Mục lục
[Dịch] Nhất Niệm Vĩnh Hằng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Loại miêu tả về Bất Tử Quyển này, là thiên địa diệt thân thể bất diệt, lúc này hiện lên ở trong lòng, khiến cho hơi thở của Bạch Tiểu Thuần càng thêm dồn dập. Cùng lúc đó, hắn càng cảm nhận được thời khắc này, không chỉ thân thể mình cường hãn đến trình độ khủng bố, sự khôi phục sức khỏe của hắn dường như cũng kinh thiên động địa.

- Trừ khi không ai có thể trong nháy mắt giết chết ta, nếu không... tất cả thương thế, ta cũng có thể ở trong thời gian ngắn nhất, hoàn toàn khôi phục lại!

- Trời ạ, điều này cũng quá mạnh mẽ đi...

Tim Bạch Tiểu Thuần đập rộn lên. Hắn càng thêm mong chờ đối với mười phần Bất Tử Huyết.

- Chín phần đã như vậy. Nếu như Bất Tử Huyết đại viên mãn...

Bạch Tiểu Thuần nghĩ tới đây, làm sao có thể còn kìm chế được sự kích động. Hắn không chậm trễ chút nào, thoáng một cái bay ra, lao thẳng đến chỗ ở của mặt quỷ.

Mặt quỷ vốn cho rằng cơn ác mộng đã kết thúc. Hắn đang không ngừng nguyền rủa, không ngừng thề thốt. Nhưng rất nhanh, sắc mặt hắn lại điên cuồng biến đổi. Hắn nhìn Bạch Tiểu Thuần từ trên trời hạ xuống, nhìn Vĩnh Dạ Tán trong tay đối phương, nhìn thấy sự điên cuồng trong mắt đối phương, trong lòng hắn lại run rẩy, bi thương thảm thiết hét lên một tiếng.

- Không cần...

Ầm một tiếng. Theo Vĩnh Dạ Tán đâm vào, sự bi thương và thảm thiết của mặt quỷ đã biến thành tiếng kêu thảm thiết. Hắn không có cách nào không kêu thảm thiết. Thật ra sức sống này bị hút đi quá mức kinh người. Hắn lại không có cách nào phản kháng, chỉ có thể mở mắt trừng trừng nhìn sức sống của mình bị hút đi. Ngay cả thần hồn của hắn cũng ảm đạm hơn rất nhiều.

Ngày đầu tiên hắn còn có thể nhẫn nhịn. Nhưng hôm nay Bạch Tiểu Thuần lại đến lần nữa. Hắn thật sự không nhịn được. Nhưng hết lần này tới lần khác hắn vẫn không có cách nào giãy dụa, chỉ có thể đi kêu la thảm thiết.

- Bạch Tiểu Thuần, ta hận ngươi...

- Ta sai rồi. Bạch gia gia, ta thật sự sai rồi...

- Không cần. Đau quá...

Bạch Tiểu Thuần trừng mắt, có chút bất mãn, trực tiếp một cái tát đập vào trên đầu mặt quỷ.

- Đừng làm rộn! Yên tĩnh một chút. Kêu la cái gì. Ngày hôm qua không phải rất tốt sao? Chẳng qua là chút sức sống mà thôi, quen là tốt rồi.

Bạch Tiểu Thuần nói, lại hấp thu không ngừng. Mặt quỷ bên kia kêu thì kêu, cũng không có sức lực. Hắn chỉ có thể nằm ở nơi đó không ngừng co quắp, ngơ ngác cảm nhận sức sống của mình bị hút đi. Sự bi ai của hắn đã sâu vượt qua cả Thông Thiên Hải...

Hắn lại một lần nữa hối hận. Hắn hối hận không nên rời khỏi Quỷ Mẫu, hối hận không nên không bị Thiên Tôn bắt đi, hối hận không nên tới tìm Bạch Tiểu Thuần, lại càng không nên tự mình đưa tới cửa...

- Mạng của ta... Thế nào lại khổ như vậy!!! Cái tên Bạch Tiểu Thuần đáng giết ngàn đao này. Tại sao hắn không có một chút lòng thương cảm nào chứ...

Trong lòng mặt quỷ đã lệ rơi đầy mặt giống như mưa to giàn giụa, còn kém chút gào khóc...

- Ta xin thề, ta dùng cả sinh mệnh của ta ra thề, ta sử dụng tu vi của ta ra thề, ta dùng tất cả mọi thứ của ta ra thề, chỉ cần ta ra ngoài, ta nhất định phải giết Bạch Tiểu Thuần này, thiên đao vạn quả, hành hạ hắn một vạn năm!

Trong khi Mặt quỷ đang rơi lệ, trong lòng điên cuồng thề. Chỉ là thân thể kia thống khổ giống như bị xé rách vậy, vẫn có sinh cơ trôi qua, dần dần, khiến cho hắn mất đi ý thức. Chẳng biết từ lúc nào, hắn lại có thể ngất đi.

Tới khi hắn thức tỉnh, Bạch Tiểu Thuần đã rời khỏi đó. Nhưng nhìn thân thể mình thật giống như bị móc sạch. Sức sống của hắn còn dư lại lúc này, đã không được một phần.

Phải biết rằng, trước đó hắn bị Bạch Tiểu Thuần hành hạ như vậy, cũng chỉ là hao phí một phần mà thôi. Nhưng hôm tại trong hai ngày ngắn ngủi, tám phần mười sức sống bị mất đi, khiến cho hắn có cảm giác sinh ra không thể yêu mến.

Nhất là thần hồn của hắn, đều đã tiến sát biên giới của sự sụp đổ. Nhìn thân thể thật giống như bị thiên quân vạn mã chà đạp qua, mặt quỷ lại khóc...

- Loại người không lòng thông cảm này, lúc mới sinh ra, đáng lẽ phải bị bóp chết!!!!!

Mặt quỷ đang run rẩy, trong lòng rít gào.

Nhưng trên thực tế, hắn vẫn hiểu nhầm Bạch Tiểu Thuần. Trong lúc hắn hôn mê, Bạch Tiểu Thuần vốn có thể hút đi tất cả sức sống của hắn. Nhưng cuối cùng Bạch Tiểu Thuần lại cảm thấy có chút do dự, cảm thấy như vậy quá mức tàn nhẫn, vì vậy mới bỏ qua quyết định này.

- Dù sao cũng hai năm qua ta cũng hành hạ lão gia hỏa này, cũng có một ít giao tình. Mà thôi mà thôi. Để sau khi hắn chậm rãi khôi phục, quay trở lại hút là được.

Trong sự cảm thán, Bạch Tiểu Thuần cảm thấy mình thật sự quá lương thiện. Lúc này hắn mới hài lòng rời đi. Hắn trở về chỗ lúc trước khoanh chân, bắt đầu trùng kích Bất Tử Huyết về phía đại viên mãn.

Sau khi hấp thu đủ sức sống, Bất Tử Huyết của hắn không ngừng bạo phát lan tràn. Dần dần, cuối cùng tất cả máu đều nhuộm đẫm. Theo một giọt máu cuối cùng trở thành Bất Tử Huyết, toàn thân Bạch Tiểu Thuần nhất thời truyền ra tiếng chấn động ngập trời.

Bất Tử Huyết, mười phần!

Trong tiếng nổ lớn ầm ầm, khí tức của hắn nặng nề. Thân thể bị chấn động. Đột nhiên một đau đớn mãnh liệt, từ toàn thân từ trên xuống dưới đồng thời xuất hiện. Đau đớn này tới thật đột ngột, khiến cho mắt của Bạch Tiểu Thuần lập tức tràn ngập tơ máu.

Những tiếng rắc rắc từ trên người của hắn truyền ra, càng lúc càng nhiều, càng lúc càng nhanh. Đến cuối cùng, thân thể hắn rốt cuộc xuất hiện dấu vết vỡ nát. Thậm chí có thể từ bên trong những vết nứt này, có thể nhìn thấy được có da mới đang sinh trưởng, còn có thể nhìn thấy được máu ở dưới lớp da kia đang nhanh chóng chảy xuôi.

Còn có xương cốt của hắn, kinh mạch của hắn, tất cả thân thể hắn đều đang như vậy, giống như đang lột xác. Dường như ở dưới thân thể này, đang có một thân thể mới nhanh chóng trưởng thành.

Cho đến sau hơn mười hít thở, đau đớn mãnh liệt này đã đạt đến cực hạn. Bạch Tiểu Thuần phát ra một tiếng gào thét thê lương. Ở trong tiếng gào thét này, thân thể hắn khô quắt lại tới tốc độ mắt thường có thể thấy được, cho đến khi ầm một tiếng, rốt cuộc trực tiếp nổ tung!

Nổ tung, không phải là tất cả thân thể hắn, mà là những chỗ vỡ nát. Theo sự vỡ nát, những mảnh nhỏ bắn ra bốn phía xung quanh mặt đất. Ở trung tâm của mảnh vỡ kia, thân thể của Bạch Tiểu Thuần một lần nữa được lộ ra, trong suốt lấp lánh, giống như ngọc thạch.

Nhưng còn chưa có kết thúc. Trong chớp mắt, thân thể mới này lại có thể một lần nữa vỡ nát, lại khô quắt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK