Mục lục
[Dịch] Nhất Niệm Vĩnh Hằng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bạch Tiểu Thuần đi ra xem, thì thấy ở bên ngoài trận pháp, con đại hắc cẩu kia đang nghênh ngang đắc ý đứng ở nơi đó. Bên dưới móng vuốt chính là con Bích Nhãn Hắc Miêu cực kỳ cảnh giác kia, chỉ bất quá là bây giờ con mèo đen này đang rất uể oải, mặt ủ mày chau.

Đại hắc cẩu vừa nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần thì lại càng đắc ý hơn, bắt đầu lớn tiếng sủa. Bạch Tiểu Thuần lập tức mở trận pháp. Trận pháp này vừa mới mở, con đại hắc cẩu nháy mắt đã vọt vào, lao thẳng tới chỗ Dục Thú Hoa.

Bạch Tiểu Thuần ngây ngốc một chút,cảm thấy huyễn cảnh mà đại hắc cẩu này thấy, nhất định là không tầm thường.

“Thật sự là không muốn sống nữa sao!” Bạch Tiểu Thuần thở dài, đi tới trước mặt Bích Nhãn Hắc Miêu, thấy con mèo đen này chỉ bị kiệt sức một chút, không có vấn đề gì, lúc này mới cầm nó mang tới hậu viện.

Chờ tới hơn nửa ngày... Cho đến khi đại hắc cẩu nhảy vào trong Dục Thú Hoa lần thứ mười thì bị Bạch Tiểu Thuần tóm lấy ném ra ngoài. Giờ phút này hắn vô cùng lo lắng, sợ đại hắc cẩu này nếu như cứ nhiều lần đưa ra sinh mệnh bản nguyên phản tổ chi huyết như thế thì kế hoạch chiến thú mạnh nhất của mình, có lẽ cuối cùng Dục Thú Chủng được sinh ra... lại chính là một con tiểu hắc cẩu!

Nghĩ tới khả năng này làm Bạch Tiểu Thuần trở nên khẩn trương, trong lòng hạ quyết tâm quyết không để cho đại hắc cẩu này tiếp tục dâng hiến nữa, hắn nhanh chóng đem Bích Nhãn Hắc Miêu ở trong tay ném vào bên trong Dục Thú Hoa.

Nửa tháng sau đó, con đại hắc cẩu kia tự hiểu quy củ, vì vậy mà cứ cách một ngày lại kéo đến một con chiến thú rất là uể oải tới, sủa to vài tiếng, chờ sau khi Bạch Tiểu Thuần mở cửa là lập tức xông vào như rất quen thuộc.

Mỗi lần, Bạch Tiểu Thuần đều muốn cự tuyệt đại hắc cẩu, nhưng cứ nhìn thấy chiến thú mà đại hắc cẩu mang tới, thì tâm thần lại chấn động.

“Con đại hắc cẩu này giỏi thật. Nó làm sao biết là ta muốn đi bắt những con thú này. Cần phải biết là những con thú này đều bị chủ nhân trông coi rất kỹ, hoặc là được đặt ở trong túi nuôi thú, hoặc là ở trong động phủ nội môn.” Bạch Tiểu Thuần thật sự không có cách nào cự tuyệt. Đại hắc cẩu này tựa như nắm bắt được tâm lý của Bạch Tiểu Thuần, nên mỗi lần mang tới đều là chiến thú khiến cho Bạch Tiểu Thuần phải động tâm. Thậm chí có một lần, thế mà ngay cả chiến thú của một vị trưởng lão Lạc Nhật Phong cũng bị nó kéo tới.

“Đáng chết, nếu nói như vậy, thì đại hắc cẩu này đã âm thầm theo ta không biết bao nhiêu lâu...” Bạch Tiểu Thuần hiểu ra vấn đề rất nhanh. Hiển nhiên là chỉ có một khả năng này mà thôi.

Bạch Tiểu Thuần cảm khái, nghiêng mắt nhìn đại hắc cẩu không nhúc nhích ở bên trong Dục Thú Hoa, cảm thấy con Dạ Hành Thú này chẳng những phi thường thông minh, mà thực lực lại cường hãn, nhất là tốc độ, nếu không, cũng không có khả năng đánh bại những con chiến thú này mà kéo tới đây.

“Thôi thôi, đây cũng là một tên đáng thương. Dù sao lúc trước ta cũng làm nó bị liên lụy, nếu mỗi lần nó đều mang đến loại chiến thú này, thì để cho nó dâng hiến thêm mấy lần cũng được. Chỉ là ta không muốn nó tiếp tục cũng là muốn tốt cho nó.” Bạch Tiểu Thuần lắc đầu, không tiếp tục để ý tới đại hắc cẩu nữa, tròng mắt xoay chuyển, nhìn về phía tứ đại sơn phong.

“Ta cần chiến thú cường đại hơn... Tứ đại hộ sơn thú, hẳn là tốt nhất.” Bạch Tiểu Thuần liếm môi một cái, lập tức rời khỏi lầu các, đi tới thạch động luyện đan ở trong Cổ Thú Thâm Uyên.

Đồng thời, trong khoảng thời gian này, không ít đệ tử của bờ Bắc đều cảm thấy có gì đó không thích hợp, đã nhận ra được chiến thú của mình đều xuất hiện những hành động cổ quái, thường xuyên kêu to ở trong đêm, giống như là đang kêu gọi.

Nhất là con Bích Nhãn Hắc Miêu kia, âm thanh lại càng sắc nhọn, trong mắt thi thoảng lại lộ ra hồi ức, giống như là ở bên trong huyễn cảnh kia, nó trở thành vua của bách thú, chí cao vô thượng, ngay cả âm thanh cũng mang theo bá khí, truyền ra khắp bốn phía. Chủ nhân của con mèo đen này lại càng lo lắng, không biết chiến thú của mình bị làm sao.

Mà những chuyện như vậy, thì ra ở trong tông môn lại có rất nhiều...

Dần dần, đa phần đệ tử bờ Bắc bắt đầu đi tìm kiếm nguyên nhân...

Mấy ngày sau đó, Bạch Tiểu Thuần từ trong hang luyện dược đi ra, hài lòng cầm không ít đan dược dẫn dụ hung thú trong tay. Chờ tới khi màn đêm giáng xuống, hắn vội vã ra ngoài, đầu tiên là đi tới Diên Vĩ Phong. Sau khi đi tới đỉnh núi, trong lòng hắn có chút khẩn trương, hướng về chỗ hang động của con chim phượng bảy màu, nghĩ sẽ nịnh nọt nó một chút, vì thế ném một viên tam giai Linh Dược vào.

Nhưng viên đan dược này vừa ném ra đã ngay lập tức bị bắn ngược trở về, còn đập vào ngực của Bạch Tiểu Thuần, cường lực rất lớn. Cũng may Bạch Tiểu Thuần da dày thịt béo nên chỉ hơi thay đổi sắc mặt, lùi lại về phía sau mấy bước. Từ bên trong cái hang động đen kịt, con chim phượng bảy màu kia chậm rãi đưa cái đầu thò ra ngoài, kiêu căng nhìn Bạch Tiểu Thuần một chút, trong mắt lộ ra khinh miệt.

Không phải nó khinh miệt Bạch Tiểu Thuần, mà là khinh thường hành động hắn ném ra đan dược.

Giống như là đang nói cho Bạch Tiểu Thuần biết, nó tuyệt đối không ăn đan dược do người là đưa cho.

Bạch Tiểu Thuần trợn to mắt, vội ho một tiếng.

“Phượng Điểu tiền bối, viên đan dược này ăn ngon lắm... Ngươi không thích cũng không sao, đi theo ta đi, ta dẫn ngươi tới một nơi rất tốt, nơi đó có thể giúp ngươi thực hiện được tất cả mộng tưởng.” Bạch Tiểu Thuần lộ ra bộ dáng nhu thuận. Trong lúc hắn còn đang giải thích thì con chim phượng kia bỗng nhiên vung cánh lên. Một cơn gió lớn đảo qua làm cho Bạch Tiểu Thuần không ngừng lùi lại, chỉ thiếu chút nữa là rớt xuống vách núi, khiến hắn bị dọa đến tâm can run lên, vội vội vàng vàng tránh đi.

Con chim phượng bảy màu kia lạnh lùng trừng mắt nhìn Bạch Tiểu Thuần giống như là đang cảnh cáo, rồi mới chậm rãi trở về trong hang động.

“Thôi thôi, con chim phượng bảy màu này tính tình quá tự đại, ta đi tới Lạc Nhật Phong nhìn xem con Tam Nhãn Ô Nha kia xem. Hẳn là tính tình nó không có quá tự đại như vậy đi.” Bạch Tiểu Thuần có chút đau đầu, hạ quyết tâm, ngay trong đêm đi tới Lạc Nhật Phong, đứng ở trước cửa hang của con Tam Nhãn Ô Nha kia, lại tiếp tục thử.

Thế nhưng chỉ mất thời gian nửa nén hương, Bạch Tiểu Thuần da đầu tê dại, cấp tốc bỏ chạy, phía sau hắn hắc mang lập lòe. Con Tam Nhãn Ô Nha kia đang nhanh chóng đuổi theo, giống như xua đuổi Bạch Tiểu Thuần xuống núi. Đến lúc này mới mang theo ngạo nghễ, quay người bay trở về.

“Ta hận nhất là chim. Hừ, tính tình của chim đều là tự đại. Chim của Chu trưởng lão lại còn biết vu oan cả cho người.” Bạch Tiểu Thuần cảm thấy rất ủy khuất. Hắn cảm thấy mình có hảo ý tặng đan dược, nhưng những con chim này lại khi dễ mình như thế.

Nhưng vì muốn bồi dưỡng ra chiến thú mạnh nhất, Bạch Tiểu Thuần không cam tâm, vì thế ánh mắt lại rơi lên trên Khung Đính Phong, lộ ra vẻ chờ mong.

“Con thằn lằn lớn kia, xem ra chính là rất đàng hoàng, hơn nữa cái bụng lại lớn như vậy, hẳn là rất tham ăn... Nói không chừng có hi vọng a.” Bạch Tiểu Thuần lập tức phấn chấn, nhanh chóng đi đến Khung Đính Phong, nhưng cũng rất nhanh đã mang theo vẻ mặt cầu xin quay trở về, quần áo đều bị tàn phá.

Con thằn lằn kia cũng không để ý tới viên đan dược mà Bạch Tiểu Thuần ném qua, thậm chí do sốt ruột mà Bạch Tiểu Thuần còn ném tới mấy hạt, vậy mà cái vọt thẳng ra về phía Bạch Tiểu Thuần lại chính là một trảo.

Làm Bạch Tiểu Thuần bị hù phải trốn vội, quần áo đều bị móng vuốt của con đại thằn lằn cào một cái, mặc dù không làm thân thể bị thương, nhưng y phục lại bị tàn phá không chịu nổi.

Về phần đại hộ sơn thú cuối cùng, Quỷ Nha Phong Sơn Quỷ, Bạch Tiểu Thuần do dự một lúc lâu, cuối cùng hung hăng giậm chân một cái, vào trong đêm một ngày sau đó, cũng lại chạy như bay. Con Sơn Quỷ kia ngược lại lại có tính tình tốt nhất, nhìn cũng không thèm nhìn Bạch Tiểu Thuần, như không thấy hắn tồn tại, cũng không thèm nhìn đan dược mà Bạch Tiểu Thuần ném qua.

Bạch Tiểu Thuần đợi cả nửa đêm cũng không thấy có hiệu quả gì, ngày thứ hai lại đi. Liên tiếp ba ngày, cuối cùng chỉ có thể mang vẻ mặt cầu xin từ bỏ.

“Bốn đại hộ sơn thú này, con nào cũng khinh người!” Bạch Tiểu Thuần than thở, ở bên ngoài lầu các sầu mi khổ kiểm. Toàn bộ bờ Bắc, ngoại trừ một vài chiến thú Bạch Tiểu Thuần không thể trêu chọc, hoặc là bị nhốt trong túi nuôi thú không được chủ nhân lấy ra, thì những con chiến thú khác, phàm là có giá trị thì hầu như đều đã dâng hiến qua. Về phần những chiến thú của các trưởng lão kia, có đại hắc cẩu ở đây, cũng đều lần lượt bị nó kéo tới.

Nhưng chỗ bốn đại hộ sơn thú, Bạch Tiểu Thuần lần lượt thất bại, làm cho hắn cực kỳ uể oải. Nhất là thời kỳ nở hoa của Dục Thú Hoa đã đi qua được hơn phân nửa, khiến cho Bạch Tiểu Thuần rất sốt ruột.

“Ta muốn ra chiến thú, là mạnh nhất trước nay chưa từng có. Nếu tứ đại hộ sơn thú không đồng ý thì ta liền đi tìm chiến thú so với chúng nó còn lợi hại hơn. Trong khắp tông môn, lợi hại hơn so với chúng nó... Hả?” Bạch Tiểu Thuần đang thì thào nói nhỏ, bỗng nhiên thân hình chấn động, chậm rãi ngẩng đầu, hai mắt sáng lên, nhìn về phía Cổ Thú Thâm Uyên.

“Lợi hại hơn so với hộ sơn thú, đương nhiên là... Hộ tông thần thú a!”

“Thiên Giác Mặc Long... Nếu như ta có thể khiến nó đến dâng hiến một cái, vậy thì cái gì cũng đủ!!” Bạch Tiểu Thuần lập tức hưng phấn, hô hấp dồn dập, bắt đầu cẩn thận suy nghĩ.

“Nói gì thì nói, ta cùng với hộ tông thần thú cũng coi như là có chút giao tình. Từ lúc ta tới đây, mỗi lần qua chỗ kia luyện dược, đều sẽ ném vào thâm uyên một chút... Mà Thiên Giác Mặc Long lão nhân gia nó, mặc dù ta chưa từng nhìn thấy, nhưng nó lại không có không cho ta luyện dược ở trong đó. Điều này nói rõ là... Nó tán đồng ta!” Bạch Tiểu Thuần càng nghĩ càng cảm thấy có đạo lý, càng thêm kích động. Sau khi sửa sang lại túi trữ vật một chút, hắn thở sâu, tay áo nhỏ hất lên, đi thẳng tới 6.

Xe nhẹ đường quen, vì để bồi dưỡng ra chiến thú mạnh nhất, Bạch Tiểu Thuần cũng đã liều mạng, phi tốc đi đến. Ở miệng cái khe 6 này, hắn nhìn thấy phía dưới là một mảnh đen kịt, giống như là có khói đen che phủ. Thậm chí khi đứng ở chỗ này, hắn đều cảm thấy tứ chi đều lạnh, giống như là đang có từng trận khí lạnh đang không ngừng bay lên từ dưới vực sâu.

Thân hình Bạch Tiểu Thuần có chút phát run, hắn sợ mình sẽ rơi xuống, vì thế vội vàng lùi lại phía sau mấy bước. Sau khi nhìn lại vực sâu một chút, hắn cắn răng, lấy ra một viên đan dược ném xuống phía dưới.

“Thiên Giác tiền bối, vãn bối la Bạch Tiểu Thuần a. Ngài nhớ kỹ lại đi, mấy năm nay ta đều đưa đan dược cho ngài. Việc này, ngài thử nếm xem viên đan dược này có hương vị thế nào.” Bạch Tiểu Thuần khẩn trương mở miệng. Hắn chờ nửa ngày thấy không có phản ứng gì, nghĩ nhiều khả năng là Thiên Giác Mặc Long

có khẩu vị khác biệt, vì thế lại ném ra một viên tam giai linh dược.

Rất nhanh, hắn đã ném ra bảy tám hạt khác nhau, đáy lòng có chút như đưa đám. Cuối cùng dứt khoát đem mấy hạt Phát Tình Đan ở trong tay áo ném cả xuống dưới, nhưng vẫn không có phản ứng gì.

“Chẳng lẽ trời xanh đã định, không cho Bạch Tiểu Thuần bồi dưỡng ra chiến thú mạnh nhất...” Bạch Tiểu Thuần thỏ dài một tiếng, thất lạc đang muốn rời đi. Nhưng vào lúc này, đột nhiên, sương mù màu đen ở dưới vực sâu bỗng nhiên cuộn trào. Cùng lúc đó, có một âm thanh tang thương từ dưới vực sâu này, bỗng nhiên truyền ra.

“Tiểu bất điểm, đừng thử... Hảo ý của ngươi ta xin ghi nhận... Nhưng ta từ ba ngàn năm trước đã không được... Nếu như ngươi có thể làm cho bản nguyên của ta từ trong khô héo sôi trào, dù chỉ sôi trào trong nháy mắt, thì điều kiện gì ta cũng có thể đáp ứng ngươi!”

“A?” Bạch Tiểu Thuần trợn to mắt, hô hấp dồn dập, bỗng nhiên quay người.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK