Mục lục
[Dịch] Nhất Niệm Vĩnh Hằng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Trận thiên kiêu chiến này... Ài!” Trên đài cao, chưởng môn Trịnh Viễn Đông bất đắc dĩ lắc đầu, mấy vị chưởng tòa bên cạnh lão cùng đều lắc đầu cười khổ.

Bọn họ đều hiểu, trận thiên kiêu chiến này lẽ ra phải nghiêm túc, nhưng giờ phút này đã hoàn toàn thay đổi mùi vị... Vốn là rất tốt đấy, nhưng bởi vì có thêm ra một tên Bạch Tiểu Thuần, trực tiếp trở nên thúi hoắc rồi.

“Bạch Tiểu Thuần này... Tên của hắn rất tốt, nhưng thật sự một chút thuần khiết cũng không có a.” Chu trưởng lão cười khổ nhìn Bạch Tiểu Thuần đang trốn trong đám người ở phía dưới, lại thoáng nhìn vô số đệ tử của bờ Bắc đang điên cuồng.

“Không liên quan. Bạch Tiểu Thuần này bất hảo như vậy, đã thành kẻ thù của đệ tử bờ Bắc, vậy thì sau này tìm một cơ hội ném hắn tới bờ Bắc đi, có lẽ có thể yên tĩnh được không ít.” Người vừa nói là một bà lão chưởng tòa của bờ Bắc Diên Vĩ Phong, vẻ ngoài đang cười nhưng trong lòng lại không cười nói ra.

Thần sắc của mọi người đều khẽ động, như đang suy nghĩ điều gì. Duy chỉ có Lý Thanh Hậu là quét ánh mắt đồng tình nhìn sang chưởng tòa của Diên Vĩ Phong, y quá hiểu Bạch Tiểu Thuần nên có thể rất chắc chắn nếu đem Bạch Tiểu Thuần ném sang bờ Bắc, như vậy đoán chừng kẻ xui xẻo tuyệt đối không phải là Bạch Tiểu Thuần...

Trong lúc tất cả mọi người ở nơi này đang ngẫm nghĩ thì trận thứ ba của vòng thứ ba đã bắt đầu.

Quỷ Nha đối chiến Từ Tung, Thượng Quan Thiên Hữu đối chiến Công Tôn Uyển Nhi. Hai trận chiến này căn bản là cũng không có gì đáng xem, với sự cường hãn của Quỷ Nha và Thượng Quan Thiên Hữu đã biểu hiện ra lúc trước thì có thể chiến thắng dễ dàng.

Các đệ tử của hai bờ Nam Bắc, thậm chí cả đám người chưởng môn, đều đem toàn bộ ánh mắt đặt ở khu vực thứ ba. Nhìn Công Tôn Vân là người tiến lên trước, khí thế toàn thân bùng phát, tràn ngập vẻ lạnh lùng, rồi nhìn xem Bạch Tiểu Thuần bày ra tư thái của cao thủ từ phía xa, đi lên chiến đài.

Lúc này bờ Bắc không giận dữ rống lên nữa, nhưng từng cái ánh mắt muốn giết người, ngưng tụ mấy vạn sát khí đã rơi lên trên người Bạch Tiểu Thuần, khiến cho hắn đầy hãi hùng khiếp vía.

“Ngươi nhận thua đi.” Bạch Tiểu Thuần hít sâu, nhìn Công Tôn Vân, trong tay nắm Phát Tình Đan, vội mở miệng.

Công Tôn Vân lạnh lùng nhìn Bạch Tiểu Thuần, trong mắt lộ ra vẻ chán ghét, tay áo hất lên. Lập tức từ bên trong ống tay áo của gã có vô số bọ cánh cứng màu đen nháy mắt bay ra, thậm chí từ bên trong y phục của gã, cũng có rất nhiều con rết màu đỏ bò ra dọc theo thân thể, trong nháy mắt đã bao phủ khắp mặt đất xung quanh gã.

Đám con cổ trùng rậm rạp lúc nhúc kia, đủ để làm cho người ta thấy mà giật mình.

“Những cổ trùng này của ta, mặc dù cũng có đực có cái nhưng không phải là thú vật, đan dược của ngươi đối với chúng vô dụng.” Công Tôn Vân bình tĩnh mở miệng. Gã không để cho Bạch Tiểu Thuần tiếp tục nói chuyện, tâm niệm vừa động, lập tức cổ trùng ở bốn phía phát ra tiếng kêu chói tai, trong nháy mắt lao ra, giống như một biển cổ trùng, thẳng đến chỗ Bạch Tiểu Thuần.

Những con rết ở dưới mặt đất cũng nhanh chóng bò tới gần, mà đám bọ cánh cứng màu đen kia toàn bộ đều bay lên đầy phô thiên cái địa.

Biển trùng này, mỗi một con cổ trùng bên trong đó đều có được lực công kích nhất định, màn sáng phòng hộ mặc dù có thể chống cự lại được một con, nhưng kiêng kị nhất chính là loại công kích dày đặc này. Thậm chí Bạch Tiểu Thuần có thể tưởng tượng được, nếu đối mặt với Công Tôn Vân thì phòng hộ của hắn căn bản là cũng không có được bao nhiêu ưu thế.

“Công Tôn Vân, ngươi đừng ép ta, tranh thủ thời gian nhận thua đi. Ta thật sự không muốn tiếp tục ra tay, ta mà ra tay, ngươi... sẽ liền bị phế đi!” Sắc mặt của Bạch Tiểu Thuần trắng bệch, lui vội về phía sau, vội vàng hô to.

“Vậy cứ nhìn xem, là huyết nhục của ngươi bị cắn nuốt sạch sẽ trước, hay là ta bị phế đi như lời của ngươi.” Công Tôn Vân cười lạnh, vẻ khinh miệt trong mắt càng nhiều. Gã phất tay, lập tức trên người của gã càng có nhiều thêm cổ trùng tuôn ra.

Cảnh tượng này khiến cho tất cả mọi người của bờ Nam nhìn mà run lên, khi nhìn về phía Công Tôn Vân đều hoảng sợ tận đáy lòng, đã ghi khắc sự cường hãn của Công Tôn Vân. Người này chẳng những am hiểu về cổ trùng, mà thuật pháp cũng rất kinh người, có thể chống cự lại được một chỉ của Quỷ Nha, thậm chí Thượng Quan Thiên Hữu đánh với gã cũng đã phải xuất ra ba kiếm, hơn nữa cũng phải tiêu hao cũng không ít.

Mọi người bên bờ Bắc nhìn thấy vậy, từng người đều lập tức phấn khởi, toàn bộ kích động cả lên.

“Công Tôn sư huynh vậy mới tốt chứ, diệt Bạch Tiểu Thuần!”

“Hặc hặc, Bạch Tiểu Thuần, lần này xem ngươi chống cự như thế nào. Cứ chờ xem, những con côn trùng kia rất nhanh sẽ chui vào trong cơ thể ngươi, thôn phệ huyết nhục của ngươi!”

“Bạch Tiểu Thuần, ngươi cũng có ngày hôm nay!” Vô số đệ tử của bờ Bắc sục sôi, vô số chiến thú ở bên cạnh họ dường như cũng cảm nhận được sự hưng phấn của chủ nhân, thi nhau gào thét.

Trong chớp mắt, những con bọ cánh cứng màu đen kia đã nhào tới trước mặt Bạch Tiểu Thuần, phủ trùm lên trên màn sáng phòng hộ, không ngừng cắn xé. Mắt thường cũng có thể thấy được màn sáng phòng hộ đang cấp tốc ảm đạm.

Những con rết màu đỏ cũng theo đó mà đến, từ dưới mặt đất nhảy lên, khiến cho màn sáng phòng hộ càng ảm đạm nhanh hơn. Thậm chí những con rết này còn rất quỷ dị, rõ ràng có không ít con rất nhanh đã chui vào bên trong màn sáng.

Da đầu Bạch Tiểu Thuần run lên, hai mắt đều đã đỏ. Hắn hét lớn một tiếng.

“Công Tôn Vân, đây là ngươi bức ta!” Bạch Tiểu Thuần cũng là bất đắc dĩ, hắn vốn không muốn dùng đòn sát thủ, nhưng bây giờ hết cách rồi, chỉ có thể thở dài, đáy lòng dâng lên cảm giác vô tội, màn sáng phòng hộ toàn thân chấn động mãnh liệt, đem không ít cổ trùng đang bám ở phía trên hất văng ra. Khi mà chúng đang định vọt tới, hắn đem Phát Tình đan ở tay phải, đột nhiên ném mạnh về chỗ đám đệ tử của bờ Bắc.

Vèo một tiếng, tốc độ của viên đan dược này cực nhanh, khi mọi người còn chưa kịp phản ứng đã bay đến khoảng không chỗ đệ tử bờ Bắc. Cả đám đệ tử kia đều sửng sốt ngẩng đầu nhìn lên, đồng thời bên tai truyền đến một tiếng gầm nhẹ của Bạch Tiểu Thuần.

“Bạo!”

Oanh một tiếng, viên Phát Tình đan kia trong nháy mắt đã nổ tung, hóa thành vô số tro bụi, lan rộng ra bốn phía, trực tiếp bao phủ hơn một nửa khu vực đệ tử bờ Bắc.

Công Tôn Vân mở to mắt, lộ ra vẻ giật mình.

Bạch Tiểu Thuần thật sự không biết viên thuốc này có tác dụng với người hay không, hắn luyện chế ra quá nhiều đan dược quái dị, mà chính mình thì cũng không dám thử viên nào. Nhưng hắn biết viên Phát Tình đan này đối với hung thú có kích thích mãnh liệt cỡ nào.

Trong chớp mắt, cả đám chiến thú trong khu vực mà Phát Tình đan bao phủ đều trở nên phát cuồng mà ngửa mặt lên trời gào rú, thân thể phình to lên, tròng mắt đỏ bừng, hô hấp ồ ồ. Lập tức khiến chủ nhân của bọn chúng phát ra tiếng kinh hô, cấp tốc lùi về phía sau.

Tiếng xôn xao bộc phát, tất cả đệ tử bờ Bắc ở trong khu vực này, từng người lùi ra phía sau như điên, rất nhanh khiến cho khu vực này không còn có ai nữa, chỉ còn những hung thú đang đứng đó gào rú, nhìn loạn khắp nơi như đang tìm kiếm mục tiêu. Tất cả đệ tử bờ Bắc đều xôn xao, mấy vạn người lập tức thành một mảnh tán loạn.

“Bạch Tiểu Thuần!” Gần như toàn bộ đệ tử của bờ Bắc đều phát ra âm thanh bén nhọn, long trời lở đất. Trán của Công Tôn Vân toát ra mồ hôi lạnh dù thể chất của gã chưa từng đổ mồ hôi kể từ sau khi tu hành cổ trùng.

Nhưng trước mắt, hô hấp của gã dồn dập, nhìn Bạch Tiểu Thuần cách đó không xa lại lấy thêm một viên đan dược cầm ở trong tay. Hơn nữa, những con hung thú kia sau khi thấy đan dược xuất hiện đều lập tức xao động, điều này khiến cho Công Tôn Vân lập tức nghĩ tới viên đan dược vỡ vụn ở trên người Bắc Hàn Liệt.

“Ngươi...”

Một cỗ cảm giác không ổn mãnh liệt lập tức hiện ra trong lòng Công Tôn Vân, lòng gã đang run rẩy, trong đầu hiện ra vô số hình ảnh. Giờ phút này gã cấp tốc lùi lại phía sau, thậm chí hai chân đều đã run lên. Gã có thể tưởng tượng, một khi Bạch Tiểu Thuần đem viên đan dược kia ném tới chỗ mình, như vậy một cái chớp mắt... Mình sẽ bị rất nhiều chiến thú trực tiếp nhào lên.

“Đây là ngươi bức ta, ta cũng không muốn a.” Bạch Tiểu Thuần mặt như đưa đám, thở dài, định ném viên đan dược ở trong tay ra.

“Ta nhận thua!!” Công Tôn Vân phát ra âm thanh mà cả đời này gã chưa từng nói. Sắc mặt gã trắng bệch, thân hình lui về phía sau giống như đang chạy trối chết, tranh thủ thời gian vọt tới đám người, như là bị chấn kinh quá độ, khi nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần đã mang theo sợ hãi trước nay chưa từng có.

“À?” Bạch Tiểu Thuần khẽ giật mình, nhìn Công Tôn Vân giờ phút này đã thất hồn lạc phách trốn trong đám người, lại quay sang nhìn một chút những con chiến thú đang phát cuồng kia, hắn cảm thấy có chút không ổn rồi.

Nhất là giờ phút này lại có mấy con chiến thú đang rống lên, gắt gao nhìn chằm chằm vào viên đan dược trong tay Bạch Tiểu Thuần,rồi bắt đầu bước tới gần. Trán của Bạch Tiểu Thuần cũng đổ đầy mồ hôi, vội vàng hướng ánh mắt về phía đám đệ tử bờ Bắc.

Lại xôn xao thoáng một phát, chỗ hắn nhìn tới, cả đám đệ tử bờ Bắc đều hãi hùng khiếp vía, cũng không dám mở miệng gào thét Bạch Tiểu Thuần nữa, trong nháy mắt liền tản ra tứ tán.

Bạch Tiểu Thuần sốt ruột rồi a, lại nhìn qua chỗ khác. Kết quả, phàm là những chỗ mà ánh mắt của hắn đảo qua, mọi người nháy mắt đều tản ra, từng trận lộn xộn, còn có tiếng chen chúc kêu thảm thiết nối liền không dứt.

Đến cuối cùng, Bạch Tiểu Thuần sốt ruột quay đầu nhìn đám đệ tử bờ Nam.

Trong nháy mắt... Tất cả mọi người của bờ Nam da đầu đều run lên, vội lui về phía sau. Nháy mắt đã lui lại hơn mười trượng.

“Bạch sư thúc, chúng ta là người một nhà! Người một nhà a!” Cũng không ít người vội vàng hô to.

Ngay cả sắc mặt của Quỷ Nha cùng với Thượng Quan Thiên Hữu cũng đại biến, lúc này cấp tốc lùi lại phía sau.

Rống!

Những con chiến thú đang phát cuồng kia, lúc này lại có thêm không ít con tiến gần lên phía trước, tròng mắt cả đám đỏ thẫm, Bạch Tiểu Thuần nhìn thấy mà mồ hôi trên trán lại đổ xuống càng nhiều.

“Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ. Ta đã kêu các ngươi nhận thua, một khi ta ra tay chính mình cũng sợ hãi!” Bạch Tiểu Thuần bày ra bộ dáng người vô tội, cắn răng nhìn về phía bờ Bắc.

“Vừa rồi kẻ nào nói muốn treo thưởng ta!”

Mọi người bờ Bắc nháy mắt cúi đầu, không một ai dám nhìn Bạch Tiểu Thuần, mỗi một kẻ tim đều đang run rẩy cả lên.

Bạch Tiểu Thuần cũng run rẩy. Hắn cảm giác mình chính là một người thiện lương, không thể đem viên đan dược trong tay tùy tiện ném ra. Đúng lúc đang phát sầu, lại thấy những con chiến thú kia càng lúc càng táo bạo, bỗng nhiên ánh mắt của Bạch Tiểu Thuần liếc qua thì nhìn thấy được con chim phượng của Chu trưởng lão vẫn còn đang đắc ý ở trên bầu trời.

Hai mắt của Bạch Tiểu Thuần sáng ngời, không kịp nghĩ nhiều, trực tiếp đem viên đan dược ở trong tay ném nhanh về phía con chim phượng kia. Viên thuốc hóa thành một đạo trường hồng, thẳng đến chỗ con chim phượng của Chu trưởng lão.

Con chim phượng này đang có chút hả hê, không hề lưu ý đan dược bay tới. Lúc nó phát hiện ra, lông cánh toàn thân đều dựng lên, kêu lên đầy thê lương thảm thiết, đang định né tránh, nhưng phịch một tiếng, đan dược đã nổ tung, vô số bột phấn dính lên trên người.

Con chim phượng có chút ngây ngốc. Ngay sau đó, đám chiến thú ở phía dưới lập tức phát cuồng gào rú, tất cả đều dùng ánh mắt hừng hực, như muốn đánh thốc phóng lên bầu trời, đuổi theo con chim phượng.

Ngay cả đám người chưởng môn ở trên đài cao cũng đều hít vào một hơi, toàn bộ đứng sát ra mép ngoài, trợn mắt há hốc mồm.

“Ra tay với người xem ở bên ngoài, cái này... Trái với quy định đi à nha?” Không biết là vị trưởng lão nào vô thức mở miệng, nhưng lại phát hiện ra những người khác đều không có chú ý đến điều này. Nhất là ba vị chưởng tòa còn lại của bờ Bắc, ánh mắt đều lộ ra vẻ bất ngờ. Chỗ bọn hắn đang nhìn, là một con chiến thú trong rất nhiều chiến thú đang ở trong cái mảnh khu vực kỳ ảo kia.

Đó là một con chiến thú giống con nai, lúc này cũng đang gào rú, rõ ràng là đã động dục mà đang hướng về phía chim phượng ở trên bầu trời gào thét.

“Lúc trước ta còn tưởng rằng viên đan dược này dù có chút hiệu quả cũng chỉ ảnh hưởng tới tam giai huyết mạch... Không ngờ, ngay cả nhị giai huyết mạch cũng có tác dụng!”

“Viên đan dược này... Đối với bờ Bắc ta có tác dụng rất lớn!” Thân hình ba chưởng tọa của bờ Bắc chấn động, trong mắt lộ ra kích động. Bà lão kia lại càng nâng tay lên, chỉ một cái về phía con chim phượng.

Trong chốc lát, thân hình con chim phượng run rẩy, bị một cỗ đại lực bao phủ, đưa đến trên đài cao, rồi bị đặt ở trước mặt của bã lão kia. Cùng lúc đó, cả đám chiến thú ở phía dưới đều gào rú, lại có một vài con trực tiếp hướng về chỗ đài cao bay lên.

Bà lão hừ lạnh một tiếng, quét mắt xuống. Những con hung thú kia rên lên một tiếng, bị một cỗ đại lực quét ngang, tất cả bị cuốn lên không sót con nào, thân hình bị thu nhỏ lại, đảo mắt đã chui vào trong ống tay áo của bà lão kia.

Bà lão nhìn qua con chim phượng vẻ mặt thê thảm, nhưng lại không dám gào rú. Sau khi xem xét kỹ càng, trong mắt lộ ra kinh hỉ, lập tức câu thông cùng với mấy vị chưởng tọa khác.

Chu trưởng lão đứng ở bên cạnh, sắc mặt đã trờ nên xanh đen rồi...

Bạch Tiểu Thuần nhìn thấy không có việc gì nữa rồi thì đáy lòng cũng nhẹ nhàng thở ra. Hắn đang định lùi ra phía sau, thì bỗng nhiên, những tên đệ tử của bờ Bắc sau khi bị uy hiếp, lại bộc phát ra gào thét còn mãnh liệt hơn so với lúc này vô số lần.

“Bạch Tiểu Thuần, ta muốn giết ngươi!”

“Bạch Tiểu Thuần, bờ Bắc chúng ta cùng ngươi không đội trời chung!!”

“Tên trời đánh Bạch Tiểu Thuần!!” Vô số người trán nổi gân xanh, thi nhau gào thét. Bạch Tiểu Thuần bỗng quay người, tay phải nâng lên lấy ra một miếng đan dược bình thường giơ lên cao, cằm hất lên.

Trong nháy mắt... toàn bộ đệ tử bờ Bắc run lên, lập tức im tiếng.

Bạch Tiểu Thuần vung tay áo nhỏ lên, cười hắc hắc, đem viên đan dược ném vào trong miệng, rồi bước nhanh xuống đài. Ngay sau đó, phía sau hắn... Âm thanh phẫn nộ của bờ Bắc lập tức phát ra long trời lở đất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK