hồ huyện lệnh hắn một tay quyết định, nếu như nói toàn Thiên Hoa Triều ai biết trước được danh sách này một cách chi tiết thì ngoài hắn ra, không ai có thể. Thế nhưng lúc nghe được người đứng đầu là Diệp Quân Sinh, con mắt lại biểu hiện chợt như bất ngờ lắm, thật sự có một ít giả tạo.
Nhưng Hồ huyện lệnh đúng là không biết Diệp Quân Sinh đạt đệ nhất, danh sách trúng tuyển của hắn cơ bản không có cái tên này, làm thế nào đột nhiên nằm trên bảng rồi, lại còn chiếm ngôi đầu?
Không đúng, không đúng...
Đột nhiên, đầu óc Hồ huyện lệnh rối loạn như một bãi keo dán. Hắn nói qua quýt hai câu với khách cho xong liền tranh thủ thời gian chạy đến bên ngoài nha huyện, muốn tận mắt xem thực hư.
Bảng danh sách đường đường chính chính dán ở sát vách tường, chữ viết ở trên cũng là đường đường chính chính, chính xác là chữ của Hồ huyện lệnh đã từng đỗ đạt tiến sĩ, tự tay viết rõ ràng.
Không sai, đây là bảng danh sách do chính hắn tự mình quyết định, mỗi một chữ đều là do hắn tự tay viết nên. Nhưng mà kì dị ở chỗ ba chữ "Diệp Quân Sinh" chắc chắn không thể nào xuất hiện được, thế nào lại có thể nằm chói mắt chình ình ở đầu, lại còn chiếm được đệ nhất?
Vô cùng hấp dẫn ánh mắt chú ý.
Ánh chiều tà rực rỡ chiếu lên người, bỗng nhiên cảm giác có chút lành lạnh. Lúc này vẫn còn một ít người bu quanh bảng danh sách, tiếng nghị luận sôi nổi. Tạp âm không ngừng chui ra chui vào lỗ tai, hai đầu gối Hồ huyện lệnh đột nhiên sụm xuống thiếu chút nữa đã té xuống đất, may mà nha dịch bên cạch đỡ hắn vừa kịp.
Hồ huyện lệnh bị bệnh, bệnh không nhẹ.
Khi tin tức truyền tới nơi ở của Bành Thanh Sơn tại Ký Châu, sắc mặt Bành nhị công tử thâm trầm như đáy giếng, chỉ nói nhàn nhạt ba chữ: "Ta đã biết."
...
Thi Phủ do tri phủ đại nhân Đạo An Phủ tự thân xuất chinh đến Bành Thành Huyện chủ trì, qui trình cuộc thi cơ bản giống với thi Huyện, cũng thi bốn bài, nội dung bao cũng bao gồm thơ phú, luận sách...
Thi Phủ công bố thành tích, mọt sách Bành Thành Diệp Quân Sinh lần thứ hai đứng đầu, trở thành đệ nhất thi Phủ.
Có người đồn rằng tri phủ đại nhân kia rất tán thưởng Diệp Quân Sinh, ngọn nguồn ở chỗ một khúc "Niệm Nô Kiều - Hoài cổ" mà Diệp Quân Sinh sáng tác ở hội thơ Đạo An.
Kể từ lần tạo thanh thế này truyền tụng rộng khắp giới văn nghệ Ký Châu. Hầu như ai cũng góp một phần sức kéo cho danh tiếng Diệp Quân Sinh càng lên cao, cho dù có người không biết Diệp Quân Sinh, cũng biết đến ba chữ tên của hắn, đủ thấy sức ảnh hưởng lan rộng thế nào.
Đồng thời cùng lúc này, rất nhiều tranh luận nghi vấn thừa dịp mà sinh sôi, không ít lão học giả phán đoán chắc như đinh đóng cột rằng bài thơ kia không phải do Diệp Quân Sinh làm. Tuổi Diệp Quân Sinh mới vừa hai mươi, làm sao ra được một câu "Tảo sinh hoa phát"? Huống chi với tuổi của hắn trước giờ còn chưa bước chân ra khỏi nhà đi xa, sao lại có được tâm trạng than thở mà cảm thán thâm trầm như thế?
Lâu dần, kể từ lúc thành tựu ở hội thơ của hắn, giới văn nghệ vẫn bảo trì quan điểm hoài nghi đối với tài học của Diệp Quân Sinh, chỉ khổ là không có chứng cớ mà thôi.
Những thứ này không quan hệ đến Diệp Quân Sinh.
Chuyện ở hội thơ Đạo An vốn chỉ là một lần vô tâm sáp liễu*, hắn thực sự không quá để ý đến những danh tiếng kia.
(*)Trong "Hữu tâm tài hoa, vô tâm sáp liễu", ý chỉ người làm việc tuỳ tâm vô ý lại có kết quả hơn người cố ý.
Đứng đầu thi Huyện, đứng đầu thi Phủ, đương nhiên không có cản trở nào để tiến tới cửa ải cuối cùng, thi Viện.
Là cửa ải cuối cùng của thi Đồng Tử, qui cách của thi Viện sẽ cao hơn hơn rồi, cử hành cố định tại tháng năm hàng năm, người chủ trì là học chính đại nhân do triều đình phái tới.
Học chính(*) của cả một châu, còn gọi là "Học thai", đường đường là một chức quan tam phẩm, cấp bậc ngang với quan tri châu, quyền lực có thể nói là rất lớn.
(*)Học chính: đầy đủ là đề đốc học chính, tên khác là học sử, học đài, là một chức quan học vấn ở Trung Quốc cổ đại.
Học chính chủ trì thi Viện, địa điểm tổ chức thi Viện đương nhiên không thể nào ở trong huyện thành, mà phải tổ chức trong Ký Châu. Đến thời điểm quan trọng, toàn bộ thí sinh trong phạm vi Ký Châu, những kẻ đã vượt qua hai cửa ải trước sẽ cùng xông lại đây công phá cửa ải cuối cùng.
Vượt qua cửa ải này là có thể đạt được công danh trở thành tú tài, từ nay bước lên giai cấp sĩ phu, có thể được quyền miễn lao dịch, gặp huyện lệnh không cần quỳ xuống, không thể tuỳ tiện tra tấn vô lý...; nếu như không qua được cửa này thì sang năm lại tới tiếp... Một năm rồi lại một năm, cho dù tóc bạc phơ mà tâm vẫn không sờn.
Khi cần phải đi tới Ký Châu, tư tưởng Diệp Quân Sinh đột nhiên có ý khác, hắn muốn rời khỏi Bành Thành Huyện, chuyển tới Ký Châu.
Ý định "rời khỏi" này tức là chuyển nhà, giống như người hiện đại cho dù cái đầu bị chặt đứt vẫn muốn bò vào thành phố sống chen chúc, Diệp Quân Sinh cũng có tâm lý tương tự.
Bành Thành huyện dù sao cũng chỉ là một huyện thành nhỏ, rất nhiều bất tiện. Chuyện an thổ trọng thiên* hoàn toàn không phải là vấn đề một kẻ xuyên việt phải lo lắng.
(*)An thổ trọng thiên: không muốn rời quê cha đất tổ.
Thế nhưng chuyển nhà thuộc về chuyện trọng đại, thành thị lớn ở không dễ, đầu tiên là vấn đề kinh tế. Lấy của cải hiện nay của Diệp gia đoán chừng chỉ đủ tiền đi đường mà thôi. Bên cạnh có một vị ngưu yêu, xin nó đi làm chút chuyện "Cướp của người giàu chia cho người nghèo" chắc là không khó.
Thế nhưng Diệp Quân Sinh đã có cân nhắc, không bao giờ làm chuyện cẩu thả, có đùa không vậy, yêu cầu Đại Thánh đi cướp gà trộm chó không khỏi quá đê tiện. Thật ra hắn còn có một con đường tốt hơn chính là qua thi Viện lấy được thành tích ưu tú, thi đậu được công danh tú tài hạng cao, trở thành một lẫm sinh*.
(*)Lẫm sinh: dùng trong đời nhà Minh, nhà Thanh, Trung Quốc, chỉ những người được hưởng học bổng lộc của các châu, huyện hoặc phủ.
Tóm lại một câu, chỉ cần trở thành lẫm sinh là cơ bản có thể thể đặt chân ở Ký châu.
Quan học* tốt nhất Kỳ Châu, tên là "Quan Trần thư viện", cả Thiên Hoa Triều tuy không tính là hàng đầu nhưng đã là lựa chọn tốt nhất ở trước mắt Diệp Quân Sinh.
Quan học: chỉ hệ thống trường học do triều đình phong kiến Trung Quốc trực tiếp tổ chức cùng quản lý, là một hệ thống trải rộng và quan trọng.
Nghe nói Quan Trần thư viện những năm gần đây đã đi ra một vị thiên tài thiếu niên tài hoa kinh người, gọi Quách cái gì Minh có vẻ rất lợi hại, hình như ở hội thơ Đạo An hắn cũng tham gia và đạt đệ nhị.
Liên quan tới chuyện này Diệp Quân Sinh ấn tượng không nhiều lắm, không có thêm khái niệm gì. Hắn chỉ biết là nếu như tác phẩm kinh điển của Tô đại sư mà lại không giành được hạng nhất của một cuộc thi thơ địa phương, vậy thật sự quá không khoa học.
"Ừm, quyết định như vậy đi, nếu như thi Viện có kết quả tốt, có thể trở thành lẫm sinh tiến vào Quan trần thư viện sẽ chuyển ngay đến Ký Châu."
Ý định đã đặt ra trong lòng, nhà tổ ở Bành Thành bên này chắc chắn sẽ không bán, nếu như hắn có ý định này thì Diệp Quân Mi cũng sẽ cực lực phản đối.
Người xưa trọng tình nghĩa quê cha đất tổ, bán nhà tổ chính là gián tiếp ruồng bỏ tổ tông. Như Hoàng tú tài kia đã phát tài chuyển vào thành ở nhưng nhà tổ ở nông thôn vẫn không chịu bỏ hoang, không tiếc quanh năm dùng tiền cử người trôm nom, đạo lý đó chính là như vậy.
Suy nghĩ rõ vấn đề, Diệp Quân Sinh liền đem dự định nói với muội muội, Diệp Quân Mi tính tình rất cố chấp nhưng cũng biết đạo lý làm người ai cũng muốn hướng đến chỗ cao hơn, ca ca ngày sau muốn tạo nên tương lai càng to lớn thì nhất định phải ra ngoài lang bạt một phen. Mà nàng thì sao?
Đương nhiên là ca ca đi đâu, nàng đi theo đó.
Cả hai sau khi nghị luận, đồng ý cùng nhau bắt đầu chuẩn bị những công việc đi Ký Châu, tham gia thi Viện. Chuyến này Diệp Quân Mi sẽ không đi theo mà ở nhà cùng Đại Thánh. Có Đại Thánh trong nhà, Diệp Quân Sinh an tâm hơn nhiều. Đúng lúc này Giang Tri Niên biết hắn muốn lên Ký Châu đi thi liền đề nghị hắn đi chung. Bởi Giang Đằng tiêu cục vừa nhận được đơn hàng vận chuyển một lô hàng đến Ký Châu, vừa đúng cùng đường mà có thể cùng nhau đi.
Trầm ngâm một lúc, Diệp Quân Sinh đáp ứng.