Mục lục
[Dịch] Nhất Niệm Vĩnh Hằng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tâm tình Bạch Tiểu Thuần kích động, dưới lớp mặt nạ kia chính là một nụ cười vui vẻ và ấm áp khi nhìn thấy Thiết Đản, Thiết Đản càng mạnh mẽ thì hắn lại càng vui mừng.

Hơn nữa lúc nãy khi nghe đám người kia kinh hô lên, Bạch Tiểu Thuần càng thêm kích động. Hắn rất muốn nói cho mọi người biết, đây là Thiết Đản của ta đấy!

Chỉ là Bạch Tiểu Thuần thừa hiểu lúc này Thiết Đản không thể tới đây được, nên hắn đứng trong đám người Huyết Khê Tông đưa mắt nhìn về Thiết Đản. Ánh mắt của hắn, mang theo hàm ý mà chỉ Thiết Đản hiểu được.

“Ngoan nghe lời, quay về nhà đi, đợi lão cha ta làm xong việc thì sẽ trở về.”

Bước chân Thiết Đản đột nhiên ngừng lại, nó rất thông minh, hơn nữa trước kia ở với Bạch Tiểu Thuần cũng được hắn dạy bảo rất nhiều, lúc hai mắt nó xoay tròn, lập tức đoán ra chuyện. Thế là sau khi dừng lại, nó nhe răng nhìn về đám người Huyết Khê Tông đầy vẻ hung tàn, có điều ánh mắt lại như có như không đảo qua ngực Tống Quân Uyển…

Ánh mắt này người khác không nhận ra, nhưng Bạch Tiểu Thuần sao có thể không biết, chỉ đành thở dài rồi hung hăng trợn mắt trừng Thiết Đản một chút.

Thiết Đản tranh thủ cúi đầu, còn gào thét một tiếng nữa mới quay người rời đi. Tốc độ nhanh chóng, nháy mắt đã mất tăm, mà đám chiến thú xung quanh cũng đồng thời gào thét vài tiếng rồi quay lại bên chủ nhân của chúng.

Khí thế dời non lấp biển vừa hình thành cũng chậm rãi tiêu tán đi. Không ai chú ý tới, tại trên đỉnh Diên Vĩ Phong phía xa, có một ánh mắt nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần trong đám người.

Ánh mắt này mang theo tia nhìn kì dị, từ trên một nữ tử y phục đơn giản, dung nhan xinh đẹp. Gương mặt có chút tái nhợt nhưng cũng không thể nào làm giảm đi dung nhan của nàng, thậm chí ngược lại còn mang đến cho nàng một vẻ điềm đạm đáng yêu, khiến người khác nhìn nàng không khỏi dâng lên thương mến.

“Ca ca, hóa ra là ngươi đến Huyết Khê Tông a…” Nữ tử che miệng cười, ánh mắt lóe lên tia sáng quỷ dị…Nàng, chính là Công Tôn Uyển Nhi ngày đó bị mất tích trong Vẫn Kiếm thâm uyên, nàng về tới thì Bạch Tiểu Thuần cũng vừa rời khỏi tông môn được mấy ngày!

Ngay khi Công Tôn Uyển Nhi nhìn Bạch Tiểu Thuần, khí tức Thiên đạo trong thể nội hắn đột nhiên hơi chấn động. Hắn có chút kinh ngạc, cảm nhận như có ánh mắt nào đó ngưng tụ trên người mình bèn nhìn quanh bốn phía nhưng không phát hiện được gì cả. Ngay khi Bạch Tiểu Thuần còn đang kinh ngạc thì bà lão Diên Vĩ Phong phía trước thở nhẹ một hơi, gương mặt cũng trở nên tươi cười, cảm thấy bản thân đối xử tốt với Thiết Đản những năm qua cũng có tác dụng, Thiết Đản cũng là nghe lời mình nói ra mà rời đi.

“Thật không có ý tứ, nhưng chư vị rời khỏi bờ Bắc thì tốt hơn.” Trong lòng bà lão Diên Vĩ Phong đầy vui sướng, chỉ là vẻ ngoài vẫn lành lạnh như vậy.

Tống Quân Uyển thở dài, một lúc sau mới đè nén lại được sự mất bình tĩnh vừa rồi. Mặc dù đã được nghe nói Linh Khê Tông có linh thú từ trước, thế nhưng lúc này tận mắt nhìn thấy, cảm giác chân thực khi đối mặt hoàn toàn khác biệt.

“Căn cứ vào tin tức mật báo, thì Vương thú này do Bạch Tiểu Thuần bồi dưỡng ra, Thiên Đạo Trúc cơ, minh ngộ Thủy Trạch Quốc Độ, bồi dưỡng ra Vương thú…Bạch Tiểu Thuần này đến cùng thì là loại người như thế nào đây! Người này, nếu là tu sĩ Huyết Khê Tông ta…thật tốt.” Tống Quân Uyển thầm thở dài trong lòng, cũng không còn tâm tư tham quan nữa, khi nghe thấy bà lão Diên Vĩ Phong nói vậy, nàng tính đáp lời thì vào lúc này…

Một tiếng hừ lạnh từ trên không trung truyền ra, rồi thân ảnh lão tổ Tống gia cũng nhanh chóng cất bước ra khỏi vòng xoáy vẫn một mực tồn tại trên bầu trời, toàn thân huyết quang ngập tràn đi ra ngoài.

Sau lưng lão, bên trong vòng xoáy là một trong những lão tổ của Linh Khê Tông Lý Tử Mặc, vẻ mặt y có chút tiếc nuối cũng cất bước di ra.

“Các vị đạo hữu Linh Khê Tông, nên tự lượng sức, một khi khai chiến thì muốn ngừng cũng sẽ không được!” Sắc mặt lão tổ Tống gia âm trầm, quay đầu nhìn qua vòng xoáy sau lưng rồi nhìn Lý Tử Mặc một chút, hờ hững mở miệng.

“Điều kiện của Tống đạo hữu đưa ra quá mức hà khắc, Linh Khê Tông ta…tình nguyện chiến một trận, cũng tuyệt không nguyện kéo dài thêm một ngàn năm hơi tàn!” Trả lời lão tổ Tống gia, không phải là Lý Tử Mặc mà là một gương mặt tang thương bên trong vòng xoáy, gương mặt nghiêm nghị ẩn chứa vô tận tuế nguyệt, ánh mắt thâm thúy, lời vừa thốt ra đã khiến không trung phải nhấc lên gợn sóng.

Người này, chính là lão tổ đời thứ nhất của Linh Khê Tông, Hàn Tông!

Ánh mắt lão tổ Tống gia co rút lại, hừ lạnh một tiếng, tay áo hất lên, huyết quang trên người cũng lập tức hóa thành huyết vụ lan tràn ra xung quanh, đồng thời lão đưa tay phải ra trảo lấy đám người Huyết Khê Tông phía dưới.

“Chúng ta đi.” Một trảo của hắn, cả thân thể Bạch Tiểu Thuần và đám người đều nháy mắt bay đi, đến thẳng đám huyết vụ, ngay khi đến đây thì huyết vân trong đám huyết vụ này cũng cuồn cuộn ầm vang đi về phương xa.

Tốc độ rất nhanh, trong nháy mắt đã mất tăm tích!

Biến hóa xảy ra quá nhanh, trong lúc tâm thần đám người Linh Khê Tông còn đang chấn động, thì một khuôn mặt cũng hiện ra từ trong vòng xoáy, nhìn về hướng huyết vụ đi xa, ánh mắt trầm tư.

“Chúng ta có nên lưu Tống lão quái lại hay không đây?” Lý Tử Mặc chậm rãi dò hỏi.

“Tu vi của Tống lão quái không tầm thường, trong tám vị lão tổ Huyết Khê Tông thì chiến lực lão có thể được xếp vào ba hạng đầu. Nếu lão đã dám đơn độc tiến đến đây, nhất định đã có chuẩn bị, trong đó hẳn có bẫy rập, huống hồ việc này cũng không phù hợp với đạo nghĩa đón khách.” Lão tổ đời thứ nhất trầm ngâm một chút rồi chậm rãi đáp, nguyên nhân chính là điều đầu tiên, còn nguyên nhân sau thì chỉ do chính bản thân lão mà thôi.

“Hàn huynh…Lý mỗ cảm thấy Huyết Khê Tông cũng không muốn khai chiến, điều kiện bọn hắn đưa ra có thể thấy đã là cực hạn rồi, chúng ta…” Lý Tử Mặc chần chừ, không đành lòng nhìn thấy tông môn tử thương vì chiến tranh, nhẹ giọng nói.

“Tử Mặc, ngươi mềm lòng. Ở thời điểm này, mềm lòng không được gì cả, lão phu biết một khi khai chiến, nguy cơ sinh tử, tông môn có thể phải gặp họa diệt môn. Cho nên Tống Văn Vân ra điều kiện, ta đều đồng ý không khai chiến, bỏ qua cả cơ hội duy nhất kia để có thể tránh cho tông môn bị hủy diệt, tránh cho bọn tiểu bối phải tử vong…” Giọng nói tang thương của Hàn Tông vang lên, mang theo đầy mỏi mệt. Lão nói ra lời này, người khác không nghe thấy, chỉ có Lý Tử Mặc và mấy lão tổ khác nghe được mà thôi.

“Cho nên chúng ta hứa hẹn, sẽ không thừa cơ tiến đánh sơn môn Huyết Khê Tông, không liên thủ cùng Không Hà Viện, cũng cam đoan thực hiện hứa hẹn. Thế nhưng chúng ta không cho phép đối phương dùng Thông Thiên Hà để bố trí trận pháp!”

“Một khi chỉ vì tránh đi tai họa ngày hôm này, đồng ý đối phương dùng Thông Thiên Hà bố trí trận pháp, khiến toàn bộ nước sông Thông Thiên Hà khu vực của chúng ta bị khô héo, linh khí giảm xuống, phong ấn chúng ta ngàn năm, tu vi mọi người bị đình trệ không cách nào đột phá. Ngàn năm sau…Chỉ sợ không tới mấy trăm năm, Linh Khê Tông chúng ta tự suy kiệt mà chết rồi, nếu có thể gắng gượng được một ngàn năm….Khi đó tông môn so với bây giờ còn suy yếu hơn rất rất nhiều, đây chính là đặt quyền chủ động vào tay người khác, để tai họa lại cho hậu nhân gánh lấy!”

“Đây chẳng khác gì treo thanh đao ở trên cổ. Ngàn năm sau, Huyết Khê Tông đã là đại tông Trung du, không còn như bây giờ mà mạnh mẽ hơn không biết bao nhiêu lần, còn chúng ta thì yếu ớt không đứng vững. Lúc đó, nếu bọn họ thương hại chúng ta thì sẽ tuân theo ước định, còn nếu không muốn thì diệt toàn tông ta dễ như trở bàn tay!” Ánh mắt lão tổ đời thứ nhất đầy tang thương, tựa như nhìn thấy được kết cục tử vong của ngàn năm sau, ngữ khí trầm thấp.

“Bị phong ấn ngàn năm, nhìn qua như tránh khỏi tử thương, thế nhưng thực tế lại lưu lại đại họa diệt môn cho đời sau. Chi bằng hiện tại, thế cục biến đổi khó lường, coi như thực sự khai chiến, cho dù Linh Khê Tông ta không bằng được Huyết Khê Tông nhưng cũng rất mạnh mẽ, phối hợp với ngoại lực cũng không phải không có khả năng.”

“Tử Mặc, chúng ta chính là lão tổ, nhìn sự việc cũng không thể nhìn trước mắt mà còn phải nghĩ tới những năm tháng sau này, xem xét đến toàn cục nữa!”

“Linh Khê Tông…thà rằng đời này thiết huyết chiến tử, cũng không thể như chó ngáp hơi tàn ngàn năm. Ngàn năm sau là hi vọng thì cũng được đi, nhưng mà rõ ràng là…là một con đường cùng!” vẻ mặt lão tổ đời thứ nhất đầy mệt mỏi. Sau khi lão nói xong thì cũng dần tiêu tán trong vòng xoáy, rồi vòng xoáy trên bầu trời cũng nhanh chóng tiêu tan đi. Lý Tử Mặc trầm ngâm một chút, đôi mắt lộ ra chiến ý. Lão hiểu được, lão tổ đời thứ nhất nói rất đúng, liều chết thì còn có hi vọng sống sót, nếu chọn sống quỳ hôm nay thì tương lai nhất định chết rất thảm!

Không lâu sau, mệnh lệnh của Chưởng môn Trịnh Viễn Đông truyền ra khắp hai bờ Nam Bắc.

“Mở ra đại trận bảo vệ tông môn, nhen nhóm trận pháp tại Lạc Trần sơn mạch, triệu hồi đệ tử toàn tông đang ở bên ngoài về, tất cả tu sĩ…chuẩn bị chiến đấu!!!”

Lúc này, trên bầu trời khu vực giữa Huyết Khê Tông và Linh Khê Tông, huyết vân ầm ầm bay qua, toàn bộ tu sĩ Huyết Khê Tông đều run sợ khi nhìn thấy lão tổ Tống gia ngồi trước mặt họ, sắc mặt tái nhợt, mãi cau mày lại như mang theo tâm sự vô hạn.

Nhất là khi nghe được lời lão tổ nói lúc bước ra khỏi vòng xoáy, hiên nhiên là đàm phán với Linh Khê Tông đã thất bại.

Một khi đã thất bại, thì chiến tranh giữa hai tông môn sẽ tùy thời bộc phát. Dưới tình huống như vậy, con đường về của bọn họ trở nên đầy hung hiểm.

Sắc mặt Thần Toán Tử tái nhợt, cúi đầu thôi diễn tính toán. Bạch Tiểu Thuần trầm mặc, hắn biết tất cả mọi chuyện, cho nên khi hiểu rõ câu trả lời của Linh Khê Tông, trong lòng thở dài. Loại quyết định đại sự này của tông môn, Bạch Tiểu Thuần không thể thay đổi hay tham dự vào được, hắn chỉ đành trầm mặc nhìn về phía Linh Khê Tông, lòng thầm lo lắng.

Tống Quân Uyển ngồi cạnh lão tổ Tống gia ngay vị trí đầu của huyết vụ, vẻ mặt cảnh giác, thỉnh thoảng nhìn quanh bốn phía. Một đường trở về, tất cả mọi người đều lâm vào trầm mặc.

Mảnh huyết vụ rồi cũng nhanh chóng bay qua dãy núi Lạc Trần, bước vào phạm vi Huyết Khê Tông nhưng lại không hề gặp bất kỳ phục kích nào. Chỉ là ngay khi bọn họ vừa rời đi, thì dãy Lạc Trần ầm ầm chấn động, rồi một màn sáng cuồn cuộn xuất hiện thông thẳng lên trời cao, hình thành nên một tầng ngăn cách sừng sững giữa hai tông môn.

“Hay cho một Linh Khê Tông…” lão tổ Tống gia trầm mặc trong giây lát, than nhẹ một tiếng. Sâu trong đáy mắt lão có chút tiếc nuối, cũng có kính nể, tay phải vung lên, ba điểm sáng trong ống tay áo lão đi ra, hóa thành ba thân ảnh hư ảo giữa không trung. Một người trong đó Bạch Tiểu Thuần vừa nhìn đã nhận ra, là Vô Cực Tử.

“Vậy mà lại không chặn đường?” Ba thân ảnh hư ảo này đều là ba vị lão tổ Huyết Khê Tông. Sau khi bọn họ xuất hiện, đám người trên huyết vụ nhao nhao bái kiến, Bạch Tiểu Thuần cũng bái kiến rồi ngẩng đầu nhìn ba vị lão tổ hư ảo giữa không trung, trên người cả ba đều tràn ra gợn sóng kì dị, hư vô vặn vẹo. Bạch Tiểu Thuần nhìn thấy vậy thầm kinh hãi.

“Lão phu tự mình làm mồi câu, nhưng bọn họ là vì đạo nghĩa hay hoài nghi mà mặc kệ để ta rời đi, cũng chính là thể hiện ra sự bá đạo và không e sợ của bọn họ, Linh Khê Tông…quả thật xứng đáng là một kình địch.” Lão tổ Tống gia than nhẹ.

Ba người kia cũng trầm mặc, Vô Cực Tử nhìn về phía Linh Khê Tông, một hồi lâu sau bèn lắc đầu than nhẹ.

“Đáng tiếc, chúng ta không tin được bọn họ, bọn họ cũng không tin được chúng ta…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK