Mục lục
[Dịch] Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tăng Tâm Lâm căn bản không thèm để ý tới vẻ mặt của Dương Thần, thở dài, một nam nhân trẻ trải qua sương gió khuôn mặt trưởng thành không phù hợp với tuổi của y.

- Đúng vậy, đánh trận. Tôi vào bộ đội chưa đến nửa năm bởi vì vốn dĩ có chút võ nghệ huấn luyện xuất sắc, trực tiếp được điều tới binh đoàn dã chiến 32 Tây Nam. Nói một cách đơn giản chính là quân đặc chủng, chuyên tác chiến cao nguyên. Không phải là đấu tranh với tội phạm buôn bán trái phép ma túy, mà là giao đấu với một số quốc gia có vùng đất tranh chấp ở Tây Nam.

- Bây giờ nhớ lại tôi có thể sống mà ngồi ở đây chân tay lành lặn thật là may mắn. Nhược Khê cô biết không, có một lần đánh nhau với lính đánh thuê Ấn Độ trong thung lũng, tiếp viện của chúng tới nhanh hơn chúng tôi tưởng tượng, lại là tới cùng với quân pháo binh lúc đó chúng tôi chỉ mười bảy mười tám người, quân địch chí ít cũng tới một trăm nhưng chúng tôi chỉ dựa vào mấy khẩu súng máy mang theo người mà giao đấu.

Quân Ấn có tiếng là nhát gan nhưng đạn bắn ra lại không tầm thường chút nào, bởi vì đường tiếp tế xa vũ khí vận chuyển tới không nhanh bằng chúng, pháo của bọn chúng vừa bắn tới chúng tôi chỉ có thể lui về phía sau, nhưng mệnh lệnh của tư lệnh là tuyệt đối không được lui ra khỏi thung lũng đó, lúc đó Đại đội trưởng của chúng tôi lo lắng tự mình ôm thuốc nổ có tính công kích lớn, nhân lúc đối phương sơ hở ném thuốc nổ từ phía sau quân địch. Làm nổ hai cỗ pháo lớn của địch.

Tuy là miêu tả đơn giản nhưng Tăng Tâm Lâm nói rất say sưa, khiến Lâm Nhược Khê cũng như chìm vào đấy, vì tình hình cấp bách lúc đó nên cũng có vài phần cảm động hỏi:

- Vậy Đại đội trưởng của các anh không bị phát hiện sao?

Tăng Tâm Lâm thương cảm nói:

- Làm sao lại không bị phát hiện chứ, Đại đội trưởng bị mấy tên lính Ấn Độ bắn xương cốt giập nát…

- Thật đáng thương…

- Không đáng thương, đã là lính không chết là may mắn, chết là số mệnh.

Tăng Tâm Lâm tiếp tục nói:

- Nhược Khê cô có biết lúc đó cả đại đội chúng tôi đều điên lên, nhìn thấy Đại đội trưởng chết tất cả đều lui vào cánh rừng bên cạnh. Để mặc quân Ấn đau đầu vì tổn thất, trực tiếp trà trộn vào đối phương cách đối phương một cánh rừng đánh mạnh một trận!

- Tôi nhớ khi ấy tai tôi luôn có đạn bay qua cảm thấy đau bỏng rát, tôi phải chứng kiến hai chiến hữu gục ngã ngay trước mắt trước khi chết vẫn giữ cò súng không buông, có người bị nổ mắt, người tử trận…Tôi đến bây giờ nằm mơ vẫn mơ đến họ.

Lâm Nhược Khê dường như cũng truyền sự khốc liệt của trận chiến hỏi:

- Các anh có báo thù cho Đại đội trưởng không?

- Có, trận đánh nhỏ đó chúng tôi giao đấu nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng ra khỏi rừng chỉ có tôi và một đồng chí khác còn lại đều chết cả…Quân địch cũng chết hết…

Tăng Tâm Lâm thở dài vô cùng nặng nề nói:

- Khi chúng tôi không màng tới sống chết nữa trong đầu chỉ có một tâm niệm là báo thù cho Đại đội trưởng, đầu rơi máu chảy tên rơi đạn lạc đều quên hết, bây giờ nghĩ lại khoảng thời gian đó thật khiến người ta không thể nào quên được…

Tăng Tâm Lâm giọng khàn khan dường như đã đắm chìm vào hồi ức đầy máu đó, nhưng người nghe chăm chú là Lâm Nhược Khê cũng lộ ra vài phần buồn bã.

- Anh nói đủ chưa vậy?

Bỗng nhiên, người trầm lặng không nói là Dương Thần ngẩng đầu lên ánh mắt lạnh nhìn Tăng Tâm Lâm.

- Anh nói cái gì?

Tăng Tâm Lâm hai mắt như đuốc không hài lòng hỏi.

Lâm Nhược Khê vừa rồi vẫn còn chìm trong câu chuyện cảm động của Tăng Tâm Lâm cũng vì những câu nói thô lỗ của Dương Thần làm cho không vui trách móc:

- Dương Thần anh sao có thể như vậy chứ, sao lại nói những lời như thế với học trưởng!

Dương Thần đứng dậy cười nhạo nói:

- Tại sao ư? Tại vì tên học trưởng làm người khác khó chịu!

- Dương tiên sinh, cứ cho anh là chồng của Nhược Khê tôi cũng không thể tha thứ cho người làm vấy bẩn danh dự quân nhân! Anh phải giải thích rõ ràng cho tôi!

- Giải thích? Anh xứng để nghe sao?

Dương Thần cười lạnh bỏ đi.

Lâm Nhược Khê đứng dậy nói lớn:

- Dương Thần! Anh đứng lại cho tôi nói cho hết đã, tôi không cho phép anh bất lịch sự với học trưởng như thế!

Dương Thần thở dài nhìn qua Nhược Khê một cái nhưng lại là ánh mắt đó khiến cho Lâm Nhược Khê toàn thân lạnh toát…

Cô từ trước tới giờ chưa nhìn thấy ánh mắt đó, thê lương, bi thương, tuyệt vọng, trỗng rỗng, u ám như một cái động không đáy như thế khiến cho người ta tiều tụy…

Lâm Nhược Khê thẫn thờ.

Tăng Tâm Lâm thì không chú ý tới thời khắc đó anh ta cũng đứng dậy rất kiêu hãnh vỗ ngực, ánh mắt sắc bén nhìn Dương Thần người này anh ta nhận thấy là nam nhân không đáng để cạnh tranh lại trở thành chồng của Nhược Khê, anh ta không có cách nào lí giải nổi. Nhưng anh ta biết rằng dùng cách nóng vội sẽ khiến một nữ nhân như Nhược Khê phản cảm, vì vậy anh ta quyết định chầm chậm khiến Nhược Khê dựa vào mình.

Nhưng chầm chậm không có nghĩa là anh ta có thể nhịn được lòng dạ hẹp hòi của nam nhân có thể khiêu khích anh ta.

Dương Thần nhắm mắt, ánh mắt phức tạp kia cũng tan đi chỉ còn lại là vẻ cười cợt nói với Tăng Tâm Lâm:

- Tăng học trưởng, xin cho phép tôi nói thật lòng tất cả những thứ mà anh coi là nhiệt huyết chiến trường sự sống chết thì trong mắt tôi chỉ giống như trẻ con tập làm người lớn chỉ là câu chuyện trẻ con mà thôi.

- Anh nói cái gì?

Mắt Tăng Tâm Lâm đã toát ra lửa.

Dương Thần vẫn không sợ cười nói:

- Anh căn bản không hiểu được thế nào là chiến trường căn bản không chứng kiến chiến trường thực sự.

- Chẳng lẽ Dương tiên sinh đã chứng kiến?

Tăng Tâm Lâm khinh thường nói.

Dương Thần hít thở sâu ngữ điệu không chút sợ hãi nói:

- Nơi nơi là đất, là bùn, trên dưới người anh ngoài máu ra là mồ hôi không có nước không có thực vật. Bên cạnh anh những người nằm xuống không một ai là lành lặn, không phải là tay chân thì là tim gan. Anh căn bản không phân biệt rõ đó là đồng chí hay là kẻ địch. Cái tai của anh ngoại trừ tiếng pháo nổ mạnh, tiếng đạn chỉ thoáng qua như một âm thanh rất khẽ.

- Nếu có chỗ nào mạo hiểm không chừng đã có mảnh đạn trúng vào đầu anh rồi, anh cứ cho là tại chỗ bất động cũng sẽ có đạn pháo bắn tới chiến hào của anh. Anh của một giây trước vĩnh viễn không biết một giây sau sẽ mất đi đôi chân, cánh tay thậm chí chết thế nào anh cũng không biết.

- Khi anh nhìn thấy đối diện có bất cứ vật sống nào bất luận là cái gì phản ứng đầu tiên là bóp cò, cho dù là dân thường hay quân địch hay là quân ta! Vứt quách cái chủ nghĩa nhân đạo! Vứt quách cái gọi là chiến trường không làm dân thường bị thương! Chỉ cần đứng trước mặt anh là phải chết!

- Đợi đến khi người đồng chí ngày đêm ở cùng nhau chết trước mặt anh, nhìn thấy cấp trên cùng với anh em tốt bị nòng pháo của kẻ địch làm cho tan xương nát thịt, anh căn bản không bi thương không vui sướng không có bất cứ cảm giác, tình cảm của anh chỉ có một! Là người chết may mà không phải là mình!

- Khi đến mạng sống của bản thân còn chưa rõ sống chết sẽ là khoảnh khắc khó có thể nắm bắt được, ai còn rảnh rỗi đi lo sống chết của người khác! Báo thù ư? Đó chỉ là việc mà những tên ngu ngốc mới làm! Đánh không lại liền chạy! Đánh thắng cũng phải để mình sống trước tiên! Người sống cái gì cũng có, chết rồi nói gì cũng là vô nghĩa!

Nói xong lời cuối cùng, Dương Thần gần như gào thét lên. Những lời này những lời cay nghiệt đó không chỉ Lâm Nhược Khê không nói nổi lời nào, mà ngay đến cả Tăng Tâm Lâm vừa rồi còn hùng dũng cũng đứng như tượng lạnh sống lưng…

Đó là trận Tu La như thế nào, đó là địa ngục trần gian như thế nào ?

- Chỉ có mất đi nhân tính, mới là chiến trường, tất cả những lời bỏ đi vừa rồi mà anh nói đều là những thứ trong phim cho học sinh tiểu học xem.

Hắn nói xong sải bước ra cửa lớn.

Hắn cần đi thật nhanh để mua thuốc, lái xe như bay trên đường cao tốc, nội tâm hỗn loạn khiến hắn thật khó chịu.

Khi đi ra cửa, vú Vương vừa mới đi chợ về đúng lúc nhìn thấy Dương Thần nhưng chưa kịp chào hỏi đã thấy hắn đi như bay vào trong xe, khởi động rú ga lái xe đi.

Vú Vương cảm thấy hơi kì lạ đi vào biệt thự nhìn, bỗng chốc kinh ngạc.

Lâm Nhược Khê và Tăng Tâm Lâm hai người đứng trong phòng khách suy nghĩ thất thần, giống như vừa gặp quỷ…

Hắn lái xe tới cửa hàng gần nhất mua hai gói thuốc rẻ tiền nhất, sau khi hút xong một điếu quay vào trong xe, xe khởi động lái về phía cao tốc Hoàn Thành.

Lưu lượng xe chạy trên cao tốc trong đêm như thế này rất ít, M3 giống như một tia chớp trong màn đêm, gào thét không ngừng sang trái sang phải vượt qua các xe khác.

Mười phút sau trôi qua hắn hút xong ba điếu thuốc, tâm trạng cũng khá hơn nhiều tìm chỗ rẽ khỏi cao tốc tìm một chỗ đất trống đỗ xe.

Ra khỏi xe hắn nhìn lên ánh trăng đang chiếu rọi xuống tự cười giễu, không ngờ lại bị kích động vì cái tên Tăng Tâm Lâm nói nhăng nói cuội thực không đáng, xem ra bản tính của hắn tuy đã hòa nhã hơn so với trước đây rất nhiều nhưng cảnh giới cách với việc biết khống chế cảm xúc bản thân vẫn còn rất xa, đặc biệt là đối mặt với vấn đề nhạy cảm vẫn khó kìm nén được.

Suy nghĩ bình tĩnh trở lại hắn mới chú ý tới chỗ đỗ xe lại là chỗ bãi bồi lần trước đi cùng Mạc Thiện Ny, không xa là con đường nhỏ ven sông.

Buổi tối uống một bụng rượu, lại phải nghe Tăng Tâm Lâm diễn thuyết, bụng Dương Thần đói meo, bèn bước vào quán.

Vừa bước vào đã thấy chị chủ quán niềm nở:

- Đây không phải là Tiểu Dương sao, cậu tới tìm Tiểu Ny à?

Dương Thần bị câu nói của chị chủ quán làm lòng khó chịu, thuận theo hướng chỉ, nhìn thấy Mạc Thiện Ny đang ngồi một mình ở góc phòng uống rượu, dáng vẻ có chút âu sầu.

Dương Thần bất giác nghĩ, người con gái này có vẻ cô đơn quá.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Staurus Trung
20 Tháng mười, 2022 10:55
Haiz có mấy khúc trang bức cũng hay nhưng gái bánh bèo trai thì nhu nhược tình tiết lặp lại nói nhiều câu chương nên ko ráng được nữa
Viết Hoàng
16 Tháng tám, 2022 13:37
Đ* má main dickhead, có vk có bồ r vẫn nghĩ ra ngoài tìm gái thì chịu
Hoàng Đông
06 Tháng mười hai, 2021 23:32
ko hay lắm, cố đọc được gần 300 chương. Main như ngựa giống, thiên hướng bạo lực.
Thanh Tùng
20 Tháng hai, 2021 15:48
Thằng *** main như kẹt.
Tiếu Thần Hi
16 Tháng mười, 2020 15:31
mình nhớ mấy năm trước đọc truyện này đâu bị thiếu từ như vầy nhỉ
Thanlonghoang75
20 Tháng tám, 2020 18:49
.
Thanlong989898
17 Tháng năm, 2020 21:55
mới đọc
xetayga
07 Tháng năm, 2020 16:32
-Tu Sĩ : Hậu Thiên -- Tiên Thiên ( sơ - trung - hậu - viên mãn ) --- Hóa Thần ( sơ - trung - hậu - viên mãn ) --- Độ Kiếp: " nam minh ly hỏa -- tam muội chân hỏa -- nghiệp hỏa ---quỳ thủy--- hàn thủy---nhược thủy----thái thanh thần lôi--- thượng thanh thần lôi---ngọc thanh thần lôi ( sơ - trung - hậu) ". - vợ cả: Lâm Nhược Khê, Thập Thất, Athena (3 hồn 1 xác) -Tình nhân: -Jane, -Tư Đồ Sắc Vi,- Tuệ Lâm, -Đường Uyển,- Thái Ngưng, -Thái Nghiên, -Lý Tinh Tinh, --Mạc Thiện Ny, -Lưu Minh Ngọc,- An Tâm, -Tiêu Chỉ Tình, -Từ Trinh Tú, -Triệu Hồng Yến, -Bát Nhã, -----Catherine, -Litith, -Christine (Venus), -Lạc Tiểu Tiểu (tình nhân hờ) - Con:Dương Lam Lam(con củaThập Thất), Dương Nhu Mễ & Dương Đại Đầu (cả 2 con Lâm Nhược Khuê), Dương Diện Bao (con của Jane), Dương Nhục Ti(con của Sắc Vi)
Đinh Phương Duy
28 Tháng hai, 2020 00:16
Con Nhược Khê như con điên, suốt ngày chỉ biết giận dỗi, chả đc cái mẹ gì, toàn kiếm chuyện gây sự. Chả hiểu tác giả tại sao để con ngu này làm main nữ?
Hieu Le
23 Tháng mười hai, 2019 16:39
đọc không nổi 3 chương. Thật chán ghét thể loại tinh tướng kiểu này.
Văn Thuận
23 Tháng mười, 2019 07:55
Truyện này mà nhiều ng nói hay :))) , bồ bịch vô số , nói là có sm kiềm chế vậy mà chơi cả bồ trong nhà để vợ biết . Ỷ được buff sm nhưng hơi tý là giết chóc , nhưng ngu ở chỗ giết ng liệu có giết dc cả tg .
Trần Hoàng Sơn
28 Tháng sáu, 2019 08:05
Hay kinh dị :v
eron
06 Tháng mười, 2018 14:15
thằng nam chính như chiến sĩ còn ngôn tình thì nên thay tag ngựa giống + d*ck head
Hai Dang
30 Tháng bảy, 2018 21:46
p9p 4i99999k89
Trung Quang Trần
23 Tháng bảy, 2018 23:19
Hay!
cialaanh
12 Tháng bảy, 2018 08:50
Gần cuối truyện các chương k có chữ liên tiếp như 1602 đến 1604
cialaanh
12 Tháng bảy, 2018 08:49
Ông a***in xem lại: cứ thỉnh thoảng mấy chương liên tiếp k có chữ
Đào Quang Dũng
12 Tháng năm, 2018 09:29
y như truyện ngôn tình
Hieu Le
08 Tháng tám, 2017 18:02
hay
Đại Sư Phổ Độ
30 Tháng năm, 2017 17:08
Truyện này hay
THA
06 Tháng chín, 2016 00:35
Tác giả này có viết thêm truyện nào nữa ko các bác.
BÌNH LUẬN FACEBOOK