Mục lục
[Dịch] Nhất Niệm Vĩnh Hằng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đây đúng là một độc kế triệt đầu triệt đuôi người ta.

Trình độ cay độc khiến người ta phải kinh hãi phải tức lộn ruột, khiến Trần Hảo Tùng cảm thấy như có mười vạn thiên lôi đang oanh nổ trong lòng, sắc mặc lão đã hoàn toàn thay đổi, toàn thân cũng phải lung lay.

"Đại Thiên Sư, chuyện này không thể được." Trần Hảo Tùng run lên. Gia tộc hắn có không ít con nối dõi, nếu phải theo phương pháp này, hắn có thể thấy được gia tộc mình nhất định phải sụp đổ, bị chia năm xẻ bảy.

Hơn nữa, chuyện này cũng rất khó dẫn đến những phản kháng chống đối Đại Thiên Sư, bởi vì Đại Thiên Sư không hề lấy đi bất kỳ tài phú nào, chỉ là mỗi gia tộc bên trong tự mình sinh đại loạn mà thôi, không chừng họ còn hết sức ủng hộ Đại Thiên Sư.

Chuyện này chẳng khác gì đem một gia tộc đang nguyên vẹn chia cắt thành hơn mười cái gia tộc. Một khi như thế, không một gia tộc nào có thể phát triển an toàn. Nếu kéo dài đến nhiều năm sau, không biết gia tộc sẽ thành cái dạng gì nữa, Trần Hảo Tùng không dám suy nghĩ thêm.

"Tên Bạch Hạo này ác độc đã đến cực hạn. Làm sao hắn lại còn sống kia chứ!" Trần Hảo Tùng điên lên, trong lòng gào thét chửi bới.

Kế này nào chỉ là độc kế, đây căn bản là xét nhà liên tua bất tận. Không phải là Bạch Tiểu Thuần một người xét nhà, mà chính những con cái nối dõi bên trong các gia tộc quyền quý "xét nhà" lẫn nhau. Đây chẳng khác gì Bạch Tiểu Thuần đưa một con dao nhỏ để cho các đứa con của vợ kế, những người không phải là dòng chính, vung dao mổ bụng chính gia tộc mình.

Càng ghê tởm hơn nữa chính là kế này lại khiến cho các gia tộc quyền quý sẽ sinh mầm nội loạn, khiến cho người nắm quyền phải u đầu bể trán, trái không được mà phải cũng chẳng được. Dù gì đi nữa, những con cháu nối dõi kia đều là huyết mạch của bọn hắn. Thứ nội loạn này không cách gì giải quyết được, trừ phi bọn hắn tự mình giết sạch toàn bộ huyết mạch.

Ngoài ra, kế này cũng khiến dòng chính không còn xứng đáng là người thừa kế nữa. Trước đây, dòng chính nắm giữ phần lớn tài sản thừa kế, dòng thứ không thể so sánh được. Tài phú cao, quyền lực cũng sẽ cao, nhờ vậy mà dòng chính giữ được uy quyền. Bây giờ, tất cả mọi người đều được phân chia bình đẳng, người thừa kế cũng vậy, dòng chính cũng vậy, dòng thứ cũng như vậy... Gia sản cùng tư nguyên đều được chia như nhau. Vậy thì dòng chính có khác gì dòng thứ.

Dòng thứ tất nhiên sẽ cuồng hỉ, nhưng đối với dòng chính thì đây là tai họa to lớn sẽ trực tiếp phá hủy tương lai của bọn hắn. Có thể tưởng tượng được, đối với kế sách này của Bạch Tiểu Thuần, dòng chính sẽ hận đến thế nào, e rằng mối hận đó còn mãnh liệt hơn vô số lần so với cái hận khắc cốt minh tâm.

Đối với những người nắm quyền, bọn họ càng giống như rơi vào hầm băng. Bọn hắn vất vả khổ cực tích lũy tài sản cả đời, bây giờ bị phân chia như vậy thì gia tộc bị phân liệt, làm thế nào có thể khiến gia tộc vĩnh viễn huy hoàng. Hơn nữa, gia tộc mình sụp đổ mà bọn hắn chỉ có thể thể trơ mắt nhìn người làm thừa kế phải tranh đấu với toàn bộ con cháu nối dõi khác thì làm sao mà không hận Bạch Tiểu Thuần. Nói rằng hận ngập trời, hận muốn ăn tươi uống máu e còn chưa đủ.

Lúc trước, Bạch Tiểu Thuần vung đao cũng chỉ chém một người nào đó, đám người còn lại cảm nhận mối nguy hiểm mà muốn diệt đi. Nhưng bây giờ Bạch Tiểu Thuần vung đao lại chém tất cả mọi người.

"Tên này đúng là chó điên!" vị Thiên Công râu đẹp trong lòng cũng lạnh giá, thân thể run lên. Tuy hắn trung thành với Đại Thiên Sư nhưng cũng cảm thấy kế sách này quá tàn nhẫn, tên Bạch Hạo trước mắt thật đáng sợ.

"Đại Thiên Sư, việc này hoàn toàn không nên làm!" Nghĩ tới đây, hắn lập tức hướng về Đại Thiên Sư ôm quyền cúi đầu.

Đại Thiên Sư ngồi trên ghế, hô hấp lão xuất hiện một tia bất ổn hiếm thấy, lão nhìn Bạch Tiểu Thuần, hai mắt lộ quang mang mãnh liệt đến cực hạn.

Chuyện này thật sự là quá ngoài dự liệu của lão. Vô luận thế nào lão cũng không nghĩ tới, Bạch Tiểu Thuần lại có kế sách này. Đây đúng là trước trước sau sau đều cực kỳ chặc chẽ, đối với chính mình mà nói, hầu như không có bất kỳ một chỗ xấu, còn chỗ tốt thì to lớn... không cách gì hình dung. Đây quả thực là dương mưu hiển hách vì chính mình mà đo ni đóng giày để nghĩ ra.

Mặc dù kế này không trực tiếp giải quyết được vấn đề quân phí khổng lồ, nhưng nó còn hay hơn. Nó đúng là trực chỉ bản nguyên của vấn đề, làm đứt gãy ngọn nguồn tham tiền của toàn triều văn võ. Cho dù bọn họ có tham lam gom góp thì cũng phải chia đều ra, bên có lợi vẫn chính là thực lực của Khôi Hoàng toàn triều. Những người có lợi lại càng cảm tạ ân đức mà ủng hộ lão, bởi vì ủng hộ lão cũng là bảo vệ chính họ. Đồng thời, đây cũng là một kế sách vĩnh cửu để phòng ngừa một gia tộc trở nên quá cường đại, làm ảnh hưởng đến địa vị của lão.

Mắt Đại Thiên Sư sáng ngời. Lúc trước lão sở dĩ cảm thấy Bạch Tiểu Thuần giá trị không lớn, chính là vì lão đã hoàn toàn uy hiếp cả triều văn võ, đến cả Khôi Hoàng cũng phải bế quan. Quyền thế của lão đã lại đạt tới đỉnh phong.

Khi Bạch Tiểu Thuần xét nhà và đưa tới các tài phú kia, lão tất nhiên cũng nhìn ra suy nghĩ của Bạch Tiểu Thuần, nhưng trong lòng cũng bị các tài phú kia lờ mờ dẫn dụ. Lão hiểu rằng nội tình của các gia tộc thật sự hơi quá mạnh. Tuy nhiên, Đại Thiên Sư cũng minh bạch rằng, trừ khi có tình huống cực đoan, nếu mình ra tay diệt mười tám Thiên Hầu mong uy hiếp Man Hoang, nói không chừng có thể khiến cho mọi người xa lánh. Vì vậy lão không thể không dừng lại, cũng đang dự định đưa Bạch Tiểu Thuần ra chịu báng để làm giảm sự phẫn nộ của mọi người.

Nhưng hôm nay, Bạch Tiểu Thuần lại cho ra kế sách này. Thật sự là quá hoàn mỹ! Hoàn mỹ đến mức lão không cần phải trả giá chút mạo hiểm nào, vẫn có thể không đánh mà thắng khiến tất cả gia tộc quyền quý phân hóa tan vỡ. Hơn nữa, kế này cũng rất khó khiến mọi người xa lánh bởi vì sẽ có rất nhiều người được hưởng lợi từ việc thực thi kế sách này. Như Bạch Tiểu Thuần đã nói, những người có lợi nhất định sẽ cảm kích và ủng hộ lão, bởi vì ủng hộ lão cũng là bảo vệ quyền lợi của họ.

Dù cho có tình huống cực đoan cá biệt thì Đại Thiên Sư cũng tin tưởng mình có thể hóa giải.

Nghĩ tới đây, Đại Thiên Sư nhìn Bạch Tiểu Thuần mà trong lòng vô cùng tán thưởng. Lão nghĩ lại suy nghĩ ăn cháo đá bát của mình, cảm thấy rất là không ổn. Lúc này đây, lão thấy Bạch Tiểu Thuần đúng là một nhân tài khó kiếm được. Vừa có thể thay mình giết chóc, vừa có thể làm việc lại có thể bày mưu tính kế.

Lão không nhịn được phải bật cười ha hả, không hề che giấu sự cuồng hỉ. Tiếng cười kia truyền vào tai Trần Hảo Tùng và vị mỹ nhiêm Thiên Công kia liền khiến tâm thần hai người kinh hãi.

"Đại Thiên Sư, việc này không thể a!"

"Kính xin Đại Thiên Sư nghĩ lại!"

Còn Bạch Tiểu Thuần, sau khi nói xong hắn cũng không nhìn Trần Hảo Tùng và mỹ nhiêm Thiên Công, ánh mắt hắn thủy chung nhìn Đại Thiên Sư. Khi thấy được sự tán thưởng của Đại Thiên Sư, nghe được tiếng cười của Đại Thiên Sư, hắn rốt cuộc cũng thở dài một hơi.

Hắn biết rằng, lúc này đây... mình đã hóa giải được mối nguy cơ, đồng thời, không chỉ lấy lại được tín nhiệm mà còn thậm chí có được quyền hành vượt xa lúc trước.

Tuy nhiên trong lòng hắn lại không chút hưng phấn hay kích động mà càng thêm lạnh lẽo, sát khí ở hai mắt càng đậm thêm.

"Hạo nhi, ráng chịu đựng..."

"Phúc xuống chúng sinh, ân trải thiên hạ! Tất cả gia tộc trong hoang triều, chẳng phân biệt trưởng thứ đều được kế thừa gia sản. Nếu gọi đây là Chúng Ân lệnh (luật lệnh vì ân phúc của muôn người) cũng không quá đáng chút nào." Đại Thiên Sư cười lớn, căn bản là không có để ý tới Trần Hảo Tùng và mỹ nhiêm Thiên Công, hướng về Bạch Tiểu Thuần cười nói.

"Việc này đối với Khôi Hoàng triều ta có chỗ tốt quá lớn. Lão phu thân là Đại Thiên Sư cũng ủng hộ. Bắt đầu thực thi từ Thiên Sư phủ ta, sau đó mở rộng toàn bộ hoàng triều, vô luận là Thiên Hầu, Thiên Công, thậm chí Thiên Vương đều phải như thế." Đại Thiên Sư cười ha ha, tiếng cười càng lúc càng cao, thậm chí lão cũng đã đứng dậy khỏi ghế.

"Bạch Hạo nghe chỉ!" Đại Thiên Sư vung tay.

"Thần xin nghe chỉ!" Bạch Tiểu Thuần thở sâu, thanh âm vô cùng kiên định.

"Đồng ý cho Giám Sát sứ ngươi, từ nay về sau chấp chưởng năm nghìn quân. Chịu trách nhiệm thúc đẩy việc chấp hành Chúng Ân lệnh, lui ra đi!" Đại Thiên Sư nói xong, tay áo hất lên, lập tức thân ảnh Bạch Tiểu Thuần và Trần Hảo Tùng liền mơ hồ đi, biến mất khỏi Thiên Sư điện.

Trong điện lúc này chỉ còn vị mỹ nhiêm Thiên Công, hắn cau mày, trong lòng đắng chát thở dài biết rõ việc này đã vô pháp cải biến, thật sự là kế sách của Bạch Tiểu Thuần kế quá mức thích hợp với Đại Thiên Sư.

Hắn thầm than rồi tiến lên vài bước, lần nữa ôm quyền.

"Đại Thiên Sư, kẻ này không nên giữ lại. Hắn chính là một thanh độc đao, lục thân không nhận, tàn nhẫn kinh người, trước thì gây biến cố ở Tế Tổ, giờ lại chia cắt quyền quý. Đến tôi mà cũng phải sinh hận trong lòng. Thật sự là quá độc ác!"

"Huống hồ thân phận của kẻ này rất đáng nghi, có rất nhiều khả năng chính là tên... Bạch Tiểu Thuần kia. Dụng tâm của hắn vô cùng ác độc." Mỹ nhiêm Thiên Công cất lời rất quả quyết, thật sự là hắn cảm thấy sợ hãi kế sách của Bạch Tiểu Thuần.

"Những con cháu dòng thứ vốn không có quyền thừa kế nhất định sẽ cuồng hỉ cảm ơn nhưng những con cháu dòng chính luôn cao cao tại thượng lại là những người chịu thương tổn. Những người con cháu dòng chính này lại chính là những người có đụng chạm với Bạch Hạo nhiều nhất. Đây chính là hắn mượn đao giết người."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK