Mục lục
[Dịch] Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đến giữa ngày, hai vợ chồng vẫn quấn quýt nhau trong căn nhà gỗ, thời gian trôi qua thật nhanh.

Đến lúc xong việc, toàn thân Lâm Nhược Khê giòn mềm như xốp, hận không thể đứng dậy cầm dao cắt phăng cái đó của Dương Thần đi! Đó là cái thứ gì vậy? Đúng là không phải là người mà!

Còn Dương Thần thì cảm thấy vô cùng đắc ý, tinh thần sảng khoái khác thường, phân nửa năng lượng trong người đã được giải phóng, quả thực là thoải mái đến tận xương tận tủy.

Nhân tình thế thái, cứ khoái lạc như này có phải hay không, cho dù không biết trước được tương lai, nhưng vẫn nên hưởng thụ cái cảm giác này, tuyệt đối không thể buông tay được.

Hai người tắm rửa, ăn một bữa trưa nhẹ, Dương Thần vừa ăn cơm, vừa nhìn Lâm Nhược Khê cười rất gian.

Lâm Nhược Khê không cần nghĩ cũng biết trong đầu con người này đang nghĩ thứ xấu xa gì, cười xấu hổ.

Vì buổi chiều còn phải về Trung Hải để đón Lam Lam về nhà, nên không thể ở đây lâu được, hai người dắt tay nhau ra cửa.

Vừa bước ra ngoài, đã thấy ánh mặt trời rạng rỡ chiếu rọi, hơi nước mờ mịt rừng tuyết, những cây bách tùng cao lớn, bầu trời giống như một hồ nước xanh thăm, cảnh rừng bách tùng của Hokkaido quả thật là vô cùng tráng lệ.

Lâm Nhược Khê hít thở bầu không khí trong lành, lưu luyến không muốn rời đi, đứng từ xa nhìn những cây thông Noel tối hôm qua, rồi lại liếc mắt nhìn về căn biệt thự gỗ.

- Em thích nơi này à?

Dương Thần cười hỏi.

- Vâng.

Lâm Nhược Khê khẽ gật đầu:

- Nơi này rất yên tĩnh và cũng rất đẹp.

- Còn cả hồi ức đặc biệt vui vẻ nữa đúng không?

Dương Thần nháy mắt nói rồi cười vui vẻ.

Lâm Nhược Khê lườm hắn một cái:

- Anh không thể không dung tục một chút được à, em đang thật lòng khen ngợi nơi này mà.

- Anh nói gì nào? Chỉ là em nghĩ bậy bạ đấy chứ.

Dương Thần nhún vai.

- Em... hừ, mặc kệ anh.

Lâm Nhược Khê bĩu môi nói.

Dương Thần ôm chầm lấy cô, thì thầm bên tai:

- Sau này, nếu rảnh rỗi muốn đến nơi này, thì cứ nói với anh, bất cứ lúc nào chúng ta cũng có thể đến đây được. Nơi này vốn dĩ là của anh, bình thường anh để Bát Nhã trông nom nó.

Lời này đương nhiên không phải là nói dối rồi, quả thật Dương Thần chính là chủ nhân của nơi này, lúc người đứng đầu hội Bát Kỳ, lão già Tokugawa đã mua nơi này để dốc tâm tu hành.

Bây giờ ông ta đã chết, dĩ nhiên nó đã thuộc về Bát Nhã, là sản nghiệp của Bát Nhã, thì tự nhiên sẽ trở thành của Dương Thần thôi.

Lâm Nhược Khê sáng cả hai mắt, nghĩ như vậy cũng đúng, dù sao cũng có tiền, cho dù không phải là của mình, thì mua là được rồi.

Nghĩ đến đây, Lâm Nhược Khê bỗng không kiềm chế nổi, phì cười, thản nhiên nói:

- Em dần dần hiểu ra rồi, tại sao bây giờ trên mạng chỉ toàn những tin kiểu như phụ nữ chỉ thích tìm những người đàn ông có tiền, không cần biết người ta có sự nghiệp hay không, đều muốn bám chặt lấy, đặc biệt là vật chất.

Ngẫm lại cũng đúng, có tiền, muốn mua gì là có thể mua được, muốn sống ở đâu thì sống, đời người vốn ngắn ngủi mà, đương nhiên là phải được hưởng thụ thứ tốt nhất rồi, đổi lại là em em cũng thích người đàn ông có tiền.

Dương Thần nhíu mày:

- Bà xã, em còn xem cả mấy tin nhảm nhí này sao?

- Phụ nữ vốn là nhảm nhí mà, đó là thiên tính rồi, giống như loại đàn ông thối như anh, có bản lĩnh thì cũng không hiểu được một số chuyện.

Lâm Nhược Khê hừ nhẹ nói.

Dương Thần cười xấu hổ:

- Không phải anh là người rất đáng yêu sao? Vì món quà giáng sinh cho em mà trèo lên trèo xuống cả một ngày trời đấy, cũng đừng có so đo nhiều như thế chứ.

- Anh dám tặng em một món quà giáng sinh, nhưng có dám nói sẽ bỏ hết đám hồ ly tinh kia không?

Lâm Nhược Khê nói giọng điệu trêu tức.

Sắc mặt Dương Thần trở nên khó coi:

- Chúng ta đừng nói đến chuyện này nữa được không, ngoài chuyện này ra, chuyện gì anh cũng có thể đồng ý với em, không thì để anh đi mua cho em một viên kim cương thật lớn được không! Hay là... chẳng phải em và Lam Lam thích gấu trúc sao, anh sẽ đi mua mấy con về nuôi trong nhà nhé.

- Anh điên rồi sao? Mua mấy con gấu trúc về nuôi ở trong nhà?

Lâm Nhược Khê dở khóc dở cười, chuyện như vậy mà anh ta cũng có thể nghĩ ra được.

Dương Thần tỏ vẻ vô tội:

- Chuyện này cũng có gì đâu, cùng lắm thì mua luôn cả một vườn thú là được mà.

- Thôi được rồi, không nói chuyện này nữa, mau đưa em về Trung Hải đi, còn phải đi đón Lam Lam nữa .

Lâm Nhược Khê cũng không có hứng thú nói đến những chuyện như thế này, mặc dù không cam tâm, nhưng cũng không thể không thừa nhận, nhưng mình bây giờ đã dễ dàng chấp nhận mọi thứ hơn trước kia rất nhiều rồi.

Dương Thần đang định gật đầu, thì bỗng nhiên sửng sốt, quay người lại nhìn.

Chỉ thấy một cô gái dáng cao gầy, khuôn mặt xinh đẹp đột nhiên xuất hiện trong tuyết, lắc mình một cái đã xuất hiện trước mặt hai người, mềm mại xoay người cúi chào.

Bát Nhã mặc một chiếc áo da màu trắng, tóc buộc đuôi ngựa, giống như một quả đào chín mọng, bờ mông đẫy đà, bộ ngực căng tròn, nhìn vô cùng quyến rũ.

- Chủ nhân, phu nhân, hai vị muốn về Hoa Hạ sao?

Bát Nhã mỉm cười hỏi.

- Đúng vậy, chúng tôi về Trung Hải còn có việc, lần này đến đây cũng không phải là để nghỉ ngơi, sao vậy, cô có việc gì sao?

Ánh mắt Bát Nhã hiện lên sự tiếc nuối:

- Vâng, xin hỏi chủ nhân có gì dặn dò không ạ?

Nhìn ánh mắt buồn rầu của Bát Nhã, thiếu chút nữa là sẽ nói ra câu “xin hãy dẫn tôi đi cùng” Dương Thần có chút bất đắc dĩ, đây chẳng phải là mình lại phạm sai lầm rồi sao?

Cái lối suy nghĩ kiểu nô tài của Bát Nhã, Dương Thần hiểu rất rõ, nếu như không trao thân cho Dương Thần thì sẽ không cam tâm.

Nhưng nếu mình có thể ăn được quả đào chín này thì đã ăn từ lâu rồi, đâu có để đợi tới tận bây giờ đâu.

- Uhm... tạm thời thì không có việc gì hết, dù sao thì cô cũng là người đứng đầu Bát Kỳ, cứ tiếp tục ở lại Nhật Bản đi, nếu có việc chắc chắn tôi sẽ liên lạc với cô.

Dương Thần kiên nhẫn nói.

Lâm Nhược Khê như đang thoáng quan sát Bát Nhã, rồi kéo tay Bát Nhã cười nói:

- Bát Nhã, cảm ơn sự sắp xếp của cô, cũng cảm ơn sự quan tâm giúp đỡ của cô cho Ngọc Lôi trước đây, nếu như cô không ngại, mong cô có thể làm Giám đốc thông tấn xã cho Ngọc Lôi ở Nhật Bản trong thời gian sắp tới.

Bát Nhã sửng sốt:

- Phu nhân, cô... cô để cho tôi làm Giám đốc thông tấn xã sao?

Dương Thần cũng giống như tên hòa thượng lùn không sờ nổi lên đầu mình, chỉ biết đứng ngây người ra ngơ ngác nhìn.

Đúng vậy, tôi đã cân nhắc cẩn thận năng lực của cô rồi. Trong những ngày cô ở Ngọc Lôi, công ty giải trí Ngọc Lôi đã có được những bước chuyển biến rất lớn, hơn nữa còn rất ổn định. Tôi đang lo lãng phí nhân tài, các bộ phận của chúng ta ở Âu Mỹ và Châu Âu đã tương đối với môi trường rồi, chỉ còn Nhật Bản thì vừa mới xâm nhập thị trường chưa được bao lâu, nên cần một người ưu tú lãnh đạo.

Lâm Nhược Khê nói.

- Tôi...

Bát Nhã có chút do dự, nhìn Dương Thần.

Lâm Nhược Khê lại tiếp tục cười nói:

- Nếu như cô trở thành Giám đốc thông tấn xã của công ty, thì tôi sẽ trực tiếp phụ trách, các cuộc họp cao cấp của công ty, cô cũng được tham dự, đến lúc đó cơ hội gặp mặt cũng nhiều.

Bát Nhã mừng rỡ, tuy rằng không hiểu vì sao Lâm Nhược Khê lại dành cho mình cơ hội tốt như vậy, nhưng rõ ràng đây chính là cơ hội để mình có thể thường xuyên đi lại giữa Nhật Bản và Hoa Hạ.

- Tôi... tôi rất vui, tôi sẽ cống hiến hết mình cho phu nhân!

Bát Nhã cảm kích nói.

Sắc mặt Dương Thần còn đang cứng ngắc, đây là chuyện gì vậy? Kiểm tra xem sức chịu đựng của mình như thế nào a? Nếu Bát Nhã đến Hoa Hạ đứng trước mặt mình lắc lư, lại còn đá lông nheo này nọ, thì sao mình chịu được?

Nhưng hắn cũng không dám phản đối, vừa lúc nãy còn nói là ngoan ngoãn phục tùng 100% đây.

Chuyện coi như đã được bàn bạc xong, sau khi Lâm Nhược Khê giải thích ngắn gọn với Bát Nhã, rồi bảo cô ta khi nào về đến Hoa Hạ thì sẽ bàn bạc kỹ hơn.

Mấy phút sau, Dương Thần hăng hái ôm cô trở về Trung Hải, nửa đường, Dương Thần thật sự không kìm nổi, tủm tỉm cười hỏi:

- Bà xã, quân cờ này của em rốt cuộc có mục đích gì vậy? Có thể nói cho anh biết được không?

Lâm Nhược Khê hé miệng nói:

- Hóa ra là không chịu nổi nữa rồi.

- Haiz, em còn không biết sao, anh không thông minh bằng em mà, anh đương nhiên là muốn hỏi rồi.

- Vâng...

Lâm Nhược Khê chậm rãi nói:

- Thứ nhất Bát Nhã thực sự là người tài, hơn nữa không phải là một người tài bình thường. Thứ hai, cô ấy rất nghe lời, dễ không chế. Thứ ba, cứ để cô ấy ở Nhật Bản nhớ anh thì sẽ có ngày cô ấy tìm đến anh làm chuyện dồ dại. Chi bằng để cô ấy thỉnh thoảng tình cờ được nhìn thấy anh, như vậy cô ấy sẽ nhịn được thôi.

Dương Thần nghe xong cảm thấy vô cùng sửng sốt, vội vàng nuốt nược bọt, hoàn toàn không nói được gì nữa rồi.

Hơn 10 phút sau, hai người trở về biệt thự phía tây ngoại ô ở Trung Hải.

Lúc vào trong nhà, hai người đã thấy vú Vương đang hì hục chuẩn bị một bàn đầy thức ăn rồi.

Thấy hai người về, vú Vương mỉm cười, xoa xoa tay vào tạp dề:

- Tiểu thư, cậu chủ, hai người đã về rồi đấy à? Hôm qua đi chơi có vui không?

Lâm Nhược Khê hơi đỏ mặt, gật gật đầu:

- Vú Vương trong nhà không xảy ra chuyện gì chứ?

- Có thể xảy ra chuyện gì chứ?

Vú Vương nói được một nửa, lại vỗ đầu nói:

- Đúng rồi, con bé Trinh Tú sáng nay gọi điện đến, nhưng hai con không ở nhà, vú hỏi nó có chuyện gì, nó nói là nhớ hai đứa.

- Như vậy...chắc cũng không liên quan đến chuyện mấy ngày hôm nay rồi, con gọi điện thoại nói chuyện với nó sau vậy.

Lâm Nhược Khê nói.

Dương Thần cười đùa:

- Chắc không phải con bé đó muốn bỏ hôn, chạy đến Trung Hải đấy chứ.

- Sao có thể như vậy được, em thấy cậu Kim đó cũng là người đáng tin cậy mà, Trinh Tú cũng là người biết nặng nhẹ mà.

Lâm Nhược Khê nói.

Dương Thần lại không cho là như vậy, chuyện này thì liên quan gì đến đáng tin với không đáng tin? Mặc dù muốn Trinh Tú đi lấy chồng, nhưng cảm thấy có gì đó là lạ, nhưng bản thân mình thì có thể làm được gì chứ?

Sau khi chuẩn bị xong, hai người lái xe ra sân bay, rồi đến thẳng phía cổng nội địa.

Không phải đợi lâu, đã nhìn thấy đoàn người bước ra từ máy bay vừa mới hạ cánh, một bóng dáng nhỏ nhỏ hồng hào chạy như bay giống hệt một viên đạn thịt, xoay tròn như lốc xoáy, trong chớp mắt đã đứng trước mặt hai người.

Đúng là Lam Lam kẹp một chiếc kẹp tóc màu đỏ, vẻ mặt vui mừng nhảy cẫng lên, nhào vào lòng Lâm Nhược Khê.

Những hành khách đứng gần đó cũng có chút sững sờ, không ngờ cô bé này lại nhanh nhẹn đến vậy!

- Mẹ... Lam Lam rất nhớ mẹ...

Lam Lam nũng nịu nói, hôn chùn chụt lên mặt Lâm Nhược Khê.

Lâm Nhược Khê nhẹ nhàng ôm lấy Lam Lam, mới xa nhau có mấy ngày, cũng cuống quýt hôn lên trán cô bé, vừa cười vừa mắng:

- Con là đứa bé không nghe lời, lúc về Yến Kinh đã ăn bao nhiêu đồ ngon, mà bây giờ lại nặng như này hả?

Dương Thần còn chưa kịp quan sát xem cô nhóc mập này đã lên được bao nhiêu cân, chỉ đứng để ý đến người đi cùng Lam Lam.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Staurus Trung
20 Tháng mười, 2022 10:55
Haiz có mấy khúc trang bức cũng hay nhưng gái bánh bèo trai thì nhu nhược tình tiết lặp lại nói nhiều câu chương nên ko ráng được nữa
Viết Hoàng
16 Tháng tám, 2022 13:37
Đ* má main dickhead, có vk có bồ r vẫn nghĩ ra ngoài tìm gái thì chịu
Hoàng Đông
06 Tháng mười hai, 2021 23:32
ko hay lắm, cố đọc được gần 300 chương. Main như ngựa giống, thiên hướng bạo lực.
Thanh Tùng
20 Tháng hai, 2021 15:48
Thằng *** main như kẹt.
Tiếu Thần Hi
16 Tháng mười, 2020 15:31
mình nhớ mấy năm trước đọc truyện này đâu bị thiếu từ như vầy nhỉ
Thanlonghoang75
20 Tháng tám, 2020 18:49
.
Thanlong989898
17 Tháng năm, 2020 21:55
mới đọc
xetayga
07 Tháng năm, 2020 16:32
-Tu Sĩ : Hậu Thiên -- Tiên Thiên ( sơ - trung - hậu - viên mãn ) --- Hóa Thần ( sơ - trung - hậu - viên mãn ) --- Độ Kiếp: " nam minh ly hỏa -- tam muội chân hỏa -- nghiệp hỏa ---quỳ thủy--- hàn thủy---nhược thủy----thái thanh thần lôi--- thượng thanh thần lôi---ngọc thanh thần lôi ( sơ - trung - hậu) ". - vợ cả: Lâm Nhược Khê, Thập Thất, Athena (3 hồn 1 xác) -Tình nhân: -Jane, -Tư Đồ Sắc Vi,- Tuệ Lâm, -Đường Uyển,- Thái Ngưng, -Thái Nghiên, -Lý Tinh Tinh, --Mạc Thiện Ny, -Lưu Minh Ngọc,- An Tâm, -Tiêu Chỉ Tình, -Từ Trinh Tú, -Triệu Hồng Yến, -Bát Nhã, -----Catherine, -Litith, -Christine (Venus), -Lạc Tiểu Tiểu (tình nhân hờ) - Con:Dương Lam Lam(con củaThập Thất), Dương Nhu Mễ & Dương Đại Đầu (cả 2 con Lâm Nhược Khuê), Dương Diện Bao (con của Jane), Dương Nhục Ti(con của Sắc Vi)
Đinh Phương Duy
28 Tháng hai, 2020 00:16
Con Nhược Khê như con điên, suốt ngày chỉ biết giận dỗi, chả đc cái mẹ gì, toàn kiếm chuyện gây sự. Chả hiểu tác giả tại sao để con ngu này làm main nữ?
Hieu Le
23 Tháng mười hai, 2019 16:39
đọc không nổi 3 chương. Thật chán ghét thể loại tinh tướng kiểu này.
Văn Thuận
23 Tháng mười, 2019 07:55
Truyện này mà nhiều ng nói hay :))) , bồ bịch vô số , nói là có sm kiềm chế vậy mà chơi cả bồ trong nhà để vợ biết . Ỷ được buff sm nhưng hơi tý là giết chóc , nhưng ngu ở chỗ giết ng liệu có giết dc cả tg .
Trần Hoàng Sơn
28 Tháng sáu, 2019 08:05
Hay kinh dị :v
eron
06 Tháng mười, 2018 14:15
thằng nam chính như chiến sĩ còn ngôn tình thì nên thay tag ngựa giống + d*ck head
Hai Dang
30 Tháng bảy, 2018 21:46
p9p 4i99999k89
Trung Quang Trần
23 Tháng bảy, 2018 23:19
Hay!
cialaanh
12 Tháng bảy, 2018 08:50
Gần cuối truyện các chương k có chữ liên tiếp như 1602 đến 1604
cialaanh
12 Tháng bảy, 2018 08:49
Ông a***in xem lại: cứ thỉnh thoảng mấy chương liên tiếp k có chữ
Đào Quang Dũng
12 Tháng năm, 2018 09:29
y như truyện ngôn tình
Hieu Le
08 Tháng tám, 2017 18:02
hay
Đại Sư Phổ Độ
30 Tháng năm, 2017 17:08
Truyện này hay
THA
06 Tháng chín, 2016 00:35
Tác giả này có viết thêm truyện nào nữa ko các bác.
BÌNH LUẬN FACEBOOK