Mục lục
[Dịch] Nhất Niệm Vĩnh Hằng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thời điểm Bạch Tiểu Thuần thì thào nói nhỏ, Công Tôn Uyển Nhi cũng thu hồi thần thức. Nàng nhíu mày lại. Thần thức của nàng khuếch tán ra phạm vi nhất định, nhưng thu hồi cũng không nhiều. Dường như thần thức ở chỗ này cũng bị ngăn cản.

Lúc này tay phải của nàng bấm quyết, bất chợt đặt tại mi tâm. Thần thức lại tản ra. Sau vài hơi thở, trong mắt Công Tôn Uyển Nhi bỗng nhiên lộ ra tinh quang.

- Ta nhận thấy được ở vị trí này, có một ngôi làng. Bên trong hình như có người sống. Nhưng thần thức ở nơi này, làm thế nào cũng vẫn không có cách nào tiến vào được. Khó có thể thấy rõ tất cả.

Nói xong, Công Tôn Uyển Nhi thoáng lắc mình một cái, lao thẳng đến phía trước. Bạch Tiểu Thuần nhìn theo bóng lưng Công Tôn Uyển Nhi một chút, đè xuống sự bất an trong lòng. Sau khi hít một hơi thật sâu, hắn cũng lao theo ở phía sau. Hai người nhanh như tên bắn lao về phía trước, nơi thần thức của Công Tôn Uyển Nhi điều tra ra.

Bốn phía xung quanh vô cùng an tĩnh. Thậm chí cũng hoàn toàn không có chút gió nào thổi tới. Nhưng trên tầm mắt lại không phải là tối tăm. Bức tường lưới của con nhện lớn thay thế co bầu trời, có ánh huỳnh quang chiếu xuống. Ở trong mắt phàm nhân, có lẽ sẽ thấy tầm mắt mơ hồ. Nhưng ở dưới tu vi của Bạch Tiểu Thuần cùng Công Tôn Uyển Nhi, bốn phương tám phương xung quanh nơi đây, so với ban ngày lại không có gì khác nhau, rất rõ ràng.

Mà tốc độ của bọn họ lại vượt xa Bán Thần. Mặc dù kích thước của Huyền Cửu Quận này có thể so sánh được với thế giới Thông Thiên, nhưng trong lúc hai người lao nhanh như tên bắn, chỉ trong thời gian chưa đến một nén hương, từ phía xa bọn họ đã nhìn thấy được một chỗ thôn trang!

Thôn trang này có thể đã từng rất bình thường. Nhưng hôm nay lại cực kỳ dễ làm cho người khác chú ý. Thật sự tất cả tồn tại ở bốn phía xung quanh nơi đây, đều đã biến mất, hóa thành tro bụi. Duy nhất chỉ có thôn trang này, rốt cuộc vẫn duy trì sự hoàn hảo. Thậm chí còn có thể mơ hồ nhìn thấy được một ít ngọn đèn dầu cùng với khói bếp lượn lờ bay lên.

Cảnh tượng như vậy, nhất thời khiến sự bất an trong lòng Bạch Tiểu Thuần càng thêm mãnh liệt hơn. Tuy nhiên, đây chỉ là bất an, lại không có bay lên đến mức độ nguy cơ. Lúc này thoáng một cái, hắn lại cùng Công Tôn Uyển Nhi, không ngừng tới gần về phía thôn trang.

Nhưng ngay khi hai người tới gần thôn trang, không đợi bọn họ bước đi vào, trong nháy mắt, bỗng nhiên... Ở trong thiên địa yên tĩnh này, lại có tiếng cười của tiểu nữ hài giống như tiếng chuông bạc, đột nhiên từ trong thôn trang nơi này, truyền ra!

- Khanh khách...

Tiếng cười kia đột ngột truyền ra, vang vọng bốn phía xung quanh. Lúc tiếng cười này rơi vào trong tai Bạch Tiểu Thuần cùng Công Tôn Uyển Nhi, thần sắc bọn họ đều thoáng động.

Nhất là từ sau khi tiếng cười kia xuất hiện, lại trước sau không dừng, ở bốn phía xung quanh đây không ngừng vang vọng ra. Công Tôn Uyển Nhi hừ lạnh một tiếng.

- Ở trước mặt bản tôn, giả thần giả quỷ!

Trong mắt Công Tôn Uyển Nhi lại xuất hiện ánh sáng u ám giống như ma trơi vậy. Nàng là người đầu tiên bay vào trong thôn trang, Bạch Tiểu Thuần cũng cảm thấy ở trước mặt Quỷ Mẫu như Công Tôn Uyển Nhi này, tất cả quỷ vật cũng không đủ nhìn. Nghĩ như vậy, hắn cũng cảm thấy mình bình tĩnh hơn rất nhiều. Hắn cũng bước vào trong thôn trang.

Thôn trang này không lớn, bộ dạng ước chừng chỉ có hơn một trăm hộ. Trên đường phố rất sạch sẽ, thậm chí cùng mặt đất tro bụi bên ngoài, đều có chút khác bạc. Nhất là bên trong những căn nhà ở hai bên, cũng không thiếu ánh đèn ánh lửa sáng lên.

Chỉ là vào thời khắc này, sắc mặt Bạch Tiểu Thuần lại trầm xuống. Thần thức của hắn dĩ nhiên tản ra, bao trùm ngôi làng không phải là quá lớn này. Nhưng hắn lại không có nhận thấy được, có bất kỳ tồn tại khí tức sinh mạng nào ở bốn phía xung quanh đây.

Thậm chí Công Tôn Uyển Nhi cũng trực tiếp đẩy ra mấy gian nhà có ánh đèn. Nhưng bên trong trống trơn, không có lấy nửa bóng người. Nhất là ở một gian nhà trong đó, trên bàn bòn bày đơn giản một mâm cơm đã ăn còn dư lại một nửa. Nhưng bốn phía xung quanh giống như không người.

Nếu chỉ như vậy thì cũng thôi. Nhưng hết lần này tới lần khác, tiếng cười vui vẻ của tiểu cô nương kia cho đến hiện tại cũng không có tiêu tan, trước sau vang vọng. Thậm chí sau khi Bạch Tiểu Thuần cùng Công Tôn Uyển Nhi tiến vào làng, tiếng cười kia đã không phân biệt rõ được là đến từ nơi nào, dường như ở tất cả vị trí bốn phía xung quanh, đều đang truyền tới.

Điều khiến cho Bạch Tiểu Thuần kinh hãi, là thần thức của hắn trước sau đều đang tản ra, bao phủ bốn phía xung quanh, nhưng vẫn không có tìm được nơi truyền ra tiếng cười, lại càng không cần nói tới tìm được tiểu nữ hài truyền ra tiếng cười này.

Nhất là cảm giác bất an trong lòng hắn, lúc này theo tiếng cười vang vọng, đã nhanh chóng tăng lên, mơ hồ làm cho Bạch Tiểu Thuần cảm thấy có nguy cơ. Đúng lúc này, bỗng nhiên, tiếng cười chợt biến mất!

Sau khi tiếng cười đột nhiên biến mất, không đợi Bạch Tiểu Thuần cùng Công Tôn Uyển Nhi kiểm tra, âm thanh cũng thuộc về tiểu cô nương kia, lại một lần nữa vang vọng toàn bộ ngôi làng. Chỉ có điều giờ phút này không còn là tiếng cười nữa. Mã đã trở thành... tiếng khóc!

Tiếng khóc kia nức nở, ẩn chứa sự thê lương, tuyệt vọng, cùng với sự bất lực điên cuồng, vang vọng ở bốn phía xung quanh nơi này. So với tiếng cười lúc trước, nó còn mãnh liệt hơn. Bên trong Huyền Cửu Quận này vốn không có gió, lại có thể xuất hiện cuồng phong!

Thiên địa mơ hồ truyền đến tiếng nổ vang, giống như sấm rền nổ tung. Trên mặt đất vô số tro bụi bị thổi bay, che khuất bầu trời. Đồng thời, một cảm giác rợn cả tóc gáy dâng lên ở trong lòng Bạch Tiểu Thuần.

- Công Tôn Uyển Nhi, nàng lại là Quỷ Mẫu. Nàng nhanh chóng tìm xem đây là quỷ vật gì vậy?

Hơi thở của Bạch Tiểu Thuần trở nên dồn dập, nhìn bốn phía xung quanh. Thời điểm hắn đang vội vàng mở miệng nói, sắc mặt hắn bỗng nhiên lại biến đổi, Hắn chợt quay đầu lại nhìn về chỗ Công Tôn Uyển Nhi trước đó.

Công Tôn Uyển Nhi vốn thật sự đứng ở nơi đó, kiểm tra bốn phía xung quanh, lúc này lại có thể biến mất!

Trong mắt Bạch Tiểu Thuần nhất thời lô lắng. Lấy tu vi của hắn, Công Tôn Uyển Nhi ở khoảng cách gần như vậy. Nếu như nàng rời đi nói, hắn nhất định có thể phát hiện ra. Nhưng hiện tại... Đối phương lại có thể không thấy bóng dáng.

- Ở đây thật là quỷ dị!

- Công Tôn Uyển Nhi không có khả năng rời đi. Như vậy lại chỉ có một khả năng!

- Nơi đây có bí trận, nhưng hình thành thuật pháp thân thể cùng loại với không gian trùng điệp vậy!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK