Vừa sáng Diệp Quân Sinh đã rời nhà đến thành Bắc, tay mang theo hai cân gạo và nửa cân thịt để làm quà thăm hỏi Hoàng tú tài. Tuy lúc trước đã bị người này từ chối một lần, nhưng hắn phải đi lần nữa để xin lấy tư cách thi Đồng Tử vào năm sau.
Hoàng tú tài không trẻ lắm, khoảng chừng bốn mươi tám tuổi. Khi hắn đạt được danh hiệu tú tài thì cũng gần năm mươi, rồi trải qua hai lần thi Hương nhưng đều không vượt qua được nên đành trở về. Tuổi tác lớn dần theo thời gian, hắn không còn tham vọng làm quan nữa, chỉ muốn tìm cách kinh doanh thật tốt trong huyện để trở nên giàu có.
Thân phận, địa vị hắn đổi khác từ khi đạt được danh hiệu tú tài, cơ hội kiếm tiền càng nhiều hơn. Chỉ cần hắn biết nắm bắt cơ hội và tích lũy dần thì chắc chắn sẽ vươn lên hàng địa chủ.
Hoàng tú tài liếc nhìn đống gạo thịt sơ sài có vẻ không vui, cái mặt chữ điền dài ra tựa mặt ngựa, bắt đầu nói chậm rãi: “Quân Sinh thật có lòng.”
Diệp Quân Sinh nhìn thấy nét mặt của hắn thì trong bụng mắng chửi không thôi nhưng ngoài miệng lại nói:
“Không biết tiên sinh có thể đồng ý bảo lãnh giúp tiểu sinh?”
Hoàng Tú Tài uống một ngụm trà rồi trầm ngâm cả nửa ngày, đột nhiên như nhớ tới một chuyện: “Quân Sinh thành tâm như vậy thật hiếm thấy, ta giúp ngươi bảo lãnh cũng được thôi, thế nhưng…”
Trong câu có chút hi vọng, Diệp Quân Sinh lập tức phấn khởi: “Mời tiên sinh chỉ dạy.”
Hoàng tú tài cười ha ha: “Ta muốn người giúp ta làm một việc.”
“Việc gì?”
“Ta có một toà nhà cũ ở phía tây ngoại thành xã Quảng Bình, vì cả nhà ta đã dời nhà vào trong thành nên ít có người ở, bình thường chỉ có một lão bộc trông coi. Thế nhưng một năm trước hắn đã chết mất, không còn ai làm việc này. Nếu như Quân Sinh không chê đến chỗ đó ở một tháng, sau đó ta sẽ đưa người khác đến thay.”
Diệp Quân Sinh ánh mắt sáng rực nhìn về phía hắn: “Ý của tiên sinh là tiểu sinh trông coi nhà một tháng thì người sẽ đồng ý bảo đảm giúp ta?”
“Không sai.”
“Vậy tiểu sinh chấp nhận!”
Diệp Quân Sinh hô một tiếng như chém đinh chặt sắt.
Hoàng tú tài liếc hắn một chút, đột nhiên nói: "Quân Sinh, có một việc ta cần nói trước, căn nhà kia có chút không yên ổn."
"Không yên ổn?"
Diệp Quân Sinh không hiểu lắm.
Hoàng tú tài cười khổ: "Để ta nói rõ cho ngươi, nhà cũ của ta bị ma ám!"
Bị ma ám?
Diệp Quân Sinh ngẩn ra một lúc, bỗng nhiên nở nụ cười: "Cả đời ta làm kẻ đọc sách, đọc sách thánh hiền, thông minh chính trực, cớ gì phải sợ ma quỷ?"
Hoàng tú tài vui mừng: "Nói như vậy ngươi không sợ?"
"Đương nhiên không sợ!"
"Hay lắm, vậy ta liền cùng ngươi ký kết công văn."
Vấn đề quấy nhiễu đã lâu được giải quyết, Hoàng tú tài thật vui vẻ. Chuyện ma quái ở nhà cũ không phải là sự tình mới ngày một ngày hai, sự việc phát sinh lâu rồi vẫn không tìm được hướng giải quyết. Hắn bó tay, xem nhà cũ hoang phế mà trong lòng lo lắng. Trên Độ Vân tự vài ngày trước, hắn quyên góp mười lạng tiền hương hoả để tìm Liễu Không đại sư cầu cách giải nạn.
Liễu Không đại sư cười ha ha, còn nói rằng chuyện bị ma ám chỉ là căn nhà lâu lắm không có ai ở nên mất đi sinh khí, chỉ cần có người đến ngụ một đoạn thời gian, tự nhiên sẽ không còn tà ma.
Đối với việc này Hoàng tú tài tuyệt đối không nghi ngờ vì trước đây có lão bộc bảo vệ, gió êm sóng lặng, cũng không sự cố. Sau khi lão bộc chết rồi, nhà không ai trông coi, ma quỷ thừa cơ quấy phá nghiêm trọng.
Chuyện quỷ ám không thể giải quyết ngay mà trước hết phải tìm người trông coi phòng ở, nhưng mà ai cũng sợ không dám đáp ứng. Trước mắt thấy Diệp Quân Sinh tới nhà, trong lòng Hoàng tú tài chợt nghĩ đến rồi tiện lời nói ra yêu cầu, không ngờ Diệp Quân Sinh thoải mái đáp ứng.
"Hà hà, tên mọt sách này quả nhiên có chút ngu đần. . ."
Hoàng tú tài- mặt không cảm xúc- chính thức ký công văn bảo lãnh cho Diệp Quân Sinh. Như vậy chỉ cần tìm vài tên láng giềng ghi danh chung nữa, Diệp Quân Sinh sẽ có tư cách dự thi Đồng Tử vào đầu xuân.
Cùng với công văn được ký, Diệp Quân Sinh cũng viết một phần giấy cam kết với Hoàng tú tài, thay hắn trông coi nhà trong vòng một tháng. Mặt khác, hắn còn muốn đưa muội muội Diệp Quân Mi vào ở chung.
Hoàng Tú Tài không ý kiến, thêm một người nhiều thêm một phần sinh khí cũng tốt.
Rời khỏi Hoàng gia, sắc mặt Diệp Quân Sinh trầm ngâm. Hắn đang muốn tìm thời cơ tạm thời rời khỏi Bành Thành một thời gian nên thay Hoàng Tú Tài trông coi nhà quả là một cơ hội tốt.
Hôm nay trời nắng, trên đường phố rộn ràng náo nhiệt, người đến người đi khá là đông vui.
Trong đám người có một đạo sĩ bước đi hùng hổ. Hắn rất dễ làm cho người khác chú ý: tướng ngũ đoản, áo bào rộng thùng thình, gương mặt khô vàng, một cụm râu nhỏ, hai con mắt trái lớn phải nhỏ. Xem ra có mấy phần giống người hung ác, cơ bản không giống kẻ xuất gia.
Khi hắn cùng Diệp Quân Sinh sát vai mà qua, Diệp Quân Sinh không khỏi liếc nhìn nhiều vài lần. Không ngờ tên đạo sĩ không thích, con mắt hung ác trợn lên trừng Quân Sinh.
Bị đạo sĩ trừng mắt một cái, Diệp Quân Sinh nhất thời như chôn mình trong hầm băng, có một loại cảm giác lạnh thấu tim gan, bộ não phảng phất như đông cứng, tư duy đều ngưng hoạt động.
Vù!
Hai đạo kiếm quang xuất hiện, phá không bay tới chém sạch tầng tầng băng lạnh. Chỉ trong nháy mắt hắn liền cảm thấy xung quanh ấm áp như trước, tinh thần khôi phục.
Diệp Quân Sinh vội vàng cúi đầu, bước chân tăng nhanh rời đi.
"Ồ?"
Đạo nhân có chút kinh ngạc liếc bóng lưng Diệp Quân Sinh: "Kẻ thư sinh này ngược lại có chút tâm định. . ."
Cũng chỉ là thoáng nhìn một chút mà không để tâm, hắn tiếp tục đi nhanh trên đường của mình.
"Ta tới Bành Thành Huyện đã nhiều ngày, thế nhưng việc sư tôn phân phó không có phát hiện, nên làm như thế nào cho tốt đây?"
Một chút ý niệm làm cho hắn có chút lo lắng.
"Toàn bộ phạm vi trăm dặm của Bành Thành đều được tìm hết, chẳng lẽ đối phương đã rời đi hay đang ẩn nấp? May mà sư tôn vẫn chưa định ra kỳ hạn, vậy ta trước hết ở lại đi. Thật hiếm khi xuống núi một chuyến, ta thuận tiện hưởng thụ chốn hồng trần phồn hoa mới là không uổng chuyến này, Liêu sư tôn chắc là sẽ không trách mắng."
Vừa quyết định xong, hắn nhìn xung quanh chợt thấy con đường trước mặt hiện lên một toà nhà màu sắc rực rỡ tên là: "Trích Hoa Lâu", hình như là một cái lầu xanh. Trên sân thượng, một vài nữ tử quyến rũ trong trang phục mát mẻ, không biết lạnh giá mà lộ ra da thịt trắng nõn, nũng nịu dụ dỗ khách quan vào trong.
Thấy thế, bên trong Chu Loạn Sơn như muốn căng ra, hắn nhanh chân tiến vào.
Tên quy nô đón khách thấy một tên đạo sĩ nghèo rách đi đến, nhất thời mặt đen lại, quát: "Nơi này không tiếp nông thôn đạo sĩ, nhanh..."
Chữ "lăn" vẫn chưa nói ra liền bị một chùm ánh sáng rọi vào con mắt không mở ra được.
Chu Loạn Sơn tiện tay lấy ra một thỏi bạc: "Thưởng!"
Quy nô mặt mày hớn hở: "Tiểu nhân cảm ơn đạo gia." Sau đó dừng lại, hai tay nhanh nhẹn đưa ngang miệng hét thật to: "Lầu trên lầu dưới các cô nương đâu, mau ra đây tiếp khách!"
Tiếng la này, chỉ có khách quan vô cùng giàu sang mới được hưởng thụ, đồng thời là một loại ám hiệu thông báo cho các cô nương bên trong: có cá lớn tới rồi!
Quy nô gác cổng từng gặp người nhiều, thỏi bạc kia nặng trình trịch ước lượng gần ba lạng. Quả thực cả đời chưa từng gặp ai chi mạnh như vậy, làm sao dám thất lễ!
Thỉnh thoảng có một ít đạo sĩ lén lút đến chốn lầu xanh "khai ngố", cũng chẳng có gì là lạ, thế nhưng về cơ bản bọn hắn đều lén lút, như Chu Loạn Sơn nghênh ngang quang minh chính đại mà đến ngược lại rất hiếm thấy.
Rất nhanh chóng, năm sáu nữ tử từ trong ùa ra ríu ra ríu rít rúc vào người Chu Loạn Sơn, cô nương nào trông cũng mơn mởn, hương son phấn tràn ngập...
Chu Loạn Sơn cực kì sảng khoái. Đạo môn của hắn không có cái gì thanh quy giới luật nên không cần phải kiêng kỵ hoặc tuân thủ phức tạp, có thể hành sự tùy ý. Lập tức, tay hắn như đang làm ảo thuật thỉnh thoảng vứt bạc ra thưởng, trực tiếp đem tâm hồn những kỹ nữ này cho mềm ra rồi, hận không thể lập tức lột sạch quần áo của đạo gia này xem đến cùng hắn dắt theo bao nhiêu tiền tài trong người.
Vừa vào sương phòng, cửa lớn đóng sập lại, nhất thời có tiếng rên nhẹ nhõng nhẽo truyền ra, trong đó chỗ xuân sắc ướt át nhất, người ngoài không thể biết được.