Mưa gió mịt mù, rào rào không ngừng, sắc trời đã muộn.
Trong cơn mưa mịt mù, một chiếc xe ngựa chạy băng băng về khu vực ngoại ô hoang vắng. Buồng xe bên trong thoải mái sang trọng, tuy nhiên thân hình Bành đại thiếu gia to béo làm không gian nhất thời trở nên chật chội.
Trong tay của hắn đang bưng một chén rượu ngon, nếm một cái, gương mặt thoải mái đến giãn cả ra. Sau đó, trong đầu liền hiện lên một khuôn mặt nhỏ đẹp đến không chút tỳ vết kia, trong lòng không khỏi một hồi bồn chồn, thực không ngờ nha đầu Diệp gia kia lại mỹ lệ kinh người như vậy, quả thực là hại nước hại dân.
Tuy rằng tuổi vẫn rất nhỏ, cơ thể vẫn chưa phát dục hoàn toàn, nhưng Bành đại thiếu gia hắn thích nhất chính là loại này, ngây thơ mà đáng yêu. Mỗi khi nghe tới âm thanh kêu khóc đau đớn của các nàng ở thân dưới, lại khiến cho hắn có một loại khoái ý hành hạ ngược đãi, có thể làm cho ba vạn tám nghìn cái lỗ chân lông toàn thân đều sướng phát run.
"Nhị đệ không biết làm cái quỷ gì, lúc này lúc khác. Khi ở Bành Thành, hắn nói không được đi Diệp gia, mà khi ta tới Đạo An Phủ, hắn lại bảo nha đầu Diệp gia ở trong thành, kêu ta hành sự tuỳ theo hoàn cảnh... Chậc chậc, may mà ta đến xem náo nhiệt một chút, bằng không đã mất đi báu vật.
Men say nhè nhẹ ngấm vào người, Bành Thanh Sơn đắc ý nghĩ: "Tô hộ viện lúc này chắc là đã xong xuôi, ta chỉ hận không thể lập tức bay đi tới biệt viện, sảng khoái hưởng thụ... Hừ, ba lần bảy lượt trước đây đều bỏ lỡ cơ hội, lần này nhìn tiểu nha đầu nhà ngươi làm sao chạy thoát khỏi lòng bàn tay bổn thiếu gia. Đêm nay mưa gió trợ giúp, ta cũng vừa nuốt một viên Kim Thương Bất Đảo Hoàn(*), sẽ làm một trận tiến vào xuất ra bảy lần.
(*)Thuốc cửng cu như sắt không xìu... =.=!
Vừa nghĩ đến diệu dụng của thuốc, Bành đại thiếu gia cười dâm dật.
Dung nhan xinh đẹp như vậy, phải cưỡng ép mang về trong nhà hưởng thụ lâu dài, còn về tên ca ca ngốc kia thì băm cho chó ăn đi. Thế nhưng cũng thiệt lạ, rõ ràng hắn đã giải trừ hôn ước với tiểu thư Giang gia, nhị đệ tại sao vẫn hận thù như vậy? Sự tình lần này, cũng là lần hiếm thấy hắn tỏ ý muốn giúp đỡ. Tuy rằng nhị đệ nói không quan tâm ta làm cái gì, bất quá cũng có hỏi, nhưng sau cùng cũng tán thành... Thôi, lo nhiều như vậy làm gì, hắn thì làm quan của hắn, mà ta thì làm ông trời Bành, thật tốt nha."
Càng nghĩ càng sốt ruột, Bành đại thiếu gia quát ra ngoài: "Trương Tam, mau nhanh chút."
Phu xe kia tên Trương Tam, vội vàng đáp lại: "Vâng, thiếu gia."
Roi quất xuống, tuấn mã lao vùn vụt càng nhanh hơn...
...
Mưa gió làm Thông Giang động mạnh, sóng lớn cuồn cuộn giống như một con cự xà thật dài đang vặn vẹo cơ thể. Một bãi tàu thuyền thả neo đậu trên mặt sông, nối liền thành một khối chắc chắn, làm như thế sẽ không sợ sóng lớn.(*)
(*)giống tàu cá Khựa cù nhầy ở biển tranh chấp =.=!
Trên toà thuyền Giang gia, Giang Tri Niên đang ngồi uống trà, nhìn thấy tôn nữ đi vào, hỏi: "Tĩnh nhi, Quân Sinh trở lại chưa?"
Giang Tĩnh Nhi thở hừ hừ, nói: "Vẫn chưa thấy, tên ngốc này không biết dắt theo muội muội chạy đi đâu, đến giờ này vẫn không thấy bóng dáng."
Giang Tri Niên hỏi: "Có phái người đến bên trong Đạo An Phủ đi tìm chưa?"
"Phái rồi."
Giang Tri Niên ngược lại rất trầm tĩnh, nói: "Vậy thì chờ một chút đi."
Giang Tĩnh Nhi nói: "Gia gia, thế nhưng giờ Tuất sắp tới rồi, đề thơ sắp công bố. Ta nghĩ có khả năng hắn biết viết không ra được thơ từ gì, sợ mất mặt, cho nên lén chạy trốn."
"Không đâu, Quân Sinh không phải là hạng người như vậy."
Giang Tri Niên khẳng định chắc nịch.
Miệng Giang Tĩnh Nhi cong lên, nghĩ: "Ai biết được, tên ngốc này nhìn bề ngoài chất phác, nhưng thực chất một bụng xấu xa...
Ước chừng qua thời gian một chén trà, tùy tùng được sai đến Đạo An phủ tìm người đã trở lại, nói là không tìm thấy huynh muội Diệp gia.
(*)thời gian một chén trà: 10 phút hoặc 14,4 phút
Giang Tĩnh Nhi giậm thật mạnh chân xuống.
Lúc này, bên ngoài có tin tức truyền đến, đề mục hội thơ Đạo An đang tiến hành đưa ra ngoài, lấy "Giang" nhập đề, đề tài không giới hạn, có thể dùng thơ, từ hoặc phú, rất nhiều thể loại.
Giang Tĩnh Nhi nhìn gia gia: "Gia gia, làm sao bây giờ?"
Giang Tri Niên cười khổ nói: "Tiếp tục chờ đi." Làm sao mới được? Hắn mở tiêu cục, làm nhân sĩ võ lâm, rất dễ dàng cầm thương múa đao, nhưng còn cầm bút làm văn viết thơ thì miễn đi.
Giang Tĩnh Nhi tức giận, nói: "Ta biết ngay tên ngốc này không nhờ vả gì được."
Giang Tri Niên khuyên giải : "Tĩnh nhi, không cần buồn bực, chúng ta thế nhưng vốn là làm chuyện để đối phó, không ôm bao nhiêu hi vọng, dù cho không nộp thơ, cũng không vấn đề gì lớn."
Nhiều năm tới nay, thương gia bị gọi đến, không một đại biểu hội thơ nào được các thương gia mời tới có tác phẩm xuất sắc, có thể chen chân vào vòng sơ tuyển đã là chuyện rất khó.
Giang Tĩnh Nhi bĩu môi nói: "Thế nhưng cũng quá khó coi, sẽ làm cho mọi người chê cười. Thậm chí còn sẽ bị người bắt thóp, nói là chúng coi thường hội thơ."
Giang Tri Niên nhìn nàng, bỗng vỗ tay một cái: "Ta có biện pháp."
"Biện pháp gì?"
"Ngươi nha, Tĩnh Nhi ngươi không phải cũng là đọc sách rất nhiều năm sao? Mau nhanh viết một bài đem đi nộp."
Nghe xong, miệng nhỏ Giang Tĩnh Nhi há thật to, đầu lắc qua lắc lại như cái trống lắc: "Không được không được, ta không viết đâu."
Nàng tuy rằng đọc sách qua mấy năm, nhưng tâm tư phần nhiều vẫn là đặt ở việc luyện võ, nàng ghét nhất là những cái loại thơ từ nho nho nhã nhã này.
Giang Tri Niên cũng không thèm nói lý: "Tĩnh nhi, ngươi không viết, chẳng lẽ định kêu gia gia viết sao? Tuổi ta lúc này, rất dễ đi xa nha."
"Nhưng mà..."
"Không có nhưng nhị gì hết, mau chóng đi chuẩn bị đi, ta tới chơi Trương Hoài Sơn bên kia đây." Vừa nói xong, Giang Tri Niên chạy nhanh như một làn khói.
"Gia gia, ngươi không trượng nghĩa!"
Giang Tĩnh Nhi gào một tiếng, nàng uất ức ứa nước mắt thiếu chút đã chảy xuống.
Đợi một lúc lâu sau, bóng dáng Diệp Quân Sinh cũng không thấy, mắt nhìn thấy thời gian nộp bài đã trôi qua một nửa, ruột gan Giang Tĩnh Nhi nóng như lửa đốt, không có biện pháp chỉ có thể trở lại phòng mình. Lúc này, nàng mới nhớ tới mình chưa từng có thư phòng tứ bảo, chỉ có thể đến gian phòng Diệp Quân Sinh, tìm bút và mực ngồi trên bàn suy nghĩ nát óc.
Có câu nói: "Văn chương bản thiên thành, diệu thủ ngẫu đắc chi" (*), đây là một môn tài học phải có thiên phú văn chương, tuyệt đối không thể đến lúc nước tới chân mới nhảy có thể làm được.
(*)Câu thơ của Lục Du trong "Văn chương": Văn chương bản thiên thành, diệu thủ ngẫu đắc chi. Túy nhiên vô hà tỳ, khởi phục tu nhân vi."
Nghĩa sơ sơ: văn chương tự nhiên mà thành, giống như kỳ diệu mà đạt được; như vậy mới tinh tuý không chút tì vết, không cần người phải gắng sức làm.
"Đại giang cuồn cuộn chảy, một lúc đi mấy trăm dặm. . ."
Không được, ta nhớ lão sư từng nói thơ, từ cần dùng phép tu từ cường điệu mới xem có khí phách, vậy thì "Một lúc đi mấy chục nghìn dặm" đi.
Nhưng mà sau khi đi mấy chục nghìn dặm, nên viết gì tiếp đây...
Giang Tĩnh Nhi nghĩ nát óc, nghĩ đến thật nát, câu đầu rất dễ viết ra, không ngờ phần sau lại viết không ra, nàng cuống đến độ loay hoay. Trong lúc gãi đầu gãi tai sơ ý làm bắn ra mực, vài giọt mực óng ánh bắn vào mặt thành một vệt đen, bỗng chốc biến thành một cô mèo, dáng vẻ chật vật không thể tả.
"Diệp Quân Sinh, tên khốn kiếp nhà ngươi!"
Giang đại tiểu thư rốt cuộc không nhịn được, phẫn nộ đùng đùng, ném mạnh bút lông ra xa, lấy tay định vò trang giấy.
"Hử, đây là?"
Trong nháy mắt, nàng phát hiện ở trên bàn có một tấm giấy đầy chữ bị đè lên, cầm lên, bất giác đọc: "Đại giang đông khứ, lãng đào tẫn, thiên cổ phong lưu nhân vật. . ."
Đây là một bài từ, chắc là do Diệp Quân Sinh viết, quan trọng nhất chính từ ngữ có liên quan đến "Giang".
Giang Tĩnh Nhi vui mừng quá đỗi, trong lúc vội vã nàng không thể đọc hết được bài từ này tốt xấu ra sao, chỉ cần có thứ đem đi giao nộp vậy đã tạ ơn trời đất rồi. Lại thấy được bài từ này không có đầu đề, chữ ký, nàng liền cắn đầu bút, suy nghĩ một hồi, rốt cuộc quyết định một cái tên cho là khá chuẩn xác với đề mục, liền viết thật ngay ngay ngắn ngắn: "Hoài cổ". Đằng sau phần chính tờ giấy, nàng viết thêm: "Tác phẩm của Bành Thành Giang Đằng tiêu cục đại biểu hội thơ Diệp Quân Sinh"
Tất cả vừa xong, hình thức xem như chính quy. Nhưng là trên giấy có hai loại bút tích, một loại rồng bay phượng múa, một loại uyển chuyển đẹp đẽ, lộ ra sự không hài hòa. Thế nhưng lúc này, Giang Tĩnh Nhi hơi đâu mà quan tâm nhiều như vậy, vội vàng làm khô mực nước, đem ra ngoài giao cho người chuyên đi thu bài.
Lúc này, thời gian tới hạn nộp bài còn chưa tới một phút, mưa gió mịt mù, Diệp Quân Sinh vẫn chưa trở về.