Đêm đã khuya, nhưng Diệp Quân Sinh vẫn không thể ngủ yên, hắn đang suy nghĩ rất nhiều sự tình. Cảm thấy khó có thể ngủ được, hắn liền lấy một bức Linh Hồ Đồ luôn mang sát bên người, mở ra, quan sát dưới đèn.
Bên trong bức hoạ, bạch hồ đọc sách, sinh động như thật, thần thái tĩnh lặng thản nhiên. Nếu nhìn mãi, người ta không sẽ không tự chủ mà chìm đắm vào hoạ cảnh, tâm tình được cảm hoá, dần dần sẽ tâm bình khí hoà.
Nhìn một hồi, Diệp Quân Sinh cuốn lại cuộn tranh, hứng thú bỗng nổi lên, lúc này liền bày ra thư phòng tứ bảo(*), xoạt xoạt xoạt, bút vung lên chấm mực, viết lại một bài:
"Đại giang đông khứ, lãng đào tẫn, thiên cổ phong lưu nhân vật. . ."
Chính là một bài thơ "Niệm nô kiều- Xích Bích hoài cổ" (**) đã lưu danh thiên cổ, hắn không viết đầu đề, chỉ viết chính văn, một mạch lưu loát xong rồi cũng không dọn dẹp liền lên giường đi ngủ.
(*)Thư phòng tứ bảo: bốn công cụ thư pháp độc nhất của Trung Quốc: bút, mực, giấy, nghiên.
(**)Niệm nô kiều- Xích Bích hoài cổ: một bài thơ nổi tiếng của Tô Đông Pha thời Tống. Tham khảo Google.
Chí nhân vô mộng(*), ngày thứ hai rảnh rỗi, Diệp Quân Sinh dẫn theo muội muội lên bờ đi dạo trong Đạo An Phủ. Trước khi đi, Giang Tĩnh Nhi cứ luôn hằm hè căn dặn bọn họ nên trở về sớm, bởi vì hội thơ sẽ chính thức bắt đầu vào đêm nay. Đề mục sẽ đưa xuống vào giờ Tuất, vì để các tuyển thủ phát huy ngẫu hứng làm thơ, sẽ giao thời gian nửa canh giờ, quá hạn không giao bản thảo sẽ không tiếp nhận.
(*)Chí nhân vô mộng: ý chỉ người phẩm hạnh cao quý sẽ không mộng mị linh tinh, trong truyện ý là ngủ ngon giấc.
Diệp Quân Sinh đáp lại một tiếng rồi đi.
So với Bành Thành Huyện, Đạo An Phủ tất nhiên là càng to lớn, càng phồn hoa, đoàn người tấp nập ngược xuôi, trên đường có rất nhiều thứ mới mẻ thú vị được bán.
Diệp Quân Mi nhìn nhiều đến nỗi không kịp nhìn, hứng thú vô cùng, nhưng cũng chỉ là nhìn, không mua thứ gì. Sau chuyện Diệp Quân Sinh ở nông thôn làm nghề viết câu đối, tài sản ngược lại có chút dư dả, dư khoảng trăm văn tiền. Thế nhưng thời điểm đông xuân Diệp Quân Sinh tham gia thi Đồng Tử, tiền đã chi ra rất nhiều, chỉ còn một ít tích góp cơ bản còn không đủ xài, sao dám sử dụng lung tung.
Diệp Quân Sinh nhìn thấu tâm tư muội muội, không chút nghĩ ngợi liền đi tới một sạp hàng, mua một cái vòng bằng ngọc. Vòng tay này giá trị cũng không cao.
Đồ trang sức tốt, sao có thể rao bán ở vỉa hè?
Lúc Diệp Quân Mi xem lướt qua, nàng rõ ràng rất yêu thích vòng tay này, chỉ là nhiều lần cầm lên quan sát lại buông xuống.
Một cảnh này Diệp Quân Sinh nhìn thấy hết, không để ý sự phản đối của muội muội, hắn trả giá sơ sài một thoáng liền mua, rồi tự tay đeo lên cổ tay Diệp Quân Mi.
"Ca ca, sao có thể làm thế này được..."
Diệp Quân Mi trước giờ luôn là kinh sai bố quần, tố diện kỳ nhân(*), chưa từng đeo qua bất cứ vật trang sức nào. Ca ca lúc này lại mua cái vòng ngọc, hao hết phân nửa tích góp làm nàng không khỏi cảm động xen lẫn lo lắng.
(*)kinh sai bố quần, tố diện kỳ nhân: đại khái là trâm cài đầu bằng cây mận gai, quần bằng vải thô, mặt không trang điểm.
Diệp Quân Sinh ha ha cười: "Không sao." Hắn nói xong lại tiếp tục đi.
"Hử?"
Đang đi tới, hắn đột nhiên dừng lại, nhìn ra đằng sau, nhưng không có phát hiện gì.
"Ca ca, sao vậy?"
Diệp Quân Mi hiếu kỳ hỏi.
"Không có gì."
Diệp Quân Sinh thuận miệng trả lời, hình như trong lúc mơ hồ hắn cảm thấy có người theo dõi ở phía sau, sau đó quan sát kĩ càng, cũng không có phát hiện gì, chắc là mình đã suy nghĩ thừa.
Đi dạo một vòng, đã đến buổi trưa, hai huynh muội mỗi người ăn qua một chén mì, xem thời gian đã đến lúc liền đi ra khỏi thành, về lại toà thuyền của Giang gia.
Thế nhưng không ngờ vừa ra khỏi cửa thành, khí hậu đột nhiên biến chuyển, mưa lớn nổi lên rầm rầm rào rào trút xuống người, lạnh thấu tim gan.
Hai người không có mang theo đồ che mưa, lại không thể về lại trong thành, chợt nhìn thấy một cỗ xe ngựa cho thuê, cắn răng một cái tốn hai mươi văn tiền, thuê một chiếc chạy ra khỏi thành.
Bánh xe lộc cộc, xuyên qua mưa gió chạy đi.
Mưa vừa đến thật nhanh, cả hai người đều bị ướt, may mà mặc đồ dày, ảnh hưởng không lớn. Còn về tóc tai, Diệp Quân Sinh đeo khăn thư sinh, coi như đã có một cái nón có thể che mưa. Nhưng Diệp Quân Mi thì không có, tóc có chút ẩm ướt, nàng liền dứt khoát kéo trâm, vô tư xoã mái tóc. Từng sợi đen nhánh bóng mượt, xoã xuống tự nhiên, vài cọng phũ trước ngực, càng tôn lên gương mặt trắng như tuyết, có một loại khí chất phong tình lười nhác.
Nghe tiếng vang hạt mưa đánh lên buồng xe, Diệp Quân Sinh than thở: "Không nghĩ tới hôm nay trời sẽ mưa."
Diệp Quân Mi cười nói: "Mùa này chính là thời điểm mưa nhiều nhất."
Đúng vậy, nước mưa lúc này có thể liên tưởng so sánh với thu vũ(*), vừa tới sẽ liên miên dai dẳng, thậm chí vài ngày cũng không dừng lại.
(*)Thu vũ: một dạng thời tiết ở Trung Quốc hiện đại, mưa rất nhiều.
Nghe tiếng mưa gió, nói ít chuyện phiếm, thời gian dần trôi qua không ai hay.
"Ô, không đúng!"
Diệp Quân Sinh đột nhiên cảnh giác. Khoảng cách Đạo An Phủ và bờ Thông Giang không tính xa lắm, đi bộ khoảng chừng nửa canh giờ là đến, vì sao xe ngựa đi đến giờ đã lâu vẫn chưa tới?
"Phu xe, tại sao vẫn chưa tới bến tàu."
Liền nghe tiếng trả lời của phu xe: "Công tử, trời mưa đường khó đi, vì vậy trễ nải một chút."
Diệp Quân Sinh không tin, quát: "Ngươi mau dừng xe, để ta xem hoàn cảnh xung quanh." Nói xong, hắn liền muốn vén rèm lên xem bốn phía xung quanh.
"Da!"
Phu xe căn bản không thèm nghe, trái lại quất mạnh roi ngựa, tốc độ xe liền tăng nhanh.
Diệp Quân Sinh nửa hoảng nửa giận, la: "Tặc tử khốn kiếp!" Hắn nhào tới trước, muốn khống chế phu xe.
Một thanh âm ầm vang, lúc này xe ngựa hình như đã tới nơi, chầm chậm tiến vào rồi dừng lại, đằng sau có tiếng đóng cửa.
Diệp Quân Sinh nhào ra ngoài, rốt cuộc thấy được hoàn cảnh xung quanh, hắnđang ở trong một khu viện kín cổng cao tường, tường bốn phía cao tới hai trượng có dư, trông rất trơ trụi.
(*)1 trượng: 3,33 mét.
Khu viện ước chừng một trăm mét vuông, xung quanh trống rỗng, đằng sau có một toà nhà cửa đóng chặt, mà cửa khu viện đằng trước cũng bị khép chặt, hình thành một cạm bẫy trước không đường đi, sau không đường lui.
Phu xe kia lại có luyện võ công, ngay tại chỗ nhảy một cái, thân pháp nhanh nhẹn, sau đó đứng trên một bậc thang, hai tay ôm ngực nhìn Diệp Quân Sinh cười lạnh.
Diệp Quân Sinh quát: "Ngươi là ai, tại sao gạt chúng ta tới đây?"
Người đàn ông kia ngạo nghễ nói: "Ta họ Tô, là hộ viện của Bành gia."
Bành gia?
Nhanh như chớp, Diệp Quân Sinh như hiểu ra: "Ngươi là do Bành Thanh Sơn sai đến?"
Tô hộ viện cười nói: "Nhị thiếu gia nhà ta là mệnh quan triều đình, làm sao lại làm chuyện cỡ như thế này."
Diệp Quân Sinh không phải kẻ ngu: "Thì ra là Bành Thanh Thành, các ngươi đến cùng muốn làm gì?"
"Muốn làm gì?"
Tô hộ viện ha ha cười to: "Lát nữa đại thiếu gia tới ngươi tự nhiên sẽ biết, hắn bây giờ bận dự tiệc, khoảng chừng hoàng hôn mới đến được. Trong khoảng thời gian này ta khuyên các ngươi nên ngoan ngoãn ở trong buồng xe, hưởng thụ khoảnh khắc yên bình cuối cùng đi, không cần thử ý đồ kêu cứu hoặc chạy trốn. Điền trang này xây dựng ở vùng hoang vu, sẽ không có người nghe thấy đâu."
Hắn tràn đầy tự tin, nhìn huynh muội Diệp gia như nhìn hai kẻ chờ chết.
"Ca ca!"
Tai hoạ ập tới bất ngờ, Diệp Quân Mi không khỏi sợ hãi lúng túng, nắm chặt vạt áo ca ca.
"Quân Mi, có ca ca ở đây, không cần sợ."
Diệp Quân Sinh trấn định nàng, ánh mắt dò xét trên mặt đất phát hiện một cành cây khô to chừng ngón tay, dài không quá nửa xích, liền lập tức cầm lên, giơ ngang trước ngực. Hắn phảng phất như một vị tuyệt thế kiếm khách, cầm lên thanh bảo kiếm đã làm bạn lâu năm, chỉ là trên cành cây khô, bùn sình đang nhiễu xuống từng giọt.
"Quân Mi! Trở lại xe ngựa, ca ca sẽ bảo hộ ngươi."
Tô hộ viện bên kia nghe thấy lời này, lại nhìn thấy dáng vẻ chân thành của Diệp Quân Sinh, trước tiên là ngạc nhiên, sau là ôm bụng cười to, cười không nghỉ đến cái bụng phát đau. Hắn gặp nhiều người rồi, thế nhưng cả đời thật sự chưa từng gặp qua người ngu nào khủng khiếp như vậy, lại càng chưa từng nghe qua câu nói nào ấu trĩ như thế, thật sự quá khôi hài.
Nhưng mà trong tầm mắt hắn lúc này, thiếu nữ trời sinh đoan trang kia thật sự bình tĩnh ngồi vào trong buồng xe, không có la hét, không có kinh hoảng.
"Có ca ca ở đây, không cần sợ."