Mục lục
[Dịch] Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Yến Tam Nương đau khổ nhìn Dương Công Minh:

- Còn có thể làm gì nữa đây, đã bị anh cả và chị hai tôi phát hiện ra, sớm muộn gì cũng phải về. Lúc này mà về, còn có thể để sự việc này lắng xuống, như vậy cũng đáng.

Dương Thần thở dài, Yến Tam Nương nói đến điều này, bản thân còn hữu dũng vô mưu mà ngang ngược vậy.

Thu Quỳ Thủy trên tay lại, Dương Thần bước tới bên cạnh anh em Yến Phi Vân.

Dù sao Yến Phi Vân cũng ngang ngạnh, hồi phục lại, miễn cưỡng đứng dậy, có vài phần sợ hãi, nhìn Dương Thần.

Dương Thần cũng không chú ý đến thần sắc của ông ta, nói:

- Từ nhỏ tôi đã hiểu một đạo lý như thế này, muốn sống tiếp thì cần phải dựa vào thực lực của bản thân. Nếu như chỉ trông chờ vào sự cứu giúp của người khác thì sớm muộn gì cũng sẽ phải chết.

Vì vậy, hôm nay cho dù tôi có chết trong tay các người thì cũng sẽ không chấp nhận việc bản thân được Yến Bà Bà cứu.

Nhưng các người không giống nhau, tôi nể Yến Tam Nương nên hôm nay giữ lại tính mạng của các người. Đương nhiên, nếu như các người cảm thấy bị sỉ nhục, còn muốn chết thì tôi có thể hoàn thành tâm nguyện của các người.

Dương Thần nói rất thẳng thắn, nhưng lại không có chút dọa nạt nào cả, cũng chính vì giọng điệu bình thản như vậy mà mới khiến cho hai anh em nhà này cảm thấy rất chân thực.

Nếu như từ chối được cứu thì bọn họ thực sự sẽ chết.

Cho dù bọn họ cảm thấy sau khi chết, cha bọn họ sẽ báo thù cho bọn họ . Nhưng nếu bọn họ chết rồi thì báo thù còn ý nghĩa gì nữa.

Vì vậy, bọn họ tiếp tục sống! Cho dù có không cam lòng nhưng sớm muộn gì cũng có cơ hội báo thù rửa nỗi nhục này.

- Xem ra ngươi rất lợi hại.

Sắc mặt Yến Phi Vân tái nhợt nói:

- Hôm nay ta nhận thua, nhưng ta nhất định phải hỏi cho rõ, tại sao ngươi có thể phá được Không Minh Kiếm của ta?

Đây mới là điều mà ông ta không cam lòng.

Không Minh Kiếm của mình đột nhiên thất bại!

Dương Thần cười khẽ nói:

- Cái này không thể nhìn được.

Nói rồi, chỉ chỉ vào đầu mình:

- Ta cảm nhận thấy.

- Cảm nhận?

- Không sai.

Dương Thần nói:

- Nói thì ngươi cũng chưa chắc đã hiểu, cho dù kính tượng ẩn nấp của ngươi có lợi hại thế nào, nhưng chỉ cần người của ngươi còn tồn tại thì không giấu nổi trời và đất. Bất kỳ một sự biến hóa nào của Thiên Địa Chi Lực đều sẽ vì sự chuyển động của ngươi mà sinh ra dao động. Ta chỉ truy lùng theo dấu vết không tầm thường đó mà thôi.

Điều này cũng là do Dương Thần sau khi lĩnh ngộ được Quỳ Thủy, điểm này là do động não mà nghĩ được. Nếu như Yến Phi Vân biết Dương Thần chỉ tùy tiện nghĩ ra một phương pháp phá giải thì e rằng máu sẽ còn đổ gấp ba lần nữa.

Yến Phi Vân cũng không tìm ra được manh mối nào, cũng chỉ có thể cho qua, quay đầu nói với Yến Tam Nương:

- Phi Linh, em đã đồng ý như vậy thì hãy cùng chúng ta trở về thôi.

Yến Tam Nương gật đầu:

- Các người đi trước đi, em còn lời muốn nói với lão gia.

- Phi Linh, em sẽ không…

- Chị hai, em đã đồng ý trở về thì đương nhiên sẽ không lừa hai người.

Yến Tam Nương nghiêm mặt nói.

Yến Phi Vũ hậm hực gật đầu, ra hiệu cho Yến Phi Vân cùng rời khỏi.

Trước khi đi, Yến Phi Vũ quay đầu lại trừng mắt nhìn Dương Thần. Đương nhiên Dương Thần cũng không để ý.

Cho hai anh em nhà đó đi rồi thì trong sân lại yên tĩnh trở lại.

Dương Công Minh phái người xử lý sạch sẽ những hộ sĩ đã bất hạnh chết của nhà họ Dương, sau khi hỏa táng sẽ giao lại cho gia đình của họ, trợ cấp cho gia đình họ một ít.

Đợi sau khi làm xong những việc này, mới cười cười, nhưng nụ cười lại mang một vẻ tang thương, bước đến trước mặt Yến Tam Nương nói:

- Tam Nương, chúng ta ra phía sau nhà nói chuyện.

Yến Tam Nương đang chờ đợi giờ khắc này, tuy rằng cảm thấy có chút thương cảm nhưng vẫn cười đáp lại, cùng với Dương Công Minh ra phía sau.

Dương Thần dẫn theo Lâm Nhược Khê dời khỏi đây, trở về nơi mà hai người ở, hỏi:

- Nhược Khê, mẹ đâu rồi? Sao không nhìn thấy bà ấy?

Lúc này Lâm Nhược Khê mới định thần lại, căng thẳng, sắc mặt tiều tụy nói:

- Vừa rồi rất nguy hiểm nên ông nội sợ mẹ bị liên lụy, nên đã bảo người đưa bà ấy tránh ra chỗ khác, tin tưởng chờ người về.

Dương Thần thầm khen ông quả nhiên không rối trí trong lúc gặp khó khăn, suy nghĩ rất thấu đáo.

Đột nhiên, Lâm Nhược Khê cắn môi, ôm chặt lấy lưng của Dương Thần.

Dương Thần sửng sốt,cười:

- Sao vậy, đột nhiên lại nhiệt tình vậy, trên người anh còn có vết nhơ của máu, làm bẩn em sẽ không hay…

Còn chưa nói xong, Dương Thần đã không thể nói được nữa.

Người phụ nữ này đã khóc.

Lâm Nhược Khê giống như một đứa trẻ không có sự trợ giúp nào, áp đầu vào ngực Dương Thần, cố nén lại, nhưng cũng không nén được, nước mắt không ngừng tuôn ra, thấm ướt cả áo của hắn.

Bờ vai khẽ rung lên, mùi thơm trên cơ thể của người phụ nữ hòa quyện với mùi máu tươi, giống như mê hồn dược, sao có thể kháng cự lại được.

Dương Thần cố gắng cho mình cười, vỗ vỗ vai người phụ nữ:

- Bà xã à, em làm như vậy khác gì là anh bị thua vậy, anh đánh thắng rồi mà.

Dương Thần trêu chọc người phụ nữ, nhưng lại phát hiện ra mình có nói thế nào cũng bất lực.

- Em tưởng…em tưởng anh…anh…

- Tưởng anh chết rồi?

Dương Thần tự nói những lời mà người phụ nữ này đang nghĩ.

Lâm Nhược Khê lại khóc nức nở.

Dương Thần bất lực, lại cảm thấy xấu hổ, không ngờ có một ngày mình lại khiến vợ mình lo lắng không biết mình có bị chết không.

Việc này mà nói ra khiến cho bộ hạ biết được thì bản thân còn cần phải lo lắng sao?

- Sau này em sẽ nỗ lực luyện công.

Lâm Nhược Khê ngẩng đầu, nhẹ lau khóe mắt, cũng may người phụ nữ này xưa nay không trang điểm nên nếu không lúc này mặt đã nhem nhuốc như diễn viên hài.

- Luyện công không thể vội được, cần phải tích lũy dần dần, cần lĩnh ngộ được.

Dương Thần vén vài sợi tóc trước mặt người yêu mình:

- Anh cũng rất muốn nhanh chóng tu luyện bản thân, nâng cao cảnh giới, lĩnh ngộ càng nhiều sự thần bí của thiên địa.

Nhưng, nỗ lực thì vẫn là nỗ lực, nếu như đơn thuần chỉ liều mạng để tập luyện, căn bản là chỉ có tác dụng ngược lại. Vì vậy, em chỉ cần ngoan ngoãn dựa theo những kế hoạch mà anh đã vạch ra, nhất định là được.

Lâm Nhược Khê gật đầu, chớp chớp mắt, bóng dáng lạnh lùng đổ bóng dưới ánh trắng tuyệt đẹp.

- Em rất ngu ngốc trong vấn đề này, nếu như sau này em không lợi hại như người phụ nữ khác thì anh cũng không được phép coi thường em.

Dương Thần mỉm cười:

- Điều này có thể sao? Nếu như thực sự như vậy thì Ngưng Nhi và Sắc Vi làm sao có thể mạnh hơn em gấp trăm lần được? Hơn nữa anh cũng không thiên vị bọn họ.

- Quả nhiên anh cảm thấy bọn họ mạnh hơn em gấp trăm lần sao?

Lâm Nhược Khê nhếch mép.

Dương Thần giật giật khóe mắt:

- Đây là chỉ nói về phương diện tu luyện thôi…

- Anh lừa em à…

- Anh…Vừa rồi còn đang tốt đẹp, sao tự dưng lại ghen tuông như vậy chứ.

Dương Thần buồn rầu gãi đầu, cũng không biết nên khóc hay nên cười nữa.

Đôi vợ chồng trẻ tuổi này lại cười cười náo loạn lên, thực sự là có chút tâm tình.

Ngay lúc Dương Thần đang định dắt tay Lâm Nhược Khê về phòng thì đụng ngay phải chiếc vòng trên tay của Lâm Nhược Khê, ngẩn người ra…

Lâm Nhược Khê nhìn thấy sắc mặt kỳ quái của Dương Thần thì tưởng xảy ra chuyện gì:

- Ông xã, sao vậy?

Còn Dương Thần thì nắm lấy cổ tay Lâm Nhược Khê, nhìn nhìn vòng ngọc Phỉ Thúy màu lục trên tay cô, ánh mắt nghi ngờ…

Cùng lúc đó, ở phía sau nhà, không gian thật im ắng.

Dương Công Minh ngồi ở trên một phiến đá ở cạnh cái ao nhỏ, ngồi bên cạnh là Yến Tam Nương diện mạo trẻ trung.

Sắc mặt Dương Công Minh hòa nhã, nhìn nhìn Yến Tam Nương hồi lâu, khiến cho mặt Yến Tam Nương đỏ bừng.

- Lão gia…Tam Nương phải đi rồi.

Sau một hồi lâu, Yến Tam Nương mới nghẹn lời nói ra được câu này.

- Đúng vậy, có lẽ sẽ đến lúc cô phải rời đi, nhưng không ngờ lại là lúc này.

Dương Công Minh cười yếu ớt nói.

Khóe mắt Yến Tam Nương đỏ hoe, lưu luyến nhìn bốn phía xung quanh.

- Thực sự không nỡ, tôi đã sống được sáu mươi bảy mươi tuổi rồi, đây như nhà của tôi…Còn nhớ lúc trước khi phu nhân còn ở đây, khi cậu chủ Phá Quân mới ra đời, ở nơi đây thật náo nhiệt…

- Bây giờ cũng rất náo nhiệt, chỉ là tên tiểu tử Dương Thần không chịu nghe lời thôi.

Dương Công Minh cười nói.

Yến Tam Nương hiểu ý cũng cười cười:

- Đúng vậy, có cậu chủ Dương Thần thì lão gia cũng sẽ không buồn phiền nữa. Chỉ đáng tiếc là phần nhiều là Dương Thần thiếu gia ở Trung Hải, nhưng về đây cũng rất tiện. Điều quan trọng là đợi sau khi Tam Nương đi rồi, còn có người bảo vệ lão gia…

Hai người lại chìm vào im lặng, dường như đang hồi ức lại điều gì đó, nhưng cũng giống như đang chờ đợi một điều gì đó.

Rốt cuộc thì Dương Công Minh cũng mở miệng nói:

- Tam Nương, cảm ơn.

Yến Tam Nương khẽ run run, nhưng lại có chút đắng cay nói:

- Lão gia…cám ơn cái gì?

- Cám ơn cô đã âm thầm ở bên cạnh tôi bảo vệ cho tôi nhiều năm như vậy, cam tâm tình nguyện như vậy. Cảm ơn cô đã tình nguyện vì nhà họ Dương của tôi để hạ mình, sống cuộc sống như người cấp dưới. Cũng cảm ơn cô đã khiến cho phu nhân của tôi khi đi rồi cũng cảm thấy an tâm…

Yến Tam Nương rơi nước mắt:

- Lão gia, đây đều là những việc mà tôi nên làm.

- Không, đây không phải là những việc mà cô nên làm.

Dương Công Minh lắc đầu đau khổ nói:

- Là tôi không biết xấu hổ, mặt dày, không có lương tâm, đã hại cô.

Yến Tam Nương vội vàng lắc đầu:

- Lão gia nhất định không được nói như thế. Sao có thể nói là lão gia hại tôi chứ, tôi rất vui khi ở đây.

Dương Công Minh lại nói:

- Tam Nương, tôi chỉ hi vọng cô sẽ không hận tôi…Tôi biết cô có thể ở nhiều năm như vậy là vì cái gì, nhưng…tôi không còn cách nào khác mới phản bội cô. Năm đó tôi không thể chấp nhận cô, bây giờ cũng đã gần này tuổi rồi, càng không thể hại cô được…

Nghe đến đó, Yến Tam Nương nhắm nghiền hai mắt lại.

Dương Công Minh dường như cuối cùng cũng đã nói ra được, như trút được gánh nặng.

- Cũng may, cô vẫn còn xinh đẹp như vậy, ha ha…

Dương Công Minh cười nói:

- Lần này, sau khi cô trở về, e rằng sẽ không có lần sau gặp lại, tính mạng già này cũng không còn bao nhiêu năm nữa, mà cô thì lại còn có tương lai phía trước.

Lãng phí bao nhiêu năm ở bên một ông già như tôi, như vậy đã quá nhiều rồi. Sau này hãy đối tốt với bản thân mình đi, đừng nhớ về nơi này nữa.

Càng nói thì nước mắt Yến Tam Nương càng chảy không ngừng.

Dương Công Minh dường như cũng không còn sức lực nữa, cuối cùng cũng cắn răng nói ra hai chữ.

“ Bảo trọng!”

Dưới bầu trời đầy sao, không gian dường như dừng lại.

Mênh mông bát ngát, trong nháy mắt, hồng nhan còn chưa già, người đàn ông năm đó còn oai hùng, nay đã tóc bạc phơ.

Dường như chưa từng trải qua.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Staurus Trung
20 Tháng mười, 2022 10:55
Haiz có mấy khúc trang bức cũng hay nhưng gái bánh bèo trai thì nhu nhược tình tiết lặp lại nói nhiều câu chương nên ko ráng được nữa
Viết Hoàng
16 Tháng tám, 2022 13:37
Đ* má main dickhead, có vk có bồ r vẫn nghĩ ra ngoài tìm gái thì chịu
Hoàng Đông
06 Tháng mười hai, 2021 23:32
ko hay lắm, cố đọc được gần 300 chương. Main như ngựa giống, thiên hướng bạo lực.
Thanh Tùng
20 Tháng hai, 2021 15:48
Thằng *** main như kẹt.
Tiếu Thần Hi
16 Tháng mười, 2020 15:31
mình nhớ mấy năm trước đọc truyện này đâu bị thiếu từ như vầy nhỉ
Thanlonghoang75
20 Tháng tám, 2020 18:49
.
Thanlong989898
17 Tháng năm, 2020 21:55
mới đọc
xetayga
07 Tháng năm, 2020 16:32
-Tu Sĩ : Hậu Thiên -- Tiên Thiên ( sơ - trung - hậu - viên mãn ) --- Hóa Thần ( sơ - trung - hậu - viên mãn ) --- Độ Kiếp: " nam minh ly hỏa -- tam muội chân hỏa -- nghiệp hỏa ---quỳ thủy--- hàn thủy---nhược thủy----thái thanh thần lôi--- thượng thanh thần lôi---ngọc thanh thần lôi ( sơ - trung - hậu) ". - vợ cả: Lâm Nhược Khê, Thập Thất, Athena (3 hồn 1 xác) -Tình nhân: -Jane, -Tư Đồ Sắc Vi,- Tuệ Lâm, -Đường Uyển,- Thái Ngưng, -Thái Nghiên, -Lý Tinh Tinh, --Mạc Thiện Ny, -Lưu Minh Ngọc,- An Tâm, -Tiêu Chỉ Tình, -Từ Trinh Tú, -Triệu Hồng Yến, -Bát Nhã, -----Catherine, -Litith, -Christine (Venus), -Lạc Tiểu Tiểu (tình nhân hờ) - Con:Dương Lam Lam(con củaThập Thất), Dương Nhu Mễ & Dương Đại Đầu (cả 2 con Lâm Nhược Khuê), Dương Diện Bao (con của Jane), Dương Nhục Ti(con của Sắc Vi)
Đinh Phương Duy
28 Tháng hai, 2020 00:16
Con Nhược Khê như con điên, suốt ngày chỉ biết giận dỗi, chả đc cái mẹ gì, toàn kiếm chuyện gây sự. Chả hiểu tác giả tại sao để con ngu này làm main nữ?
Hieu Le
23 Tháng mười hai, 2019 16:39
đọc không nổi 3 chương. Thật chán ghét thể loại tinh tướng kiểu này.
Văn Thuận
23 Tháng mười, 2019 07:55
Truyện này mà nhiều ng nói hay :))) , bồ bịch vô số , nói là có sm kiềm chế vậy mà chơi cả bồ trong nhà để vợ biết . Ỷ được buff sm nhưng hơi tý là giết chóc , nhưng ngu ở chỗ giết ng liệu có giết dc cả tg .
Trần Hoàng Sơn
28 Tháng sáu, 2019 08:05
Hay kinh dị :v
eron
06 Tháng mười, 2018 14:15
thằng nam chính như chiến sĩ còn ngôn tình thì nên thay tag ngựa giống + d*ck head
Hai Dang
30 Tháng bảy, 2018 21:46
p9p 4i99999k89
Trung Quang Trần
23 Tháng bảy, 2018 23:19
Hay!
cialaanh
12 Tháng bảy, 2018 08:50
Gần cuối truyện các chương k có chữ liên tiếp như 1602 đến 1604
cialaanh
12 Tháng bảy, 2018 08:49
Ông a***in xem lại: cứ thỉnh thoảng mấy chương liên tiếp k có chữ
Đào Quang Dũng
12 Tháng năm, 2018 09:29
y như truyện ngôn tình
Hieu Le
08 Tháng tám, 2017 18:02
hay
Đại Sư Phổ Độ
30 Tháng năm, 2017 17:08
Truyện này hay
THA
06 Tháng chín, 2016 00:35
Tác giả này có viết thêm truyện nào nữa ko các bác.
BÌNH LUẬN FACEBOOK