Tới Hải Thiên lâu tại thành nam, để hạ nhân bẩm báo một tiếng, một lát sau Diệp Thích đã gặp được Ngô quản gia.
Vị Ngô quản gia này đương nhiên là người của Bành gia.
Tại huyện Bành thành, Bành gia là gia tộc giàu có số một. Gia sản lớn, nô tỳ nô bộc hàng đàn, riêng quản gia thôi cũng đã có tám người. Ngô quản gia là một trong số đó.
"Diệp viên ngoại, việc đó làm đến đâu rồi?"
Diệp Thích cười khổ, ngượng ngùng nói: "Cái này..."
Thấy hắn úp úp mở mở, lập tức Ngô quản gia đoán được vài phần, hỏi: "Chưa làm xong hả?"
Diệp Thích gật gật đầu.
Ngô quản gia lập tức không vui nói: "Vậy là không được rồi Diệp viên ngoại! Lúc trước ông đã vỗ ngực nói là không có vấn đề gì. Huống hồ, năm mươi lượng bạc đó ông cũng đã cầm rồi. Thế này ông bảo ta làm sao ăn nói với nhị thiếu gia?"
Diệp Thích lộ ra vẻ mặt đau khổ nói:
"Ta cũng không muốn thế, chỉ là không biết vì sao mà đứa cháu không ra hồn đó của ta tự nhiên thông suốt, nó kiên quyết không đồng ý..."
Hắn đem việc này từ đầu chí cuối nói ra.
Ngô quản gia nhíu mày, lạnh giọng nói:
"Ta mặc kệ, dù sao thì ông cũng đã đáp ứng rồi, sao có thể tùy tiện đổi ý? Nếu như nhị thiếu gia nổi giận, hừ hừ, ông gánh chịu được hậu quả sao?"
Nghe thấy thế làm Diệp Thích sợ hãi, kêu khổ không thôi, gần như dùng tới giọng van xin:
"Ngô quản gia, ông phải thông cảm một chút chứ. Hay là, năm mươi lượng đó ta lập tức trả lại cho ông?"
Hắn mặc dù là viên ngoại, gia cảnh giàu có nhưng ở trước mặt Bành gia lại chả là cái gì. Cho dù Ngô quản gia chỉ là hạ nhân của Bành gia nhưng mà chủ nhân sau lưng người ta thế lực quá lớn, vạn lần không thể đắc tội.
Ngô quản gia sắc mặt âm trầm: "Diệp viên ngoại, ông cho rằng bạc của Bành gia chúng ta dễ lấy thế sao? Một câu nói thôi, mười ngày, cháu gái ông phải xuất giá."
Diệp Thích thoáng cái toát mồ hôi lạnh trên trán: hắn vốn cho rằng cháu mình một đứa thì đần độn, một đứa thì tuổi nhỏ, tùy tiện lừa một tí là có thể quyết định việc hôn nhân. Như vậy, vừa có thể có ngân lượng, lại có thể kết duyên với Bành gia, còn có thể bày sẵn đường để ngày sau mưu đoạt sản nghiệp của mấy đứa cháu.
Phải biết rằng gả tới Bành gia làm thiếp của Bành đại thiếu gia, gần như là nhảy vào hố lửa. Với tình hình của cháu gái mình, sau khi gả vào chỉ sợ không cần hai ba tháng là sẽ bị hành hạ chết.
Nó mà chết thì thằng Diệp Quân Sinh với cái kiểu chỉ biết vùi đầu đọc sách không có ai nuôi, không cơm ăn áo mặc, còn không phải chỉ là một con đường chết sao?
Quả là nhất tiễn tam điêu, không ngờ lúc này chuyện xảy ra lại hoàn toàn khác biệt, lại có chiều hướng "Thông minh quá sẽ bị thông minh hại".
"Ngô quản gia, Ngô quản gia. Ông nghe ta nói, thằng cháu đó của ta không đồng ý thì ta cũng không làm được gì, làm phiền ông nói với nhị công tử một tiếng để cậu ấy nghĩ cách khác..."
Ngô quản gia ỡm ờ nói: "Việc này không dễ nói, không dễ nói đâu."
Diệp Thích cắn răng một cái, nói: "Nếu như Ngô quản gia chịu nói tốt mấy câu, ta nguyện dâng lên trăm lượng bạc trắng để hậu tạ."
Ngô quản gia đột nhiên đưa ra một bàn tay, năm ngón tay ở trước mặt hắn lắc lắc: "Phải từng này."
Sắc mặt Diệp Thích lập tức trắng bệch: "Ngô quản gia, ông hơi ác rồi đấy..."
Năm trăm lượng bạc đối với hắn mà nói cũng không phải là con số nhỏ.
Ngô quản gia bĩu môi một cái, lười không muốn nói nhiều: "Một câu thôi, đáp ứng hay là không?"
Sau khoảng thời gian một chén trà, Diệp Thích bước đi nặng nề rời khỏi Hải Thiên lâu, sắc mặt vẫn là trắng nhưng trong lòng đã hối hận đến ruột chuyển sang xanh: Bành gia chó má, ăn người không nhả xương... Lại nghĩ sang hướng khác, không khỏi cắn răng ken két: Diệp Quân Sinh đáng chết, hại ta mất năm trăm lượng bạc, trong thiên hạ này có đứa cháu như mày sao? Đáng hận, thật là đáng hận...
Càng nghĩ càng tức, dần dần có ý oán độc.
o0o
Bành gia, diện tích mấy mẫu, nhà cửa liên miên, đình đài san sát, là một tòa nhà rất lớn.
Hậu viện, Bành Thanh Thành mới từ Độ Vân tự về ngày hôm nay đang nằm ở trên giường, sắc mặt đã có hai phần hồng hào. Mặc dù còn chưa thể hành động như thường, nhưng thân thể rõ ràng đã tốt hơn nhiều so với trước khi đi tìm Liễu Không đại sư trị liệu.
"Nhị đệ, nghe nói ngươi muốn lấy thiếp cho ta để xung hỉ?"
Bành Thanh Sơn ngồi trước giường đáp lại: "Không sai."
Bành Thanh Thành tinh thần phấn khởi: "Không biết đối phương là con gái nhà ai?"
"Diệp gia tại thành đông."
Bành Thanh Thành nhíu mày một cái, không có ấn tượng gì.
Bành Thanh Sơn mỉm cười nói: "Nàng ta tên là 'Diệp Quân Mi', có một ca ca tên 'Diệp Quân Sinh', là một con mọt sách nổi tiếng ở huyện chúng ta."
Nói tới đây, Bành Thanh Thành dường như nghĩ ra gì đó. Đối với biệt danh 'mọt sách', hắn cũng đã nghe nói qua, chỉ là chưa từng tiếp xúc chính diện, mà bây giờ cũng chả có tâm tư để suy nghĩ, trực tiếp hỏi: "Vậy cô gái này thế nào?"
Bành Thanh Sơn thản nhiên nói: "Tuổi vừa mười lăm, dung mạo thanh tú thoát tục. Đại ca, huynh yên tâm đi, đảm bảo sẽ là kiểu huynh thích."
Nghe thấy bốn chữ "tuổi vừa mười lăm" thì Bành Thanh Thành sớm đã cười tít mắt, trời sinh hắn thích chơi nhất chính là loại thiếu nữ tuổi nhỏ chưa biết mùi đời này. Loại này như nụ hoa chưa nở, ngây ngô lại hơi xấu hổ, lúc lên giường tất nhiên sẽ khóc lóc kêu gào, là loại thú vị nhất. Hắn không khỏi văn vở khen một câu: "Người hiểu ta chỉ có nhị đệ."
Bành Thanh Sơn thấy buồn cười, lắc đầu, đổi sang chuyện khác: "Đúng rồi đại ca, ngày đó bị tập kích ở tiệm trà, huynh có nhìn thấy diện mạo của đối phương không?"
Khuôn mặt toàn thịt của Bành Thanh Thành liền run lên, mắt hí phát ra ánh mắt vừa oán hận vừa sợ sệt: "Lúc đó tiệm trà loạn như ong vỡ tổ, ta căn bản chưa phát giác gì thì đã bị trúng chiêu rồi. Nhị đệ, đệ nhất định phải báo thù cho đại ca, bắt lấy tên tặc tử đánh lén này, ngàn đao bầm thây để giải mối hận trong lòng ta."
Bành Thanh Sơn nghiêm mặt lại, đột nhiên nói: "Đại ca, có mấy lời đệ nhất định phải dặn huynh."
"Ừ?"
"Liễu Không đại sư đã nói rồi, người đánh lén huynh có lai lịch không hề tầm thường, không dễ động vào. Cho nên việc này chỉ tới đây thôi, chúng ta không cần truy cứu nữa."
"Cái gì?"
Bành Thanh Thành ngạc nhiên: "Nhị đệ, Bành gia chúng ta muốn tiền có tiền, muốn thế có thế, muốn người có người, làm sao phải sợ ai..."
"Đại ca!"
Một tiếng hét lớn, thái độ của Bành Thanh Sơn trở nên nghiêm túc trước nay chưa từng có: "Liễu Không đại sư chính là cao thủ võ đạo, kiến thức phi phàm, hắn nói như vậy ắt là có đạo lý..."
"Nhưng nhị đệ là quan, dượng lại là Huyện thái gia, ra lệnh một tiếng, điều động quan binh, cho dù đối phương là cao thủ giang hồ thì cũng có thể gây ra sóng gió gì cơ chứ?"
Bành Thanh Thành vẫn không cam tâm.
Bành Thanh Sơn thở dài một tiếng: "Đại ca, thời cuộc hiện nay huynh không thể tưởng tượng được đâu. Trước mắt mặc dù giang sơn thống nhất, tứ hải thái bình, nhưng vẫn có mạch nước ngầm đang cuộn trào mãnh liệt. Đối với một số người, Bành gia chúng ta vẫn là đừng đắc tội thì tốt hơn."
Có vài lời lại không thể nói rõ, cho dù nói ra thì đại ca nhà mình cũng chưa chắc đã hiểu.
Bành Thanh Thành lầm bầm mấy câu, cuối cùng cúi đầu nói: "Vậy thì thôi, nhị đệ, đại ca nghe đệ... Nhưng chúng ta không đi chọc hắn, mà hắn vẫn muốn tới giết ta thì phải làm sao?"
Bành Thanh Sơn nói: "Cái này đại ca cứ yên tâm. Nếu như người này thật sự muốn hạ sát thủ thì huynh đã chết lâu rồi. Nhưng dù sao sắp tới huynh cũng chú ý một chút, bớt phóng túng một chút..."
Câu cuối này thật ra là thừa, với tình hình thân thể hiện tại của đại ca, ra cửa đều phải có người đỡ, trong thời gian ngắn là không thể ra đường. Chờ tình thế này qua đi, đối phương rất có thể đã sớm rời khỏi huyện Bành Thành rồi.
Lại tán gẫu thêm một lúc, Bành Thanh Sơn ra khỏi phòng, hơi do dự một chút, vẫn không thể yên lòng: ừ, tạm đi tìm dượng bàn bạc, phái thêm bộ khoái nha dịch làm quan sát ngầm, tuần tra khắp nơi, để phòng vạn nhất.