Mục lục
[Dịch] Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trinh Tú thấy Thái Nghiên không nói gì, cho rằng cô không chịu tha cho Dương Thần, quay đầu chán nản nhìn Dương Thần nói:

- Chú, là cháu không tốt làm hại chú.

Dương Thần cười khổ, giơ tay nhéo một cái vào khuôn mặt trắng mịn của Trinh Tú.

- Cô bé ngốc, cháu đang nói cái gì thế…

Trinh Tú không hiểu gì, lại bị Dương Thần nhéo má, đôi má lúm đồng tiền xinh đẹp hơi đỏ lên.

- Thái Nghiên, nể mặt tôi đi, cô bé này bản tính vốn không xấu, trước kia xảy ra chuyện gì thì xí xóa, hôm nay thả cô bé ra đi. Chính là do ba tên kia gây chuyện, từ từ dạy dỗ bọn chúng, đừng để bọn chúng đụng vào Trinh Tú nữa.

Dương Thần nói.

Thái Nghiên cười nghiền ngẫm nói:

- Anh cũng cần tôi nể mặt?

- Thì đương nhiên, cô là cục trưởng, tôi chỉ là dân thường, tôi lại chẳng có cấp bậc gì.

Dương Thần nói.

- Tôi có thể nể mặt anh, nhưng anh phải có lý do khác, tôi không thể vì anh là dân thường nể mặt anh, nói vậy dân chúng đâu đâu chẳng có, chẳng lẽ tôi đều phải nể mặt?

Thái Nghiên khoanh tay trước ngực, bộ ngực đầy đặn bị đẩy lên.

Dương Thần theo bản năng liếc mắt nhìn một cái, ho khan hai tiếng nói:

- Được rồi, dù gì chúng ta cũng là bạn bè, đúng không…

Đến mức này, Dương Thần cũng đành làm mặt thân thiết.

Thái Nghiên dường như khá vui vẻ, gật gật đầu.

- Được rồi, niệm tình anh giúp tôi không ít, cũng coi như quen biết anh, việc hôm nay coi như bỏ qua vậy.

Nghe Thái Nghiên nói bỏ qua chuyện này, Trinh Tú vẻ mặt đang ảm đạm như lạc trong sương mù, không thể tin được.

Thái Nghiên nghiêm túc quay lại nói với Trinh Tú:

- Từ Trinh Tú, lúc mới đến đây lần đầu, cô mới là cô gái chưa đầy mười tám tuổi, một lần ăn trộm, một lần đua xe, một lần ẩu đả, tôi đều nhớ kỹ. Lý lịch như vậy với một cô gái trẻ mà nói thật sự không sáng sủa gì. Hôm nay Dương Thần giúp cô, tôi tin là cô thật sự quyết tâm hối lỗi, sửa sai, vì vậy mới có thể dàn xếp giúp cô. Cô đừng nghĩ sự việc này đơn giản vậy, về sau nếu cô không có biểu hiện tốt, lại để tôi gặp phải cô, tôi chắc chắn sẽ nghiêm trị.

Trinh Tú cắn đôi môi mỏng, đôi mắt trong suốt ngập đầy nước, đứng dậy cảm kích hướng về phía Thái Nghiên cúi người ba lần.

- Cục trưởng Thái, cảm ơn chị, tôi hứa chắc chắn sẽ làm người tốt, tôi không bao giờ làm chuyện gì trái pháp luật nữa…

Thái Nghiên mỉm cười vuốt sợi tóc của Trinh Tú, nói:

- Phải cảm ơn ông chú phiền toái của cô, lúc nãy cô cũng nghe rồi đấy, tôi chỉ là nể mặt anh ta thôi.

Trinh Tú nghe xong, nín khóc, mỉm cười, nhìn về phía Dương Thần ánh mắt có chút tình cảm ấm áp.

Có Thái Nghiên ra mặt, tự nhiên mọi chuyện xảy ra đều được kết thúc nhẹ nhàng . Dương Thần phát hiện ra có người bạn quyền cao chức trọng vẫn là tốt nhất, tuy rằng trước mắt người bạn này vẫn mang đến không ít phiền toái cho mình.

Đợi sự tình giải quyết thỏa đáng xong xuôi, Thái Nghiên lại giúp Trinh Tú đem chiếc xe hàng nhỏ trả về, Trinh Tú lại vô cùng cảm kích.

Trong quá trình làm việc, Dương Thần rất nhàn rỗi, hỏi Thái Nghiên một số chuyện về quá khứ của Trinh Tú. Thái Nghiên kể lại đơn giản cho Dương Thần nghe một chút hoàn cảnh của Trinh Tú, tất cả đều là do cô biết được trong lúc xử lý án của Trinh Tú.

Hóa ra mẹ của Trinh Tú là người Hàn Quốc, bố là thương nhân người Hoa Hạ, năm đó kết hôn không ngờ đầu tư sai lầm dẫn đến phá sản, ông bỏ lại mẹ con Trinh Tú. Lúc Trinh Tú còn rất nhỏ, mẹ cô mất vì ung thư tử cung. Trinh Tú lớn lên trong cô nhi viện, vì bị ức hiếp, chèn ép mà đi vào con đường sai trái, liên tục phải vào đồn cảnh sát, được giáo dục, phê bình mới dần dần trở nên tốt đẹp.

Thái Nghiên kể xong quá khứ của Trinh Tú, cũng không biết Trinh Tú có nghe không, cô đang làm thủ tục với vài viên cảnh sát khác, có vẻ cũng không quan tâm.

Sự việc kết thúc, Thái Nghiên tiễn hai người ra khỏi đồn cảnh sát.

Lúc này, Trinh Tú sắc mặt đỏ bừng, kéo tay Dương Thần, muốn nói gì đó lại thôi.

Dương Thần cảm thấy rất hứng thú, lúc đầu cô gái này giống như cây ớt nhỏ, giờ lại thành cô bé ngoan ngoãn, muốn nói gì đó lại còn có dáng vẻ suy xét.

- Nói đi, có chuyện gì, cô bé?

Dương Thần hỏi.

Trinh Tú cắn chặt răng, kéo Dương Thần đến góc tường, tránh tầm mắt của Thái Nghiên và mấy gã cảnh sát, tháo xuống từ cổ sợi dây nhỏ màu đỏ, đó là một vật trang sức kim loại hơi cũ, hình trăng lưỡi liềm, trong ánh đèn mờ ảo, vật đó phản chiếu ánh sáng dịu dàng.

Trinh Tú nhét vật trang sức hình trăng lưỡi liềm vào tay Dương Thần, đôi mắt linh hoạt có chút ngượng ngùng, lại có vẻ kiên quyết, vui mừng.

- Chú, cái này tặng cho chú.

- Cái gì vậy? Không phải là tín vật đính ước chứ, tiểu thư Trinh Tú, tôi là người đã kết hôn, tiểu thư như vậy là muốn quyến rũ tôi vượt quá giới hạn rồi.

Dương Thần cười gian.

Trinh Tú nhe răng làm mặt xấu rất đáng yêu, nói:

- Nói gì vậy, ai đính ước với chú chứ? Đây là của mẹ cháu để lại cho cháu, nói là bùa hộ mệnh, giờ cháu tặng chú.

Dương Thần thu lại vẻ mặt đùa vui, mỉm cười nói:

- Vật quý giá như vậy làm sao chú dám nhận?

- Chú là người tốt đầu tiên tình nguyện ra mặt bảo vệ cháu, khiến cháu cảm nhận được tình người. Trước kia cháu luôn thấy lá bùa này có thể bảo vệ cháu, giờ cháu cảm thấy chỉ cần có chú là cháu không cần phải sợ gì hết.

Trinh Tú thật thà nói.

- Cô bé ngốc, chú không thể treo trước ngực cháu, sao có thể làm bùa hộ mệnh?

Dương Thần sờ sờ đầu Trinh Tú, chính mình chỉ làm một việc đơn giản như vậy, không ngờ lại khiến Trinh Tú cảm động như vậy.

Tình người? Chẳng lẽ trước kia mọi người đối đãi với cô bé đều không có tình người?

Trinh Tú bĩu môi nói:

- Chỉ cần trong lòng cháu nghĩ đến chú là chú có thể bảo vệ cháu, chú cầm đi, để Trinh Tú cũng cảm thấy chú cũng nhớ đến cháu.

Dương Thần trong lòng như có dòng nước ấm chảy qua, nhận lấy chiếc vòng hình trăng lưỡi liềm, nói:

- Được rồi, coi như chú giữ thay cháu, nhưng cháu phải cho chú biết cách liên lạc với cháu, chú không muốn sau này không gặp lại được cháu, chú phải giám sát xem cháu có làm việc gì xấu không.

Trinh Tú mắt sáng ngời, nhưng sau đó lại buồn bực nói:

- Cháu không có số điện thoại… Như thế này vậy, sau này cháu sẽ bày hàng bán điểm tâm và đồ ăn khuya, nếu chú rảnh có thể đến đó tìm cháu, cháu nhất định sẽ ngoan ngoãn.

- Đến lúc đó cháu sẽ không thu tiền ăn chứ?

Dương Thần giả bộ hỏi.

Trinh Tú cười khanh khách nói:

- Nếu chú mang dì đến cho cháu gặp mặt, cháu sẽ ưu đãi cho chú, nhưng mà, chú thực sự có vợ rồi ư?

- Chuyện này có thể đem ra lừa gạt sao?

Dương Thần cười nói.

Trinh Tú cúi đầu “ồ” một tiếng, mặt không tỏ vẻ gì, nói:

- Vậy thì, nếu chú đến đây cùng vợ, cháu sẽ giảm giá, ừm… giảm giá 5%! Thế nào, cháu rộng rãi đấy chứ!?

- Tham tiền!

Dương Thần dí dí trán Trinh Tú, ra vẻ hờn dỗi nói.

Trong lòng Dương Thần rất thoải mái, cảm thấy như vậy cũng tốt, có lẽ do Trinh Tú cũng mồ côi, cũng có quá khứ không tốt đẹp. Dương Thần có cảm xúc thương xót, thật sự không nỡ sau này không gặp lại Trinh Tú.

Sau khi Trinh Tú tặng chiếc vòng, cô vẫn quyến luyến không nỡ rời đi. Dương Thần cảm nhận được đằng sau cái vẻ ngoài lạnh lùng, kiên quyết, Trinh Tú thực sự chỉ là một cô gái mười tám tuổi đáng yêu mà thôi.

Quan sát một chút vật trang sức trên tay vẫn còn tỏa ra mùi thơm tự nhiên trên cơ thể của Trinh Tú, Dương Thần có chút ngạc nhiên, lúc nãy nhìn không kỹ, giờ nhìn lại cẩn thận, không ngờ lại là mảnh mặt trăng lưỡi liềm bằng bạch kim. Nhưng Dương Thần biết bố mẹ Trinh Tú cũng là thương nhân, việc này cũng là bình thường.

Lúc này, ở cửa đồn cảnh sát chỉ còn lại Thái Nghiên và Dương Thần, Thái Nghiên có chút bỡn cợt ho khan hai tiếng:

- Chú Dương, xem ra lại có cháu nhỏ mắc câu của chú rồi, cảm giác thế nào?

Dương Thần cẩn thận cất vật trang sức đi, bất đắc dĩ cười nói:

- Thái Nghiên, đừng nói linh tinh, tuy tôi cũng không tốt đẹp gì, nhưng tôi thực sự không có ý định cưa Trinh Tú.

- Đừng nói anh và cô ấy chỉ là tình cảm anh em.

Thái Nghiên híp mắt nói.

Dương Thần ngẫm nghĩ một chút rồi nói:

- Hừm, hình như là vậy, nếu cô ấy làm em gái tôi, tôi rất vui mừng.

- Có quỷ thần mới tin anh…

Thái Nghiên thì thầm một tiếng, đột nhiên lấy ra một chiếc hộp màu đen từ sau lưng, đưa ra trước mặt Dương Thần.

- À, cái này cho anh.

Nhìn thấy Thái Nghiên đột nhiên giống như Doraemon biến ra bảo bối, Dương Thần hơi sửng sốt:

- Cái gì vậy?

- Anh cầm lấy xem sẽ biết.

Thái Nghiên nét mặt hơi mất tự nhiên, úp mở nói.

Dương Thần cẩn thận cầm lấy, cảm giác chiếc hộp nặng trịch, vừa mở ra xem lập tức không biết nói gì.

Ở trong hộp, ở trên miếng vải xốp màu vàng nhạt là một chiếc đồng hồ Rolex rất đẹp, rất tinh xảo, tuy không phải cực phẩm vô giá, nhưng thành phần cũng có không ít vàng và các mảnh kim cương nhỏ, giá cả vô cùng xa xỉ.

Thái Nghiên thấy Dương Thần nhìn chiếc đồng hồ không nói lời nào, vội hỏi:

- Anh thích không?

Dương Thần ngẩng đầu, không hiểu gì, nhìn Thái Nghiên, hỏi:

- Cho tôi à?

- Chẳng lẽ tôi mua cho tôi sao, đây là đồng hồ nam…

Thái Nghiên hai tay cho vào túi áo trước, cúi đầu, mũi chân nghịch nghịch vẻ không tự nhiên, trong lòng không bình tĩnh.

Dương Thần đậy hộp lại, mỉm cười nói:

- Cảm ơn, nhưng tôi không thể nhận được, chiếc đồng hồ này rất quý giá.

- Chỉ là chiếc đồng hồ đeo tay, có gì mà quý giá, tôi… tôi muốn cảm ơn lần trước anh cứu tôi. Thấy anh không đeo đồng hồ nên tôi mua tặng anh một chiếc.

Thái Nghiên vội vàng giải thích.

Dương Thần lắc đầu nói:

- Không nên tùy tiện tặng đồng hồ, cô tặng tôi sẽ phải đeo, mà nếu đeo nhất định sẽ có người hỏi là ai tặng. Chúng ta chỉ là bạn bè bình thường, việc này sẽ khiến người khác hiểu lầm.

Thái Nghiên sắc mặt trắng nhợt nói:

- Anh thấy mất mặt à? Tôi tặng anh đồng hồ anh thấy mất mặt đúng không?

Dương Thần nhíu mày nói:

- Cô biết tôi không có ý đó, chỉ là như thế này không thích hợp lắm.

- Tôi chỉ biết…

Thái Nghiên trong mắt hơi ướt nói:

- Anh ngoài miệng nói chúng ta là bạn bè, nhưng thật ra trong lòng anh chán ghét tôi, cho tôi là kẻ ngu ngốc, vô dụng, không xứng làm bạn anh, không xứng tặng quà anh, đúng không?

Dương Thần cười khổ, hắn nghĩ thế bao giờ?

- Thái Nghiên, tôi thật sự không nghĩ gì, đồng hồ này không thể nhận, đây không phải món quà bình thường, tôi không có ý gì khác.

Dương Thần cũng không biết giải thích như thế nào.

- Đưa tôi.

Thái Nghiên giành lại hộp đồng hồ, giận dữ trừng mắt nhìn Dương Thần, xoay người lại, bỏ đi nhanh chóng.

Cô vừa đi vừa mắng thầm.

- Dương Thần chết tiệt, Dương Thần thối, đại tiểu thư đây lần đầu tặng quà cho đàn ông mà anh dám từ chối, lần sau gặp tôi sẽ bắt anh, Dương Thần chết tiệt, Dương Thần thối…

Dương Thần thấy Thái Nghiên rời khỏi, thở dài một cái, khóe miệng hơi đắng, những người phụ nữ khác có thể phóng khoáng hơn chút, nhưng Thái Nghiên thì tuyệt đối không, cô ấy là chị em tốt với Lâm Nhược Khê. Việc của mình với Lâm Nhược Khê đã khó khăn rồi, nếu lại thêm Thái Nghiên kia, Lâm Nhược Khê chắc tức chết mất, huống hồ mình với Thái Nghiên cũng chưa có tình cảm gì, vẫn là nên tránh thì tránh…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Staurus Trung
20 Tháng mười, 2022 10:55
Haiz có mấy khúc trang bức cũng hay nhưng gái bánh bèo trai thì nhu nhược tình tiết lặp lại nói nhiều câu chương nên ko ráng được nữa
Viết Hoàng
16 Tháng tám, 2022 13:37
Đ* má main dickhead, có vk có bồ r vẫn nghĩ ra ngoài tìm gái thì chịu
Hoàng Đông
06 Tháng mười hai, 2021 23:32
ko hay lắm, cố đọc được gần 300 chương. Main như ngựa giống, thiên hướng bạo lực.
Thanh Tùng
20 Tháng hai, 2021 15:48
Thằng *** main như kẹt.
Tiếu Thần Hi
16 Tháng mười, 2020 15:31
mình nhớ mấy năm trước đọc truyện này đâu bị thiếu từ như vầy nhỉ
Thanlonghoang75
20 Tháng tám, 2020 18:49
.
Thanlong989898
17 Tháng năm, 2020 21:55
mới đọc
xetayga
07 Tháng năm, 2020 16:32
-Tu Sĩ : Hậu Thiên -- Tiên Thiên ( sơ - trung - hậu - viên mãn ) --- Hóa Thần ( sơ - trung - hậu - viên mãn ) --- Độ Kiếp: " nam minh ly hỏa -- tam muội chân hỏa -- nghiệp hỏa ---quỳ thủy--- hàn thủy---nhược thủy----thái thanh thần lôi--- thượng thanh thần lôi---ngọc thanh thần lôi ( sơ - trung - hậu) ". - vợ cả: Lâm Nhược Khê, Thập Thất, Athena (3 hồn 1 xác) -Tình nhân: -Jane, -Tư Đồ Sắc Vi,- Tuệ Lâm, -Đường Uyển,- Thái Ngưng, -Thái Nghiên, -Lý Tinh Tinh, --Mạc Thiện Ny, -Lưu Minh Ngọc,- An Tâm, -Tiêu Chỉ Tình, -Từ Trinh Tú, -Triệu Hồng Yến, -Bát Nhã, -----Catherine, -Litith, -Christine (Venus), -Lạc Tiểu Tiểu (tình nhân hờ) - Con:Dương Lam Lam(con củaThập Thất), Dương Nhu Mễ & Dương Đại Đầu (cả 2 con Lâm Nhược Khuê), Dương Diện Bao (con của Jane), Dương Nhục Ti(con của Sắc Vi)
Đinh Phương Duy
28 Tháng hai, 2020 00:16
Con Nhược Khê như con điên, suốt ngày chỉ biết giận dỗi, chả đc cái mẹ gì, toàn kiếm chuyện gây sự. Chả hiểu tác giả tại sao để con ngu này làm main nữ?
Hieu Le
23 Tháng mười hai, 2019 16:39
đọc không nổi 3 chương. Thật chán ghét thể loại tinh tướng kiểu này.
Văn Thuận
23 Tháng mười, 2019 07:55
Truyện này mà nhiều ng nói hay :))) , bồ bịch vô số , nói là có sm kiềm chế vậy mà chơi cả bồ trong nhà để vợ biết . Ỷ được buff sm nhưng hơi tý là giết chóc , nhưng ngu ở chỗ giết ng liệu có giết dc cả tg .
Trần Hoàng Sơn
28 Tháng sáu, 2019 08:05
Hay kinh dị :v
eron
06 Tháng mười, 2018 14:15
thằng nam chính như chiến sĩ còn ngôn tình thì nên thay tag ngựa giống + d*ck head
Hai Dang
30 Tháng bảy, 2018 21:46
p9p 4i99999k89
Trung Quang Trần
23 Tháng bảy, 2018 23:19
Hay!
cialaanh
12 Tháng bảy, 2018 08:50
Gần cuối truyện các chương k có chữ liên tiếp như 1602 đến 1604
cialaanh
12 Tháng bảy, 2018 08:49
Ông a***in xem lại: cứ thỉnh thoảng mấy chương liên tiếp k có chữ
Đào Quang Dũng
12 Tháng năm, 2018 09:29
y như truyện ngôn tình
Hieu Le
08 Tháng tám, 2017 18:02
hay
Đại Sư Phổ Độ
30 Tháng năm, 2017 17:08
Truyện này hay
THA
06 Tháng chín, 2016 00:35
Tác giả này có viết thêm truyện nào nữa ko các bác.
BÌNH LUẬN FACEBOOK