Mục lục
[Dịch] Nhất Niệm Vĩnh Hằng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc Bạch Tiểu Thuần đến ngoài cửa Thiên Sư điện thì thấy nơi này không phải là không có một bóng người, mà có tới vài chục bóng người đang đứng ở đó, hình như đều muốn đi bái kiến Đại Thiên Sư.

Trong những người này, hắn thấy được Trần Hảo Tùng, còn có lão giả bên cạnh Trần Hảo Tùng lúc trước. Ngoại trừ hai vị Thiên Công này, còn có ba vị Thiên Công khác cũng đứng ở đó. Bạch Tiểu Thuần dù không biết họ nhưng có thể cảm nhận được khí tức Thiên Nhân trên thân ba người này.

Còn những người khác đều là Thiên Hầu. Trong đó có bốn tên Bạch Tiểu Thuần đã gặp qua, chính là bốn trong chín tên Thiên Hầu đã vây giết hắn lúc trước.

Sắc mặt mọi người giờ này đều vô cùng khó coi. Đang lúc chờ Đại Thiên Sư triệu kiến thì Bạch Tiểu Thuần đến, lập tức hắn trở thành tâm điểm chú ý của mọi người.

"Bạch Hạo!" Sau khi thấy Bạch Tiểu Thuần, lập tức có người nghiến răng quát lớn.

Đặc biệt là Trần Hảo Tùng còn mang theo ánh mắt đầy lạnh lẽo nhìn Bạch Tiểu Thuần. Trong lòng hắn ẩn chứa đầy sát khí, vì tên Lý Thiên Hầu kia có quan hệ không tầm thường với hắn. Nhưng lúc này lại vì chính tên Bạch Tiểu Thuần kia mà hắn ta đang không rõ sống chết!

Bây giờ, toàn bộ quyền quý của Khôi Hoàng thành đều đã bị kinh động. Hai vị Thiên Hầu bị Đại Thiên Sư bắt lại đã đưa tới chấn động cực lớn. Nhất là sau khi tìm hiểu, họ đều biết việc này có quan hệ cùng Bạch Tiểu Thuần. Nên ngoài việc kiêng kị hắn, rất nhiều người đã nảy sinh hận ý với Bạch Tiểu Thuần.

Từng ánh mắt đều nhắm thẳng vào người Bạch Tiểu Thuần. Năm vị Thiên Nhân, còn lại đều là nửa bước Thiên Nhân, tất cả ánh mắt đều như hóa thành thực chất, khiến đỉnh đầu Bạch Tiểu Thuần như có ngàn vạn núi lớn đang ầm ầm đè xuống.

Bạch Tiểu Thuần dừng bước, nhìn thấy những ánh mắt đầy hàn ý của mọi người xung quanh khiến nội tâm hắn khẩn trương hẳn lên.

"Sát ý của những người này đối với ta không ngờ lại mãnh liệt như vậy! Sao bọn hắn không nhìn Đại Thiên Sư bằng ánh mắt như vậy, hết lần này tới lần khác nhằm vào ta. Điều này rõ ràng là khi dễ tu vi ta yếu kém!" Bạch Tiểu Thuần run sợ nhìn mọi người bốn phía.

Đúng lúc này, Trần Hảo Tùng bỗng mở miệng.

"Bạch Tiểu Thuần, người dám giấu giếm Đại Thiên Sư để hành sự. Nếu như ngươi thực có chứng cứ Lý Thiên Hầu cùng Trần Thiên Hầu phản loạn thì đưa cho lão phu nhìn xem!" Hắn vừa dứt lời, trên thân lập tức bộc phát ra khí tức đầy lăng lệ ác liệt. Nhất là ánh mắt sắc bén, như muốn trực tiếp đuổi giết Bạch Tiểu Thuần.

Bạch Tiểu Thuần biến sắc, áp lực của mọi người khi nãy hắn còn miễn cưỡng thừa nhận được. Nhưng lúc này khí thế của Trần Hảo Tùng hàng lâm, khiến hắn như bị đại sơn oanh kích, thân thể lui về sau vài bước, sắc mặt trắng bệch. Thậm chí tu vi trong cơ thể hắn cũng xuất hiện dấu hiệu hỗn loạn.

Lập tức trong lòng hắn dâng lên cảm giác nguy cơ sống chết cực kỳ mãnh liệt. Tâm thần Bạch Tiểu Thuần run rẩy, nhưng ánh mắt lại có một tia hận ý, trong đầu hiển hiện lại thảm trạng của một vạn người trong hố lớn. Hắn không áp chế tu vi có dấu hiệu hỗn loạn, ngược lại sau khi bị chấn lui thì hắn cắn chót lưỡi, trực tiếp phun ra máu tươi, miệng gào thét thảm thiết.

"Trần Thiên Công, ngươi thật to gan, lại dám ở trước Thiên Sư điện muốn giết Giám Sát Sứ! Chẳng lẽ ngươi cũng muốn phản loạn hay sao?" Bạch Tiểu Thuần hét lớn một tiếng, tâm niệm khẽ động. Lập tức từng đạo thân ảnh phía xa cấp tốc lao đến, chính là một nghìn Thi Khôi Huyết Quân. Một nghìn người mang theo sát ý ngập trời, ngang nhiên xông tới khiến mọi người xung quanh đều biến sắc.

Ánh mắt Trần Hảo Tùng lộ ra hàn mang bức người. Hắn biết rõ đúng mực, khi nãy mở miệng có dung nhập một ít tu vi là để tâm thần Bạch Tiểu Thuần cảm thấy áp bách mà thôi, sẽ không đả thương đến hắn. Không phải hắn không muốn làm vậy mà vì nơi đây dù sao cũng là bên ngoài Thiên Sư điện.

Nhưng hắn lại không nghĩ đến, Bạch Tiểu Thuần lại tự cắn một cái, mượn việc này để gọi đến Thi Khôi Huyết Quân.

Chuyện này khiến vẻ mặt hắn càng thêm âm trầm, bốn vị Thiên Công khác cũng đều nhíu mày.

Ánh mắt Bạch Tiểu Thuần lúc này đã trở nên điên cuồng, hắn tin tưởng đối phương tuyệt đối không dám giết mình ở chỗ này. Mà Đại Thiên Sư nếu thực sự tùy ý để mình bị người khác tiêu diệt, thì một màn máu tanh ngày hôm nay sẽ không có bất kỳ tác dụng nào.

Vì vậy vô luận là thế nào, hắn ở chỗ này sẽ không bị nguy hiểm đến tính mạng. Đã như vậy, áp lực trầm trọng trên người hắn cũng đã bị giải phóng một ít. Nhất là dưới tình huống bản thân đã bất chấp tất cả thì Bạch Tiểu Thuần cũng không lo lắng nhiều.

"Trần Thiên Công, ngươi dám động thủ một lần nữa thử xem!" Bạch Tiểu Thuần hét lớn một tiếng, lập tức một nghìn Thi Khôi Huyết Quân mang theo sát khí ngập trời nhắm vào Trần Hảo Tùng. Nếu như hắn thật sự động thủ thì bọn chúng cũng sẽ ra tay.

"Ngươi dám!" Trần Hảo Tùng biến sắc, nhìn chằm chằm vào Bạch Tiểu Thuần. Hắn đã thực sự thể nghiệm được người này xảo trá lớn mật đến như thế nào.

"Ta không dám? Bạch Hạo ta có gì không dám?"

"Đầu Cự Quỷ Vương ta đều đã đập qua. Trong Luyện Hồn Hồ ta đều đã trói qua hơn trăm người, Ở khu tám mươi chín, ta cũng đều đã chiến qua mấy trăm người. Ta không dám ư? Ngươi dám động đến ta, xem ta có dám hay không?" Bạch Tiểu Thuần đỏ mắt, hét lớn một tiếng.

"Ngươi uy hiếp ta!" Trần Hảo Tùng nheo mắt lại, sát ý trong mắt lại càng nồng đậm.

"Còn các ngươi nữa, ai dám động đến ta, hôm nay ta sẽ không để yên. Con bà nó chứ, Thiên Công cũng dám uy hiếp ta, huống chi mấy tên Thiên Hầu các ngươi. Nghe cho kỹ đây, hết ngày hôm nay, các ngươi phải cẩn thận một chút. Nói thẳng cho các ngươi biết, tất cả mọi người ở đây hôm nay đều sẽ bị bản Giám Sát Sứ theo dõi!" Bạch Tiểu Thuần đã bất chấp tất cả, thanh âm gào thét ẩn chứa cuồng vọng truyền đi khắp nơi. Vô số người trong hoàng cung thấy động tĩnh lớn như vậy đều nhao nhao kinh hãi.

Về phần mấy tên Thiên Hầu bên ngoài Thiên Sư điện lúc này đều mang đầy nộ khí trong bụng. Nhưng thấy Trần Hảo Tùng còn không nhúc nhích thì bọn hắn nào dám động đậy gì... chỉ có thể hằm hằm nhìn Bạch Tiểu Thuần.

Mà so ánh mắt thì Bạch Tiểu Thuần trước nay chưa hề sợ ai, lúc này hắn cũng trừng mắt lên nhìn lại.

Sắc mặt Trần Hảo Tùng càng khó coi. Đúng lúc hắn gần như không áp chế nổi lửa giận nữa thì trong đại điện truyền đến tiếng ho khan. Cửa Thiên Sư điện mở ra, Đại Thiên Sư từ từ bước đến.

"Cãi nhau như thế thì còn ra thể thống gì!" Thanh âm khàn khàn của Đại Thiên Sư vang lên.

"Bái kiến Đại Thiên Sư!" Ngay khi hắn vừa đi ra, nội tâm tất cả mọi người đều trầm xuống, nhao nhao ôm quyền cúi đầu đối với Đại Thiên Sư.

"Nhiều người cùng đến như vậy, có chuyện gì thì nói đi." Đại Thiên Sư đứng trước đại điện, cái lưng hơi còng xuống, thanh âm cũng chẳng có gì là uy nghiêm. Nhưng trong lòng mọi người xung quanh đều tỏ ra vô cùng kiêng kị.

" Đại Thiên Sư dạy bảo chí phải. Vãn bối tới đây là vì chiến sự ở Tây Bộ Trường Thành có chút thất thế, muốn cầu xin chí bảo Thông Thiên Thứ..." Trần Hảo Tùng cung kính mở miệng.

Mấy vị Thiên Công khác cũng đều lần lượt trình bày. Người thì nói bộ lạc nào đó phản loạn, người thì nói có chỗ nào đó có chí bảo hiện thế, có người còn nói về một ít thông tin ở lưu vực Thông Thiên Hà.

Về phần những Thiên Hầu kia cũng trình bày một số vấn đề tương tự. Không ai để cập tới hai vị Lý Thiên Hầu và Trần Thiên Hầu một chút nào. Bạch Tiểu Thuần ở một bên quan sát, coi như đã mở rộng tầm mắt, hiểu rõ những người này đều là những lão hồ ly. Bọn hắn không cần tỏ thái độ, chỉ cần báo cáo một số công tác, xem như đã nói rõ thái độ của bản thân.

Vả lại không thể nói rõ tâm tư của bọn hắn hướng về Khôi Hoàng. Dù sao một Giám Sát Sứ mới được bổ nhiệm đã nhanh chóng bắt hai vị Thiên Hầu, chuyện này tất nhiên sẽ khiến cho tầng lớp quyền quý phải bàng hoàng, cho nên thăm dò một chút cũng là chuyện bình thường.

Nhưng không phải tất cả mọi người đều như vậy. Có một tên Thiên Hầu có vẻ phản ứng chậm chạp một chút, sau khi mọi người nói xong thì hắn lên tiếng.

"Đại Thiên Sư, Lý Thiên Hầu đó..." Hắn vừa nói tới đó, bốn phía lập tức yên tĩnh. Tên Thiên Hầu đang nói cũng sửng sốt một chút, trên trán xuất hiện mồ hôi. Đúng lúc đó, Đại Thiên Sư ngẩng đầu, ánh mắt lờ mờ nhìn về tên Thiên Hầu đang nói.

"Ngươi lớn tiếng một chút, ta nghe không rõ." Đại Thiên Sư chậm rãi nói.

"Vãn bối..."

"Lớn hơn chút nữa!" Đại Thiên Sư lại mở miệng.

"Ty chức... vô sự!" Trên trán tên Thiên Hầu đó đổ mồ hôi, không chút chần chừ lập tức nói ra.

Đại Thiên Sư gật đầu, không nói tiếp. Bốn phía trở nên trầm mặc, ngay sau đó, Trần Hảo Tùng lên tiếng cáo từ, những người khác cũng lần lượt cáo từ rời đi.

Bên ngoài Thiên Sư điện lúc này chỉ còn Bạch Tiểu Thuần cùng Đại Thiên Sư.

Bạch Tiểu Thuần chớp mắt nhìn, một màn hôm nay làm kiến thức của hắn mở mang không ít. Nhất là hai câu đơn giản của Đại Thiên Sư đã dẫn dắt rất nhiều cho Bạch Tiểu Thuần. Cân nhắc bản thân mở miệng như vậy, khí thế bản thân cũng phải vô cùng mạnh mẽ, khiến cho người ta cảm giác thật áp bức.

"Có những lúc, lão phu thật sự bội phục vị Thiên Tôn trên Thông Thiên đảo kia... Lão phu không bằng hắn!" Lúc Bạch Tiểu Thuần còn đang cân nhắc, bống nhiên thanh âm bình tĩnh của Đại Thiên Sư truyền đến, khiến não hải của hắn như muốn nổ tung.

"Ngươi nói xem, trong những người vừa rồi, ai là người có tư tưởng hướng về hoàng tộc đang xuống dốc đây?" Ánh mắt thâm sâu của Đại Thiên Sư nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK