• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Được một đám nô tỳ xinh đẹp tiền hô hậu ủng, Vạn Kiếm Sinh áo trắng tung bay đạp trên thảm đỏ đi vào khách sạn, ngọc thụ lâm phong, giống như con cái vua chúa không dính phàm trần. Ngẩng đầu nhìn qua một lượt, hắn nhìn thấy trong khách sạn còn rất nhiều người không có phận sự, lập tức không vui, ánh mắt ngừng lại thoáng chút trên mặt Giang Tĩnh Nhi, sau đó nhìn chỗ khác, nhìn chằm chằm vào tên khách nhân đầu đội mũ nỉ.

Về phần Diệp Quân Sinh đang ngồi ở một bàn khác, Vạn Kiếm Sinh căn bản không có nhìn qua.

"Ngươi là ai?"

Trong ánh mắt Vạn Kiếm Sinh lúc này chỉ có người đàn ông thấy không rõ khuôn mặt kia, trên người của người này, hắn cảm nhận được một tia khí tức cao thâm khó lường, rất là kiêng dè.

Chén đã được ăn sạch sẽ, người đàn ông chậm rãi để đũa xuống, bỗng nhiên thở dài một tiếng: "Cái danh Cuồng Kiếm, hiển hách làm sao? Hôm nay nhìn thấy, lại thật là khiến ta phải thất vọng."

"Thật to gan, dám cùng công tử nhà ta nói chuyện như vậy!"

"Muốn chết!"

"Mau chóng quỳ xuống nhận lỗi!"

Vạn Kiếm Sinh vẫn không có tỏ thái độ, một đám nữ mê trai liền bảy mồm tám lưỡi quát tháo, khiến cho khách sạn như một cái chợ, vô cùng ồn ào.

Hàng lông mi được tỉa rất đẹp của Vạn Kiếm Sinh nhướng lên, một cánh tay phải đã giữ chuôi kiếm bên hông. Bảo kiếm có quý khí kinh người, mặt trên khảm nạm một viên bảo thạch màu mè chói mắt, vô cùng chói mắt.

Người đàn ông dường như không có ý lên tiếng, đứng dậy đi ra, dứt khoát đi ra ngoài, coi một đoàn người Vạn Kiếm Sinh như vô hình.

Vạn Kiếm Sinh tập trung tinh thần, mạnh mẽ quát: "Còn muốn đi, lưu lại ah!"

Âm vang vừa vang lên, kiếm báu rút khỏi vỏ, trong lúc kiếm ra khỏi vỏ, ánh kiếm muốn lưu lại không phải người, mà là tính mạng.

"Coong!"

Tiếng kêu réo rắt, chấn động mạnh đến mức lỗ tai mọi người vang lên ong ong.

Vạn Kiếm Sinh biến sắc, thanh kiếm của hắn rút ra, nhưng lúc này cầm trên tay lại chỉ còn một cái chuôi kiếm khảm nạm ba viên đá mắt mèo, cách chỗ bị gãy chừng một tấc, mũi kiếm bị đứt rơi trở vào trong vỏ kiếm.

Ngay trong nháy mắt vừa rồi, hắn thấy rất rõ ràng, người đàn ông chỉ nhoáng một cái, khúc gỗ màu trắng bên hông đã cầm trong tay, dùng nhánh gỗ làm kiếm, hơi điểm nhẹ, bảo kiếm của mình liền bị gãy khúc rồi.

Đây là kiếm pháp gì ?

Vẻ mặt Vạn Kiếm Sinh sợ hãi, đột nhiên như nhớ ra cái gì đó, hét lớn: "Ngươi là giang hồ đệ nhất thần kiếm Tạ Hành Không?"

Người đàn ông bước đi hơi chậm lại, lạnh nhạt nói: "Trong giang hồ chỉ có Tạ Hành Không, không có đệ nhất thần kiếm." Nói xong, bước nhẹ, những cô gái kia sao dám ngăn trở?

Sắc mặtVạn Kiếm Sinh tái nhợt.

Hắn thuở nhỏ học kiếm, luyện kiếm, tính tình bướng bỉnh, buông thả, trong mắt luôn không coi ai ra gì. Chỉ mới thấy trước mắt kiếm pháp đại thành, muốn đi khiêu chiến cái gọi là "Giang hồ đệ nhất thần kiếm" tên gọi là Tạ Hành Không , nhưng đáng tiếc không có cơ hội. Khoảng thời gian trước tại Ngao Đầu đảo, vốn là Tạ Hành Không nói muốn tới, nhưng mãi vẫn không thấy tung tích, Vạn Kiếm Sinh cực kỳ tiếc nuối. Bởi vì chỉ cần đối phương xuất hiện, hắn sẽ tìm cơ hội khiêu chiến, một trận chiến mà thắng, từ nay về sau, giang hồ đệ nhất thần kiếm là Vạn công tử hắn rồi.

Thời gian qua đi cảnh vật thay đổi, không ngờ lại ở trong một cái khách sạn nho nhỏ lại gặp phải Tạ Hành Không, càng không nghĩ tới là đối phương chỉ cần dùng một chiêu, đánh bại hắn rất nhẹ nhàng.

Thì ra chênh lệch to lớn đến thế.

Cái gọi là coi trời bằng vung, chính là trẻ con ngu dốt!

Trong chốc lát, Vạn Kiếm Sinh mất hết ý chí, ủ rũ quay đầu chạy như điên. Những cô gái hai mặt nhìn nhau, vội vàng ném đi các loại nhạc khí, đồ linh tinh, la hét đuổi theo công tử.

Trong phút chốc, người của Vạn Kiếm sơn trang bày ra một đống phô trương đã đi sạch trơn, chỉ để lại một tấm thảm đỏ, rất nhiều thứ linh tinh, cánh hoa đầy đất, những cái này là minh chứng cho Vạn Kiếm sơn trang Vạn công tử tiếng tăm lừng lẫy trong chốn võ lâm, đã từng ngang qua đây.

Toàn bộ sự tình, giống như một trò hề, coi như là một chuyện tiếu lâm.

Giang Tĩnh Nhi rất là hả giận, vỗ bàn đứng dậy, lắp bắp nói: "Thì ra hắn chính là đệ nhất thần kiếm Tạ Hành Không, lợi hại, thật lợi hại!"

Đôi mắt kích động loé ra tia sáng, như gặp phải idol.

Đối với vị trong võ lâm có rất nhiều sắc thái truyền kỳ Tạ Hành Không này, nàng đã ngưỡng mộ đã lâu, đã sớm muốn làm quen một phen. Lần trước tham gia hội thơ Đạo An, nàng đáp ứng Bành Thanh Sơn cùng đi Ngao Đầu đảo, chính là vì có cái tên Tạ Hành Không. Đáng tiếc lúc sau bởi vì vướng chuyện Diệp Quân Sinh, nên nàng đã sớm bỏ đi. Bất quá vừa rồi xem biểu hiện của Vạn Kiếm Sinh, đêm đó, Tạ Hành Không cũng không có hiện thân.

"Có trông thấy được không, người đó chính là Tạ Hành Không!"

"Chậc chậc, giang hồ đệ nhất thần kiếm quả nhiên danh bất hư truyền, chỉ dùng một cái nhánh gỗ mà đã đánh bại Vạn công tử ngông cuồng tự đại, chẳng lẽ hắn đã luyện thành cảnh giới cao thâm trong truyền thuyết 'Trong tay không kiếm'?"

"Đáng tiếc hắn đội mũ nỉ, không thấy được bộ dạng..."

"Ha ha, lúc nãy ta lặng lẽ cúi đầu nhìn lén, thấy được nửa mặt."

"Ah, thực sự? Nói nhanh lên hắn như thế nào. . ."

Giang Đằng tiêu cục mọi người ai cũng trò chuyện không ngớt. Bọn hắn vận tiêu, là người trong giang hồ, đều thuộc như lòng bàn tay những nhân vật cao thủ đại danh đỉnh đỉnh. Hôm nay may mắn có thể cùng giang hồ đệ nhất thần kiếm ăn cơm trong cùng một khách sạn, nói ra cũng có mặt mũi.

Trong đám người, kẻ duy nhất im lặng chính là Diệp Quân Sinh, nhìn dáng vẻ như không hợp lời. Hắn không phải người giang hồ, tất nhiên miệng chen vào không lọt.

Một đêm bình an, ngày hôm sau đội ngũ lại tiếp tục lên đường.

Trên đường, Giang Tĩnh Nhi còn tiếc nuối không thôi chuyện bỏ qua cơ hội gặp gỡ Tạ Hành Không. Khóe mắt thoáng nhìn qua Diệp Quân Sinh đang rất cô đơn cưỡi ngựa rớt ở đằng sau, nàng liền thúc ngựa quay đầu lại, đi đến bên cạnh hắn, hỏi: "Tên ngốc, tối hôm qua ngươi không có bị hù nha."

Lúc đấy nàng thật đúng là sợ Vạn Kiếm Sinh nhận ra Diệp Quân Sinh, bày ra nợ cũ, chuyện sẽ khó giải quyết rồi, may mà có Tạ Hành Không ra tay.

Diệp Quân Sinh cười trả lời: "Làm sao lại như vậy? Lá gan ta cũng không nhỏ như vậy."

Cái miệng nhỏ nhắn của Giang Tĩnh Nhi nhếch lên: "Vậy là tốt rồi, bất quá có Tạ đại hiệp ra tay, căn bản không có gì phải sợ."

"Ha ha, thật ra nếu như hắn không ra tay, ta cũng cảm thấy không có cái gì đáng sợ đấy."

Diệp Quân Sinh rất thành thật trả lời một câu.

Giang Tĩnh Nhi vui vẻ: "Cái tên ngốc cứng đầu cứng cổ này, thật làm cho người ta dở khóc dở cười."

Lúc này, tên tiêu sư bị đánh kia đi tới, hỏi: "Đại tiểu thư, ngày hôm qua ngươi có nhìn rõ ràng Tạ đại hiệp ra tay không?" Hắn bị người của Vạn Kiếm sơn trang đánh vô lý, nhẫn nhịn một bụng tức giận, sau khi Tạ Hành Không ra tay, hắn đã gián tiếp được xả được cơn giận, rất có cảm tình đối với Tạ Hành Không.

Giang Tĩnh Nhi lắc đầu, thở dài: "Tạ đại hiệp ra tay giống như linh dương treo sừng, không để lại chút dấu vết, ta sao có thể trông thấy?"

(*)LINH DƯƠNG QUẢI GIÁC, linh dương treo sừng. Ban đêm khi ngủ, linh dương thường tìm một chạc cây cao, nhảy lên đó, dùng cặp sừng của mình móc cố định vào cành cây để ngủ, chân không chạm đất, như vậy, trên mặt đất không có dấu tích, tránh được các mối nguy hiểm.

"Ta nhìn thấy."

Cái tên Diệp Quân Sinh cứng đầu cứng cổ chen miệng vào.

Nghe vậy, Giang Tĩnh Nhi cùng tiêu sư ngớ người nhìn nhau một thoáng, sau đó không hẹn mà cùng cười ra tiếng.

"Một kiếm kia mặc dù nhanh, chuẩn, nhưng mà vẫn lộ ra ba chỗ lộ sơ hở..."

Diệp Quân Sinh lại làm vẻ như tiếp tục nói hay như thật.

Giang Tĩnh Nhi giống như nghe thấy một chuyện tiếu lâm buồn cười nhất trong thiên hạ, cười đến nước mắt sắp chảy xuống, tiêu sư nhe miệng cười to, không để ý làm động đến vết thương, đau đến nỗi miệng méo xệch.

Giang Tĩnh Nhi thật vất vả mới dừng cười được, liếc oán trách Diệp Quân Sinh một thoáng, cũng không nói cái gì, giơ roi giục ngựa, chạy lên phía trước. Chuyện vừa nãy Giang đại tiểu thư xem ra, cái con mọt sách này hoàn toàn nói mớ, thật sự mớ rồi.

Vị tiêu sư kia ho khan một tiếng, nói với Diệp Quân Sinh rất có ý tứ: "Diệp thư sinh, ta chứng kiến đại tiểu thư lớn lên, biết rõ nàng tính nết, tuyệt đối không phải đơn giản là loại nữ tử có tính cách dễ dàng ái mộ người khác. Cho nên, nàng tuy là ngưỡng mộ Tạ đại hiệp, thế nhưng căn bản không có tơ tưởng sâu xa, ngươi cũng đừng có suy nghĩ nhiều, đến nỗi ăn nói linh tinh..."

Diệp Quân Sinh im lặng: “Tại sao lúc mình nói thật, người khác lại không tin vậy?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK