Mục lục
[Dịch] Nhất Niệm Vĩnh Hằng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thanh âm này dõng dạc lộ ra khí phách thấy chết không sờn, còn mang theo một nỗi cừu hận sâu đến khắc cốt minh tâm. Có thể cảm nhận được Trần gia hẳn là đã tra tấn người này vô cùng tàn nhẫn, tạo thành thống khổ cả đời không thể xóa nhòa.

Tiếng hét âm vang bốn phía nhưng tộc nhân Trần gia đều không buồn liếc mắt, lúc này bọn họ đang rất hoang mang nhìn Bạch Tiểu Thuần.

Thi khôi hắc giáp kia cũng ngoảnh mặt làm ngơ không chút nào để ý.

Chỉ có Bạch Tiểu Thuần khi nghe được cái tên Tống Khuyết thì ánh mắt trợn to, vẻ mặt giật giật rất cổ quái, vừa như buồn cười vừa như khó tin. Thậm chí nếu nhìn cẩn thận còn có thể nhận ra một tia kinh hỉ.

"Tống Khuyết..." Bạch Tiểu Thuần nói thầm trong lòng rồi ho một tiếng, giả bộ điềm nhiên nhìn về phía hậu viện.

"Người nào đang hô to gọi nhỏ đó? Dẫn tới đây!" Bạch Tiểu Thuần hất cằm, tay chắp sau lưng, nói năng rất khí thế.

Rất nhanh, vài thi khôi bay vào trong hậu viện mang ra một người đàn ông, ném xuống dưới chân Bạch Tiểu Thuần rồi đứng yên lặng bên cạnh. Sát khí trên người thi khôi tràn ra, chỉ đợi Bạch Tiểu Thuần nói một câu là sẽ lập tức giết chết kẻ này.

Nam nhân bị thi khôi mang ra không phải hồn tu mà là tu sĩ.

Nhìn kỹ, tu sĩ này vẫn còn là thanh niên nhưng thân thể quá mức gầy yếu, cả người chỉ còn da bọc xương, có thể đếm được rõ cả bộ xương sườn, trên mặt râu ria xồm xoàm khiến cho thoạt nhìn già cỗi như là trung niên.

Quần áo của hắn cũng rách nát vô cùng, trông còn chật vật hơn cả ăn mày. Cả người dơ bẩn, nhem nhuốc. Không chỉ thế, trên người hắn có từng đám chỉ đen xuyên khắp cơ thể rồi cuộn lại chỗ đan điền.

Tu sĩ kia rất suy yếu, khí tức mỏng manh như có thể tử vong bất cứ lúc nào thế nhưng đôi mắt hắn sáng ngời, tu vi cũng dao động trên người. Tu sĩ này vậy mà là Nguyên Anh sơ kỳ!!

Những sợi chỉ đen kia không chỉ xuyên thấu qua gân cốt mà còn xuyên cả vào nguyên anh, giống như đã cắm rễ tại đó. Mỗi một lần tu vi vận chuyển thì sẽ có đại lượng linh khí theo những sợi chỉ đen kia khuếch tán ra ngoài.

Một màn này khiến Bạch Tiểu Thuần rất giật mình.

Người này đúng là....Tống Khuyết!

Tống Khuyết thân là thiên kiêu của Huyết Khê Tông, là con cưng của Nghịch Hà Tông, sau này còn trở thành người vệ đạo của Bạch Tiểu Thuần. Khi Táng Cung sụp đổ, không chỉ có Bạch Tiểu Thuần bị truyền tống vào sâu trong Man Hoang mà Tống Khuyết, Triệu Long, Thần Toán Tử cùng tất cả tu sĩ đều bị truyền tống về các nơi trong Man Hoang.

Kẻ có vận khí tốt thì còn có thể quay về Trường Thành. Tống Khuyết vận khí...kém cỏi. Hắn lại bị truyền thống thẳng đến Khôi Hoàng Thành này. Giữa Man Hoang lạ lẫm, hắn rất nhanh bị bắt giữ, biến thành tu nô, sau nhiều lần buôn bán trao tay thì lưu lạc đến Trần gia này.

Bởi vì thấy Tống Khuyết tu vi không tệ mà tư chất cũng tốt nên Trần gia không hút hết sinh cơ mà dùng bí pháp tàn khốc cưỡng ép đẩy tu vi của hắn lên Nguyên Anh sơ kỳ.

Nhìn như đột phá nhưng phương pháp này để lại vô số tai họa ngầm, tạo thành tổn thương cực lớn cho Tống Khuyết. Cái này cũng không phải trọng điểm mà quan trọng nhất là hắn bị vỗ béo như con heo chờ giết thịt rồi sau đó bị xuyên vô số sợi chỉ đen vào cơ thể. Mỗi ngày Tống Khuyết bị cưỡng ép phải vận chuyển tu vi, linh lực theo những sợi chỉ đen tràn ra khiến cho hắn đã trở thành linh thạch sống cho nhóm hồn tu nhỏ tuổi của Trần gia nơi đây.

Dù có tu vi Nguyên Anh nhưng hắn không hề tạo thành uy hiếp bởi tu vi chỉ có thể vận chuyển trong cơ thể, sức mạnh không thể ly thể. Trên người hắn còn có rất nhiều cấm chế khiến hắn thống khổ không chịu nổi.

Thậm chí vì để cho hắn phải cấp tốc phóng ra linh lực mà những tiểu bối Trần gia kia còn không ngừng tra tấn hắn. Cơ thể đau đớn khiến hắn tự động phóng xuất linh lực theo bản năng.

Ngày ngày bị tra tấn, Tống Khuyết thậm chí đã nghĩ tới cái chết, nhưng một linh thạch sống như hắn làm sao Trần gia lại để cho hắn chết dễ dàng. Những năm gần đây cuộc sống của hắn chìm dưới đáy vực thẳm, không có một tia hy vọng nào. Mãi cho đến hôm nay khi hắn nhìn thấy những tiểu bối Trần gia đang tu luyện thì bị mấy tên mặc giáp đen xông vào hù dọa đến phát run. Hắn cảm thấy thống khoái vô cùng mới ngửa mặt lên trời cười ha hả.

Tống Khuyết bị ném trên đất liền ngẩng đầu quan sát tình huống nơi đây. Hắn nhìn thấy một đám tộc nhân Trần gia mặt mày tái nhợt. Còn có rất nhiều người mặc giáp đen vây quanh, khí tức mỗi người đều khiến Tống Khuyết chấn động.

Cuối cùng, ánh mắt hắn rơi vào trên người Bạch Tiểu Thuần. Hắn nhận ra Bạch Tiểu Thuần đang được mọi ánh mắt chú mục vào.

Bạch Tiểu Thuần trong mắt hắn có tướng mạo tuấn lãng, quần áo xa hoa, phong thái cao ngạo, hẳn là người có địa vị cao quý. Nhất là thị vệ mặc giáp đen đứng sau lưng hắn tỏa ra khí tức khiến Tống Khuyết chỉ nhìn thoáng qua thôi cũng thấy đầu óc quay cuồng như thấy được thiên uy. Tống Khuyết cảm thấy bản thân như chiếc thuyền cô độc chỉ cần một ý niệm của đối phương cũng sẽ khiến hắn hình thần câu diệt.

"Thiên Nhân!!"

"Thiên Nhân là hộ vệ của hắn. Hắn là ai?" Tống Khuyết thở dồn dập, Bạch Tiểu Thuần tạo cho hắn áp lực thật lớn. Kẻ này có thể khiến con quái vật Trần gia này phải e sợ đến thế, lại có thiên nhân làm hộ vệ.

"Người này nhất định là thiên kiêu trẻ tuổi số một, số hai của Man Hoang....chẳng lẽ là hoàng tử!!" Tống Khuyết đã ở Khôi Hoàng Thành nhiều năm, đã hiểu được không ít về nơi này.

Giờ phút này đáy lòng hắn phập phồng, trong lòng đắng chát.

Bạch Tiểu Thuần âm thầm thở dài nhìn Tống Khuyết. Không biết vì sao mà mỗi lần hắn gặp Tống Khuyết lại thấy Tống Khuyết thê thảm hơn trước.

Nhìn dáng vẻ kia, Bạch Tiểu Thuần cũng không còn tâm tư chế nhạo hắn mà ngược lại, dâng lên nỗi thương cảm. Những hồi ức lúc ở Thông Thiên Hà lại tràn về nhưng hắn không quên thân phận hiện giờ của mình. Hắn khoát tay ra lệnh:

"Linh thạch sống này không tệ, đưa đến quý phủ của ta đi, sau này ta muốn dùng hắn để tu hành"

Chu Nhất Tinh nghe những lời này thì hơi ngần ngừ, hé miệng muốn nói gì đó nhưng lại bị ánh mắt cảnh cáo của Bạch Tiểu Thuần bắn qua. Chu Nhất Tinh run lên, lập tức đi nhanh đến chỗ Tống Khuyết.

Tống Khuyết nghe thấy liền phát cuồng: "Các ngươi có bản lĩnh thì giết ta đi!! Tống Khuyết ta dù chết cũng không muốn làm linh thạch sống nữa!! "

Hắn gào rú ầm ĩ nhưng Chu Nhất Tinh không do dự lập tức bắt lấy. Tống Khuyết thấy mình sắp bị mang đi, hoảng loạn nhìn chằm chằm Bạch Tiểu Thuần, hét lớn:

"Dượng..dượng của ta chính là Bạch Tiểu Thuần!!! Hắn bây giờ là người đứng đầu Minh Hoàng bảng. Một khi hắn thành tựu Thiên Nhân thì sẽ trở thành người thừa kế Minh Hoàng. Ngươi dám đối xử với ta như vậy, đến lúc đó dượng của ta nhất định sẽ báo thù cho ta. Các ngươi ai cũng không thoát được!!"

Tống Khuyết thật sự không nghĩ ra được phải lấy cái gì để uy hiếp đại nhân vật trước mắt này. Nhưng mà hắn không muốn trở thành linh thạch sống nữa. Trong tình thế này chỉ đành lôi tên tuổi Bạch Tiểu Thuần ra....Hắn đã từng nghe được các tiểu bối Trần gia bàn tán về chuyện Bạch Tiểu Thuần leo lên Minh Hoàng bảng. Trong lòng hắn cay đắng vô cùng.

Lời này vừa nói ra, tay Chu Nhất Tinh liền run lên. Tộc nhân Trần gia đang sa sút bốn phía cũng nhao nhao ngẩng đầu nhìn Tống Khuyết. Nếu trước đây Tống Khuyết nói ra điều này thì đảm bảo hắn sẽ bị ép đến khô kiệt mới thôi!

Phải biết rằng cái tên Bạch Tiểu Thuần chính là một sỉ nhục của Man Hoang. Người này một mực chiếm cứ vị trí đệ nhất Minh Hoàng bảng khiến người ta không thể tin nổi. Sau khi thí luyện kết thúc, nếu kẻ này thật sự trở thành người thừa kế Minh Hoàng thì đây sẽ là một cái tát vang dội cho cả Man Hoang....

Bạch Tiểu Thuần ngạc nhiên nhìn Tống Khuyết, trong lòng cũng thầm phì cười. Tống Khuyết trước kia chỉ cần nghe thấy mình gọi một tiếng "Khuyết Nhi" thôi cũng đã bùng nổ, thế mà bây giờ vì không muốn làm linh thạch sống, lại chủ động phô bày mối quan hệ này....

"Đứa nhỏ ngốc! Dù ta không phải dượng ngươi, chỉ bằng quan hệ ở Nghịch Hà Tông ta cũng sẽ cứu ngươi thôi. Lại càng không cần nói ta và dì nhỏ ngươi là cái quan hệ kia. Dì nhỏ ngươi chỗ nào lồi chỗ nào lõm ta đều nhìn thấy hết rồi...."

Bạch Tiểu Thuần thầm cảm khái, bước lên nhìn nhìn Tống Khuyết, thật sự nhịn không được mà xoa đầu Tống Khuyết.

"Mang đi!" Bạch Tiểu Thuần phất tay. Lần này đi Trần gia đã có thu hoạch không nhỏ.

Tống Khuyết kêu lên thảm thiết. Chu Nhất Tinh cắn răng đánh hắn bất tỉnh rồi vội vàng đưa đi. Trong lòng Chu Nhất Tinh rất sầu muộn, hắn thật không nghĩ tới tên Tống Khuyết này lại có quan hệ với Bạch Tiểu Thuần....

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK