Mục lục
[Dịch] Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Bang bang bang bang”.

Đánh một nhát chuẩn luôn, tát cho mấy tên kia vài phát, làm cho hàm răng của những tên quản thành này bị rơi lả tả.

Dương Phá Quân kinh hãi toát mồ hôi lạnh. Nhiều năm ông chưa động chân động tay, lại vừa mới hồi phục sau chấn thương nên suýt nữa đã gặp thêm tai họa.

Sau khi định thần, nhìn thấy Dương Thần đã dẹp gọn tất cả những tên này, trên trong lòng cũng có chút khúc mắc, nhưng cũng quá may mắn rồi.

Đương nhiên phải cảm ơn hắn là điều không thể, tay của mình chẳng phải bị Dương Thần làm cho bị thương hay sao?

Cũng may Dương Thần cũng không trông mong Dương Phá Quân sẽ thể hiện sự cảm kích gì với mình, chỉ không muốn cho Quách Tuyết Hoa khó xử mà thôi.

Lưu Việt mở mắt trừng trừng nhìn tay của mình bị Dương Thần dễ dàng vặn lại, miệng đầy máu, ngã xuống đất không dậy nổi, suýt nữa thì bị dọa cho tiểu ra quần.

Đám người chị Hoa đương nhiên là hết sức nhát gan, sớm đã chạy đến một góc nhỏ ở xa xa trốn trong đó.

Còn đám trẻ con nhìn thấy Dương Thần không ngờ đánh bại được nhiều người như vậy, chỉ là xuất phát từ bản tính của trẻ con, lòng đầy sự ngưỡng mộ.

Dương Thần cầm que điện hướng vào cằm Lưu Việt nói:

- Ở đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tốt nhất là nói đầy đủ cho tao biết không thiếu chữ nào, nói rõ ràng mạch lạc, thật hay giả đương nhiên là bọn tao có cách để kiểm tra. Nếu như mày dám nói dối nửa câu thì bây giờ tao sẽ đập vỡ đầu mày. Tao tin mày là đầu xỏ ở nơi này, nhưng tao càng tin tưởng rằng mày sẽ không lấy cái mạng chó của mày ra làm trò đùa.

Nói rồi, Dương Thần cầm que điện dí dí vài phát vào cái đầu trọc của Lưu Việt.

Lưu Việt rõ ràng cảm nhận thấy được, cả người của Dương Thần phát ra một loại hàn khí giống như là nọc ong, đang lưu chuyển loạn trong người.

- Tôi…tôi nói…tôi nói hết…

Quả đầu trọc của tên này toát đầy mồ hôi, Lưu Việt bắt đầu kể lại tất cả mọi chuyện xảy ra ở đây.

Hóa ra, cha mẹ của những đứa trẻ này đều là những người nông dân từ nơi khác đến.

Vì ở một thành phố lớn như Yến Kinh thì những người nông dân này căn bản là không có việc làm gì gọi là cố định, kết hôn rồi sinh con, con cái cũng không có hộ khẩu, thậm chí còn không có nơi tạm trú nào để khi mang thai còn sinh nở.

Căn bản là không có tiền, không có nhà, ăn cơm thôi cũng là một vấn đề, thì làm gì có khả năng mà nuôi dưỡng mấy đứa trẻ này chứ? Chứ đừng nói là còn cho chúng đi học.

Mặc dù nói là có nhà trẻ cho những đứa trẻ không có hộ khẩu mà vẫn được học, nhưng ai sẽ cung cấp tiền để học đây? Còn về việc những trường như trường Tiểu học Hi Vọng thì cũng không có ai có thể đảm đương được.

Không ít những bậc cha mẹ cuối cùng cũng rơi vào bế tắc, liền để những đứa trẻ mới hiểu chút chuyện đời này ở bên này.

Những cư dân ở đây đa phần biết cách sống đơn giản, cũng biết làm một số nghề để sinh sống.

Ví dụ như bán bánh trung thu đã quá hạn, có khi còn bán cả quần áo và đồ dùng hàng ngày chất lượng thấp, rồi còn bán cả những đồ vật không có nguồn gốc trong sạch nữa.

Còn về những thứ như túi bóng nilông, túi giấy…sẽ được đưa về xưởng ở gần đó để xử lý, làm những thứ này cũng đơn giản nên giao nó cho những đứa trẻ này.

Được coi là tiền bồi dưỡng khi những đứa trẻ này đi làm công, thì những bậc cha mẹ sẽ có được một món tiền, những đứa trẻ này cũng có thể ở đây ăn uống ngủ nghỉ, dù sao thì cũng có thể sống được.

Đương nhiên đã là những kẻ được cứu sống trở lại, thì những đứa trẻ này giống như đã bán thân, muốn đánh muốn chửi thì tùy những người như chị Hoa đây.

Có thể nói đôi bên cùng có lợi, nhưng những đứa trẻ này đều là những kẻ phải chịu thiệt.

Không chỉ là một gia đình, mà mười mấy hộ gia đình xung quanh cũng có những công nhân trẻ con này, có thể nói không đáng trách được sao?

Là những người chủ quản nơi này như Lưu Việt, đương nhiên với những việc ở đây, từ buôn bán đến việc sinh sống của những cư dân này đều do tên này quản lý.

Sau khi nghe xong Lưu Việt nói, Quách Tuyết Hoa và Lâm Nhược Khê đã khóc sướt mướt.

Nhìn những đứa trẻ xanh xao vàng vọt này, lại nhìn những đồ nhựa khó ngửi rải đầy sân, thứ này và thuốc độc hại những đứa trẻ này thì có khác gì nhau chứ.

- Các anh các chị, đây thực sự không phải là lỗi của chúng tôi. Nếu như không có chúng tôi thì những người nông dân ngoại đạo kia còn có thể sống đến bây giờ không. Mặc dù bây giờ bọn họ có chịu chút ấm ức thì nói cho cùng cũng còn tốt hơn những đứa trẻ được sinh ra mà lại bị lén lút bỏ rơi đến chết.

Lưu Việt lớn tiếng nói.

- Câm miệng!

Quách Tuyết Hoa không nhịn được, mắt đỏ ngầu, nước mắt vẫn rơi, nói:

- Những việc táng tận lương tâm như vậy mà các người còn dám nói ra à!

- Chị gì ơi. Đây không phải là lỗi của chúng tôi, chúng tôi không làm những việc đó…

Lưu Việt khóc lóc cầu xin.

- Lại còn dám thốt mấy lời nói vô ích đó từ cái mồm thối của mày nữa à?

Dương Thần lạnh lùng nói.

Lưu Việt vừa nghe xong, nhất thời ngậm miệng lại, không dám lên tiếng.

Lâm Nhược Khê lau khóe mắt, đi đến trước mặt của một đứa bé gái tên Tiểu Giai, ngồi xổm xuống, nắm lấy tay đứa bé, vén vén tay áo của đứa trẻ lên.

Nhìn thấy những vết đáng bầm dập đầy mình mẩy này, Lâm Nhược Khê mỉm cười hỏi:

- Em là Tiểu Giai đúng không?

- Vâng.

Tiểu Giai gật đầu.

- Có phải bình thường em vẫn bị đánh, đúng không? Bọn họ đánh các em ở chỗ nào, nói cho chị biết. Yên tâm đi, có anh này ở đây, không cần phải sợ hãi.

Tiểu Giai nhìn đám người của chị Hoa đang sợ sệt, lại nhìn Dương Thần vẻ mặt đang ung dung, lấy hết dũng khí, bỗng nhiên vén chiếc áo của mình lên, xoay người sang bên cạnh…

Chỉ thấy trên lưng đứa bé này toàn vết tích của sự đánh đập khiến người khác phải giật mình, thậm chí còn có vết máu còn chưa liền.

Tiểu Giai hạ áo xuống, xoay người lại:

- Nếu như không thể bán hết những đồ này, hoặc là làm không xong thì không thể ăn cơm, mà sẽ bị đánh…

- Đồ cặn bã…Đồ cặn bã…

Dương Phá Quân không nhịn được, nhìn những người kia chửi bới:

- Không thể ngờ được ở Yến Kinh lại có những chỗ như vậy. Nếu như đây là chỗ khác chẳng phải càng tồi tệ hơn sao?

Quách Tuyết Hoa đầy vẻ ưu tư, chán nản nói:

- Tôi làm việc thiện bao nhiêu năm như vậy, mở bao nhiêu cô nhi viện như vậy, không ngờ ngay cả quê hương của mình cũng không hiểu hết.

Lâm Nhược Khê vẫn im lặng, nắm lấy tay của Tiểu Giai, thấp giọng nói:

- Bị đánh nhiều như vậy, lại bị đối xử tàn nhẫn như vậy, nhất định Tiểu Giai sẽ rất đau…

Nhưng Tiểu Giai lại lắc đầu, vui vẻ trả lời:

- Không đau, chỉ chút xíu xíu thôi, chủ yếu là không được ăn cơm, như vậy rất đói.

- Lại còn chảy máu nữa, còn nói là không đau…

- Thực sự không đau…

Tiểu Giai cúi đầu.

Dương Thần ở bên thở dài, nói:

- Nhược Khê, đứa trẻ này nói thật đấy, đứa bé thực sự không biết đau…

- Là sao?

Lâm Nhược Khê và Quách Tuyết Hoa tò mò quay lại nhìn.

Ánh mắt Dương Thần có chút phức tạp, mang theo vài sự thâm trầm.

- Nếu như mỗi ngày đều bị đánh như vậy, mỗi lần đều bị đánh đau như vậy…Cứ đánh cứ đánh thì mỗi ngày sẽ quen dần, đương nhiên sẽ không cảm thấy đau nữa. Cũng giống như ăn cơm và ngủ nghỉ, thì việc bị đánh đã trở thành một thói quen hằng ngày, thì còn có gì đặc biệt chứ.

Nói rồi Dương Thần tự cưỡi giễu, bản thân chẳng phải đã từng bị như vậy sao? Da tróc thịt bong? Ký ức đó, nếu như không gặp phải chuyện như thế này thì thực sự sẽ không muốn nhớ lại.

Trước mắt dường như đang quay trở về thời kỳ bị thí nghiệm dưới băng tuyết ở Siberia, một đứa trẻ gầy yếu bị đánh đến nỗi phải cố ngoi mình dậy để sống tiếp.

Lâm Nhược Khê và Quách Tuyết Hoa, cùng với Dương Phá Quân đều hiểu được, những lời của Dương Thần đều là những kinh nghiệm của bản thân hắn.

Nghe những lời như vậy, người xúc động lớn nhất chính là Quách Tuyết Hoa, giống như một cái lôi điện đánh thẳng vào tim bà, toàn thân run lên, khóc không thành tiếng.

- Dương Thần…Đều là do mẹ không tốt.

Lâm Nhược Khê căn chặt môi, nhưng lại không dám nhìn khuôn mặt tươi cười kia của Dương Thần.

Dương Phá Quân ở bên lẳng lặng nhìn Dương Thần tự giễu, không biết đã nắm chặt nắm đấm trong tay từ lúc nào, nhìn những đứa trẻ hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang diễn ra này, trong mắt tràn đầy sự thương xót.

Dương Thần đột nhiên ý thức được những lời vừa nói đã khiến cho mẹ và vợ cảm thấy đau lòng, vội vàng cười nói:

- Các người khóc cái gì, lúc này con không phải rất tốt sao, ngậm đắng nuốt cay, mới thành người được, những chuyện cũ không nhắc đến nữa. Nếu như không có những người bị đánh như chó như vậy thì trong những ngày tháng sau này làm sao có thể đánh những kẻ khác giống như chó mà cũng không biết được như vậy?

- Đứa trẻ này, việc này mà cũng lôi ra để nói đùa được sao?

Quách Tuyết Hoa lau nước mắt nói.

Dương Thần lắc đầu cười cười, quay lưng ngược lại, sờ sờ đầu của đứa bé trai ở bên cạnh, chính là đứa trẻ nói chuyện với Tiểu Giai.

- Em tên là gì?

- Em…em tên là Lục Tử.

Đứa bé trai nhỏ giọng trả lời.

Dương Thần gật gật đầu, nháy mắt với đứa bé trai:

- Lục Tử, bị đánh thì không cần vội, không có cơm ăn cũng không cần phải vội, nhưng nhất định không được từ bỏ quyết tâm phải đánh lại! Đợi sau này em lớn rồi, có sức mạnh rồi, phải đánh lại ác liệt cho anh. Hôm nay ai ức hiếp em thì ngày mai bọn họ sẽ bị em ức hiếp lại.

Khi anh còn bé cũng bị đánh nhiều như vậy, những người đó ỷ vào việc lớn hơn anh, khỏe hơn anh, ngày ngày đánh anh, lại còn giật bát cơm của anh. Nhưng sau khi anh lớn rồi, bọn họ hoàn toàn bị anh đánh cho đến nỗi cơm cũng không ăn được. Em phải nhớ rõ, đàn ông chỉ cần sống được thì mãi mãi sẽ không được nhận thua.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Staurus Trung
20 Tháng mười, 2022 10:55
Haiz có mấy khúc trang bức cũng hay nhưng gái bánh bèo trai thì nhu nhược tình tiết lặp lại nói nhiều câu chương nên ko ráng được nữa
Viết Hoàng
16 Tháng tám, 2022 13:37
Đ* má main dickhead, có vk có bồ r vẫn nghĩ ra ngoài tìm gái thì chịu
Hoàng Đông
06 Tháng mười hai, 2021 23:32
ko hay lắm, cố đọc được gần 300 chương. Main như ngựa giống, thiên hướng bạo lực.
Thanh Tùng
20 Tháng hai, 2021 15:48
Thằng *** main như kẹt.
Tiếu Thần Hi
16 Tháng mười, 2020 15:31
mình nhớ mấy năm trước đọc truyện này đâu bị thiếu từ như vầy nhỉ
Thanlonghoang75
20 Tháng tám, 2020 18:49
.
Thanlong989898
17 Tháng năm, 2020 21:55
mới đọc
xetayga
07 Tháng năm, 2020 16:32
-Tu Sĩ : Hậu Thiên -- Tiên Thiên ( sơ - trung - hậu - viên mãn ) --- Hóa Thần ( sơ - trung - hậu - viên mãn ) --- Độ Kiếp: " nam minh ly hỏa -- tam muội chân hỏa -- nghiệp hỏa ---quỳ thủy--- hàn thủy---nhược thủy----thái thanh thần lôi--- thượng thanh thần lôi---ngọc thanh thần lôi ( sơ - trung - hậu) ". - vợ cả: Lâm Nhược Khê, Thập Thất, Athena (3 hồn 1 xác) -Tình nhân: -Jane, -Tư Đồ Sắc Vi,- Tuệ Lâm, -Đường Uyển,- Thái Ngưng, -Thái Nghiên, -Lý Tinh Tinh, --Mạc Thiện Ny, -Lưu Minh Ngọc,- An Tâm, -Tiêu Chỉ Tình, -Từ Trinh Tú, -Triệu Hồng Yến, -Bát Nhã, -----Catherine, -Litith, -Christine (Venus), -Lạc Tiểu Tiểu (tình nhân hờ) - Con:Dương Lam Lam(con củaThập Thất), Dương Nhu Mễ & Dương Đại Đầu (cả 2 con Lâm Nhược Khuê), Dương Diện Bao (con của Jane), Dương Nhục Ti(con của Sắc Vi)
Đinh Phương Duy
28 Tháng hai, 2020 00:16
Con Nhược Khê như con điên, suốt ngày chỉ biết giận dỗi, chả đc cái mẹ gì, toàn kiếm chuyện gây sự. Chả hiểu tác giả tại sao để con ngu này làm main nữ?
Hieu Le
23 Tháng mười hai, 2019 16:39
đọc không nổi 3 chương. Thật chán ghét thể loại tinh tướng kiểu này.
Văn Thuận
23 Tháng mười, 2019 07:55
Truyện này mà nhiều ng nói hay :))) , bồ bịch vô số , nói là có sm kiềm chế vậy mà chơi cả bồ trong nhà để vợ biết . Ỷ được buff sm nhưng hơi tý là giết chóc , nhưng ngu ở chỗ giết ng liệu có giết dc cả tg .
Trần Hoàng Sơn
28 Tháng sáu, 2019 08:05
Hay kinh dị :v
eron
06 Tháng mười, 2018 14:15
thằng nam chính như chiến sĩ còn ngôn tình thì nên thay tag ngựa giống + d*ck head
Hai Dang
30 Tháng bảy, 2018 21:46
p9p 4i99999k89
Trung Quang Trần
23 Tháng bảy, 2018 23:19
Hay!
cialaanh
12 Tháng bảy, 2018 08:50
Gần cuối truyện các chương k có chữ liên tiếp như 1602 đến 1604
cialaanh
12 Tháng bảy, 2018 08:49
Ông a***in xem lại: cứ thỉnh thoảng mấy chương liên tiếp k có chữ
Đào Quang Dũng
12 Tháng năm, 2018 09:29
y như truyện ngôn tình
Hieu Le
08 Tháng tám, 2017 18:02
hay
Đại Sư Phổ Độ
30 Tháng năm, 2017 17:08
Truyện này hay
THA
06 Tháng chín, 2016 00:35
Tác giả này có viết thêm truyện nào nữa ko các bác.
BÌNH LUẬN FACEBOOK