Mục lục
[Dịch] Nhất Niệm Vĩnh Hằng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Đạo Cung này là nơi xa hoa nhất mà cả đời ta đã gặp!

- Các ngươi có nhìn thấy được không? Trước đó, ta đi ở trên đường, lại có thể thấy được một đóa Tiên La Hoa. Trời ạ, đây chính là tiên thảo chỉ có thời thượng cổ mới thỉnh thoảng xuất hiện. Theo lời đồn đại, sau khi ăn vào, có thể khiến cho người phàm trực tiếp Kết Đan!

- Đây tính là cái gì! Ta còn thấy được một vị rồng lớn hai đầu. Đây chính là rồng đấy. Còn có hai đầu... Thiên địa ít có!

Lúc này, tâm thần đám người của Thông Thiên Đông Mạch đều đang chấn động. Bọn họ không ngừng bàn luận ầm ĩ. Ba mạch khác đều như vậy. Vào lúc này, có rất ít người có thể giữ được sự bình tĩnh.

Đạo Cung này thật sự khiến cho tất cả mọi người chấn động vô cùng.

Bạch Tiểu Thuần cũng liên tục hít sâu. Hắn ngẩng đầu nhìn về phía bức tượng Thiên Tôn. Bức tượng kia giống như đúc với bên trong trí nhớ của Bạch Tiểu Thuần. Hắn đã từng thấy qua Thiên Tôn. Thật sự là giống nhau như đúc, gần như không có chỗ nào khác biệt.

Nhất là ở trên trán của bức tượng Thiên Tôn, Bạch Tiểu Thuần thậm chí cũng thấy được một sợi tóc... màu máu!

Trong chớp mắt khi hắn nhìn thấy sợi tóc màu đỏ này, tim Bạch Tiểu Thuần cũng run lên. Chính là vào lúc này, hắn nghe được cách đó không xa, bên trong Cửu Thiên Vân Lôi Tông, Vân Lôi Song Tử đang cùng tu sĩ bên cạnh hắn, nhỏ giọng chuyện.

- Các ngươi thấy sợi tóc máu trên trán của Thiên Tôn đại nhân hay không? Trong truyền thuyết, sợi tóc màu này là chí bảo sinh cơ do Thiên Tôn lão nhân gia ta luyện chế ra, có lực vô cùng cường đại, tạo hóa hàng vạn hàng nghìn, thần bí khó lường!

Lời nói này vốn chỉ là Vân Lôi Song Tử giới thiệu cho tu sĩ bên cạnh hắn. Nhưng lỗ tai của Bạch Tiểu Thuần rất thính. Giờ khắc này, sau khi nghe được, hắn lập tức càng thêm khẩn trương, chột dạ vô cùng.

Hắn không có cách nào không chột dạ. Thật ra hắn đặc biệt lo lắng. Nếu như Thiên Tôn biết sợi tóc máu vô cùng trân quý của hắn, bị mình hút mất... Không biết hắn có lấy mình đi luyện thành một sợi tóc hay không.

- Sợi tóc máu này không kỳ diệu giống như Vân Lôi Song Tử nói. Sau khi ta hút vào, chỉ khiến cho Bất Tử Cốt đại viên mãn mà thôi.

Trong lòng Bạch Tiểu Thuần nói thầm. Lúc này hắn lo lắng không yên, suy nghĩ dựa vào quan hệ giữa mình cùng Đỗ Lăng Phỉ, nếu như lại tiến gần một bước, vậy Thiên Tôn này có thể chính là nhạc phụ đại nhân của mình.

Mà hấp thu một sợi tóc của nhạc phụ đại nhân, dựa theo đạo lý mà nói... Cho dù sau đó đối phương biết được, chắc hẳn cũng không phải là chuyện gì lớn...

Nghĩ tới đây, Bạch Tiểu Thuần trợn trừng mắt, vội vàng đưa ánh mắt ra mọi nơi, tìm kiếm Đỗ Lăng Phỉ.

Ở thời điểm Bạch Tiểu Thuần tìm kiếm Đỗ Lăng Phỉ, một ánh mắt dường như từ đại điện trên chủ phong kia, bỗng nhiên chiếu xuống. Chỉ là ánh mắt này khiến thiên địa biến sắc. Phong vân đảo ngược. Thậm chí ngay cả hào quang trên trời cao cũng vặn vẹo.

Cho dù là Thông Thiên Hải, trong nháy mắt dường như cũng bất động. Càng không cần phải nói tới thác nước cùng với hồ nước phía dưới, vào giờ phút này hình như tất cả thiên địa này đều theo ánh mắt này chiếu xuống, tất cả run rẩy.

Mà trong một tích tắc này, mọi người trên quảng trường, bao gồm cả Bạch Tiểu Thuần ở bên trong, đều thấy tâm thần chấn động mãnh liệt. Tất cả những tiếng nghị luận thoáng ngừng lại. Tim mỗi người đầu đều kinh hoàng. Đồng thời, một cảm giác đè nén không có cách nào hình dung được, đều không tự chủ được, lan tràn ra khắp toàn thân.

Thậm chí... Ngay cả động thân thể một cái, dường như cũng không có cách nào làm được!!

Cho dù là đám Thiên Nhân như Bạch Tiểu Thuần, mặc dù không phải là không có khả năng cử động thân thể, nhưng vẫn bị uy áp giống như dời núi lấp biển này trực tiếp đè ép. Trong cơ thể đều không ngừng phát ra những tiếng nổ vang.

- Thiên Tôn!

Trong đầu Bạch Tiểu Thuần chấn động, hơi thở trở nên dồn dập. Đây không phải là lần đầu tiên hắn cảm nhận loại uy áp này. Ban đầu, thời điểm ở Man Hoang, hắn lại từng thể nghiệm qua khí thế kinh người đến từ Thiên Tôn này.

Mà lúc này, ở trong cảm nhận của hắn, khí thế của Thiên Tôn so với thời điểm ở Man Hoang, còn muốn cuồng bạo hơn. Cái này khiến cho tim Bạch Tiểu Thuần cũng run rẩy.

Khí thế kia vượt qua vô số Thiên Nhân, vượt qua rất nhiều Bán Thần, đã là đỉnh phong trên thế gian này, không gì sánh kịp!

- Hắn không phải bị thương sao?

Thời điểm Bạch Tiểu Thuần run rẩy, những Thiên Nhân khác ở bốn phía xung quanh, thân thể mỗi người đều không khống chế được run rẩy không ngừng. Thiên Nhân còn như này, càng không cần phải nói tới những Nguyên Anh đó. Trong giờ phút này, tất cả Nguyên Anh đều cảm thấy đầu óc trống rỗng, giống như mất hồn.

Cũng chính là vào lúc này, từ dưới bức tượng Thiên Tôn trên đỉnh chủ phong, một bóng dáng nữ tử chậm rãi đi ra, phượng bào mặc trên người, cao quý vô cùng. Đó chính là Đỗ Lăng Phỉ!

Nàng đứng ở giữa không trung. Phía sau là bức tượng Thiên Tôn. Lúc này âm thanh của nàng cũng mang theo sự uy nghiêm, vang vọng khắp nơi.

- Bái!

Nàng vừa nói ra lời này, nhất thời mọi người trên quảng trường, bao gồm Bạch Tiểu Thuần đều không tự chủ được, hướng về phía bức tượng khổng lồ này, cúi đầu thật sâu.

- Bái kiến Thiên Tôn!

Âm thanh của hơn mấy trăm ngàn tu sĩ, tập chung lại một chỗ, hóa thành sóng âm, vang vọng ở bên trong thiên địa này. Bên trong âm thanh kia mang theo sự cuồng nhiệt, mang theo sự run rẩy, càng mang theo sự sùng kính đối với cường giả!

Trong lúc mọi người bái kiến, Đỗ Lăng Phỉ ở trên bầu trời đã hơi nghiêng người. Cho đến khi mọi người lạy xong, nàng mới một lần nữa xoay người. Ánh mắt nàng đảo qua đám người phía dưới. Nàng dừng lại ở chỗ Bạch Tiểu Thuần một chút, lại không lộ dấu vết, thản nhiên mở miệng.

- Lần thí luyện này, các vị đã biết quy tắc. Người đầu tiên đi ra khỏi địa điểm thí luyện, sẽ trở thành đệ tử của Thiên Tôn.

- Xét thấy địa điểm thí luyện có phạm vi cực lớn, lần này thí luyện... không giới hạn thời gian!

Nàng nói đến đây, tay phải giơ lên. Nhất thời tất cả thị vệ trên quảng trường đều đi ra, phát cho mỗi một tu sĩ của bốn mạch một miếng ngọc giản.

- Ngọc giản này ghi lại lại tất cả mọi thứ của các ngươi. Sau khi các người phát hiện ra khỏi lối ra, bóp nát vật này để làm bằng chứng!

Sau khi Đỗ Lăng Phỉ giải thích một câu, tay phải lật một cái. Nhất thời trong tay xuất hiện thêm một khối đá màu tím, ném viên đá này về phía hồ nước phía dưới.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK