Mục lục
[Dịch] Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dương Thần vừa mới mở điện thoại, cũng không chú ý vú Vương đi đâu, lắc lắc đầu hỏi:

- Cô tìm vú Vương làm gì?

Lâm Nhược Khê chau mày kẻ đen, cắn môi không nói lời nào, như là suy nghĩ cái gì đó.

Đúng lúc này, trên lầu hai vang lên giọng của vú Vương:

- Tiểu thư, chuyện gì vậy?

Dương Thần và Lâm Nhược Khê đang ngẩng đầu nhìn, lập tức há hốc mồm.

Chỉ thấy vú Vương lúc này đang mặc áo ngủ màu trắng, đứng ở lan can lầu hai, tóc tai xõa xuống một bên. Mà xem ra trên mặt còn đắp mặt nạ trắng nõn để chăm sóc sắc đẹp.

Hai má lúm đồng tiền của Lâm Nhược Khê đỏ lên, oán trách nói:

- Vú Vương biết làm đẹp từ bao giờ thế? Hơn nữa vú đã quên hôm nay là ngày bao nhiêu sao?

Vú Vương một bên mát xa mặt, một bên ngẫm nghĩ:

- Ai da, tiểu thư! Cô xem vú Vương tôi cao tuổi, trí nhớ càng ngày càng hỏng bét, sớm đã quên chuyện cô nói rồi.

Dương Thần thấy mặt vú Vương toàn màu trắng cảm thấy rất mới mẻ. Cũng không trách được vú Vương hơn năm mươi tuổi mà nhìn như người chưa đến bốn mươi, thì ra ngày thường cũng làm công việc chăm sóc cơ thể như thế này. Nhưng mà nghĩ đến cũng đúng, một người chăm sóc một gia đình lớn như vậy, ban ngày sau khi dọn dẹp xong, ngoại trừ công việc chăm sóc cho bản thân mình ra cũng không biết làm gì khác.

- Vậy vú Vương người mau mau một chút, con chờ vú.

Lâm Nhược Khê bất đắc dĩ nói, rầu rĩ không vui, như thể trẻ con bị người lớn lừa gạt vậy.

Dương Thần cảm thấy kỳ quái, có chuyện gì mà phải chờ vú Vương mới có thể làm?

Không đợi Dương Thần hỏi, vú Vương đã nói:

- Tiểu thư cũng đừng chờ tôi. Trước kia chỉ có hai người phụ nữ chúng ta. Bây giờ nếu tiểu thư cùng cậu đã kết hôn, vậy công việc đi nhà sách mua sách đương nhiên cậu sẽ đi cùng tiểu thư. Hôm nay tôi còn rất nhiều việc phải làm. Tiểu thư cùng cậu đi thôi.

- Không cần!

Lâm Nhược Khê lập tức cảnh giác nói:

- Tôi chỉ muốn đi cùng vú Vương thôi!

Vú Vương cười ha hả đi xuống lầu, hai tay vẫn còn xoa xoa mặt:

- Tiểu thư, tuổi tôi cũng lớn rồi không thể lúc nào cũng luôn ở bên cạnh cô được, còn cuộc sống sau này của hai vợ chồng nữa chứ. Tôi cùng tiểu thư đi nhà sách mua sách, cũng không giúp được gì cho tiểu thư, nhiều nhất cũng chỉ xách được hai túi sách. Nhưng cậu thì khác, đều là người trẻ tuổi vốn có thể nói chuyện, trao đổi ý kiến vân vân. Hơn nữa buổi tối đi ra ngoài bên cạnh có người đàn ông vẫn rất tốt. Có cậu bảo vệ tiểu thư, tôi cũng yên tâm

Dương Thần chợt hiểu ra người phụ nữ này rất thích đi nhà sách mua sách. Tuy rằng ở chung không lâu, nhưng nói chung cũng hiểu rõ. Lâm Nhược Khê vô cùng thích thú những bộ sách. Lần trước ở phòng sách của cô chỉ thấy cất giữ những cuốn sách rực rỡ muôn màu. Mà lúc ở bệnh viện cũng muốn mỗi tuần đem đến một lượng sách lớn để đọc.

Không nghĩ tới chính là tính tình lạnh lùng, người lạ chớ tới gần nữ Chủ tịch đi mua sách mà còn đòi vú Vương phải cùng đi, như thể trẻ con đòi cha mẹ đi cùng vậy.

Lâm Nhược Khê tức nghẹn lời. Những lời vú Vương nói đều là đạo lý. Tuy trong lòng cô cảm thấy không được tự nhiên, cũng không biết nói vì sao, đối với đề nghị của vú Vương còn có vài phần không hiểu được.

Vú Vương khẽ mỉm cười, lại nói với Dương Thần:

- Cậu à, tiểu thư từ nhỏ không có ai là bạn thân, nên chỉ có đọc sách. Mỗi tháng đều phải đi Nhà sách Trung Hải mua rất nhiều sách. Trước kia khi lão phu nhân và phu nhân ở đây, họ đều đi cùng tiểu thư. Nhưng bây giờ họ đi hết rồi, chỉ còn lại bà già này đi cùng tiểu thư. Tiểu thư là một người có thói quen. Bây giờ thì tốt rồi, có cậu ở đây, tôi cũng có thể an tâm rồi.

Nói xong, vú Vương cho Dương Thần một ánh mắt khích lệ, sau đó chậm rãi lên lầu.

Lâm Nhược Khê về điểm này rất chú ý chuyện bị vú Vương nói ra, cảm thấy ở trước mặt Dương Thần rất không được tự nhiên, nhưng cũng may vẻ mặt vẫn lạnh lùng, xem ra xấu hổ cũng không lớn.

Dương Thần biết da mặt cô mỏng, cũng không hỏi gì nhiều, nói:

- Đi thôi! Buổi tối đi một mình không an toàn đâu! Tôi đi cùng cô!

- Anh biết Nhà sách Trung Hải ở đâu sao?

Lâm Nhược Khê hỏi.

- Không biết! Cô chỉ đường cho tôi là được.

Dương Thần nói.

Lâm Nhược Khê khẽ lắc đầu,

- Tôi tự lái xe đi được rồi.

- Điều này quan trọng sao?

Dương Thần buồn bực.

Lâm Nhược Khê nghiêm túc gật đầu, vẻ mặt còn thật sự nói:

- Rất quan trọng. Tôi không muốn vì đi mua sách mà bị tai nạn chết giữa đường đâu.

Hơn nửa giờ sau, Lâm Nhược Khê lái từ trong gar a một chiếc Mercedes-Benz SLK, hai người tới Nhà sách Trung Hải.

Cả nhà sách là một tòa nhà hai mươi tầng, các loại sách các ngành nghề sản xuất đều có thể tìm được ở đây. Xung quanh nơi này thưa thớt, dòng xe cộ cũng tương đối thưa thớt. Nhưng dòng người qua lại trong nhà sách rất nhiều.

Tuy đời sống vật chất ở thời đại này đã vô cùng phong phú, có nhiều phát minh thần kỳ nhưng sách vẫn không bị đào thải. Không ít nhà khoa học công bố sách truyền thống sẽ bị sách điện tử và các công cụ khác đào thải, trang giấy sẽ bị ghi vào lịch sử. Nhưng trên thực tế, sách là đồ vật không thể thay thế. Phát minh của nhân loại từ xưa đến nay chỉ có mấy loại không bị đào thải, trong đó có sách.

Thực ra thì nguyên nhân này rất đơn giản, lúc mọi người nhìn đến trang sách điện tử, thường thường chỉ có hai lựa chọn, đọc, không đọc. Mà khi đối mặt với một quyển sách, mọi người có thể lựa chọn cách mở sách hữu ích. Mọi người chỉ cần tùy tay lật một trang sách, đại khái cũng biết được giảng thuật cái gì. Đây là điều mà sách điện tử không thể làm được.

Dương Thần đi theo bên cạnh Lâm Nhược Khê, đi vào bên trong nhà sách.

Ngước mặt nhìn lên trời, mặc một chiếc váy trắng đã giặt qua nhiều lần. Cách ăn mặc của Lâm Nhược Khê rất giản dị, tuy nhiên không ít ánh mắt dõi theo cô. Thậm chí trong mắt nhiều đàn ông là ánh lửa tham lam. Điều này khiến trình độ lý giải của Dương Thần ngày càng nâng lên. Vì sao Lâm Nhược Khê muốn có người làm bạn? Ở đây nhiều người như vậy, chỉ có mình cô là lẻ loi một mình, đúng là có nguy hiểm.

Thang máy đi vào hơn mười lầu sách nhân văn lịch sử. Lâm Nhược Khê đi ra thang máy, thấy Dương Thần vẫn đi theo, thấy không quen, nói:

- Anh tự trông mình đi. Cứ đợi ở cửa là được.

- Tôi không phải đến xem sách. Tôi đến là để trông cô.

Dương Thần nói.

- Tôi cũng không phải là trẻ con, tại sao phải trông chừng tôi?

Lâm Nhược Khê không hài lòng nói.

Dương Thần cũng không thèm để ý:

- Cô cứ tự nhiên xem là được. Vú Vương đã nhờ tôi trông nom cô. Tôi nói được thì làm được, yên tâm đi, sẽ không ảnh hưởng đến cô xem sách đâu. Muốn xem bao lâu tùy cô.

Lâm Nhược Khê biết tên vô lại này nếu nói tiếp cũng không có kết quả tốt đẹp, không khéo lại bị tức chết đi được, chỉ trừng mắt nhìn hắn. Sau đó bắt đầu xem ở một loại giá sách sắp xếp trình tự rõ ràng.

Bởi vì toàn bộ tầng trệt rộng lớn, cho nên tuy rằng bên trong nhà sách rất nhiều người, nhưng đại đa số đều rất thanh tĩnh, bốn phía không người.

Các thể loại sách mà Lâm Nhược Khê đọc vô cùng phong phú, bắt đầu từ lầu mười mấy, mỗi tầng sách báo đều đã đi xem, chọn được mấy cuốn sau đó bỏ vào giỏ. Cứ như vậy mãi cho đến tầng thứ mười tám được thiết kế riêng biệt, rất thời thượng. Hai tay Dương Thần đã nặng trịch hai giỏ sách, ước chừng cũng phải hơn một trăm cân.

Trước kia cùng vú Vương đến đây, bởi vì đều là phụ nữ, thường thường chỉ cầm cái giỏ cũng không nổi, không thể làm gì khác hơn là chọn sách ở lầu một, vô cùng phiền toái. Lần này đến cùng Dương Thần, Lâm Nhược Khê cảm thấy rất thoải mái. Không cần biết là chọn sách gì, chỉ cần Dương Thần giơ giỏ lên thả sách vào là được. Mình chỉ cần chọn, căn bản không có suy xét có cầm hay không.

Lúc này nhìn cô ấy có vẻ rất nhập tâm, vốn quên mình đã chọn bao nhiêu quyển sách, qua lại không biết bao nhiêu giá sách, dường như không biết mệt mỏi là gì.

Không ít khách hàng đi qua hai người nhìn thấy Dương Thần hai tay mang theo giỏ lớn, đầy sách. Mọi người nhìn hắn với vẻ mặt khâm phục và bi ai. Bọn họ nhìn đều khẳng định cánh tay đã sắp đứt rời. Nhưng lại nhìn đến khuôn mặt của Lâm Nhược Khê, những khách hàng này cũng bình thường trở lại, đoán là lấy lòng cô gái này, chính là liều mạng theo đuổi. Một số khách hàng trẻ tuổi nhìn tình cảnh của Dương Thần, ý muốn tiếp cận Lâm Nhược Khê cũng loại bỏ, phụ nữ như vậy “Ăn không tiêu”.

Dương Thần cũng không sao cả, hắn cũng không suy xét sức nặng trên tay mình có vượt qua khả năng của một người bình thường không, chỉ cần giỏ còn có thể chứa được, hắn sẽ không nói cái gì.

Qua khu thời thượng cùng khu thiết kế, hai người cuối cùng cũng đi đến tầng cuối cùng. Là tầng chuyên về sách ngoại ngữ. Tầng này ít người. Dù sao phần lớn đều là tiếng Pháp, tiếng Tây Ban Nha và các bộ sách ngôn ngữ khác. Có thể đến gần xem, muốn nhìn những bộ sách phổ thông càng thêm ít.

Lâm Nhược Khê tới tầng này, đột nhiên nhớ tới Dương Thần kia khiến mình cũng hơi bị thuyết phục bởi năng lực ngoại ngữ biến thái, tùy ý hỏi:

- Sách nào ở đây anh xem cũng hiểu phải không?

Dương Thần nhìn lướt qua, tất cả đều là sách quốc gia ngôn ngữ phương Tây và một số ít Đông Nam Á, Trung Đông, cũng không có châu Phi và Châu Mỹ Latin một ít tiểu ngữ loại. Vì thế gật đầu nói:

- Xem đều có thể hiểu.

Lâm Nhược Khê cũng là tiện mồm hỏi, không ngờ Dương Thần lại nói có thể hiểu hết, khiến cô không khỏi nghĩ là Dương Thần khoác lác. Bởi vì dù sao thì tầng này chí ít cũng có ít nhất hai mươi mấy loại ngôn ngữ, muốn giáo huấn Dương Thần một chút vì “Ăn nói lung tung”, cũng coi như là một cách đùa. Lâm Nhược Khê không nói gì đi đến khu chứa sách Alnania.

Tiếng Albania là Nam Tư Lạp Phu, là quốc gia của Serbia, là tiếng phổ thông. Bởi vì kết hợp với tiếng của Hy Lạp, tiếng Italy, tiếng Slavic và rất nhiều thứ tiếng khác. Cho nên nó thuộc loại ngôn ngữ cực kỳ khó khó học và ít được lưu lại ở Châu Âu.

Lâm Nhược Khê thuận tay cầm lấy một quyển sách bìa màu đen. Mở đến một trang, trên trang sách đều là chữ Albania, nhìn đau cả đầu.

- Anh nói mọi ngôn ngữ mình xem đều có thể hiểu đúng không? Vậy có thể dịch trang này cho tôi nghe không?

Lâm Nhược Khê nhìn Dương Thần, mắt sáng lên, rất giống với bộ dạng đi dạo ba giờ ở Nhà sách.

Dương Thần liếc mắt đơn giản, hơi khó xử, tạp miệng hỏi:

- Tôi có thể không dịch được không? Tôi cảm thấy những điều ở đây rất khó nói ra.

- Không cần tìm cớ, không phải là anh phiên dịch sao? Không phải anh nói đều hiểu được hết sao? Cái này có gì khó? Tôi cho anh cầm sách, anh chỉ cần nói ra là được rồi.

Lâm Nhược Khê liên tục truy vấn, đôi mắt xinh đẹp đắc ý vui sướng, cảm giác chiếm được phần thắng. Giống như Dương Thần đã thất bại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Staurus Trung
20 Tháng mười, 2022 10:55
Haiz có mấy khúc trang bức cũng hay nhưng gái bánh bèo trai thì nhu nhược tình tiết lặp lại nói nhiều câu chương nên ko ráng được nữa
Viết Hoàng
16 Tháng tám, 2022 13:37
Đ* má main dickhead, có vk có bồ r vẫn nghĩ ra ngoài tìm gái thì chịu
Hoàng Đông
06 Tháng mười hai, 2021 23:32
ko hay lắm, cố đọc được gần 300 chương. Main như ngựa giống, thiên hướng bạo lực.
Thanh Tùng
20 Tháng hai, 2021 15:48
Thằng *** main như kẹt.
Tiếu Thần Hi
16 Tháng mười, 2020 15:31
mình nhớ mấy năm trước đọc truyện này đâu bị thiếu từ như vầy nhỉ
Thanlonghoang75
20 Tháng tám, 2020 18:49
.
Thanlong989898
17 Tháng năm, 2020 21:55
mới đọc
xetayga
07 Tháng năm, 2020 16:32
-Tu Sĩ : Hậu Thiên -- Tiên Thiên ( sơ - trung - hậu - viên mãn ) --- Hóa Thần ( sơ - trung - hậu - viên mãn ) --- Độ Kiếp: " nam minh ly hỏa -- tam muội chân hỏa -- nghiệp hỏa ---quỳ thủy--- hàn thủy---nhược thủy----thái thanh thần lôi--- thượng thanh thần lôi---ngọc thanh thần lôi ( sơ - trung - hậu) ". - vợ cả: Lâm Nhược Khê, Thập Thất, Athena (3 hồn 1 xác) -Tình nhân: -Jane, -Tư Đồ Sắc Vi,- Tuệ Lâm, -Đường Uyển,- Thái Ngưng, -Thái Nghiên, -Lý Tinh Tinh, --Mạc Thiện Ny, -Lưu Minh Ngọc,- An Tâm, -Tiêu Chỉ Tình, -Từ Trinh Tú, -Triệu Hồng Yến, -Bát Nhã, -----Catherine, -Litith, -Christine (Venus), -Lạc Tiểu Tiểu (tình nhân hờ) - Con:Dương Lam Lam(con củaThập Thất), Dương Nhu Mễ & Dương Đại Đầu (cả 2 con Lâm Nhược Khuê), Dương Diện Bao (con của Jane), Dương Nhục Ti(con của Sắc Vi)
Đinh Phương Duy
28 Tháng hai, 2020 00:16
Con Nhược Khê như con điên, suốt ngày chỉ biết giận dỗi, chả đc cái mẹ gì, toàn kiếm chuyện gây sự. Chả hiểu tác giả tại sao để con ngu này làm main nữ?
Hieu Le
23 Tháng mười hai, 2019 16:39
đọc không nổi 3 chương. Thật chán ghét thể loại tinh tướng kiểu này.
Văn Thuận
23 Tháng mười, 2019 07:55
Truyện này mà nhiều ng nói hay :))) , bồ bịch vô số , nói là có sm kiềm chế vậy mà chơi cả bồ trong nhà để vợ biết . Ỷ được buff sm nhưng hơi tý là giết chóc , nhưng ngu ở chỗ giết ng liệu có giết dc cả tg .
Trần Hoàng Sơn
28 Tháng sáu, 2019 08:05
Hay kinh dị :v
eron
06 Tháng mười, 2018 14:15
thằng nam chính như chiến sĩ còn ngôn tình thì nên thay tag ngựa giống + d*ck head
Hai Dang
30 Tháng bảy, 2018 21:46
p9p 4i99999k89
Trung Quang Trần
23 Tháng bảy, 2018 23:19
Hay!
cialaanh
12 Tháng bảy, 2018 08:50
Gần cuối truyện các chương k có chữ liên tiếp như 1602 đến 1604
cialaanh
12 Tháng bảy, 2018 08:49
Ông a***in xem lại: cứ thỉnh thoảng mấy chương liên tiếp k có chữ
Đào Quang Dũng
12 Tháng năm, 2018 09:29
y như truyện ngôn tình
Hieu Le
08 Tháng tám, 2017 18:02
hay
Đại Sư Phổ Độ
30 Tháng năm, 2017 17:08
Truyện này hay
THA
06 Tháng chín, 2016 00:35
Tác giả này có viết thêm truyện nào nữa ko các bác.
BÌNH LUẬN FACEBOOK