Mục lục
[Dịch] Nhất Niệm Vĩnh Hằng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thấy Bạch Tiểu Thuần đã quyết định, Triệu Thiên Kiêu giải tán những người kia, nghiêm túc nhìn hai tu sĩ đã được Bạch Tiểu Thuần lựa chọn.

"Chuyện chung thân đại sự của Triệu mỗ đều xin nhờ vào hai vị!"

Hai tu sĩ run người, quay sang nhìn nhau, nhưng biết làm sao, đành gật đầu, hỏi ý chuyện gì.

Sau khi nghe Triệu Thiên Kiêu nói xong, hai người há hốc mồm, nghe nói mình phải đóng vai người xấu, để cho Triệu Thiên Kiêu hành hung, hai người đều ai oán, Bạch Tiểu Thuần thực là kẻ thù dai, chỉ mạo phạm hắn có tí chút, vậy mà hắn cũng không quên, nhưng thấy Triệu Thiên Kiêu thần sắc nghiêm túc, hai người không dám không đồng ý.

"Hai người cứ yên tâm, lúc ta ra tay, trông sẽ rất hung ác, nhưng thực tế sẽ không quá nặng, các ngươi tìm cơ hội đào tẩu là được." Triệu Thiên Kiêu ôm quyền cúi đầu.

Triệu Thiên Kiêu nói đến thế rồi, hai người chỉ đành gật đầu, thầm thề sau này nhất định quyết không đắc tội với Bạch Tiểu Thuần nữa, cái tên này thù dai quá mức. . .

Bạch Tiểu Thuần cười mủm mỉm đứng xem, đúng vậy, đúng là hắn trả thù đấy, hai cái tên đó, một kẻ mở miệng là mấy trăm vạn điểm cống hiến, một kẻ mở miệng là sẽ khiến hắn bị thế này thế kia, bộ dạng kiêu ngạo đáng ghét, làm hắn tức giận.

Sau khi sắp xếp xong, hai người mặt mày ủ rũ rời đi, Triệu Thiên Kiêu cũng mãn nguyện, theo lời Bạch Tiểu Thuần, việc này không thể trễ, tối nay sẽ phải triển khai, nếu thành công, sẽ giúp mối quan hệ của hắn và Trần Nguyệt San tiến thêm được một bước dài.

"Nhất định thành công!" Triệu Thiên Kiêu lặng yên rời đi, bắt đầu chuẩn bị.

Bên ngoài sắc trời từ từ tối dần, Triệu Thiên Kiêu lặng lẽ tới ngoài cửa p hòng Trần Nguyệt San, bố trí một loạt trận pháp.

Hắn là thực lòng với Trần Nguyệt San, nên bố trí trận pháp rất cẩn thận..

Rất nhanh, đã đến đêm khuya, Bạch Tiểu Thuần được Triệu Thiên Kiêu dẫn lên tầng hai.

"Ta nhất định phải có mặt ở đây để chỉ đạo lúc cần thiết, chuyện tối nay rất quan trọng!" Bạch Tiểu Thuần nói, Triệu Thiên Kiêu gật đầu, nếu không có Bạch Tiểu Thuần, hắn cũng không dám nắm chắc.

Giấu Bạch Tiểu Thuần vào một góc, Triệu Thiên Kiêu lấy ra pháp khí thiên nhân để che giấu cho Bạch Tiểu Thuần, rồi đứng ngay cạnh hắn, lặng lẽ chờ đợi.

"Giây phút chứng minh Bạch Tiểu Thuần ta là tình thánh đã tới!" mắt Bạch Tiểu Thuần sáng rỡ, ở bên ngoài, bỗng xuất hiện hai bóng người, trùm áo bào đen, quanh người có sương mù khiến thân ảnh như ẩn như hiện, nhanh chóng tới gần.

Là hai người tùy tùng của Triệu Thiên Kiêu, vọt thẳng tới cửa phòng của Trần Nguyệt San.

Vừa đi, ngoài miệng còn không ngừng tạo ra những âm thanh quái dị theo đúng yêu cầu của Bạch Tiểu Thuần.

Theo bài bản của Bạch Tiểu Thuần, sau khi hai người tới, Triệu Thiên Kiêu sẽ lao ra, hét vang mấy câu như là ‘không được làm tổn thương sư muội ta’ đại loại thế.

Nhưng Triệu Thiên Kiêu vừa mới thẳng lưng lên, đang định lao ra thì. . .

Dị biến đã xảy ra!

Cửa phòng của Trần Nguyệt San bị người từ trong phòng đá một cước văng ra.

Trần Nguyệt San như một tia chớp bắn ra, tốc độ cực nhanh, chỉ một cái, một luồng gió lốc bắn thẳng vào một người.

Người này lập tức phun máu, lùi nhanh lại, Trần Nguyệt San hừ một cái, người còn lại kinh hãi, Trần Nguyệt San hung hãn, chẳng thua gì nam nhân, húc thẳng tới.

Bạch Tiểu Thuần mở to mắt, cổ họng giật giật, tu sĩ thứ hai đã bị tông tới mức phun máu ra, sức mạnh cơ thể của Trần Nguyệt Sanquả là kinh người.

"Cái này. . . Cái này. . ." Bạch Tiểu Thuần hết hồn, Triệu Thiên Kiêu cũng bối rối, tình huống xảy ra không giống kịch bản, khiến hắn đứng ngớ ra, không biết làm thế nào.

Trần Nguyệt San lóe lên sát ý, lúc Tắc Phương tử vong, cô đã bắt đầu trở nên cảnh giác, Triệu Thiên Kiêu có thể qua mắt được cô, nhưng hai người này thì không, họ chỉ mới vừa xuất hiện, cô đã biết rồi.

Cô sấn tới, định tiếp tục đuổi giết. . .

Hai người vô cùng bi thương, nếu cứ thế này, họ sẽ bị đánh chết thật mất, nên không chút do dự, lập tức tháo khăn trùm đầu, lộ mặt ra.

"Sư tỷ, hãy nghe ta nói. . ."

"Sư tỷ đánh mạnh quá. . ." Hai người vội mở miệng, ánh mắt không tự chủ nhìn về phía Triệu Thiên Kiêu đang đứng ngớ ở góc kia.

Chẳng phải nói chỉ diễn kịch hay sao… nói chỉ là đánh giả thôi mà… nói sẽ cho chúng ta cơ hội đào tẩu cơ mà. . . trong hai đôi mắt đầy đau thương tố cáo. . .

Trần Nguyệt San nhíu mày nhìn Triệu Thiên Kiêu.

Triệu Thiên Kiêu vã mồ hôi trán, theo bản năng nhìn sang Bạch Tiểu Thuần, Bạch Tiểu Thuần cũng rất hãi, thường nhìn thấy Trần Nguyệt San sư tỷ rất ôn nhu, hay xấu hổ, đâu có ngờ lại dữ dằn, bưu hãn như thế.

Hắn lo quá, nếu lỡ Trần Nguyệt San biết mình giúp đỡ Triệu Thiên Kiêu dụ dỗ cô, có bao giờ thẹn quá hoá giận, nhào tới hành hung hắn hay không. . .

"Sư muội, ta. . ." Triệu Thiên Kiêu đang định giải thích, thì một tiếng kêu thê lương đột ngột vang lên từ tầng ba bên dưới.

Bạch Tiểu Thuần biến sắc, Triệu Thiên Kiêu rụt mắt, hai tu sĩ tùy tùng thì hít vào một hơi.

Một bóng trắng từ tầng thứ ba bay ra, bay thẳng lên tầng thứ hai!

Dù không thấy rõ mặt, nhưng khí tức băng hàn chỉ trong nháy mắt đã bao phủ khắp nơi, mạnh tới mức khiến mặt đất cũng bắt đầu bị đóng băng, ai nấy đều biến sắc!

Thứ không sạch sẽ… lại thật sự xuất hiện vào đêm nay!

Triệu Thiên Kiêu là người phản ứng đầu tiên, khí chất chỉ trong nháy mắt đã hoàn toàn thay đổi, trở nên lãnh khốc và đầy sát khí, trong nháy mắt lao ra, tốc độ cực nhanh, tông thẳng vào bóng trắng.

Triệu Thiên Kiêu ra tay, Phong Lôi cuồn cuộn, chớp lóe nhì nhằng ngưng tụ vào một chỗ, uy lực vô cùng mạnh mẽ.

Triệu Thiên Kiêu và cái bóng trắng đã bắt đầu chiến đấu!

"Triệu sư huynh, mạnh thật! !"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK