Mục lục
[Dịch] Nhất Niệm Vĩnh Hằng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong một gian mật thất ở tầng cao nhất của tòa tháp, Lý gia Thiên hầu, cũng là cha của Lý Thiên Thắng đang khoanh chân ngồi đó. Nghe Bạch Tiểu Thuần nói xong, sắc mặt hắn trở nên cực kỳ khó coi.

Dường như ảnh hưởng của câu nói kia đã làm cho tinh thần hắn chấn động đến mức tu vi nửa bước Thiên Nhân cũng xuất hiện dấu hiệu bất ổn.

Lời nói của Bạch Tiểu Thuần, hắn đã nghe thấy rõ ràng. Thực tế là hắn đã một mực theo dõi tất cả từ khi Bạch Tiểu Thuần tiến vào Lý gia. Diễn biến mọi chuyện khiến vẻ mặt hắn từ lo lắng trở nên vô cùng u ám.

Hô hấp của hắn có chút hỗn loạn. Bản thân hắn là Thiên Hầu, cách nhìn tất nhiên thấu đáo hơn nhiều so với đám người Lý Thiên Thắng. Hiện tại hắn hiểu được. . . đây nhất định là chủ ý của Đại Thiên Sư, nếu không chắc chắn tên Bạch Hạo này không dám dẫn người đến Lý gia diễu võ giương oai như thế này.

Không phải vì thực lực chênh lệch mà do địa vị khác biệt mới khiến hắn đưa ra nhận định như vậy. Dù sao hắn cũng là một trong một trăm lẻ tám vị Thiên Hầu của Khôi Hoàng triều, Giám sát sứ lại hành động trắng trợn không để ý hậu quả như vậy, việc này đã thể hiện rõ thái độ của Đại Thiên Sư.

"Là đang mỉa mai ta sao. . ." Lý Thiên hầu trầm mặc, trong lòng mơ hồ cảm thấy bất an. Việc này làm cho hắn trở nên vô cùng nhạy cảm, nhớ lại những gì hắn biết về Đại Thiên Sư, trên trán hắn dần dần xuất hiện mồ hôi, trong mắt cũng hiện lên vẻ sợ hãi.

"Đại Thiên Sư. . . muốn giết ta!" Đáp án này khiến thần sắc Lý Thiên hầu dữ tợn, hô hấp trở nên ồ ồ, hắn biết rõ nếu Đại Thiên Sư muốn giết mình thì bản thân chạy trời không khỏi nắng!

Hắn không cam lòng, hắn phải mất nhiều năm tu hành mới đạt đến trình độ Thiên Hầu, nắm trong tay gia tộc lớn như vậy, hắn không thể bó tay chịu trói ngồi chờ chết, hắn nhất định phải giãy giụa để tìm ra biện pháp hóa giải tai họa lần này!

"Kéo dài thời gian! !" Lý Thiên hầu rất nhanh đưa ra quyết định, hắn biết rõ bây giờ chỉ có biện pháp là kéo dài thời gian đồng thời làm cho chuyện này càng ồn ào lên càng tốt, từ đó để các Thiên Hầu và Thiên Công, thậm chí là Tứ Đại Thiên Vương kịp thời phản ứng.

Nếu Đại Thiên Sư có thể tùy ý xử trí một Thiên Hầu như hắn, các Thiên Hầu khác nhất định sẽ có tâm lý 'môi hở răng lạnh'. Vì vậy ở thời điểm này, bọn họ chắc chắn sẽ đi cứu hắn cũng là tự cứu bản thân. Mà một khi tất cả văn võ trong triều đều lên tiếng, kể cả là Đại Thiên Sư cũng phải thu liễm lại một chút.

"Còn có Khôi Hoàng. . . Không đúng, không thể đi tìm Khôi Hoàng!" Lý Thiên hầu bỗng nhiên giật mình, hắn phát hiện vấn đề rất lớn phía sau chuyện này.

"Đại Thiên Sư dùng một ngón tay cũng có thể dễ dàng giết chết ta, vì sao lại để cho Bạch Hạo này ra mặt. . . Giết ta là chuyện nhỏ, hắn muốn xem xem văn võ trong triều, ai sẽ lên tiếng vì chuyện này! Đây là …dẫn xà xuất động! !" Nghĩ đến đây, Lý Thiên hầu hít vào một hơi khí lạnh, ý nghĩ xoay chuyển hàng trăm lần rồi lập tức quyết định, một mặt kéo dài thời gian chờ người đến cứu, mặt khác nghĩ biện pháp chạy trốn!

"Kéo dài thời gian, làm to chuyện lên. . ." Ánh mắt Lý Thiên hầu ánh mắt lóe lên, đột nhiên truyền âm cho Lý Thiên Thắng ở bên ngoài.

"Tấn công Thi Khôi Huyết Quân, ngoài ra không tiếc đại giới giết chết Bạch Hạo! !"

Ở bên ngoài, trong lúc tộc nhân Lý gia còn đang kinh hãi, thân thể Lý Thiên Thắng bỗng run lên, sau khi nghe cha mình truyền âm, hô hấp của hắn trở nên dồn dập. Mặc dù sự tình còn chưa tới một bước kia nhưng hiện tại cũng không kịp nghĩ nhiều, hắn ngẩng đầu lên nhìn chòng chọc vào Bạch Tiểu Thuần rồi hét lớn.

"Bạch Hạo giả truyền ý chỉ, mưu đồ làm loạn, toàn bộ Lý gia nghe lệnh ta, giết chết bọn chúngt!" Lý Thiên Thắng nói xong, tộc nhân Lý gia xung quanh hơi do dự nhưng tất cả đều hiểu nếu như Lý gia bị diệt bọn hắn cũng đi đời. Giờ phút này từng người mang vẻ tàn nhẫn, hét lớn lao lên phía trước.

Trong nháy mắt, hơn vạn người gào thét lao thẳng về phía Bạch Tiểu Thuần.

Bạch Tiểu Thuần trừng mắt, vung tay lên, lập tức một nghìn đại hán giáp đen xung quanh hắn ngẩng đầu, tấn công về phía tộc nhân Lý gia .

Tiếng nổ rung trời lập tức vang lên, Bạch Tiểu Thuần không tiến lên mà đứng giữa trung tâm vòng bảo hộ được tạo ra bởi đám quân lính mặc giáp đen. Hắn còn quý trọng cái mạng nhỏ của mình nên không vội mạo hiểm. Hiện tại hắn được chứng kiến lực sát thương kinh người của Thi Khôi Huyết Quân.

Những đại hán mặc giáp đen này căn bản không cảm thấy đau đớn, toàn thân giống như tu sĩ Luyện Thể cực kỳ cường hãn. Những nơi họ đi qua như là hổ nhập bầy dê, đánh giết một cách tùy ý.

Thuật pháp hay là Pháp bảo đánh trúng bọn hắn giống như không đau không ngứa, mà những đại hán giáp đen cũng không thèm để ý, liên tục tấn công bất kể sống chết. Chỉ trong thời gian mấy hơi thở, thanh âm thê lương thảm thiết liên tiếp vang lên, tộc nhân Lý gia căn bản không phải là đối thủ, thậm chí có không ít người bị Thi Khôi Huyết Quân trực tiếp xé xác!

Mùi máu nồng nặc, huyết khí lan tràn. Bỗng nhiên có tiếng trận pháp nổ vang, dưới lòng đất hiện ra một màn sáng màu máu nhanh chóng lan tràn bao phủ bốn phương, đồng thời từng tiếng tim đập thình thịch! thình thịch! cũng truyền ra từ trong trận pháp.

Theo tiếng tim đập quẩn quanh, thân thể của đám tộc nhân Lý gia dần biến thành màu đen, sương mù chứa kịch độc cũng khuếch tán. Một số khác thì thi nhau lấy ra những quả tim người rồi bóp nát.

Trong nháy mắt quả tim bị bóp nát, từng hư ảnh nữ tử hiện ra, gào thét thê lương, ánh mắt oán độc lướt về phía binh sĩ hắc giáp.

Những hư ảnh này được hình thành từ kịch độc, mà quả tim kia chính là độc công nổi danh của Lý gia "Phụ Nhân Tâm đệ nhất độc"

Nhưng trong mắt Bạch Tiểu Thuần, thứ độc nhất không phải Phụ Nhân Tâm mà chính là những kẻ tàn độc đã dùng tim nữ nhân để tu hành loại công pháp trời không dung, đất không tha này.

Loại độc này rất kinh người, lần đầu tiên từ khi bắt đầu cuộc chiến đám binh sĩ hắc giáp bị cản lại, hành động trở nên chậm chạp. Trên thân thể bọn hắn cũng dần xuất hiện dấu hiệu bị ăn mòn, nhất là những binh sĩ đứng phía trước Bạch Tiểu Thuần. Hắn thấy thế vội điều khiển bọn hắn tránh đi nhưng hành động này đã làm bại lộ vị trí của hắn.

Ánh mắt Lý Thiên Thắng ngập sát cơ, lập tức gầm lớn:

"Tiêu diệt Bạch Hạo!"

Lý Thiên Thắng vừa hét vang vừa phi đến chỗ Bạch Tiểu Thuần. Có mười tộc lão Lý gia theo sát hắn, đều là tu vi Nguyên Anh, nguyên một đám thân thể đen kịt, càng có khói độc vờn quanh bốn phía, lúc thì tản ra, lúc thì ngưng tụ thành hư ảnh nữ tử. Những cô gái này đều không có tim. Dù không còn linh hồn nhưng sự xuất hiện của đám hư ảnh này khiến Bạch Tiểu Thuần lập tức cảm thấy nguy hiểm.

Bạch Tiểu Thuần đang muốn lui ra phía sau thì đột nhiên đám binh sĩ vốn đang bị khói độc ăn mòn chợt khựng lại, trong mắt lộ ra u mang rồi đồng loạt mở miệng hít mạnh một hơi.

Một nghìn người cùng hút khí lập tức hình thành cơn gió lốc hút hết khí độc bốn phía vào miệng. Điều kỳ lạ là sau khi hút đám khí này thì tu vi của đám binh sĩ hắc giáp liền tăng lên nhanh chóng, ngay cả những thương tổn do kịch độc ăn mòn trên thân thể cũng mau chóng khỏi hẳn, thân thể lại hoàn hảo như ban đầu. Đám khói độc này bỗng nhiên như trở thành chất dinh dưỡng cho các binh sĩ hắc giáp vậy.

Đây chính là chỗ phi thường của Thi Khôi Huyết Quân. Những binh sĩ hắc giáp này có thể hấp thu hết thảy thuật pháp gây tổn thương cho họ rồi biến nó thành chất dinh dưỡng để gia tăng tu vi của bản thân. Chính vì thế mà họ trở thành một quân đoàn vô địch càng đánh càng mạnh.

Bạch Tiểu Thuần phấn khởi, lập tức giơ tay chỉ thẳng vào đám người Lý Thiên Thắng:

"Tiêu diệt bọn chúng cho ta!"

Hắc giáp bốn phía hùng hổ xông tới đám người Lý Thiên Thắng.

"Không tốt!" Sắc mặt Lý Thiên Thắng đại biến, muốn lui về sau nhưng đã chậm. Hắn và mười tộc lão bị vô số hắc giáp oanh kích, máu tươi phun ra, tình thế nguy ngập vô cùng.

Bạch Tiểu Thuần thì ngửa mặt cười ha hả.

"Lý Thiên Thắng, ngươi cũng dám đấu với ta sao! Một khi ta ra tay thì thượng đế cũng phải che mặt đấy!" Bạch Tiểu Thuần rất là tâm đắc với câu nói của mình, cảm thấy bản thân nói chuyện quá có khí thế rồi!

Lý Thiên Thắng lúc này đầu tóc rối bù, sắc mặt vặn vẹo, cả người đầy những vết thương lớn nhỏ. Hắn nghe Bạch Tiểu Thuần nói một câu kia thì gào rú thê lương:

"Tế tạng!!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK