Mục lục
[Dịch] Kiếm Lai - Tàng Thư Viện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi thiếu niên đi ra ngõ Nê Bình thì vừa lúc gặp phải tỳ nữ Trĩ Khuê của Tống Tập Tân. Sau khi Trĩ Khuê dẫn cô gái cao gầy kia đến nhà Cố Xán, cũng không về nhà ngay mà băng qua đầu ngõ bên kia, đi dạo một vòng quanh các gian hàng nhỏ ở ngõ Hạnh Hoa. Mặc dù không mua thứ gì nhưng tâm tình của cô vẫn vui vẻ, nhảy nhót trên đường, khoan khoái ung dung.

Thiếu nữ lớn lên ở thôn quê giống như mang theo một mùi hương cỏ xanh, phong thái rất khác với những tiểu thư khuê các nép mình trong nhà cao cửa rộng.

Sau khi nhìn thấy thiếu niên giày cỏ, cô cũng không lạnh nhạt bước nhanh hơn nghiêng người lách qua như trước đây, mà lại dừng bước nhìn chăm chú vào người hàng xóm không thường bắt chuyện này, muốn nói lại thôi.

Trần Bình An cười cười với cô, chạy chầm chậm sát qua vai, sau đó chạy càng lúc càng nhanh.

Trĩ Khuê yên lặng đứng ở đầu ngõ Nê Bình, quay đầu nhìn thiếu niên mộc mạc chạy nhanh dưới ánh mặt trời, giống như một con mèo hoang sức sống ngoan cường chạy loạn khắp nơi, bộ dáng nhìn chẳng ra gì nhưng có vẻ cũng không chết đói.

Thiếu nữ vốn không được yêu thích trong trấn nhỏ, một phần là do tính tình quái gở của thiếu niên Tống Tập Tân. Nha hoàn bị đổi tên thành Trĩ Khuê bất kể đến giếng Thiết Tỏa múc nước, đi chợ mua đồ, hoặc là mua thêm đồ dùng thư phòng cho thiếu niên của mình, cô luôn gây cho người ta một cảm giác không hoà đồng, không có bạn cùng lứa nào chơi chung, gặp được người quen cũng không thích nói nhiều. Đối với dân chúng trấn nhỏ luôn thích sôi nổi náo nhiệt, một thiếu nữ như vậy thật sự rất khó thân cận.

Về mặt này thực ra tình cảnh của Trần Bình An và tỳ nữ Trĩ Khuê có phần tương tự, điểm khác biệt là thiếu niên mặc dù cũng không thích nói chuyện, nhưng tính cách bản thân hoàn toàn không khiến người ta chán ghét. Ngược lại tính cách của thiếu niên vốn ôn hòa thân thiện, trước giờ cũng chưa từng tỏ ra sắc sảo khiến người ta khó chịu. Có điều vì gia cảnh lụn bại, lại đến lò gốm làm thợ kiếm ăn từ sớm, cho nên quan hệ với hàng xóm láng giềng cũng không thân thiết.

Đương nhiên đối với ngày sinh của thiếu niên, đám hàng xóm ở ngõ Nê Bình quả thật có một sự e dè không nói rõ được. Theo như tập tục của trấn nhỏ, mồng năm tháng năm là “ngày xấu” mà ngũ độc đều xuất hiện (1). Thiếu niên sinh ra trong ngày này, cộng thêm cha mẹ hắn lần lượt qua đời, Trần Bình An đã sớm trở thành độc đinh cuối cùng trong nhà, dĩ nhiên sẽ khiến người khác cảm thấy ngờ vực. Nhất là đám người cao tuổi thích tụ tập ở cây hòe già càng xa lánh vị thiếu niên ở ngõ Nê Bình này, còn lén khuyên trẻ con nhà mình không nên gần gũi. Nhưng khi đứa trẻ tỏ ra miễn cường truy hỏi vì sao, đám người già lại không nói được nguyên do.

Lúc này một thân hình cao gầy từ ngõ nhỏ đi ra, đứng ở bên cạnh thiếu nữ. Tỳ nữ Trĩ Khuê quay đầu sang, không nói lời nào chỉ đi về phía trước. Người nọ liền xoay người sánh vai đi cùng cô trong ngõ Nê Bình, đó là thầy giáo dạy học Tề Tĩnh Xuân, người có học thức duy nhất trong trấn nhỏ, môn sinh Nho gia hợp tiêu chuẩn.

Thiếu nữ không ngừng bước, sắc mặt lạnh nhạt:
- Hai chúng ta nước giếng không phạm nước sông, như vậy không tốt sao? Hơn nữa tiên sinh ông đừng quên, lúc trước đúng là ông chiếm được thiên thời địa lợi nhân hòa, một nô tỳ thấp hèn nhỏ bé như ta đương nhiên chỉ có thể bấm bụng chịu đựng. Nhưng gần đây đạo trường pháp mạch không biết xa mấy ngàn vạn dặm của tiên sinh ông hình như đã xảy ra một chút vấn đề, đúng không? Cho nên hôm nay tiên sinh chỉ là nước giếng, còn ta mới là nước sông!

Vị khách không mời mà đến ngõ Nê Bình là Tề tiên sinh khẽ mỉm cười, nói:
- Vương Chu, mà thôi, tạm thời nhập gia tùy tục gọi ngươi là Trĩ Khuê vậy. Trĩ Khuê, ngươi có nghĩ tới không, tuy ngươi được trời đất chiếu cố sinh ra hợp thời, nhưng thật cho rằng ta không có thủ đoạn trấn áp sao? Hay là ngươi cảm thấy mấy ngàn năm trước, bốn vị thánh nhân như thần long thấy đầu không thấy đuôi dắt tay nhau ghé đến nơi này, tự mình định ra quy củ chỉ là nói suông mà thôi, không để lại một chút thủ đoạn dự phòng nào sao? Nói cho cùng ngươi chỉ là ếch ngồi đáy giếng, bầu trời cao vợi, mặt đất rộng lớn, khác xa với một chút quang cảnh nơi miệng giếng kia.

Thiếu nữ nhíu mày:
- Tề tiên sinh, ông cũng đừng dùng lời nói để hù dọa ta. Ta không phải là thiếu gia Tống Tập Tân nhà ta, không có hứng thú với mấy lời lẽ quang minh chính đại của ông, trước giờ cũng không hề tin tưởng. Tiên sinh không ngại cứ nói thẳng ra, đánh nhau sống chết cũng được, chia tay vui vẻ cũng tốt, ta đều tiếp nhận.

Nho sĩ trung niên chậm rãi nói:
- Khuyên ngươi sau khi thoát khỏi cái lồng ở đây, sau này không nên được voi đòi tiên, chỉ thấy cái lợi trước mắt, như vậy không tốt cho ai cả. Nhất là sau khi ngươi và hắn bước lên con đường tu hành, bất kể có kết thành đạo lữ hay không đều nên thu liễm nhuệ khí, không được ngang ngược làm bậy. Đây cũng không phải uy hiếp gì, mà là vài lời tâm huyết của ta lúc chia ly, cũng xem như có ý tốt nhắc nhở.

Theo lý thân phận của hai người khác biệt một trời một vực, tỳ nữ Trĩ Khuê lại rất đúng mực, thậm chí khí thế còn loáng thoáng đè ép nho sĩ phân nửa, cười nhạo nói:
- Ý tốt? Mấy ngàn năm qua đám tu hành tài giỏi các người ngồi tít trên cao, vạch đất làm nhà tù, biến nơi này thành một đồng ruộng, năm nay cắt một gốc, năm sau nhổ một bó, năm này qua năm khác, ngàn năm không thay đổi. Sao bây giờ mới bắt đầu nhớ tới chuyện “thiện chí giúp đỡ” nghiệp chướng như ta. Ha ha, ta từng nghe thiếu gia nói một câu được rất nhiều kẻ trong số các người xem là chuẩn mực, đó là “không phải tộc ta, không thể chung lòng”, đúng không? Cho nên cũng không trách được Tề tiên sinh, dù sao...

Tề tiên sinh tiếp tục đi về phía trước, nhẹ nhàng bước ra một bước, như cười mà không cười:
- Hử?

Sau một bước.

Sắc mặt tỳ nữ Trĩ Khuê hơi biến đổi.

Chẳng biết từ lúc nào hai người đã đứng ở một nơi, chung quanh đen kịt đưa tay không thấy năm ngón, chỉ có trên đầu xa xa có vô số tia sáng mang theo khí tức thần thánh chiếu xuống.

Bọn họ giống như đang ở tận cùng một giếng nước sâu không thấy đáy, ánh mặt trời vàng óng từ miệng giếng chậm rãi chiếu vào.

Nho sĩ trung niên mặc một bộ áo xanh, trên quần áo có từng đợt ánh sáng lung linh không ngừng lưu chuyển.

Tinh thần bất khuất, quang minh chính đại.

Nét mặt thiếu nữ đầu tiên là dữ tợn, nhưng rất nhanh đã khôi phục vẻ vô cảm lạnh nhạt, nói thì thầm:
- Sáu mươi năm phạm âm Phật môn như sét đánh bên tai, từng tiếng không ngừng. Sáu mươi năm bùa chú Đạo gia như giòi bám vào xương, ra sức cắn xé. Sáu mươi năm chính khí cương trực che trời phủ đất, không chỗ để tránh. Sáu mươi năm kiếm khí binh gia như trâu đất lật mình, không chỗ nào không bị bắn trúng. Mỗi một giáp là một lần luân hồi, suốt ba ngàn năm rồi, vĩnh viễn không có ngày bình yên... Ta chỉ muốn biết cái gọi là gốc rễ đại đạo của các người rốt cuộc ở đâu, giấy trắng mực đen trong sách của tiên sinh, lời nhẹ nghĩa sâu của tiên sinh lúc truyền đạo chỉ bảo giải thích nghi hoặc, ta nhìn được nghe được nhưng không tìm được...

Cô nhìn người đàn ông trung niên chính khí lẫm liệt kia không chớp mắt, vừa là một thầy giáo vô danh ở nơi hoang vu hẻo lánh, vừa là Tề Tĩnh Xuân của thư viện Sơn Nhai Nho gia, một người trí thức mà ngay cả công công có quyền thế trong vương triều Đại Tùy cũng phải tôn xưng một tiếng “tiên sinh”.

Thiếu nữ đột nhiên cười hỏi:
- Tiên sinh làm sao dạy ta, khuyên ta hướng thiện như thế nào? Nếu ta không nhớ lầm, vị chí thánh tiên sư của Nho gia các người cùng với một trong số Đạo Tổ, đều từng đề xuất “giáo dục mọi loài” đúng không?

Nam nhân lắc đầu nói:
- Nói một vạn lời răn của thánh nhân với ngươi cũng vô dụng.

Thiếu nữ nhìn như đang tán gẫu nhẹ nhàng với vị nho sĩ này, thực ra cả người giống như một cây cung đang kéo căng, khóe mắt không ngừng quan sát chung quanh, tìm kiếm manh mối để phá vỡ cục diện.

Nho sĩ làm như không thấy chuyện này, cười lạnh nói:
- Ta biết ngươi thực ra có giận dữ, oán hận, sát ý vô cùng vô tận. Ta cũng không phải là không chấp nhận được kẻ khác loài, có điều ngươi nên biết, tùy ý nảy sinh lòng trắc ẩn, hàng động từ bi vô tội vạ, trước giờ cũng không phải là giáo lý chân chính của tam giáo.

- Thiếu gia nhà chúng ta thường nhắc tới, bàn đạo lý với người đọc sách là chuyện vô nghĩa nhất.
Thiếu nữ nhếch khóe miệng, nhíu cặp mắt hoàng kim kỳ lạ có hai con ngươi:
- Hóa ra Tề tiên sinh đúng là hồi quang phản chiếu (2), so với trước đây dĩ nhiên càng không dễ chọc...

Ông ta cười trừ:
- Đạo lý nói không thông cũng chẳng sao, nhưng chỉ cần Tề Tĩnh Xuân ta còn sống một ngày, còn có tư cách trấn giữ nơi này một ngày, nghiệp chướng vong ân phụ nghĩa ngươi đừng nghĩ đến chuyện nhe nanh múa vuốt!

Thiếu nữ đưa tay chỉ vào mình, cười hỏi:
- Ta vong ân phụ nghĩa?

Sắc mặt nho sĩ trung niên giận dữ nói:
- Năm đó lúc ngươi suy yếu nhất buộc phải cúi đầu phục tùng, chủ động ký kết khế ước với người khác, là ai đã cứu ngươi giữa trời tuyết lớn trong ngõ Nê Bình? Là ai qua nhiều năm qua gặm nhấm khí số còn sót lại của hắn từng chút một như tằm ăn rỗi?

Thiếu nữ cười nói:
- Đói thì phải tìm thứ gì để ăn, lấp đầy cái bụng, đây không phải là chuyện hiển nhiên sao? Hơn nữa hắn vốn không có cơ duyên gì lớn, nên chết sớm đầu thai sớm, nói không chừng đời sau còn có một chút hi vọng mong manh. Nếu để mặc loại lục bình không rễ như hắn ở lại trấn nhỏ, hà, đó thật đúng là...

Nho sĩ phất tay áo, khẽ quát lên:
- Im miệng!

Vị học giả nổi giận nói:
- Đại đạo huyền diệu, lẽ trời sáng tỏ, một lời của ngươi há có thể chặt đứt được? Trong đời mỗi người đều có số mệnh duyên phận, ngươi có tư cách gì đưa ra lựa chọn thay người khác?

Trên đầu thiếu nữ bỗng dưng xuất hiện một bàn tay lớn màu vàng sáng lấp lánh, khí thế uy nghiêm giống như Phật Đà dùng một chưởng hàng phục thiên ma, lại giống như Đạo Tổ dùng một tay trấn áp tai họa, ấn vào trên đầu thiếu nữ nhanh và mạnh, ép cho cô phải lập tức quỳ gối, trán dập mạnh xuống đất.

Tiếng dập đầu vang lên thình thịch.

Thiếu nữ cúi đầu chống hai tay xuống đất, giãy giụa muốn đứng lên, không thấy được vẻ mặt của cô, chỉ nghe được tiếng cười âm trầm lạnh lẽo:
- Các người có thể ép ta cúi đầu, nhưng ta tuyệt đối không nhận sai!

Bàn tay lớn màu vàng uy thế hùng hồn kia nắm lấy đầu thiếu nữ, nhấc lên rồi ấn xuống, lại là một lần dập đầu.

Lần này tiếng vang nặng như sấm mùa xuân.

Nho sĩ trầm giọng nói:
- Đừng quên! Một chút cơ hội sống này là nhờ các thánh nhân ban cho ngươi, cũng không phải do ngươi giành được! Nếu không đừng nói trấn áp ngươi ba ngàn năm, cho dù là ba vạn năm thì có khó gì?

Thiếu nữ vẫn luôn bị đè đầu nói với giọng khàn khàn:
- Đại đạo chó má của các người, ta quyết không đi!

Nho sĩ giơ cánh tay lên cao, đột nhiên vỗ xuống khoảng không trước người:
- Láo xược! Trấn áp cho ta!

Chính giữa tia sáng vàng ánh từ miệng giếng chiếu xuống hiện ra môt con dấu bằng bạch ngọc, dài rộng hơn một trượng, bốn bề vuông vắn. Trên con dấu có khắc tám chữ viết cổ xưa, có một số chỗ nhiễm màu (3) cực kỳ đỏ tươi chói mắt, vô số tia sét màu tím quấn quanh con dấu, kêu lên xì xì.

Theo tiếng ra lệnh của Tề Tĩnh Xuân, có thể gọi là pháp đi theo lời như trong truyền thuyết, con dấu to lớn từ trên trời giáng xuống, nện vào lưng thiếu nữ vốn đang quỳ dưới đất.

Con dấu to lớn ẩn chứa uy thế thiên đạo này giống như không phải vật thật, không ép cho thiếu nữ phải nằm rạp xuống đất, mà cuốn theo sấm sét nhanh chóng cắm vào mặt đất không còn thấy tung tích, giống như tiếng sấm nhỏ trong cơn mưa lớn.

Nhưng trong nháy mắt sau đó, cả người thiếu nữ giống như bị vật nặng đập vỡ xương thịt, nằm liệt dưới đất như một vũng bùn, vô cùng thê thảm.

Dù vậy một bàn tay của thiếu nữ vẫn như móc câu dùng hết toàn lực, năm móng tay như khắc chữ trên mặt đất.

Vẻ mặt Tề Tĩnh Xuân không biểu cảm, lạnh lùng nói:
- Ba lần dập đầu là muốn ngươi phân biệt lễ kính trời đất! Muôn dân! Đại đạo!

Ánh mắt thiếu nữ đờ đẫn, cũng không trả lời.

Tề Tĩnh Xuân khẽ phất tay áo, tản đi uy nghiêm hùng hồn khiến người ta nghẹt thở kia:
- Tề Tĩnh Xuân ta chỉ là một kẻ hủ nho môn đệ của thánh nhân, vậy mà đã có thể ép ngươi dập đầu ba lần. Sau khi ngươi ra ngoài nếu hoành hành ngang ngược, không sợ gặp phải kẻ càng không nói lý hơn ngươi, dùng một ngón tay nghiền nát ngươi sao?

Tề Tĩnh Xuân thở dài:
- Ngươi ở nơi này đúng là bị trấn áp giam giữ, không được tự do, nhưng ngươi có nghĩ tới, thế gian nơi nào có tự do tuyệt đối. Nho gia chí thánh ta lập ra đủ loại lễ nghi, chẳng phải đang mưu cầu một loại tự do khác cho vạn vật muôn dân sao? Chỉ cần ngươi không vượt quá quy củ, không làm trái quy định, tuân thủ lễ tiết, sẽ có một ngày trời đất rộng lớn nơi nào không đi được?

Thiếu nữ ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào nho sĩ trung niên.

Tề Tĩnh Xuân đi ra một bước.

Trời đất khôi phục bình thường, ông ta và tỳ nữ Trĩ Khuê trở lại ngõ Nê Bình, mặt trời ấm áp, gió xuân ôn hòa.

Thiếu nữ lảo đảo đứng lên, nụ cười nhợt nhạt hơi lộ ra hàm răng đều đặn:
- Những gì tiên sinh dạy bảo hôm nay, nô tỳ đã ghi nhớ.

Tề Tĩnh Xuân không nói gì thêm, xoay người rời đi.

Cô đột nhiên hỏi:
- Cho dù ta vong ân phụ nghĩa với Trần Bình An, nhưng tiên sinh thân là môn sinh thánh nhân nổi tiếng, tại sao lại khoanh tay đứng nhìn? Vì sao chỉ coi trọng đệ tử Triệu Dao và thiếu gia nhà ta, trong khi lại xem nhẹ Trần Bình An thân thế bình thường? Đây chẳng phải giống như thương nhân buôn bán, thấy có thể đầu cơ kiếm lợi thì chuyên tâm bồi dưỡng, còn với hàng hóa xoàng xĩnh thì ứng phó qua loa, không quan tâm có thể bán được giá tốt hay không?

Tề Tĩnh Xuân cười:
- Vũ trụ luôn luôn vận chuyển, con người cũng phải không ngừng tiến tới.

Thiếu nữ ngỡ ngàng.

Khi bóng dáng của nho sĩ trung niên biến mất ở đầu cuối ngõ nhỏ, vẻ mặt thiếu nữ lập tức tỏ ra khinh thường, “phì” mạnh một tiếng.

Cô tập tễnh trở về nhà mình, lúc đi qua nhà Trần Bình An lại nhăn mũi nhíu mày, cảm thấy mơ hồ. Chỉ vì đạo hạnh của tên đọc sách chết tiệt kia sụp đổ, trấn nhỏ lập tức lộ ra thiên cơ khắp nơi, giống như một chiếc thuyền nhỏ thủng lỗ chung quanh. Cô tự lo còn không xong, càng muốn cẩn thận mưu đồ cho tương lai, cho nên cũng lười so đo từng tý.

Sau khi cô đẩy cửa viện ra, một con rắn mối xù xì nhìn không nổi bật chẳng biết từ góc nào chui ra, nhanh chóng bò đến bên chân cô, bị cô thở phì phì một cước đá bay.

---------

Trong phòng Trần Bình An, đạo nhân trẻ tuổi ngồi ngay ngắn bên cạnh bàn, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm.

Thiếu nữ áo đen trước đây không lâu còn là người sắp chết, lúc này đã có thể tự ngồi khoanh chân trên giường, cũng không đội nón che mặt lên, lộ ra một gương mặt khiến người ta khó quên.

Không phải nói thiếu nữ nghiêng nước nghiêng thành như thế nào, mà là quá khí khái hào hùng khiến người ta quên đi dung mạo xinh đẹp của nàng.

Hai hàng lông mày của thiếu nữ không giống như lá liễu mà giống như đao hẹp.

Khi nàng dùng vẻ mặt đầy hứng thú nhìn chăm chú vào đạo nhân trẻ tuổi, đạo nhân lại cảm thấy bứt rứt hiếm có, rõ ràng không làm chuyện gì xấu nhưng lại hơi chột dạ.

Đạo nhân trẻ tuổi hắng giọng, vội vàng thanh minh cho mình:
- Cô nương, trước tiên phải nói rõ, người là do bần đạo cứu, nhưng cõng cô vào nhà, giúp cô tháo nón che mặt, lại rửa mặt cho cô... đều là do người khác làm. Hắn tên là Trần Bình An, chủ nhân của ngôi nhà rách nát này, là một thiếu niên nghèo khổ đen như than, cha mẹ đều mất, trước đây làm thợ nung gốm, còn từng cầu một lá bùa của bần đạo, đại khái là như vậy. Nếu cô nương còn gì muốn hỏi, bần đạo biết thì nhất định sẽ trả lời tất cả.

Thiếu niên giày cỏ đã bị bán không còn gì.

Thiếu nữ gật đầu, cũng không thẹn quá hóa giận, chỉ hào phóng độ lượng thành tâm thành ý nói một câu:
- Cảm tạ ơn cứu mạng của đạo trưởng.

Đạo nhân trẻ tuổi càng thấp thỏm bất an, cười khan nói:
- Không sao không sao, chỉ nhấc tay một cái mà thôi, cô nương không việc gì là tốt rồi.

Thiếu nữ áo đen hỏi:
- Đạo trưởng không phải là người Đông Bảo Bình Châu?

Đạo nhân trẻ tuổi hỏi lại:
- Cô nương cũng không phải, đúng không?

Nàng ừ một tiếng.

Đạo nhân cũng ừ theo một tiếng.

Đạo nhân trẻ tuổi đầu đội mũ hoa sen cười nói:
- Bần đạo họ Lục tên Trầm, cũng không có đạo hiệu, bình thường cứ gọi Lục đạo nhân là được.

Thiếu nữ khẽ gật đầu, liếc nhìn chiếc mũ của đạo nhân trẻ tuổi.

Đạo nhân trẻ tuổi do dự một thoáng, lấy can đảm nói:
- Mặc dù thiếu niên kia có vài chuyện không hợp lễ tiết, nhưng vì chuyện gấp nên phải linh động, cộng thêm bần đạo cũng không nghĩ cô nương khỏe lại nhanh như vậy, cho nên có chỗ nào mạo phạm mong cô nương đừng trách tội.

Thiếu nữ cười nói:
- Lục đạo trưởng, tôi không phải là người không nói lý lẽ.

Đạo nhân trẻ tuổi cười ha hả nói:
- Vậy thì tốt, vậy thì tốt.

Thiếu nữ khẽ nhướng mày, nụ cười của đạo nhân trẻ tuổi liền theo đó khựng lại.

Nàng nhìn khắp chung quanh, ánh mắt bình thản.

Nàng thuận miệng nói:
- Tôi nghe nói người đúc kiếm đứng đầu châu này là “Nguyễn sư” định mở lò đúc kiếm ở đây, cho nên mới theo đến, hi vọng ông ấy có thể giúp tôi rèn một thanh kiếm.

Đạo nhân trẻ tuổi cảm khái nói:
- Nếu thật sự là ông ấy, muốn mời ông ấy tự mình đúc kiếm cũng không dễ dàng.

Thiếu nữ áo đen rõ ràng cũng thấy phiền não:
- Là rất khó.

Lúc này thiếu niên tay trái xách một túi thảo dược, tay phải cầm một cái bọc nhỏ, trước tiên gõ cửa phòng một cái tượng trưng, sau đó mới bước nhanh qua ngưỡng cửa, đặt dược liệu lên bàn, nhẹ giọng nói:
- Đạo trưởng, ông xem thử có bốc thuốc có sai không, nếu sai thì tôi sẽ lập tức đi đổi.

Thiếu niên vẫn cầm cái bọc, xoay người nhìn về phía thiếu nữ, thiếu nữ áo đen ngồi khoanh chân trên giường gỗ và thiếu niên giày cỏ đối diện với nhau.

Thiếu nữ áo đen bình tĩnh nói:
- Xin chào, cha ta họ Ninh, mẹ ta họ Diêu, cho nên ta tên là Ninh Diêu.

Thiếu niên giày cỏ vô ý thức nói:
- Xin chào, cha ta họ Trần, mẹ ta cũng họ Trần, cho nên...

Vẻ mặt thiếu niên hơi lúng túng, nhưng rất nhanh lại thản nhiên cười nói:
- Ta tên là Trần Bình An!

---------

Chú thích:
(1) Ngũ độc: gồm bò cạp, rắn, rết, thạch sùng và cóc.

(2) Hồi quang phản chiếu: chỉ hiện tượng hồi phục trở lại mạnh mẽ đột ngột xảy ra đối với con người lẫn sự vật trước khi kết thúc hoạt động trao đổi chất để tồn tại.

(3) Nhiễm màu: khi đồ ngọc tiếp xúc với nước, đất đai và các vật chất khác trong thời gian dài, sẽ bị nước hoặc khoáng chất ăn mòn phong hóa, khiến cho một phần hoặc toàn bộ màu sắc bị biển đổi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
tsganey
17 Tháng năm, 2022 17:58
vẫn chờ đuổi kịp tác để nhảy hố
Hieu Le
17 Tháng năm, 2022 01:03
cho hỏi muốn ủng hộ dịch giả thì làm thế nào được ạ
Thanhcong86
03 Tháng năm, 2022 09:28
Cám ơn dịch giả nhiều :)) truyện kinh điển thế này đọc convert quá bổ não
ngo
05 Tháng tư, 2022 12:33
Wtf? Đâu nhú đầu ra thế này?? :124:
peterng2358
25 Tháng ba, 2022 00:47
chương mới này, vừa đọc vừa tưởng tượng, thật hoành tráng :)))
peterng2358
25 Tháng ba, 2022 00:46
truyện hay quá. cảm ơn bạn nhiều nhé
Nguyễn Hải Long
11 Tháng ba, 2022 16:14
truyện hay quá, mong full ghê
onlyluv83
19 Tháng hai, 2022 22:13
Ủng hộ người dịch ạ
Phương Nam
25 Tháng một, 2022 04:44
Không, kéo dưới mod đăng
Trần Văn Tùng
23 Tháng một, 2022 23:28
Vẫn lão Sup làm bộ này ah
peterng2358
05 Tháng một, 2022 23:01
Trần Bình An dùng hết 2 đạo kiếm khí chăng, không biết bên đó rồi sẽ ra sao? Chờ thêm 2 ngày nữa sẽ rõ :D nhỉ :D
xomme
05 Tháng một, 2022 19:29
Truyện dịch hay
xomme
05 Tháng một, 2022 19:29
Truyện dịch hay
Foxviolet
25 Tháng mười hai, 2021 23:45
Sàng sàng trên google cứ vẫn là bạn dịch ttv có tâm nhất
peterng2358
25 Tháng mười hai, 2021 09:49
truyện rất hay và người dịch rất có tâm ạ :)
dinhhoabbn
10 Tháng mười hai, 2021 16:00
Nay đọc bản dịch mà nhận thấy đúng là trước đọc convert bỏ qua rất nhiều chi tiết nhỏ được gài gắm =)))
Nguyễn Hải Long
09 Tháng mười hai, 2021 08:28
hay lắm. Thanks
hoangclc
30 Tháng mười một, 2021 22:32
truyện hay.
nhongcon_pupa
30 Tháng mười một, 2021 00:47
A Lương, Lương trong lươn(g) lẹo :))
beuchay
20 Tháng mười một, 2021 01:14
lâu lắm mới gặp kiểu truyện như này, đọc hơi tốn sức, k biết hết dịch sang đọc convert đc ko
dinhhoabbn
12 Tháng mười một, 2021 12:38
oà up 1 lần 2 chương, thanks bạn dịch giả ạ :v
Đào Đức Hoà
01 Tháng mười một, 2021 23:43
Ko up nữa r
tcnguyentud
01 Tháng mười một, 2021 09:51
Truyện này quá hay, mà phải đọc bản dịch mới thấm hết dc ah. Cám ơn dịch giả đã bỏ công sức cho anh em
letrunghieu20xx
05 Tháng mười, 2021 02:04
Chúc dịch giả nhiều sức khoẻ để tiếp tục bộ truyện. Một siêu phẩm mà không có bản dịch thì tiếc quá
thiennhaihaigiac
03 Tháng mười, 2021 01:52
Chả biết bh mới bắt đầu đọc bản dịch nhưng cũng cảm ơn cvt đã kỳ công dịch truyện này. Đọc thôi đã nhọc bạn còn dịch nữa. Chúc mừng truyện dịch được gần 100c rồi <3
BÌNH LUẬN FACEBOOK